Đi ra mắt đi ba ba - Tình yêu cấm kỵ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
176


Đi ra mắt đi ba ba


Tình yêu cấm kỵ



Hạ Hà trầm mặc một chút, mới nói: “Một lời khó nói hết.”

Sở Yên Nhiên lấm tấm mồ hôi.

Lại là một lời khó nói hết.

Trước đó lúc nàng hỏi Dương Tiểu Quang, Dương Tiểu Quang cũng nói như vậy.

Bất quá, Sở Yên Nhiên cũng mơ hồ cảm giác được, khẳng định trước kia Dương Tiểu Quang chắc chắn gặp phải chuyện gì đó.

“Ừm? Không đúng? Tại sao ta cần phải để ý loại lưu manh này chứ?”

Sở Yên Nhiên cảm thấy có chút không thể tưởng tượng.

Lúc này, Hạ Hà lại khẽ cười nói: “Không cần trở về nấu cơm, buổi trưa hôm nay người ở chỗ này ăn đi. Dù sao cũng là ngươi nấu cơm, còn có ngại cái gì chứ.”

Sở Yên Nhiên gật gật đầu, nàng đi ra cổng nói với bảo mẫu trẻ tuổi đang đứng ngoài cổng: “La San, ngươi đi về trước đi, buổi chiều lại đến đón Thi Kỳ.”

“Vậy ta đi trước nha Sở tổng.”

Sau đó, La San liền rời đi.

Nàng phụ trách phục vụ Sở Thi Kỳ, nhưng cũng không ở biệt thự của Sở Yên Nhiên.

Sau khi La San rời đi, Hạ Hà cùng Sở Yên Nhiên cũng trở lại phòng khách, sau đó hai người lại cùng nhau vào phòng bếp, đem đồ ăn trong tủ lạnh lấy ra.

“Chỉ cần hâm nóng một chút, đơn giản. Sở tổng đi làm việc trước đi, cái này để ta làm là được.” Hạ Hà nói.

“Ta cũng không có việc gì.”

“Vậy liền đi xem Đóa Đóa cùng Thi Kỳ đang giở trò quỷ gì đi?” Hạ Hà cười cười nói: “Hai người bọn hắn giống như đang ở phòng của Đóa Đóa trên lầu hai.”

“Tốt a.”

Sở Yên Nhiên liền rời khỏi phòng bếp, sau đó lên lầu hai.

Lầu hai tổng cộng có bốn gian phòng, cửa mỗi gian phòng đều có treo một tấm ‘Minh bài’ .

Sở Yên Nhiên liếc mắt liền thấy một minh bài ghi Dương Tiểu Quang, sau đó, phòng đối diện có mình bài ghi ‘Hạ Hà’.

Sở Yên Nhiên khóe miệng hơi kéo xuống.

“Hạ Hà giật dây mình lên lầu hai, không phải để khẳng định chủ quyền chứ ?”

Càng cùng Hạ Hà tiếp xúc, Sở Yên Nhiên càng có thể cảm nhận được Hạ Hà có một cỗ mãnh liệt ham muốn chiếm hữu Dương Tiểu Quang.

“Thật sự quá im lặng. Nếu đã thích Dương Tiểu Quang như vậy liền nói cho hắn biết a. Liền loại đầu gỗ như Dương Tiểu Quang, ngươi không nói cho hắn, hắn một trăm năm cũng không hiểu tâm ý của ngươi !”

Sau đó, Sở Yên Nhiên lại nghĩ tới cái gì.

“Ngạch, nói đến, Hạ Hà đã từng nói, bạn trai của nàng là huynh đệ kết bái của Dương Tiểu Quang, mà hình như còn quen biết bạn gái trước của Dương Tiểu Quang . . .” Sở Yên Nhiên khóe miệng co giật một cái: “Nguyên lai là tình yêu cấm kỵ a.”

Sở Yên Nhiên không biết nên cảm thông với Hạ Hà, hay nên khinh bỉ Hạ Hà.

Dựa theo tính cách của Sở Yên Nhiên, nàng luôn rất ghét loại người tình cảm bất trung, dù là nam hay nữ nhưng đối với Hạ Hà, nàng lại không hận nổi.

Một mặt là bởi vì Hạ Hà là thuộc hạ của mình.

Mặt khác, Hạ Hà xem như có vượt qua giới hạn, cũng không có quá thể hiện ra bên ngoài. Mà một mực giấu kín tình cảm của mình, nếu không phải mình tương đối mẫn cảm, cũng không quá sẽ chú ý tới tình cảm của Hạ Hà cùng Dương Tiểu Quang.

Sở Yên Nhiên khẽ thở dài, thu hồi cảm xúc, cất bước đi tới phía trước.

Bên trong còn có hai gian phòng.

Một cái phòng ‘Minh bài’ vẫn để trống.

Mà một phòng có ‘Minh bài’ viết 【Phòng Dương Đóa Đóa 】 bốn chữ.

Bất quá, lúc này, cửa phòng Dương Đóa Đóa bên trên minh bài lại ghi nhiều mấy chữ.

Một cái viết tay ‘Minh bài’ : Văn phòng tổng bộ chỉ huy ra mắt trù bị cho đồng chí Dương Tiểu Quang.

Kiểu chữ từ lớn đến nhỏ, phía trước viết rất lớn, đằng sau viết rất nhỏ.

Rõ ràng là viết viết lại phát hiện chữ quá nhiều, minh bài không đủ, cho nên bị ép thu nhỏ kiểu chữ.

Sở Yên Nhiên khóe miệng lại giật giật.

Nàng nhận ra chữ này, rõ ràng là do con gái nàng viết.

Sở Yên Nhiên một tay che lấy cái trán: “Cô nàng này!”

