Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết - Chương 6: Cậu cầu tôi xem
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
99


Sổ Tay Tra Thụ Tìm Đường Chết


Chương 6: Cậu cầu tôi xem



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ngày đó Tần Phi gặp lại nam tử trong trận đánh đơn chung kết.

Buổi trưa hai giờ rưỡi bắt đầu thi đấu, mặt trời sau trưa rất gay gắt, Tần phi đeo kính râm dày cộm, đi cùng với năm, sáu vị lãnh đạo, vào trong sân tennis.

Khi những vị lãnh đạo đi vào sân bóng nguyên bản mọi người nói chuyện ồn ào, dần dần chợt yên tĩnh lại, nhiều ánh mắt tụ tập trên người anh chàng đẹp trai chưa từng thấy qua.

Tần Phi thân cao chân dài, trang phục tao nhã quý phái, đứng chung với mấy vị lãnh đạo đầu hói, đặc biệt quá chói mắt. Anh bận áo thun chữ T màu hồng nhạt, trên lỗ tai đeo khuyên kim cương sáng lóng lánh, hai tay cắm vào trong túi quần, bọn sinh viên mới nhìn còn tưởng mấy vị lãnh đạo này mời ngôi sao đến tham dự.

Giang Ninh đứng ở trong sân vận động cơ thể chuẩn bị thi đấu, đột nhiên cảm thấy trên khán đài có một đạo tầm mắt không bình thường nhìn chăm chú vào cậu, trời sinh trực giác nhạy bén khiến tầm mắt cậu nhìn về hướng đó, vừa nghiêng đầu liền nhìn thấy Tần Phi hai tay vây quanh nhìn cậu.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, trong nháy mắt tâm Giang Ninh liền trầm xuống.

Đã qua hơn hai mươi ngày chưa thấy Tần Phi, Giang Ninh còn nghĩ Tần Phi đã chán mình rồi, không dây dưa cậu nữa, lại nói khoảng thời gian này Giang Ninh lấy toàn bộ tinh lực dùng để huấn luyện cùng thi đấu, cũng không còn nhớ đến chuyện Tần Phi.

Hôm nay lại nhìn thấy Tần Phi, trực giác Giang Ninh chỉ có một suy nghĩ: Nhất định người này tới đây quấy rối mình!

“Ninh tử, trận đấu hôm nay quan trọng đấy, tiểu tử bên hệ Anh ngữ nghe nói mời được cả huấn luyện viên chuyên nghiệp từ Anh qua đây.” Bạch Soái vỗ vỗ vai Giang Ninh, kéo tâm tư Giang Ninh trở về.

Giang Ninh tiếp tục vận động cơ thể kéo duỗi các khớp xương, ngữ khí vẫn bình tĩnh không lay động: “Ừm.”

Bạch Soái cúi thân thể xuống, ở bên tai Giang Ninh dặn dò: “Tôi quan sát thấy thể lực tiểu tử này không bằng cậu, cậu vẫn nên kiên trì đánh nhanh, đem cậu ta điều động lên, trước tiên lưu cậu ta vài vòng rồi nói sau.”

“Biết.” Giang Ninh trả lời rất ngắn gọn, trên mặt không có bất kỳ biểu lộ gì, không nhìn ra căng thẳng, cũng không nhìn ra hưng phấn.

Bạch Soái lại vỗ vỗ vai Giang Ninh, “Ninh tử, thắng trận này cậu chính là quán quân!”

Lúc này Giang Ninh mới chậm rãi đứng lên, nhìn Bạch Soái một chút, trịnh trọng gật đầu.

Nguyên bản lần thi đấu tennis này, Giang Ninh cùng Bạch Soái đều báo danh, bình thường hai người đều huấn luyện chung, đã nghĩ đến có thể ở trận chung kết hội ngộ, ai ngờ hai ngày trước khi bắt đầu thi đấu, chân Bạch Soái bất ngờ bị thương, đành phải lùi trận thi đấu lại.

Giang Ninh biết, Bạch Soái ký thác hi vọng lên trên người cậu, bởi vì Giang Ninh cũng xem như là em trai một nửa do chính Bạch Soái dạy dỗ, Giang Ninh có được quán quân, trong lòng Bạch Soái cũng có được mấy phần thỏa mãn.

Ngay trong thời gian Bạch Soái cùng Giang Ninh trò chuyện, ngồi trên chủ khán đài sắc mặt Tần Phi khó coi đến cực điểm, anh ngồi chỗ đó không hề động đậy nhìn chằm chằm Giang Ninh cùng Bạch Soái, anh nhìn thấy lúc nói chuyện Giang Ninh cùng Bạch Soái ánh mắt thản nhiên, anh nhìn thấy tay Bạch Soái vỗ trên vai Giang Ninh nhưng Giang Ninh không có điểm nào chống cự, thậm chí anh còn nhìn thấy Giang Ninh quay về phía Bạch Soái cười một cái!!! Cười đến lộ cả một hàm răng trắng sáng luôn!!!

Quay về người khác nói cười vui vẻ, quay về phía anh mặt lạnh vô tình, CMN cả nhà Giang Ninh!

Tần Phi nắm chặt nắm đấm, anh phát hiện mình đối mặt với Giang Ninh thế mà còn giữ được sự bình tĩnh như vậy.

Hiện tại anh chỉ muốn xông tới đánh người, không chỉ đánh Giang Ninh, thằng ngốc bên người Giang Ninh kia một thời cũng uy hiếp muốn đánh anh anh cũng muốn đánh!

Trận thi đấu bắt đầu, trạng thái của Giang Ninh không tệ, vừa bắt đầu liền lấn lướt được đối thủ hệ Anh ngữ.

Giang Ninh vóc dáng cao, mặc một thân đồng phục màu trắng, không đội mũ tennis, ở trên trán thắt một sợi dây vận động, thời điểm phát bóng khi hất trái bóng lên cao, sau đó dùng lực lớn đánh xuống, động tác mạch lạc lưu loát, đẹp trai tiêu sái. Mỗi khi thắng được điểm, các cô gái có mặt ở khán đài đều vỗ tay rít gào cuồng nhiệt, Bạch Soái ngồi ở bên sân chân bị thương càng hưng phấn vung quyền lên.

Tần Phi từ đầu đến cuối nhìn chằm chằm Giang Ninh, bên trong kính mát, ánh mắt tham lam không hề thu liễm. Quả nhiên là nam nhân được lão tử coi trọng, khắp toàn thân lộ ra sức hấp dẫn mê người.

Sau khi Giang Ninh chiến thắng thêm một bàn, đến ngồi ở khu vực nghỉ ngơi, nghe được những nữ sinh phía sau thì thầm nói nhỏ tranh luận.

“Có anh chàng đẹp trai kia ngồi cùng với thầy hiệu trưởng là ngôi sao mới nào vậy? Sao mình chưa từng thấy qua nha?”

“Ngốc à, hắn ta không phải ngôi sao bình thường đâu, người nọ chỉ xuất hiện ở bản tin tài chính và kinh tế thôi.”

“Phú thương sao, nhìn rất trẻ đó, lại đẹp trai nữa a a a!”

“Đương nhiên rồi, người ta là cao phú soái hàng thật giá thật, năm nay hai mươi bảy tuổi, vẫn chưa có bạn gái đâu.”

“Sao bạn lại biết rõ vậy, đừng nói là thích ảnh nha? Bạn nhìn xem ảnh đang hướng về bên này nhìn này, không lẽ là nhìn bạn à……”

Giang Ninh ngửa đầu uống xong một chai nước, nheo mắt lại, lông mày nhíu chặt, cực kỳ bất mãn ngẩng đầu liếc nhìn Tần Phi.

