Hệ Thống Siêu Cấp Tông Môn (Dịch)
Ôn Bình Đến Chỗ Ta Làm Việc
Team: Vạn Yên Chi Sào.
Nguồn: Truyenyy.com
Tu sĩ Luyện thể thập tam trọng còn phải đi rửa chén, bọn họ chỉ có ở kém một chút mà thôi, còn không hài lòng cái gì?
Vân Liêu quay đầu lại hỏi:
– Tìm ta có chuyện gì?
Dương Nhạc Nhạc vội lắc đầu, kế đó, rút từ ống trúc kế bên ra một đôi đũa, cười cười lui xuống.
– Ta đến là để tìm đũa.
Nói xong, Dương Nhạc Nhạc nhanh chóng lui khỏi trù phòng.
Nói đến Ôn Bình, sau khi nghỉ ngơi, hắn lại lần nữa đi đến sau núi. Ban ngày, hồ sâu hoàn toàn bất đồng với đêm tối, đầm nước rất trong, giơ tay vốc một vốc nước lên nếm thử, cảm thấy vị ngọt quanh quẩn ở đầu lưỡi.
Bất quá, bởi vì đầm nước quá sâu, cho nên cúi đầu nhìn xuống chỉ thấy một màu đen kịt. Đương nhiên, Ôn Bình không quên phía dưới có một đầu Giao Long đang ngủ say, hẳn màu đen chính là màu da của nó.
Giao Long thuộc Long, trời sinh cao quý, sở hữu huyết mạch ẩn chứa uy áp khiến cho các loài yêu khác không dám bén mảng tới gần.
Có đôi khi, Ôn Bình nghĩ, nếu như ném Lăng Ngư vào đầm nước, có khi nào nàng bị dọa đến mức không nhúc nhích nổi hay không?
Bất quá, đây cũng chỉ là suy nghĩ, hắn không rãnh rỗi như vậy.
Xếp bằng bên cạnh đầm nước, lắng nghe tiếng nước chảy, bắt đầu tiếp nhận truyền thừa Giao Long Nộ.
Giao diện trước mắt cũng dần dần biến hóa.
Tiến độ truyền thừa: 30% (Nhập môn).
Hôm sau,
– Vân trưởng lão!
– Chờ một chút!
Nửa giờ sau, Ôn Bình lại hô một tiếng:
– Vân trưởng lão, chúng ta đi thôi!
– Chờ ta thêm chút nữa!
Lại qua nửa giờ.
Ôn Bình thật sự nhịn không nổi nữa, tên này cứ ở lì bên trong trọng lực trường, gọi hắn một hồi lại gọi đến hết một giờ.
Ngẩng đầu nhìn trời, sắp trưa mất rồi!
Nóng lòng, Ôn Bình vận dụng Giao Long Nộ, lớn tiếng hô:
– Vân Liêu, ngươi giữ chữ tín một chút được không hả?
Âm thanh tựa lôi âm, mang theo long ngâm chi thanh.
Đang tu hành bên trong trọng lực trường, sắc mặt Triệu Tinh thoáng chốc biến đổi, nàng nhìn Ôn Bình bằng ánh mắt tràn đầy kinh hãi.
Cảm giác sợ hãi đến từ tận sâu trong linh hồn khiến cho toàn thân nàng lạnh buốt.
Liếc nhìn bên cạnh Ôn Bình, cự thạch cao nửa thước vỡ nát, vết nứt y hệt nếp nhăn nơi khóe mắt Vương Bá, vừa dày đặc lại vừa nhiều. Lấy hắn làm trung tâm, trong vòng năm mét, thảm cỏ như bị người bóc đi. Ngoài ra, trong phạm vi mười mét, nhánh cây dường như bị ai đó thô bạo bẻ gãy.
Dương Nhạc Nhạc bất quá là Luyện thể ngũ trọng mà thôi, hiển nhiên, hắn cũng bị chấn kinh, ngồi bệt xuống đất, cả buổi vẫn chưa đứng lên được.
Đúng lúc này, Vân Liêu mới từ trong vong ngã tu hành (1) phục hồi lại tinh thần, kinh ngạc nhìn Ôn
(1) Tu hành đến quên mình.
– Đây là…?
– Đây là thứ ta định dạy ngươi, nếu như ngươi cứ lãng phí thời gian, cho dù ngươi rửa chén một năm nữa ta cũng không dạy.
– Đừng… Đừng. Ta ra ngay.
Vân Liêu lập tức đình chỉ tu hành, nhanh chân vọt ra, chạy sang một bên mặc áo khoác vào.
Nửa giờ sau, rốt cục, Ôn Bình cũng lôi được Vân Liêu ra khỏi Bất Hủ tông, đi đến phân hội của Bách tông liên minh hội tại Thương Ngô thành.
Hắn đã ước tình từ trước với Thi Hoa.
Mục đích là muốn tranh thủ ba tháng thời gian an toàn.
Phân hội Bách tông liên minh hội ở phía Bắc Thương Ngô thành, từ lúc Thương Ngô thành bắt đầu xây dựng, nó đã tồn tại. Tính đến nay cũng đã khá lâu. Lúc đầu, Bách tông liên minh hội được sáng lập là để chống lại sự xâm lấn của Yêu tộc đến từ 108 đại hồ.
Về sau, nhân tộc và yêu tộc ký khế ước hòa bình, hai chủng tộc dần hòa hợp hơn, trong nhân tộc cũng bắt đầu xuất hiện bóng dáng yêu tộc.
Trải qua hơn ngàn năm phát triển, Bách tông liên minh hội đã bao trùm toàn bộ 108 đại hồ. Trở thành tổ chức lớn nhất Thiên Địa hồ.
Là thế lực cấp ngũ tinh duy nhất trong Thiên Địa hồ!
Mặc dù chỉ là một cái phân hội, nhưng kiến trúc cũng toát ra khí khái không thua gì chủ điện Bất Hủ tông lúc trước, hơn nữa, ngoài cửa còn có hai đầu cự hổ đang nhoài người trên ụ đá. Hình thể vô cùng to lớn.
Một người trưởng thành chỉ cao bằng một nửa nó.
Lần nữa gặp lại Thi Hoa, sắc mặt nàng có chút khó coi. Nàng đứng bên đường, trừng mắt nhìn Ôn Bình, sau đó, dùng khẩu khí chất vấn hỏi:
– Ôn Bình, ta hẹn ngươi là buổi trưa, sao đến giờ ngươi mới tới?
Ôn Bình liếc mắt nhìn Vân Liêu bên cạnh, chỉ có thể lựa chọn xin lỗi Thi Hoa:
– Thực xin lỗi, tông môn có chút việc, chậm trễ!
Đúng vậy!
Chính là cái tên Vân Liêu này tu luyện đến quên trời quên đất, hại hắn đợi dài cổ.
Nhìn trời, đã trễ hơn thời gian ước định được một lúc.
Nói thật, lời của Ôn Bình, Thi Hoa căn bản không tin, nàng chỉ nhàn nhạt đáp lại một câu:
– Hiện tại, Bất Hủ tông không có ai, ngươi bận cái gì? Sớm biết ngươi như vậy, ta đã không đến!
– Thực xin lỗi, lỗi của ta. Nếu không, đợi lát nữa ta mời ngươi ăn cơm, xem như tạ lỗi, được không?
– Không cần đâu, ta và ngươi cũng xem như quen biết, đợi thì đợi thôi. Mấy thứ ta đưa, ngươi thấy sao?
– Xem qua rồi, có nhiều chỗ hơi khoa trương một chút, cho nên ta có sửa lại, bất quá, chỉnh thể mà nói vẫn là ý của ngươi.
– Sao cũng được, dù gì cũng chỉ là kế hoãn binh. Ngươi tồn tại, tông môn ngươi cũng tồn tại, hôm nay đến chỉ là lấy cái danh tự mà thôi.
Thi Hoa xoay người, bước qua đầu cự hổ bên cạnh, đi vào phân hội Bách tông liên minh hội.
Aiz, nàng vừa đi, vừa bất đắc dĩ thở dài.
Sao nàng lại có một người bạn như vậy chứ hả?
Nào có tên nam nhân nào lại để cho nữ hài tử đứng đợi mình kiểu đó?
Bất quá, trên người Ôn Bình có vài điểm nàng thực sự cần.
Đi chưa được mấy bước, Thi Hoa đột nhiên xoay người, nói với Ôn Bình:
– Ôn Bình, ta có mở một võ quán tại Thanh Thủy Nhai, nếu không, ngươi tới giúp ta đi? Dù sao Bất Hủ tông cũng không có việc gì, có thời gian ngươi đến giúp ta dạy dỗ đệ tử cũng tốt.
– Chuyện này…
Ôn Bình có khổ mà không nói nên lời.
Thi Hoa vừa giúp hắn chuyện lớn như vậy, coi như hắn thiếu nàng một cái nhân tình, nếu lúc này cự tuyệt nàng… Quả thật coi không được.
Nhưng nếu không cự tuyệt, chấp nhận đi võ quán dạy người ta luyện võ, thế chả phải phí thời gian sao?
Thấy Ôn Bình cứ ấp a ấp úng không đáp, Thi Hoa nói:
– Ta biết ngươi muốn hỏi cái gì. Tiền công đúng không? Ta cho ngươi 10 kim tệ một tháng, cũng xem như không vũ nhục tu sĩ Luyện thể thất trọng như ngươi.
– 10 kim tệ… Ta…
Thi Hoa nói tiếp:
– Còn muốn gì nữa chứ, võ quán có thể lời được 10 kim tệ một tháng tại Thương Ngô thành này xem như là đếm trên đầu ngón tay. Ngươi tùy tiện dạy một chút là có thể nhận được 10 kim tệ, chẳng lẽ còn cảm thấy thiệt thòi? Hơn nữa, chuyện này cũng khá thoải mái, đệ tử ở võ quán đều là tiểu hài tử, bất quá mới là Luyện thể nhất trọng mà thôi, một tu sĩ Luyện thể thất trọng như ngươi, chỉ điểm bọn nó, chẳng phải dễ như uống nước sao?
– Chúng ta giải quyết chuyện hôm nay trước, đợi lát nữa sẽ bàn chuyện này, thời gian vẫn còn sớm.
Bất đắc dĩ, Ôn Bình chỉ có thể dùng kế hoãn binh. Đột nhiên, hắn nghe thấy tiếng cười nhạo của Vân Liêu bên cạnh.
Hắn biết rõ, tên này bị nghẹn cười từ nãy giờ mà.
Vân Liêu mở miệng nói:
– Đúng vậy a, Ôn tông chủ, đến võ quán dạy, 1 tháng được mười kim tệ, thù lao cũng xem như là phong phú mà!
– Lăn, nói nữa ta không dạy ngươi.
Vân Liêu vội vàng che miệng mình lại.
Bất quá, lời của hắn đã giúp Thi Hoa có cơ hội nói tiếp:
– Đúng vậy, bằng hữu của ngươi rất hiểu lý lẽ, hắn cũng nhìn ra là ta đã cho thù lao rất cao.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!