Nàng có chút im lặng.

Sau đó, Sở Yên Nhiên nhìn cửa phòng Dương Đóa Đóa một chút, trong lòng lại nhịn không được tò mò.

“Hai nha đầu ở bên trong nói thầm cái gì nhỉ?”

Tính tò mò lại nổi lên.

Sở Yên Nhiên đầu tiên cảnh giác nhìn xung quanh, phát hiện không có camera gì, sau đó chậm rãi tới gần cửa phòng Dương Đóa Đóa, lỗ tai dán trên cửa muốn nghe động tĩnh bên trong.

Ai ngờ, lỗ tai mới vừa áp vào trên cửa, cửa phòng lại đột nhiên mở ra.

“Mẹ, ngươi làm gì thế ?” Chính là Sở Thi Kỳ mở cửa ra.

Sở Yên Nhiên khỏi khỏi biểu lộ xấu hổ.

“Ta, không làm cái gì a, chỉ tùy tiện đi dạo một chút.”

“Hừ. Mẹ khẳng định là đang trộm nghe chúng ta họp.”

“Cắt. Nói đùa cái gì? Ta tại sao muốn nghe lén các ngươi họp?”

“Bởi vì ngươi sợ thua, sợ hối hận.”

“Hối hận cái gì?”

“Hối hận không có gả cho Quang thúc thúc.”

“Mở. . . Nói đùa cái gì! Ngươi cảm thấy lão nương ngươi không có ai truy sao?” Sở Yên Nhiên hừ một tiếng, sau đó sải bước xuống lầu.

Sở Thi Kỳ thì quay đầu nhìn Dương Đóa Đóa một chút, nói: “Đóa Đóa , theo kế hoạch làm việc.”

“Ừm!”

Dưới lầu.

Sở Yên Nhiên mới vừa mở ti vi, liền thấy hai cái la lỵ xuống tới.

“Ngô. . . Xem hai nha đầu này biểu lộ, xem ra là đã có nhân tuyển. Sẽ là ai chứ?Là Hạ Hà sao?”

Lúc này, Sở Thi Kỳ đi thẳng tới bên người Sở Yên Nhiên, vươn tay.

“Làm gì?”

“Ta đang tiến hành quyên tiền. Tiểu Quang thúc thúc muốn ra mắt cần kinh phí, khoản này kinh phí hẳn là từ 【 Ủy ban 】 đến chi tiêu.” Sở Thi Kỳ nói.

Sở Yên Nhiên bạo mồ hôi.

“Cái này cùng ta có quan hệ gì sao?” Sở Yên Nhiên tức giận nói: “Ta cũng không phải là thành viên của 【Ủy ban 】 nha?”

“Ngươi đương nhiên là.”

Sở Yên Nhiên: . . .

“Vì cái gì?”

“Ta là một thành viên của【 Ủy ban 】, vị thành niên, mà mẹ là người giám hộ, chẳng lẽ không muốn gánh chịu trách nhiệm của người giám hộ sao?”

“Ngươi đừng ngụy biện? Trách nhiệm của người giám hộ chẳng lẽ chính là xuất tiền sao?”

Sở Thi Kỳ không nói lời nào, đột nhiên hốc mắt đỏ lên, một mặt ủy khuất: “Mẹ, ngươi căn bản không yêu ta.”

Sở Yên Nhiên: . . .

“Cần bao nhiêu?” Mặc dù biết đây chỉ là đòn sát thủ của nữ nhi, nhưng Sở Yên Nhiên vẫn đầu hàng.

“Mẹ cho ta một vạn khối là được.”

“Một vạn khối. . .” Sở Yên Nhiên một mặt hắc: “Ngươi là chuẩn bị để ngươi Dương Tiểu Quang thúc thúc cùng 101 tiểu tỷ tỷ hẹn hò sao?”

Sở Thi Kỳ nghiêm túc nói: “Yêu đương không thể so đo tiền tài.”

“Ừm, đúng là như vậy. Nhưng mà!” Sở Yên Nhiên một mặt càng thêm hắc: “Cái này lại không phải ta hẹn hò!”

Sở Thi Kỳ lại một mặt ủy khuất nhìn Sở Yên Nhiên.

Sở Yên Nhiên một tay che lấy cái trán: “OK, lão nương thua. Quay đầu, ta lấy cho ngươi một vạn khối tiền.”

Nàng ngữ chuyển hướng, lại nói: “Bất quá, ta có một điều kiện. Ngươi cũng đến Hạ Hà a di xin một vạn khối. Không thể để cho một mình ta bỏ tiền đúng không?”

“Được.”

Sở Thi Kỳ sau đó nhanh như chớp chạy đến phòng bếp.

“Ừm? Thi Kỳ, có chuyện gì sao?” Hạ Hà khẽ cười nói.

“Chúng ta muốn giúp tiểu Quang thúc thúc hẹn hò, người có thể cho ta mượn một vạn khối tiền sao? Ta sẽ để cho mẹ trả lại cho ngươi.” Sở Thi Kỳ nói.

Sở Yên Nhiên ở phòng khách nghe nói như thế, kém chút không có phun ra một ngụm lão huyết.

Mà Hạ Hà nghe xong, biểu lộ bình tĩnh, nhưng nội tâm đại hỉ.

“Được, được, hai nha đầu này muốn giúp mình cùng tiểu Quang hẹn hò? Bằng không vì sao lại tìm mình đòi tiền?”

Thế là, Hạ Hà không chút do dự nói: “Ừm, tốt! Nhưng không phải cho ngươi mượn, là cho ngươi. Nhớ kỹ, bằng không, ta liền không lấy tiền cho ngươi.”

“Cảm ơn a di ạ!”

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN