Những câu chuyện ma có thật được kể lại
Bệnh viện Đồng Nai cũ
Nhà mình gần ngay bệnh viện Đa Khoa Đồng Nai cũ trên đường 30/4, hiển nhiên từ nhỏ đến lớn ra vào bệnh viện ấy cũng không biết bao nhiêu lần, quen thuộc từng khu giường bệnh mới lẫn cũ, trong ký ức của mình là nơi đó ngày cũng như đêm lúc nào cũng đông đúc hơi người xen lẫn mùi cồn , mùi thuốc , mùi máu tanh nồng nặc. Nhưng thời gian gần đây do quá tải, cái bệnh viện cũ kỹ được xây từ thời Pháp ấy đã được bỏ hoang – thay bằng cái mới rộng rãi và đẳng cấp hơn ở đường Đồng Khởi nhưng do quá trình hoàn thiện chưa xong hiện bệnh viện mới vẫn chưa có nhà xác mà vẫn sử dụng nhà xác ở bệnh viện cũ.
.
Hằng ngày, thay vì cái đông đúc chen lấn thường thấy thì bây giờ là cái im ắng đến lạnh lẽo, cả cái bệnh viện to như thế bây giờ còn nghe được tiến gió thổi, tiếng cửa dập bởi gió , tiếng radio vào đêm của vài chú bảo vệ và đôi khi nào nhiệt nhất là lúc tiếng xe đẩy chở xác từ bệnh viện mới về lưu trữ.
Gan dạ nhất và có thâm niên nhất chắc hẳn vẫn là các chú bảo vệ bệnh viện, ấy thế mà cho đến hôm nay không ai phải dặn ai ban ngày thì các chú ấy đi đâu cũng phải 2 người, ban đêm thì tiếng radio bật thâu đêm.
Chú A bảo vệ ở bệnh viện kể lại ( xin lỗi giấu tên vì người quen):
.
– Ngày xưa, đông đúc đêm cũng như ngày không sao hết, bây giờ tới đêm đến là nó lạnh đến lạ, gió không có mà cửa sổ đập là chuyện thường, tiếng cửa sắt kéo en ét không còn xa lạ, tới đêm đến mà nghe có tiếng thì thầm là chỉ bật radio thiệt to kéo mền chùm kín đầu niệm phật thôi.
.
Xác chết chở về lúc sáng hay chiều thì còn ớn chút chứ chở về lúc đêm thì thôi rồi…
Cách đây vài tuần , vào buổi chiều chú phát hiện 1 vài cánh cửa nơi phòng nhiễm mở (ở cuối bệnh viện gần nhà xác) thấy khác thường, nhưng các chú tự trấn an có lẻ do xút chốt cửa, đêm đến thì gió thổi nhìu hơn bao giờ hết, giữa cái không gian lạnh lẽo bao trùm trong sự im ắn ấy là tiếng cười nói khúc khích , nhiều khi giật mình nhìn quanh thì không thấy ai.
Khi thì lại là tiếng dép con nít lẹt xẹt chạy quanh… hôm đó dự là đêm nay không lành nên chú kêu bạn trực cùng dậy – sau 1 hồi bàn tính 2 chú vừa vì tò mò, vừa vì công việc ( chỉ sợ nữa đêm xì ke nào nó nhào vô xin tiền) vậy là quyết định rũ nhau cùng đi 1 vòng.
Đối diện cổng bảo vệ là phòng cấp cứu cũ, đi được hơn chục bước, Sống lưng chú tự nhiên lạnh toát cả mồ hôi có cảm giác như ai đó đang ở phía sau nhìn chăm chăm vào mình, rồi thêm cả ở đâu đó có mùi máu tanh sọt thẳng lên mũi chú, thấy lạ chú định gọi thằng bạn trực đang đi phía trước thì nghe tiếng cười từ sau lưng chú quay lại.
.