Cái nhìn này đối đầu cùng lúc với Tần Phi, bỗng nhiên khóe môi Tần Phi giương lên, khẽ cười.

Ừm, chỉ cần Giang Ninh không bình tĩnh, anh liền rất vui vẻ.

Giang Ninh dời ánh mắt đi, biến thái chính là biến thái.

Tuy rằng Tần Phi đeo kính mát, nhưng ánh mắt anh quá mức nóng cháy, cũng quá mức xâm lược, Giang Ninh muốn quên đi sự tồn tại của Tần Phi, cố gắng tập trung vào chơi bóng, nhưng không biết vì cái gì cậu vẫn cảm thấy không quá thoải mái, càng cố quên đi thì nó vẫn chiếm hữu trong đầu.

Trận đấu thứ hai, Giang Ninh quyết tâm đánh nhanh thắng nhanh, không tới nửa giờ liền khiến đối thủ chịu thua, ung dung đoạt được giải quán quân.

Bạch Soái khập khiễng chạy tới, ôm lấy Giang Ninh kích động khen: “Ninh tử, hôm nay cậu quá giỏi thắng được cả đối phương!”

Trên mặt Giang Ninh vẫn là biểu tình nhàn nhạt, kỳ thực cậu muốn mau sớm kết thúc trận đấu, cũng mau chóng kết thúc Tần Phi nhìn cậu chằm chặp, cậu chán ghét ánh mắt mười phần xâm lược kia.

Sau khi trận thi đấu kết thúc, hiệu trưởng tự mình lên phát biểu, thao thao bất tuyệt hơn hai chục phút, sau đó liền mời Tần tiên sinh tài trợ cho giải đấu này lên trao giải.

Dưới hai mắt tỏa sáng của đám nữ sinh khi nhìn Tần Phi đi tới bục nhận giải, tiếp nhận cúp, đưa thẳng tới trước mặt Giang Ninh.

Kính mắt của anh vẫn chưa tháo, lại đẹp trai phong độ, quả thật khiến người nhìn cảm thấy thỏa mãn.

Giang Ninh vừa nhìn thấy anh đưa cúp tới, biểu hiện trên mặt càng thêm lạnh lùng, tiếp nhận cúp cũng không cùng Tần Phi bắt tay, toàn bộ hành trình hai người không giao tiếp với ai, một lượt tiếp một lượt hoàn thành quá trình trao giải.

Nam sinh hệ Anh ngữ đoạt được giải á quân đứng kế bên hiệu trưởng như muốn sắp khóc.

Hiệu trưởng: Theo quy củ trước tiên phải trao giải cho á quân, sau đó mới đến quán quân, Tần tổng à, ngài làm như vậy thiệt khiến tôi rất khó xử đó!

Nam sinh hệ Anh ngữ: Thế cái cúp dành cho á quân chạy đi đâu rồi?

Tần Phi đưa tay cắm vào trong túi quần, xoay người nói với hiệu trưởng: “Buổi tối tôi muốn cùng tuyển thủ thắng cuộc ăn một bữa cơm.”

Nói xong, tiêu sái xuống bục, một giây cũng không chịu ở thêm.

Hiệu trưởng hết sức cao hứng, nhanh chóng dặn dò người đi sắp xếp, trước đây vì mời Tần Phi tài trợ cho hạng mục trường học, hiệu trưởng nhiều lần chủ động mời khách, mỗi lần đều bị cự tuyệt, không nghĩ tới lần này Tần Phi chủ động như thế, ông như nhìn thấy vô số hạng mục tài chính đang hướng về mình vẫy tay!

Giang Ninh căn bản không muốn cùng Tần Phi ngồi ăn cơm, nhưng cậu còn chưa mở miệng, hiệu trưởng liền kéo tay cậu nói lời ý vị sâu xa: “Bạn học Giang Ninh này, thầy thấy Tần tiên sinh rất quan tâm đến em, tối nay em cố gắng biểu hiện cho tốt, đem bộ mặt vẻ vang đến cho nhà trường! Thầy tin tưởng em sẽ hiểu được kỳ vọng của mọi người nơi đây.”

Giang Ninh hết sức bất đắc dĩ.

Trước khi đi dự tiệc, Giang Ninh nhận được điện thoại từ ba mình, cậu hướng về ba báo cáo kết quả thi đấu, ba liền chúc mừng cậu, bình thường tình cảm hai cha con vẫn vô cùng tốt.

Giang Ninh phát hiện ngữ khí ba mình có gì đó khác lạ, liền hỏi ông xảy ra chuyện gì.

Giang Như Hải nói: “Còn không phải chuyện tình trong công ty sao, lần trước con gặp vị Tần tổng kia, khi đó phương thức hợp tác đàm luận rất tốt, hiện tại lại thay đổi, không chỉ đem sản phẩm độc quyền cướp đi, còn cướp đi công trạng của các nhân viên kinh doanh, ngay cả thị trường bán ra cũng cướp đi hơn một nửa. Ba cũng bắt đầu hoài nghi, chính mình có phải đã đắc tội qua cậu ta rồi không?”

Giang Ninh lặng yên chốc lát, hỏi: “Ba, tổn thất nhiều không?”

Giang Như Hải thở dài nói: “Không có chuyện gì đâu Tiểu Ninh, ba sẽ nghĩ biện pháp, đã trải qua biết bao nhiêu sóng to gió lớn, tên tiểu bối Tần Phi kia còn chưa đến ba mươi tuổi, ba không tin việc gì nó cũng làm được, cái tờ khai quá mức kia ba sẽ không nhận.”

Cúp máy xong trong lòng Giang Ninh cảm thấy rất khó chịu, cậu biết ba mình có tính khí này, thời điểm không xảy ra chuyện gì đều ép cậu tiếp xúc nghiệp vụ công ty, còn nói gì mà phải cùng ba chia sẻ, tương lai còn kế thừa gia nghiệp, nhưng nếu như có chuyện, ngược lại lại không cho cậu nhúng tay vào.

Giang Ninh nhớ tới ngày đó cậu đánh Tần Phi, Tần Phi đã nói những câu nói kia, xem ra hiện tại Tần Phi đem thị phi đến đạp đổ ba cậu.

Cậu nhất thời có chút căm tức, càng xem thường Tần Phi hơn, tên biến thái nếu có bản lĩnh hướng về chính chủ mà gây chuyện này, chỉ biết tìm ba cậu tính toán là giỏi!

Buổi tối lúc cùng Tần Phi ăn cơm, Giang Ninh trưng ra sắc mặt không hề có thiện cảm hướng về Tần Phi.

Trên bàn cơm, các lãnh đạo trong trường học đều tề tựu chung một bàn, một đám người khen lấy khen để Tần Phi, Tần Phi mặt không biến sắc ngồi nghe, ánh mắt lại thu liễm đi, chưa nhìn qua Giang Ninh lần nào.

Gần đến giờ ăn, hiệu trưởng liền đem câu chuyện mời Tần Phi đến tài trợ cho trường học.

Tần Phi híp mắt, chậm rãi mở miệng: “Nói đến tài trợ, tôi dự định lựa chọn vài tuyển thủ trẻ tuổi ưu tú, mời huấn luyện viên chuyên nghiệp ở nước ngoài về chỉ đạo, nếu như thành tích tốt sang năm tôi sẽ đề cử các tuyển thủ vào câu lạc bộ tiến vào giải thi đấu chuyên nghiệp.”

Lời vừa dứt xong, trong lòng Giang Ninh chấn động! Tần Phi nói đến câu lạc bộ tennis đó là một nơi rất nổi tiếng, phàm là các tuyển thủ tennis không ai không biết đến nơi này.

