Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS) - Kiếp Nạn Của Thần Minh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
34


Hoàng Đình (Dịch - TTV, BNS)


Kiếp Nạn Của Thần Minh



Quyển 2: Một Con Sóng Phản Chiếu Thế Gian

Dịch giả: Hoangtruc

Biên dịch: †Ares†

Nguồn: Bachngocsach.com

oOo

Sắc mặt Triệu Ngọc Nghiên chuyển lạnh, tay đưa lên túi ngọc treo bên hông rồi vỗ lên trên người một cái. Ánh sáng xanh chợt dâng lên bao phủ lấy người nàng ta. Vừa lúc đó, đinh ba đen nhánh của Hồng đại hiệp từ trên không trung đâm xuống, mục tiêu là đầu nàng ta, không hề có chút nào thương hương tiếc ngọc, càng không có chút gì gọi là nể tình người cũ.

Lý Anh Ninh nhìn mà thất kinh. Tuy thường ngày tính tình Hồng đại hiệp rất nóng nảy, vừa đụng chuyện đã bùng phát, nhưng nó chưa từng nhìn thấy bộ dạng vừa gặp đã ra tay muốn lấy mạng người của Hồng đại hiệp thế này.

Một đinh ba xỏ xuyên từ bên tai phải của Triệu Ngọc Nghiên qua, nhưng không có máu me và não bộ tung tóe, chỉ thấy nàng ta đã biến mất. Trên mũi đinh ba đen của Hồng đại hiệp còn có một lá bùa hình người bị xỏ xuyên qua.

Đinh ba rung lên, chấn nát lá bùa. Cách đó không xa, Triệu Ngọc Nghiên không tiếng động xuất hiện lại. Hồng đại hiệp lại bật lên, lướt theo một trận gió mà đi, mấy chân trước giơ cao. Vừa lúc nó phóng lên, càng trái cũng đã rút từ trong mang ra một thanh kiếm lập lòe ánh sáng. Hai càng như thể đại bàng giương cánh rồi đập xuống, đinh ba và kiếm không chút lưu tình đâm thẳng vào Triệu Ngọc Nghiên .

Sát ý trong lòng Hồng đại hiệp chưa từng mãnh liệt đến thế. Trong lòng vỏ sò, Hồng đại hiệp luôn nhát gan nhát chết. Nhưng dù là ai cũng không thể phủ nhận, trong lòng Hồng đại hiệp có một khía cạnh sục sôi dâng trào, chỉ là cần người khác tới thức tỉnh.

Đối với con người, thì nó là một con tôm già, đã trải qua không biết bao nhiêu đời chủ nhân. Những chủ nhân kia đều tiêu vong trong sóng nước này, mà nó vẫn còn sống. Trong đám yêu linh, pháp lực của nó không tính là cao, nhưng nó có thể sống sót trong sát cơ khắp nơi, kiếp nạn đầy rẫy khắp thế gian. Còn Trần Cảnh chính là người nó đi theo lâu nhất, địa vị của hắn trong lòng nó cũng khác hẳn với những chủ nhân trước đây.

Trong mắt nó, những cường giả dám xưng vương trong trời đất này, dù là yêu vương hay tu sĩ thì cũng chỉ chạy theo hít bụi phía sau Trần Cảnh mà thôi. Hắn chỉ thiếu một thứ gọi là tàn nhẫn. Trần Cảnh khác tất cả, chỉ khi có lí do phải chết hay không thể làm khác mới hành động. Như thế không tính là giết chóc, mà là tự bảo vệ mình.

Nó tất nhiên không biết lúc nhỏ Trần Cảnh đã sống trong hoàn cảnh thế nào, cũng không biết Trần Cảnh do người thế nào nuôi dạy nên.