Như có linh tính đập ngay vào mắt chú là cái giường trong phòng cấp cứu nó đang được treo lơ lửng pha vào đó là 1 âm thanh kì lạ – (như có tiếng người rên rỉ pha lẫn tiếng khóc thúc thích), ” người tao vếu hết lại, giò ko đi, ko la, ko khóc đc, may là thằng quỷ kia nó đi trước quay lại khìu” ngay tức thì cái giường sắt ấy hạ xuống nhanh chóng với âm thanh ” rịch”- quay sang hỏi nó mày thấy gì không? Nó nhìn vào trong như hiểu ý rồi bảo “anh thấy hả, em không thấy gì cả”
Sau bữa đó bệnh gần cả tháng sợ quá tao xin chuyển công tác luôn. Mấy hôm chú bệnh ngủ toàn giựt mình dậy nữa đêm vì mơ thấy lại cái cảnh đó Giờ kể lại cho mày nghe mà da gà chú nó còn nỗi đây này…
.
Anh em trước làm cùng chú cứ nghe đến 2 từ trực đêm là cái mặt cứ như xìu xuống chả muốn nhận ca, nhưng khổ nỗi công việc mà đành chịu thôi con.
Tạm gác lại những câu truyện sau ngày bệnh viện được dọn đi, chúng ta sẽ cùng quay ngược thời gian lại một chút để lắng nghe câu truyện kỳ dị mà chị Hà gởi về cho Page.
.
Từng ở lại bệnh viện nuôi bệnh chồng suốt gần 2 tuần, ngày cũng như đêm chị lúc nào cũng trong tình trạng mệt mỗi, phần vì lo lắng chăm sóc cho chồng rồi sáng lại phải chạy về nhà lo cho con, phần vì những đêm dài thức trắng do sợ hải với những thứ mà chị tạm gọi là không sạch sẽ.
.
Câu truyện bắt đầu khi đến đêm thứ 3 chị ở lại cùng chồng, đêm ấy chị nhớ rõ mồn một khi nhìn lên đồng hồ cũng đã hơn 2h sáng, nhìn quanh cả dãy giường trong khoa nhiễm chỉ có vài giường là có bệnh nhân còn lại đều trống.
.
Giấc cũng khuya nên mọi người gần như ngủ hết, chỉ còn lại chị và một chị điều dưỡng trực đêm cùng vài thân nhân nuôi bệnh.
.
Mọi thứ lúc này cũng chưa có gì là đáng sợ, đèn không tắt chỉ là tắt bớt đi.
Vương vai 1 cái chị nhìn sang chồng, anh ấy lúc này cũng đã ngủ rất say. Cảm thấy hơi khó ngủ, nên chị quyết định vào nhà vệ sinh giặt lại cái khăn cho chồng.
.
Bước dọc qua 2 dãy giường nằm bên tay phải đến cuối khoa là khu cách ly, đối diện khu cách ly là nhà vệ sinh nằm sau một vách tường ngăn.
.
Ở đây cũng đã ba đêm nhưng buổi sớm thì không sao, chứ buổi khuya như thế này khi mà đèn đả được tắt bớt, sự ồn ào náo nhiệt của buổi ngày giờ đây đã được thay thế bằng một sự yên lặng tỉnh mịt đến lạnh người, ngay cả tiếng nước nhỏ giọt vẫn có thể nghe rất rõ và trở nên kinh dị
.
Bước vào nhà vệ sinh có 3 nhà cầu có cửa, 1 bồn rửa mặt và 1 thùng nước đỏ có ca múc nước, vì đây là khu nhiễm nên người ta cũng hạn chế đụng nước, chủ yếu là thân nhân bệnh nhân vào giặt giũ.
.
Tiến đến chổ thùng nước múc lấy một gáo nước, để ca nước dưới sàn chị quay lưng về phía cửa rồi bắt đầu vò, được một lúc thì chị có cảm giác như có người vừa bước vào, không để ý lắm chỉ nghĩ là bệnh nhân hay thân nhân của họ, nên chị tiếp tục vò..
.
Cho đến khi sống lưng chị tự nhiên lạnh buốt, và cảm thấy như ai đó đang đứng rất sát chị ở phía sau.
.
Rồi một luồng hơi nhẹ như hơi thở của ai đó vừa thổi vào tai chị, giựt bắn người chị quay lại nhìn nhưng không thấy ai, đứng thẳng dậy một mình giữa phòng vệ sinh chị đưa mắt tìm.
.
Nhưng mọi thứ vẫn vậy như khi chị bước vào không có ai ngoài chị, có cảm giác hơi bất an chị cuối xuống cố vò cho nhanh cái khăn rồi ra cho lẹ.
.
Đột nhiên ở phía cuối phòng vệ sinh ngay cái bồn cầu thứ 3, phát ra tiếng người đang thở dài, rồi chuyển dần thành tiếng khóc thúc thích, hình như là tiếng của một cô gái.
.
Tiếng khóc nghe càng ngày càng đáng sợ, nó không lớn mà cứ như tiếng gió rên rỉ bên tai.
.
Tay chân chị bắt đầu run lẫy bẫy bước không nỗi luôn, mồ hôi mồ kê chảy ướt cả người, chị đứng như chết trân ở đó mà nghe, chị cũng không hiểu sao lúc đó mình lại không bỏ đi ngay mà còn đứng nén lại đó.
.
Rồi chị lấy hết can đảm cố cất giọng hỏi: ai trong đó vậy cô có sao không?
.
Không có tiếng trả lời chị hỏi thêm lần nữa thì tiếng khóc càng ngày nghe càng thảm thiết, lúc này thì thật sự quá sợ rồi chị chợp lấy cái khăn rồi bước nhanh ra ngoài gần như là chạy khỏi đó.
.
Lách mình ra được bức tường ngăn giữa nhà vệ sinh và khu cách ly, tim chị như muốn đứng lại khi nghe một tiếng <bụp> lớn, như có ai đó vừa đập rất mạnh vào mặt nước trong thùng…
.
Cả đêm đó chị không ngủ mà cứ nhìn mãi về phía nhà vệ sinh, với hy vọng có ai đó không bước vào mà lại bước ra để chị biết rằng chị bị người nhát chứ không phải (…)nhưng không có ai cã.
.
Sợ nhưng tự trấn an chắc là do mình nhát quá nên tưởng tượng tầm bậy, nhưng cũng kể từ đêm đó chị không dám uống nước vào buổi tối và nếu có cần gì thì chị sẽ đi ra nhà gởi xe của dân mà xin đi chứ không dám bước vào đó lần thứ 2.
.
Nhưng mọi chiện chưa kết thúc ở đó, đến đêm thứ 6 chị đang ngồi cạnh bên giường chồng, ngã đầu lên giường thiêu thiêu ngủ thì nhìn thấy mờ mờ ảo ảo có một cô gái trẻ mặc áo bệnh nhân đang ngồi tựa lưng vào tường nhìn chị cười trên giường đối diện.
.
Ban đầu hơi ngờ ngợ vì lúc chị mới thiếp đi thì giường đó vẫn trống, vì nghĩ là bệnh nhân mới chuyển vào nên cười lại với cô ta một cái rồi chị nhắm mắt ngủ tiếp.
.
Không biết là chị đã ngủ được bao lâu cho đến khi chồng khều chị dậy nhờ pha giúp ly sửa.
.
Chồm dậy sẳn tiện chị nhìn sang giường đối diện lúc nảy bây giờ đã trống không, chị quay sang định hỏi chồng nhưng lại thôi, đưa tay với lấy hộp sữa mắt chị như lơ đảng nhìn ra phía ngoài cửa sổ hướng về khoảng đất trống nhỏ thông với nhà xác
.
Thình lình gương mặt và dáng người cô gái trẻ lúc nảy hiện lên trước mặt chị từ phía ngoài cửa sổ, hết hồn chị đánh rơi hộp sữa còn một tay chị bấu chặt vào thành giường.
.
Còn cô ta cứ đứng đó nhìn chị và nở một nụ cười không thành tiếng. Đôi mắt đỏ hoe và gương mặt cười ấy bắt đầu biến dạng nó xé toạt cả da mặt cô ta, máu tươi thì trào ra đầy áo, máu đỏ rồi dần chuyển sang đen.
.
Mắt chị trợn lên mở to đến mức muốn rớt ra ngoài, tim đập thình thịch khó thở đến mức chị muốn ngất đi ngay tại chổ, lùi lại một bước theo quán tính chồng đở lấy chị hỏi:
.
“em sao vậy?”
.
Nhìn sang chồng không nói được nên lời nhìn lại phía cửa sổ thì cô ta đã không còn ở đó nữa.
.
Sợ lắm sợ đến chết đi được nhưng chị không dám nói cho chồng biết vì sợ ảnh lo, nên chị cứ im luôn như không có việc gì, sau đêm đó về kể lại cho mẹ chồng chị nghe, thì may sao mẹ bảo để cho chị hai vào cùng nuôi bệnh cho đỡ sợ, nhưng vẫn không được kể cho chồng chị biết.
.
Từ khi có chị hai vào cùng thì cũng ít gặp hơn nhưng thỉnh thoảng cái cảm giác cô ta đang ở đâu đó nhìn chị nó vẫn rõ mồn một.
.
Đến bây giờ cứ mỗi lần chạy ngang bệnh viện là cứ y như rằng sống lưng chị nó lại lạnh buốt và da gà thì nỗi đầy người.
.
Chị thật sự không biết đó có phải là ma hay không hay là do chị nhát thêm mệt mõi mà sinh ra ảo giác, nhưng cái cảm giác đó nó thật lắm, nhiều lần chị nghĩ nếu lúc đó không có chồng chị, không có những bệnh nhân khác và các chị điều dưởng ở cùng trong phòng thì chắc chị đã chết đi vì sợ…
Ngày 24/7/2013, Cơ quan Công an tỉnh Đồng Nai vào cuộc điều tra vụ kỳ án nữ hộ lý tử vong trong phòng của bệnh viện với nhiều vết đâm, và 2 con dao vẫn dính trên người. Theo như thông tin điều tra tại hiện trường cho thấy trong phòng nơi xảy ra án mạng mọi thứ đều bình thường không có dấu hiệu xô xác hay xáo trộn đồ đạc…” Có lẽ nhiều người vẫn còn nhớ vụ kỳ án này của 2 năm trước đây, sau khi phát hiện được thi thể nạn nhân thì vụ án đã gây ra một cú sock cho dư luận và nhanh chóng có mặt trên hầu hết các trang báo lớn từ trong cho đến ngoài tỉnh.
Và đây cũng chính là sự kiện bắt đầu cho những tin đồn kinh dị “hồn về kêu oan”
Lời kể 1: Đêm ấy anh trực đêm thường thì bệnh viện lúc nào cũng đông người nên cái chuyện ma cỏ thì không sợ lắm, nghe thì nghe mấy anh mấy chú làm trước kể lại này nọ chứ anh không thấy nên cũng không để ý mấy, nhưng sau vụ cô hộ lý chết trong phòng thì cứ mỗi lần anh đi ngang đó là không khí nó cứ lành lạnh.
Hôm đó cũng cỡ 9 giờ rưỡi tối, người nhà bệnh nhân đi nuôi bệnh nằm la liệt khắp các dãy hành lang bệnh viện.
Tay cầm bộ đàm tay cầm đèn pin anh đứng dựa lưng vào tường đưa mắt nhìn xung quanh, cho đến khi mắt anh chú ý đến một người phụ nữ mặt áo hộ lý đang đứng ở góc tường khuất sau quầy thanh toán quay lưng về phía anh.
Thấy lạ vì tóc cô hộ lý này hơi bù xù và quần áo thì xốc xếch, nghĩ bụng có chuyện nên anh tiến đến chỗ chị ta nhưng chưa tới kịp thì chị ta bỏ đi vào cái con hẻm bên hông quầy thanh toán, anh bước nhanh hơn và gọi nhỏ “này chị ơi!”
Hình như nghe thấy tiếng anh gọi nên chị ta dừng lại nhưng lưng vẫn quay về phía anh, không hiểu sao lúc đó anh thấy con hẻm nó lạnh lắm, lạnh ớn cả ốc. Bước gần hơn được vài bước thì chị ta thình lình bỏ đi tiếp nhưng đến lúc này thì anh mới nhận ra là chị ta không hề bước, nó giống như kiểu chị ta lướt đi ấy.
Vì trời tối nên a định dùng đèn pin soi thử xuống bàn chân chị ta xem đúng không nhưng chưa kịp soi thì chị ta đã rẽ qua góc của con hẻm. A chạy theo thì vô tình đụng trúng một bé thực tập ở góc rẽ.
Con bé chưa kịp hiểu chuyện gì thì anh hỏi nó “em có thấy chị hộ lý nào vừa đi ngang qua em không” con bé quay lại sau lưng rồi nhìn chung quanh bảo “dạ không”
Đứng đấy vài phút suy nghĩ con hẻm này rõ ràng có hình chữ L, 1 đầu thông ra quầy thanh toán 1 đầu thông ra sân bệnh viện mà taxi hay đậu, anh với con bé kia cả 2 cùng đi vào và đụng nhau ở khúc rẽ, mà chị hộ lý lúc nãy chỉ cách a có vài bước chân khuất qua có vài giây thì sao mà cả 2 anh em không ai thấy được.
Hơi sợ về kể lại cho mấy anh trực chung nghe mấy anh bảo là gặp ma rồi lúc đó mới thật sự là xanh mặt và nhớ lại vụ cô hộ lý…
Lời kể 2: Admin: “Cô ơi tụi con ở bên Trang FanPage Thành Phố Biên Hòa tụi con muốn nhờ cô kể lại vài lời đồn truyện ma có thật tại bệnh viện Đồng Nai cũ phía đối diện được không cô?”
“Truyện ma hả? Ừm, được. Cô bán tạp hóa ở gần cổng bệnh viện này cũng gần chục năm rồi, chuyện ma bệnh viện thì cô nghe nhiều lắm, nhưng chứng kiến tận mắt thì đúng một lần.
Hôm đấy cũng là đúng 7 ngày cái cô hộ lý chết, đêm đó tầm 11h đêm như bình thường, mấy chú bảo vệ đứng ở cổng gọi và ra hiệu cho cô mang nước với thuốc lá vào, khi đem vào thì mấy chú bảo thằng Tám nó nói cô đợi nó thanh toán tiền thiếu tháng này luôn.
Nhưng vì tiệm không có ai trông nên cô nói để cô đi vào tìm luôn cho nhanh, mấy chú cũng ừm rồi nói bộ đàm cho thằng Tám biết là cô vào.
Đêm cũng khuya rồi đi từ cổng bệnh viện rồi ngang qua tới chỗ nhà thuốc thì tự nhiên ở đâu gió nó thổi qua làm cô lạnh hết cả người, đi được vài bước nữa thì cô thấy có người đang đứng nhìn mình ở phía trước mặt bên góc chéo tay trái, chỗ mấy chiếc xe cấp cứu với taxi hay đậu đó.
Vừa đi cô vừa nhìn về phía cái người đang đứng, không dám nhìn thẳng mà cứ lơ lơ nhìn qua, càng bước về phía trước thì cô càng nhìn rõ hơn đó là một người phụ nữ mặc áo hộ lý tóc tay thì bù xù, nghĩ đến cô hộ lý vừa mất sợ quá cô quay lưng lại định bụng đi trở ra không đi tìm thằng Tám nữa.
Nhưng vừa quay lưng ra thì đập ngay vào mắt cô cũng cùng bên góc đậu xe đó cũng có một người phụ nữ, dáng người y như thế, đứng gục mặt bên cạnh vách tường nhìn thẳng về phía bệnh viện.
Tay chân cô run lẫy bẫy, quay người nhìn lại cái góc cũ thì vẫn thấy, cả hai phía đằng sau đằng trước gì cũng thấy người gì mà đi nhanh dữ vậy, sợ quá cô chạy bán sống bán chết ra tới chốt bảo vệ, nhưng cô không dám la vì sợ người ta nói mình điên.
Tới cổng mấy chú hỏi cô bị gì mà chạy, cô kể lại thì mấy chú nhìn nhau như kiểu quen với chuyện này lắm, rồi tụi nó bảo em thấy hoài không sao đâu, chị về đi tí em kêu thằng Tám ra quán luôn.
Bữa đó về cô còn không dám ngủ cứ sợ sợ là cái cô đó đi theo mình.
Lời kể 3: Nghe mấy chú bảo vệ kể lại gần 3 tuần sau cái vụ án đó đêm ấy cả bệnh viện náo động vì tiếng thét của một cô y tá. Lúc ngươì ta xông vào thì thấy cô gái nằm bất tỉnh trong đấy y như tư thế của cô hộ lý đã mất.
Theo như lời kể của cô y tá thì đêm đó tầm 2h sáng sau ca trực đêm cô gái ngủ quên tại ngay căn phòng đã xảy ra án mạng.
Cô kể lúc đang mơ mơ màng màng ngủ thì “Ầm” một tiếng vỗ bàn lớn nghe đinh tai làm cô tỉnh giấc, nhìn chung quanh căn phòng giờ chẳng có ai ngoài mình, nghĩ chắc đã mớ nên cô bước ra ngoài mở cửa để đến phòng vệ sinh rửa mặt cho tỉnh, nhưng cô phát hiện ai đó đã khóa cửa phòng lại từ bên ngoài.
Quay lại tìm chìa khóa trong hộp tủ cô có cảm giác như có ai đó đang ở trong phòng cùng mình nhưng chỉ là cô không thể nhìn thấy.
Cô bắt đầu phát hoảng khi tìm hoài mà không thấy được chìa khóa, lúc này thì cái cảm giác đó càng rõ hơn khi bên tai cô bắt đầu nghe thấy những lời thì thào gê rợn…
“Oan… Oan… Oan lắm…”
Rồi lại đến những tiếng khóc thúc thích vang dần lên trong gió lúc nhỏ lúc to, bây giờ đến cái tiếng quạt máy cũng trở nên đáng sợ với cô.
Đứng giữa phòng cô sợ hải nhìn mọi thứ chung quanh như nữa muốn nữa không tìm ra cái người đang ở cùng mình trong phòng, buộc miệng cô hỏi.
“Ai. ..ai ai vậy ra đi đừng có hù em…”
Sau câu hỏi đó thì sống lưng cô trở nên lạnh buốt, lưng cô như có cảm giác đang hướng trực tiếp về phía 1 chiếc tủ lạnh đang mở cửa, hơi lạnh phà thẳng vào lưng mình…
Cô từ từ quay lại và ngất đi ngay sau đó khi nhìn thấy dáng người và gương mặt trắng bệt của cô hộ lý đã mất 3 tuần trước…
Sau khi được sơ cứu và hồi tỉnh cô được chuẩn đoán là mệt mõi và kiệt sức do làm việc quá sức.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!