Giang Ninh vẫn không biết sản nghiệp trong tay Tần Phi đến cùng là có bao nhiêu, nói trắng ra, kỳ thực cậu căn bản không quan tâm, hiện tại Tần Phi nói sẽ đề cử các tuyển thủ vào câu lạc bộ ấy, điều này làm cho Giang Ninh rất là khiếp sợ, nói như vậy, cậu có chút đánh giá thấp sản nghiệp mà Tần Phi đang có.

Hiệu trưởng vừa nghe, lập tức cười ha ha nói: “Tần tổng, cậu thấy bạn học Giang Ninh của chúng tôi thế nào? Ngày hôm nay em ấy thi đấu cậu cũng nhìn thấy, không cần chọn nữa, đây chính là Roger Federer* tương lai của quốc gia.”

*Roger Federer là vận động viên quần vợt chuyên nghiệp người Thụy Sĩ được gọi với biệt danh là Tàu tốc hành. Roger Federer được nhiều chuyên gia, cựu danh thủ cũng như nhiều tay vợt xem là tay vợt xuất sắc nhất và vĩ đại nhất thế giới trong mọi thời đại. (Nguồn: Wikipedia)

Tần Phi quơ quơ ly rượu trong tay, nâng mắt hướng về Giang Ninh: “Bạn học Giang Ninh có cảm thấy hứng thú không?”

Ánh mắt Giang Ninh lạnh lẽo cùng Tần Phi đối diện trong chốc lát, nói: “Tôi cảm thấy Bạch Soái thích hợp hơn, ở phương diện tennis cậu ấy có thiên phú rõ như ban ngày, hơn nữa cậu ấy là sinh viên hệ thể dục chuyên nghiệp, tôi chỉ là tuyển thủ tennis nghiệp dư được mọi người thích và ủng hộ mà thôi.”

Tần Phi đặt ly rượu xuống, không vui nói: “Tiêu chuẩn chỉ có một, chỉ giành cho quán quân lần tranh tài này.”

Giang Ninh lập tức nói: “Lần này nếu không phải Bạch Soái bị thương không thể tham gia thi đấu, quán quân hẳn là cậu ấy.”

Mặt Tần Phi trầm xuống: “Nói như thế, cậu muốn đem giải quán quân tặng cho cậu ấy?”

Giang Ninh nói: “Vốn giải quán quân này có một nửa là của cậu ấy, nếu như không có cậu ấy, tôi cũng không lấy được giải này.”

Tần Phi không nói nữa, chỉ lạnh lùng cười cợt, bỗng nhiên anh đứng dậy, đi ra ngoài cửa.

Trong lòng tất cả mọi người đều căng thẳng, đây là tức giận rồi nha!!!

Trương trợ lý ngồi một bên thấy thế, vội vàng đối với hiệu trưởng cười nói: “Xin lỗi, Tần tổng chúng tôi muốn đi toilet.”

Hiệu trưởng cùng các vị lãnh đạo khác gật đầu liên tục, tính khí Tần Phi bọn họ sớm đã nghe thấy, nhưng ai bảo cậu là người tài trợ hoạt động này chứ.

Không đến mấy phút, hiệu trưởng liền giục Giang Ninh đi ra ngoài tìm Tần Phi, kỳ thực chính là kêu Giang Ninh đi xin lỗi Tần Phi.

Sắc mặt Giang Ninh không tốt lại không muốn bác lời hiệu trưởng, không thể làm gì khác hơn là đi ra ngoài, nhưng căn bản cậu sẽ không đi xin lỗi Tần Phi, chỉ đơn giản đứng ở ngoài cửa khách sạn hút thuốc.

Tần Phi mới từ toilet đi ra, qua tấm kính thủy tinh của khách sạn nhìn thấy Giang Ninh quay lưng về phía anh, tay phải cầm điếu thuốc, hai tay vây quanh đứng ở nơi đó. Vóc người Giang Ninh thon dài kiện mỹ, từ phía sau nhìn sang, hoàn mỹ không thể soi mói, tóc cậu đen nhánh phản chiếu ra ánh sáng, cổ thon dài trắng nõn khiến người khác không dời nổi tầm mắt.

Mà dáng vẻ Giang Ninh hút thuốc càng làm cho Tần Phi mê đắm, ngón tay thon dài hòa theo làn khói trắng, mọi cử động rất tao nhã, mà bên trong tao nhã lại lộ ra khí chất u buồn không thể nói ra, tựa như người nọ đang trầm ngâm vào tâm sự vô biên, ngoài cửa sổ xe chạy như nước, ánh đèn đường lung linh, nhờ có người nọ tôn lên bối cảnh mà thôi.

Tần Phi xuất thần nhìn một lúc lâu, vừa nãy ở trên bàn cơm bởi vì Giang Ninh chọc tức mà cơn tức giận đã sớm tan thành mây khói, nam nhân này quá đẹp, xưa nay Tần Phi chưa bao giờ trầm mê qua một người nào như thế, anh càng ngày càng muốn có được người này.

Tần Phi chậm rãi đi ra cửa, đứng ở bên người Giang Ninh, đưa tay ra, miễn cưỡng nói: “Cho tôi điếu thuốc.”

Giang Ninh quay đầu nhíu mày nhìn anh, trong ánh mắt rõ ràng viết: Mẹ nó sao người này da mặt dày thế!

Tần Phi khẽ mỉm cười, đưa tay lấy điếu thuốc lá trong tay Giang Ninh, nhét vào trong miệng hút một hơi, mùi khói nồng nặc hòa lẫn khí tức Giang Ninh khiến cảm quan anh kích thích, làm anh lại nghĩ đến nụ hôn buổi trưa hôm đó, mùi vị Giang Ninh, tuyệt vời đến nỗi khiến người ta như muốn nín thở.

“Không nghĩ tới cậu sẽ hút thuốc.” Tần Phi nói

Giang Ninh lạnh lùng hỏi ngược lại: “Vì cái gì tôi không thể hút thuốc?”

“Cậu là thiếu niên tốt đến thế, lại học giỏi nhiều môn, trong trường học là thần tượng của rất nhiều người, đương nhiên, dáng vẻ cậu hút thuốc nhìn rất gợi cảm.”

Tần Phi nói xong mấy câu này, vốn là chờ Giang Ninh nghiêm túc phản bác lại, nhưng không nghĩ tới Giang Ninh lại không lên tiếng.

Mắt anh híp lại nhìn Giang Ninh, Giang Ninh lặng yên một lúc, thả xuống âm thanh mềm mại nói: “Danh sách kia, đưa cho Bạch Soái đi, cậu ấy so với tôi cần hơn.”

Tần Phi ngẩn ra, trong lòng dâng lên cơn tức giận không tên, anh hít sâu một hơi, nói: “Giang Ninh, cậu biết công ty ba mình đang xảy ra chuyện rồi đi? Tôi chiếm đoạt 80% thị trường làm ăn của ông ấy.”

“Ừ.”

“Cậu không giúp công ty ông già nhà cậu biện hộ à, ngược lại lại mong Bạch Soái có trong danh sách kia, Giang Ninh, đừng nói với tôi Bạch Soái so với công ty ba cậu còn trọng yếu hơn!”

Giang Ninh bình tĩnh nói: “Cái đó không giống nhau.”

“Ha ha!” Tần Phi nở nụ cười, bóp chặt tàn thuốc trong tay đến tắt ngúm, lạnh lùng thốt lên: “Được, Giang Ninh, vậy cậu cầu tôi đi, cậu cầu tôi xem, tôi sẽ cân nhắc lấy cơ hội này đưa cho họ Bạch kia!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN