Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)
Khởi Sàng Khí (1)
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
– Có lầm không vậy? Lại thêm cái này nữa sao? Tiêu chuẩn nhập tông đã đủ hà khắc rồi, giờ còn thu phí trọng lực trường, không phải là thẳng tay diệt sạch đệ tử sao…? Chẳng lẽ, tương lai ta chỉ có thể thu kẻ có tiền?
Dù Ôn Bình có than vãn cỡ nào đi nữa, hệ thống vẫn thủy chung giữ thái độ thờ ơ, ngược lại còn nói mấy lời rất triết lý:
– Kí chủ, ngươi nhớ cho kỹ, dưới gầm trời này, không có bữa ăn nào là miễn phí. Có được dễ dàng, sẽ không hiểu được thế nào là đáng quý.
– Nói thì nói như thế, nhưng nếu như thực hiện quy củ như vậy, chỉ sợ một năm Bất Hủ tông không thu nổi hai người đệ tử đâu. Nếu để bọn họ biết một ngàn kim nhập môn kia chỉ là bắt đầu, ai còn dám gia nhập Bất Hủ tông?
– Ngươi không nói, mới nhập môn, sao bọn họ biết được?
– Vấn đề chỉ là nói hay không nói thôi hả?
Ôn Bình xem như phục rồi, tên hệ thống này hoàn toàn muốn hắn phát huy miệng lưỡi đến cực hạn. Trời ạ, hắn cũng đâu phải đi bán bảo hiểm hay nhà cửa gì đâu chứ.
Đương nhiên, cuối cùng, hắn vẫn phải chấp nhận sự thật này.
Cái điều kiện hà khắc này dù có thể khiến người khác chùn bước, nhưng ít nhất, hai người một chó ở Bất Hủ tông cũng không đến mức tuyệt vọng. So sánh ra thì… Tình trạng hiện tại của Bất Hủ tông đã tốt hơn lúc trước rất nhiều, ít nhất thì cũng thu được một vị đại tu sĩ Luyện thể thập tam trọng.
Không biết là sau khi nạp xong một ngàn kim tệ nhập môn, chúng đệ tử phát hiện muốn tu hành mỗi ngày còn phải tốn thêm phí, thì sẽ có cảm tưởng như thế nào?
Có lẽ sẽ nổi điên, trực tiếp rời khỏi Bất Hủ tông không chừng?
Dường như hệ thống đoán được ý nghĩ của hắn, lập tức nói:
– Kí chủ, không cần lo lắng, trọng lực trường có sức hấp dẫn trí mạng đối với Luyện thể cảnh. Nếu như đặt nó ở tông môn nhị tinh, hoặc tam tinh, thì một trăm kim một ngày cũng sẽ có người xếp hàng chờ được vào đấy.
– Đã rõ, ta chỉ cần nhớ kỹ, ngươi là muốn tốt nhất cho ta, đúng không?
– Ừm.
– Ặc… Thế nhưng mà Bất Hủ tông cũng không thể chỉ thu nhận mấy kẻ có tiền được, những người không tiền, nhưng lại có nghị lực, có mộng tưởng, bọn họ không có thiên phú cao như ngươi muốn, cũng không có tiền, vậy chẳng lẽ… Đuổi hết à?
Hệ thống đột nhiên trầm mặc:
– Cái này… Về sau sẽ hạ thấp tiêu chuẩn một chút, nhưng mà hiện tại, Bất Hủ tông không thích hợp thu lưu những người có tư chất thấp.
– Vậy thì còn được. Ta còn tưởng ngươi là một cái hệ thống lạnh lùng vô tình…”
Hệ thống cuối cùng cũng chịu “nhả” ra, Ôn Bình rất cao hứng.
Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng có suy nghĩ sẽ xây dựng Bất Hủ tông thành một nơi chỉ dành cho kẻ có tiền.
Tu hành là như vậy, tất cả mọi người đều có quyền bình đẳng.
Sau khi trở lại Thính Vũ Các, Ôn Bình bắt tay vào xây dựng nội quy tông môn mới. Cân nhắc đến việc Bất Hủ tông đã thoát thai hoán cốt, hắn nghĩ nghĩ, mở đầu mới, quy củ mới, tên cũ? Chẳng phải sẽ không may mắn sao?
Có lẽ nên đặt một cái tên uy vũ một chút.
Nghịch Thiên tông?
Lăng Vân kiếm phái?
Chân Vũ tiên tông?
Ba cái, cái nào hắn cũng thích.
Bất quá, rốt cuộc hắn đành gạt bỏ mấy cái tên này, chẳng có cái nào phù hợp với tông môn của hắn cả. Lại nói, hai chữ Bất Hủ là do tổ tông hắn đặt ra, Bất Hủ tông là nhà hắn, tên của nhà mình không thể sửa một cách qua loa như vậy được.
Ít nhất thì hiện tại không thể quyết định qua loa như vậy, nên đợi đến lúc thăng cấp nhất tinh, hoặc là nhị tinh, lúc đó, hãy quyết định danh tự cho tông môn sau vậy.
Nghĩ đến khuya, bất tri bất giác thiếp đi lúc nào không hay.
Ngủ một giấc đến sáng, ngoài cửa bỗng nhiên vang lên tiếng gõ cửa “đông đông đông”.
Ngừng một lúc, lại gõ tiếp.
Ôn Bình mở đôi mắt nhập nhèm ra, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, sương trắng mờ ảo, tuy không đến mức đưa tay không thấy được năm ngón, thế nhưng mặt trời còn chưa lên, rốt cuộc là tên nào không có mắt lại chạy đến đánh thức hắn?
Buồn bực la to:
– Ai nha! Trời vừa sáng a, có chuyện gì không thể đợi lát nữa sao?
Loại buồn bực, tức giận này sinh ra từ hư không, cũng chẳng biết vì sao, hắn chỉ biết mình đang rất rất tức giận.
Cảm giác buồn bực lúc rời gường này, cho dù là trước kia, lúc nha hoàn xinh đẹp đến đánh thức hắn cũng không tránh khỏi. Có đẹp đến mấy cũng chẳng xóa được cơn giận trong lòng hắn.
Lúc trước, chỉ có lão cha nhà hắn đến gọi, hắn mới không dám tỏ thái độ gì, hơn nữa, còn lập tức “thần thanh khí sảng” chào buổi sáng.
Trong đầu đã đoán được người bên ngoài là ai, một lúc lâu sau, Ôn Bình mới bước ra mở cửa.
Quả nhiên, đúng như hắn nghĩ, chính là Vân Liêu.
Hôm nay, Vân Liêu vẫn chẳng khác gì hôm qua, phong độ nhẹ nhàng, y hệ một bạch diện thư sinh. Ôn Bình cảm thấy, nếu hắn ta có thêm một cây quạt là vũ khí, chỉ cần hành tẩu trong Thương Ngô thành, không biết có bao nhiêu thiếu nữ sẽ thần hồn điên đảo.
Đương nhiên, Vân Liêu có soái đến mấy cũng không cách nào triệt tiêu oán niệm trong lòng hắn.
Bình sinh, hắn không oán hận điều gì cả, thậm chí, những người khiến Bất Hủ tông suy sụp, hắn cũng không hận, nhưng có hai chuyện khiến hắn oán. Thứ nhất chính là kẻ đã hại chết phụ mẫu hắn, đây là gia cừu, muốn quên cũng không thể quên được. Thứ hai, chính là kẻ cả gan dám đánh thức hắn khỏi mộng đẹp.
Loại hận thứ hai này, chẳng khác nào thù oán giang hồ, triền miên không dứt.
Đương nhiên, Vân Liêu thấy được sắc mặt thối của Ôn Bình, đối với chuyện này, hắn chỉ có thể tỏ vẻ ái ngại, khom người xin lỗi:
– Ôn tông chủ, mạo muội quấy rầy, thỉnh chớ trách.
– Ta nào dám, có rắm mau thả! – Lúc nói lời này, cơn giận của Ôn Bình thể hiện rất rõ ràng. Bất quá, hắn vẫn biết tiết chế.
Cũng không thể bởi vì một chuyện nhỏ mà đuổi hắn ta đi ngay ngày đầu tiên!!!
Vân Liêu nói:
– Là như thế này, ta vừa mới đến cái long trận kia, chuẩn bị tu hành, tuy nhiên, lại bị một cổ lực lượng chặn lại. Ta hỏi Vương Bá, bị ông ấy mắng một trận, nhưng chẳng thu hoạch được gì. Thế nên, chỉ có thể đến tìm tông chủ.
– Bị Vương Bá mắng còn dám đến chỗ ta?
– Tính tình của Vương Bá lúc sáng sớm có hơi lớn, giống với Ôn tông chủ, quả thật, ta không ngờ đến.
Vốn dĩ Vân Liêu không muốn đến đánh thức Ôn Bình sớm như vậy, bởi vì Vương Bá đã cảnh cáo, đánh thức Ôn Bình, có thể sẽ bị ném dao găm.
Nhưng không đến tìm Ôn Bình thì hắn lại chẳng biết phải làm sao. Cái long trận kia đột nhiên sinh ra cấm chế, nhốt hắn bên ngoài.
Lúc đứng trước Long trận, tâm tình của hắn chưa bao giờ phức tạp như vậy.
Y hệt như khi còn bé, mấy đứa trẻ khác cầm kẹo đường lắc lư trước mắt hắn, nhưng thủy chung lại không để cho hắn ăn.
Rơi vào đường cùng, Vân Liêu chỉ có thể đến gõ cửa phòng Ôn Bình lúc trời còn tờ mờ sáng.
Ôn Bình không vội trả lời, lúc này, hắn đang âm thầm hỏi hệ thống:
– Này, sao lại thế này?
– Bởi vì hắn không trả tiền.
– Chỉ có như vậy?
– Chỉ như vậy!
Ôn Bình như người ngộ đạo, gật gật đầu, sau đó hít sâu một hơi, muốn giảm bớt tức giận trong lòng, rồi nói với Vân Liêu:
– Ngươi chờ một chút, ta mặc y phục vào, thuận tiện ổn định cảm xúc một chút, tỉnh táo lại đã!
Kế đó, Ôn Bình còn bồi thêm một câu:
– Từ nhỏ đã có khởi sàng khí, lần sau đừng có đánh thức ta sớm như vậy, nếu không, ta sẽ thật sự nổi giận đấy!
Vân Liêu có hơi khó hiểu, hỏi:
– Khởi sàng khí?
Ba chữ này hắn chưa từng nghe qua nha!
Ôn Bình giải thích:
– Chính là cảm giác buồn bực, giận dữ khó hiểu mỗi khi rời giường, đợi một lát nữa sẽ hết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!