Ngay khi Triệu Ngọc Nghiên lấy lá bùa thế thân vỗ lên người thì Trần Cảnh đã quát bảo Hồng đại hiệp ngưng lại. Lúc này, cho dù kiếm hay đinh ba, cũng chỉ cách Triệu Ngọc Nghiên nửa thước mà thôi. Trần Cảnh quát bảo Hồng đại hiệp ngừng lại rồi cũng không nói thêm gì cả. Hồng đại hiệp ngoan cố muốn đâm ra, nhưng cuối cùng không làm vậy. Nó chỉ tức giận hừ lên một tiếng rồi thu kiếm và đinh ba lại, nói:

– Con người tới bây giờ vẫn chỉ nhớ rõ hận, mà không nhớ tới ơn. Cho dù có cho bọn họ ơn lớn bằng trời, bọn họ cũng vì oán cỡ bằng hạt vừng mà quên sạch ơn kia không còn một mảnh.

Triệu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng, nói ra:

– Đối với ta, hắn chỉ có thù hận, không có ơn.

– Lần trước ngươi tới đập tượng thần, đào miếu Hà Bá, Hà Bá gia tha cho ngươi. Đó không tính là ơn sao?

Hồng đại hiệp giận dữ hỏi.

– Hắn có thể không cần tha cho ta. Giết ta, xong hết mọi chuyện, ca ta cũng sẽ không tới báo thù cho ta đâu.

Triệu Ngọc Nghiên vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào Trần Cảnh đang ngồi trước miếu Hà Bá. Kẻ nào biết rõ mối quan hệ giữa Trần Cảnh và Triệu Bạch Ngọc ca ca của nàng ta, thì đều sẽ hiểu mấy lời này giày vò thế nào.

Trước lúc Triệu Ngọc Nghiên đến nơi này, đã có người chỉ dẫn nàng: “Nếu cô muốn báo thù, chỉ có thể phá đi đạo tâm của hắn mà thôi.”

Sau đó, đối phương chỉ dạy nàng rất nhiều thứ.

Trần Cảnh không trả lời. Nàng ta nói tiếp:

– Ngươi hủy hoại hạnh phúc của không ít gia đình, hủy hoại cuộc sống của nhiều người, khiến cho ta phải sống trong thù hận như ở trong luyện ngục.

– Sinh mệnh như nước chảy, tùy thời mà trôi đi. Khó ai tránh được.

Lý Anh Ninh đứng cạnh Trần Cảnh đột nhiên nhớ Trần Cảnh từng nói một câu, không kìm lòng nói lại.

– Vậy sao? Mấy câu này cũng có thể nói ra được? Nếu đã biết trước sau gì cũng chết, vì sao bây giờ không đi chết đi. Hà Bá gia của ngươi sao không chết đi?

Nàng ta từng bước đi tới gần, tới trước mặt Trần Cảnh, âm trầm nói tiếp:

– Lần này trở về, mục đích duy nhất của ta là muốn ngươi chết. Nếu ngươi sợ hãi, vậy thì giết ta đi. Dù sao trong tay ngươi đã có vô số người chết rồi mà.

Kiếm và đinh ba trong tay Hồng đại hiệp giật giật, thế nhưng vẫn không ra tay.

Lý Anh Ninh định phản bác thêm vài câu, nhưng nhìn thấy Trần Cảnh không lên tiếng, nó cũng không nói tiếp.

– Lúc ta tới đây từng có người chỉ dẫn. Người nọ nói tâm ma ngươi đang ứ đọng trong lòng, mà ngươi lại trúng lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn. Loại lời nguyền này sẽ cắn nuốt tâm tình mà lớn lên, nhất là cắn nuốt cái ý niệm tích tụ rất lâu trong lòng kia.

Triệu Ngọc Nghiên bước nhanh về phía miếu Hà Bá, vừa đi vừa nói:

– Chấp nhất, áy náy, hối hận, cảm ơn, thù hận, thương hại, từ bi, chính nghĩa…, tất cả những thứ này đều là dưỡng chất để lời nguyền Ác Mộng Vong Hồn lớn dần lớn. Bởi vì nhận được lực lượng nhang đèn tín ngưỡng nên mới bị đè nén ngủ say. Khi nó tỉnh lại, chính là lúc ngươi nhập ma. Lúc đó, ngươi không còn là ngươi, ngươi sẽ gây tổn thương đến tất cả những người ngươi quan tâm.

– Sư tỷ Diệp Thanh Tuyết của ngươi có thể chết vào tay ngươi. Thị thần và tôm linh đứng cạnh ngươi lúc này cũng sẽ bị chính tay ngươi giết chết. Ngươi không sợ sao?

Giọng nói của Triệu Ngọc Nghiên truyền từ trong miếu ra, âm thanh rất lạnh, không có chút giễu cợt nào cả, nhưng lại khiến Hồng đại hiệp nổi cơn tức giận. Lần này nó không chửi mắng nàng ta, mà xoay người nhào vào trong miếu. Thân nó như cưỡi mây lướt sóng, đến giữa không trung thì hai càng đều có sẵn một kiếm một đinh ba. Lần này có thể nhận thấy Hồng đại hiệp đã nổi sát ý mãnh liệt.

Nhưng Hồng đại hiệp vừa xông vào đã lại mất hút, lúc xuất hiện lại là ở ngay bên người Trần Cảnh. Tuy kiếm và đinh ba vẫn còn trên càng cùng với tư thế xông vào giết địch, nhưng nó cũng nhanh chóng nhận ra là Trần Cảnh vừa thi triển phép thuật. Không đợi nó nói gì, Trần Cảnh đã mở miệng, nói với Hồng đại hiệp:

– Ngươi hà tất phải làm vậy. Nàng ta làm như vậy, tất cả chỉ vì muốn phá đạo tâm của ta. Nàng ta vừa xuất hiện đã mang theo mục đích này. Cho dù nàng ta nói gì, cho gì có làm gì, ngươi cũng không cần phải để ý, cũng không cần lo lắng cho ta. Thiên kiếp là kiếp, nhân kiếp cũng là kiếp, đều cần phải độ qua. Lúc Đạo tổ thành đạo, cũng có vô thượng chân ma hiển hóa quấy nhiễu. Chẳng qua, đó cũng chỉ là trợ giúp Đạo tổ tẩy luyện đạo tâm mà thôi.

– Ha ha ha… Không ngờ lại có kẻ điên cuồng như vậy, dám so sánh với Đạo tổ. Ngươi có mấy phần tiên cốt, mấy cân đạo tâm mà dám so sánh với Đạo tổ? Cho dù có nói gì đi nữa, cũng chỉ là ngươi muốn tăng thêm lòng tin cho mình mà thôi. Lý do ngươi phải làm như thế, chứng tỏ đạo tâm có vết rách sâu rộng.

Triệu Ngọc Nghiên bước đi ra phía sau Trần Cảnh, lời cũng không ngừng lại, tiếp tục lớn tiếng nói:

– Ta có thể nói rõ cho ngươi biết, ta có cách để khiến ngươi như ở trong địa ngục, cảm nhận được luyện hồn, dầu sôi, đốt cháy, dao cắt, xé ruột… đủ các loại thống thổ. Nếu ngươi sợ hãi, thì bây giờ hãy giết chết ta đi.

Lúc Triệu Ngọc Nghiên nói mấy lời này, thì nàng ta đang nhớ đến lời chỉ dẫn của vị cao nhân trên núi Thanh Khâu kia: “Từ phong cách hành sự của Trần Cảnh sông Kinh Hà mà xem, thì cô đi lần này hắn sẽ không làm khó cô. Nếu hắn ra tay giết cô, nhất định đạo tâm sẽ vỡ tan, sẽ vô duyên với đại đạo. Còn nếu hắn tùy ý để cô làm phép, vậy hắn sẽ bị chìm vào trong vực sâu địa ngục, vĩnh viễn mê lạc trong tội ác đó, cho đến khi đạo tâm bị nghiền nát. Hai cách này, cho dù hắn có chọn thế nào cũng không tránh được đạo tâm bị nghiền nát, cô cũng không tránh được phải chết. Bởi vì ngay lúc đạo tâm hắn bị nghiền nát, cũng chính là lúc cô phải chết.”

Triệu Ngọc Nghiên nghĩ tới đây, nhìn bóng dáng Trần Cảnh yên tĩnh ngồi nơi đó, không kìm lòng dâng nên hận ý, thầm lẩm bẩm:

– Hãy để cho ta chết, mở ra con đường sa đọa của ngươi đi!

Hồng đại hiệp phát hiện lần này Triệu Ngọc Nghiên trở về có sự khác biệt rất lớn so với lần trước. Lần trước nàng ta đến đây, khắp người đầy thù hận, nhưng không khiến Hồng đại hiệp thấy sợ hãi và giận dữ bao nhiêu, ngược lại còn cảm thấy nàng ta có chút đáng thương. Thế nhưng lần này nàng ta trở lại, Hồng đại hiệp chỉ cảm thấy toàn thân nàng ta mang theo âm khí. Âm khí này không phải như dạng âm khí trên người Hư Linh, mà nó là thù hận phát ra từ tận sâu nơi đáy lòng, rồi hóa thành âm tàn. Rất nhiều năm trước, từng có ma vật tới hỏi Trần Cảnh rằng tiên, ma, yêu, linh là cái gì. Hồng đại hiệp cũng cảm nhận được khí tức âm lãnh này trên người nó, chỉ bị liếc mắt nhìn nhưng cũng đủ để trong lòng nó sinh ra cảm giác âm lạnh. Mà lúc này Hồng đại hiệp cũng cảm nhận được khí tức này trên người Triệu Ngọc Nghiên.

– Ma vật, ma…

Trong lòng Hồng đại hiệp dâng lên cái ý niệm này, nó bèn hô lớn lên. Thế nhưng Trần Cảnh cũng không đáp lại, chỉ có Triệu Ngọc Nghiên cười nhạt nghênh đón nó.

Hồng đại hiệp nhìn qua thấy Trần Cảnh không phản ứng, mới biết vừa rồi Hà Bá gia nói lúc Đạo tổ thành đạo có vô thượng chân ma hiển hóa, hiển nhiên đã sớm cho nàng ta là ma. Trần Cảnh nghĩ như vậy, cho nên tâm tình hắn không có bao nhiêu sóng gió.

Ngay từ lúc đầu tiên nhìn thấy Triệu Ngọc Nghiên đi tới, Trần Cảnh đã phát hiện nàng ta hoàn toàn khác biệt với trước kia. Thậm chí có thể nói đó là một loại biến chất.

Không biết từ lúc nào, những kí ức giết chóc trong lòng Trần Cảnh như biến thành vết kiếm trên tường thành Tần Quảng ngày đó. Những dấu vết kia rồi cũng sẽ bị dòng thời gian vĩnh hằng chảy xuôi vô tận cọ rửa sạch sẽ. Có điều, không phải hiện tại, không phải lúc này.

Hiển nhiên Triệu Ngọc Nghiên được cao nhân chỉ điểm. Từng lời kế tiếp, như dài dòng không kể xiết, như nói chuyện không đâu, lại đều là những câu đánh thẳng vào trong lòng.

Nàng ta kể lại cuộc sống hồi nhỏ ở Tiên Phù tông tươi đẹp ra sao, phụ thân, thúc phụ yêu thương nàng ta thế nào, ca ca Triệu Ngọc Bạch đối xử với nàng ta rất tốt. Sau đó nàng ta kể chuyện xưa của rất nhiều người khác. Những người trong câu chuyện xưa này không ai không chết trong tay Trần Cảnh. Nàng nói cho Trần Cảnh biết chuyện những người nhà của mấy ngươi đó biết được tin tức thì thống khổ và bi thương thế nào.

Nói mấy chuyện này, mục đích chính chỉ là để mở phòng bị trong lòng Trần Cảnh ra, khiến cho tâm tình hối hận và hổ thẹn trong lòng hắn nhiều hơn. Mỗi lần kể xong một chuyện xưa, nàng ta liền lấy ra một ngọc giản, bên trong phong ấn tiếng khóc lóc của những người trong câu chuyện, nương theo sau đó là nguyền rủa đối với Trần Cảnh.

Hồng đại hiệp và Lý Anh Ninh nghe thấy trong tiếng khóc rống bi thiết đó còn có cả nguyền rủa ác độc, trong lòng vừa sợ vừa giận, vội vàng nhìn qua Trần Cảnh. Bọn chúng phát hiện Hà Bá gia vẫn cứ ngồi yên nơi đó, không động, không nói.

Những nguyền rủa này, trước đó Trần Cảnh chưa từng nghe thấy qua. Có lẽ hắn không nghe thấy được vì trong những con sóng đục kia có rất nhiều tạp âm đều là nói về Trần Cảnh, hắn cũng không thể nghe từng cái một được. Nhưng lúc này, khi nguyền rủa xuất hiện, trong trạng thái quan tưởng sóng nước, bên tai hắn, cả trong lòng hắn đều tràn ngập tiếng nguyền rủa. Nguyền rủa hết sức ác độc.

“Nếu trời xanh có mắt, thỉnh cầu người hãy mở mắt ra nhìn đi. Nhìn xem Hà Bá Trần Cảnh Tú Xuân Loan, sông Kinh Hà châu Cửu Hoa giết chóc người lương thiện. Hắn phải nhận trời phạt, phải bị ngũ lôi đánh phá đến chết…”

Trần Cảnh đã đến một loại cảnh giới huyền diệu, cực kỳ mẫn cảm với bất cứ chuyện gì. Cũng như mặt hồ bình tĩnh, chỉ cần một cơn gió thoảng nhẹ cũng đủ nổi lên từng gợn sóng. Loại cảnh giới này mới chân chính được xưng tụng là thần minh. Cho dù là nơi cùng trời cuối đất, cách xa Trần Cảnh bao nhiêu đi nữa, chỉ cần nhắc đến tên hắn đều bị hắn biết được. Huống chi những lời nguyền rủa mắng chửi thần linh so ra còn nghiêm trọng hơn việc khinh nhờn thần linh rất nhiều.

Khi những âm thanh nguyền rủa phong ấn trong ngọc giản vang lên, thì mảnh thế giới sóng sông tĩnh lặng trong lòng hắn nhất thời cuộn trào mãnh liệt, cuồng phong gào thét. Nhưng tất cả mọi chuyện lúc này cũng chỉ phát sinh trong ý niệm của Trần Cảnh.

Hắn thầm kinh hãi. Đến cuối cùng, tiếng nguyền rủa kia như ngũ lôi đánh vào trong lòng hắn. Sấm sét được thai nghén trên chín tầng trời, như thể đã trở thành ngũ lôi thật sự, muốn xé rách hỗn độn đánh tan sóng sông kia, xóa tan đi hết thảy.

Trọc Lãng Quan chính là nhìn vào thế giới trong lòng. Tiếng nguyền rủa này vừa ra, thế giới trong lòng lập tức biến hóa. Diễn biến phát sinh nhanh chóng, gió giục mây vần, hệt như cảnh tượng hỗn độn diễn hóa ra trời đất. Bên trong hỗn độn đó, Trần Cảnh nhìn thấy như những người đang nguyền rủa kia cúi lạy trước phần mộ, thắp nhang bái trời, miệng lầm rầm phát ra lời nguyền độc ác. Những lời nguyền rủa hòa vào nhau, sấm sét theo đó mà đến.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN