U Minh Trinh Thám
Chương 601: Mỡ gì đó chẳng hạn là thứ ghét nhất
– Dạy cho cô? Muốn bái ta làm sư phụ sao?
Thiên Tướng cau mày đánh giá A Trạch:
– Ân…thật khó làm đi…
– Chỉ cần có thể đề cao thực lực của tôi, để cho tôi có thể đi cứu Tiểu Manh, điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.
A Trạch vừa mới nói xong câu đó lại nhìn nhìn Thiên Tướng, nghiến răng nghiến lợi nói:
– Dù cho ông muốn làm chuyện gì kỳ quái đối với tôi, cũng đều có thể…
– Tôi cự tuyệt!
Thiên Tướng nói như đinh chém sắt:
– Thật xin lỗi, cô đã vượt qua tuổi tác để có thể làm ra chuyện kỳ quái gì, đã trễ mất tám năm!
– Như thế nào đều được cả, dạng điều kiện gì tôi cũng có thể đáp ứng.
A Trạch vội vàng nói:
– Tôi chỉ muốn ở trong đoạn thời gian này mau chóng đề cao thực lực của chính mình, sau đó cùng bọn họ đi cứu Tiểu Manh.
– Đúng là khó khăn!
Thiên Tướng nghĩ nghĩ nói:
– Tôi học chính là theo lộ tuyến lực lượng hình, hơn nữa sử dụng còn là thuật pháp của Yêu tộc, mà cô sử dụng thuật pháp hẳn là nhất tự chân ngôn của Phật gia đi. Yêu cùng Phật, hai bên căn bản không đi cùng một đường…
– Không sao cả, ngoại trừ nhất tự chân ngôn, tôi còn tu tập qua Luyện Khí thuật của Đạo gia.
A Trạch vội vàng nói:
– Môn phái gì đó tôi cũng không để ý, hơn nữa tuy rằng tôi biết được nhiều nhưng không có sư phụ chính thức, tôi có thể bái ông làm sư phụ!
– Như vậy sao…tuy rằng lớn tuổi một chút, nhưng có một nữ đồ đệ nhìn thuận mắt cũng là chuyện không tệ lắm.
Thiên Tướng suy nghĩ nói:
– Cô tên là gì?
– Tôi gọi là A Trạch, sư phụ!
A Trạch vội vàng trả lời.
– A Trạch sao…
Thiên Tướng sờ sờ cằm:
– Tên thật thế nào?
– Sư phụ cứ gọi là A Trạch thì tốt rồi.
– Nếu tôi thu cô làm đồ đệ, thì phải biết được tên thật của cô đi?
– Không cần, sư phụ gọi là A Trạch thì được rồi mà!
– Nè nè, tôi chỉ là muốn biết tên thật của cô gọi là gì mà thôi.
– Ân, việc này…
A Trạch thoáng do dự:
– Kỳ thật sư phụ gọi là A Trạch thì tốt hơn, tên thật không trọng yếu…
– Cô đúng là người kỳ quái, chẳng qua chỉ là hỏi tên mà thôi.
Thiên Tướng đối với thái độ qua loa của A Trạch có chút tức giận:
– Sao cô không có thành ý một chút nào vậy!
– Sư phụ, tôi rất có thành ý…
A Trạch do dự hồi lâu mới mở miệng nói:
– Bái sư thật phải nói tên thật sao?
– Phải, là chuyện phải biết!
– Ân, việc này…tên thật của tôi là…
A Trạch hạ quyết tâm, ghé vào bên tai Thiên Tướng nhẹ nhàng nói ra ba chữ.
– Ân?
Thiên Tướng nghe xong ánh mắt lộ vẻ kỳ quái nhìn A Trạch từ trên xuống dưới:
– Hiện tại còn có người gọi tên này sao?
– Khi tôi sinh ra, cha tôi mê truyện của Kim Dung vô cùng.
Thần tình A Trạch xấu hổ cùng giận dữ, nói:
– Làm ơn đi, thỉnh gọi tôi là A Trạch là được rồi!
– Khẩu vị của cha cô thật nặng nha…
Thiên Tướng bất đắc dĩ nói:
– Vậy tôi gọi cô là A Trạch đi.
– Đa tạ sư phụ!
– Ân, này, tôi muốn hỏi thêm một câu.
Thiên Tướng suy nghĩ hồi lâu, sau đó mở miệng nói:
– Vậy cô có Hung Bộ Hỏa Diễm hay Thiết Giáp Phi Quyền không?
– Hoàn toàn không biết…
– Sẽ không sao?
Thiên Tướng gãi đầu:
– Vậy Nam Đấu Bạo Tinh Phá thì sao?
– Cũng không…
– Thật đáng tiếc…
Thiên Tướng nhìn ra xa, chậm rãi thở dài.
…
Minh Diệu theo chỉ dẫn của Lưu Thiên Minh lái xe tới một vùng núi cực kỳ hẻo lánh, xuống xe đi thêm một lúc, rốt cục đi tới trước một sơn động thật lớn.
– Ở ngọn núi hẻo lánh như vậy không ngờ có sơn động lớn đến như thế!
Minh Diệu nhìn cửa sơn động rộng hơn ba thước cảm thán nói:
– Nhưng tôi thật không hiểu được, anh dẫn tôi tới đây làm gì?
– Đương nhiên là vì huấn luyện cho anh!
Lưu Thiên Minh lấy ra đèn pin, đẩy dây leo rậm rạp ngoài sơn động, đi vào trong.
– Huấn luyện tôi? Huấn luyện cái gì?
Minh Diệu đi theo sau lưng Lưu Thiên Minh hỏi.
– Tình hình hiện tại của anh thật giống như năm xưa tôi mới đạt tới thân thể cương thi.
Lưu Thiên Minh vừa đi vừa nói:
– Bên trong cơ thể tràn ngập lực lượng vô cùng, sau khi giải trừ cấm chế trùng điệp do Thần Sáng Thế lưu lại trong cơ thể tiên thiên của nhân loại, sau đó có thể phát huy ra lực lượng vô hạn. Nhưng bởi vì cỗ lực lượng này quá mức cường đại, anh căn bản không thể chân chính nắm giữ nó trong tay.
– Gần đây tôi đã tiến bộ hơn rất nhiều!
Minh Diệu nói:
– Hiện tại đã hoàn toàn không còn xuất hiện tình trạng dùng sức quá độ mà thoát lực nữa.
– Như vậy mà anh đã thỏa mãn sao?
Lưu Thiên Minh quay đầu lại nhìn Minh Diệu nói:
– Vậy đối với khả năng điều khiển linh lực đây? Có thể tùy tâm sở dục sao?
– Điều này cũng còn cần chút thời gian mới có thể thích ứng, nhưng ảnh hưởng không lớn.
Minh Diệu suy nghĩ nói, tuy rằng đã có thể nắm giữ được điểm mấu chốt của chính mình, sẽ không còn hiện tượng vì dùng sức quá độ mà thoát lực, nhưng muốn nói có thể tỉ mỉ nắm giữ chuyển vận linh lực trong cơ thể Minh Diệu hoàn toàn chưa làm được. Hiện tại khi Minh Diệu cùng địch nhân tác chiến hoàn toàn không có vấn đề, nhưng nếu muốn làm được khả năng tỉ mỉ dùng linh lực tiến hành trị liệu cho người khác thì vẫn hoàn toàn chưa được.
– Ảnh hưởng rất lớn!
Lưu Thiên Minh lắc đầu nói:
– Nếu so với đối thủ yếu hơn anh thì không ảnh hưởng toàn cục, nhưng nếu so với đối thủ cường đại hơn anh nếu có thể chuẩn xác khống chế được lực lượng của chính mình, giảm bớt được hao tổn vô nghĩa là một việc vô cùng trọng yếu. Tiết kiệm được càng nhiều linh lực thì sẽ tăng thêm một phần hi vọng thắng lợi!
– Chuyện này mỗi ngày tôi đều đang luyện tập, nhưng tiến bộ không lớn.
Minh Diệu nói:
– Nói ra thật sự dễ dàng nhưng nếu muốn làm được phải có thật nhiều thời gian luyện tập!
Minh Diệu được Lilith giúp đỡ giải từ hạn chế thực lực đã tăng nhiều, nhưng lại không thể giống như trước kia chuẩn xác khống chế được linh lực của chính mình. Giống như một người chỉ biết lái mô tô lại ngồi lên lái tên lửa, muốn linh hoạt khống chế như lúc lái mô tô là việc vô cùng khó khăn.
– Nếu chỉ muốn như trước vẫn còn chưa đủ.
Lưu Thiên Minh vừa đi vừa nói:
– Nếu anh làm còn tốt hơn cả trước kia, mới có cơ hội đánh bại yêu nghiệt nọ. Ít nhất anh cũng phải đạt tới tiêu chuẩn hiện tại của tôi thì mới xem như có đủ tư cách!
– Nói đùa sao?
Minh Diệu kinh ngạc nói:
– Anh là lão quái vật đã tu luyện mấy ngàn năm, tôi chỉ mới luyện một tháng thời gian mà thôi a, làm sao có thể?
– Cho nên chúng ta mới cần phương pháp huấn luyện đặc biệt khác!
Lưu Thiên Minh nhìn Minh Diệu cười thần bí:
– Chúng ta đã đến!
– Đây là địa phương gì vậy?
Minh Diệu lúc này mới phát giác hai người trong bất tri bất giác đã đi tới trước một cửa đá khổng lồ.
– Đi vào anh sẽ biết!
Lưu Thiên Minh vươn tay cho Minh Diệu:
– Nơi này cấm khói lửa, đưa thuốc lá cùng bật lửa của anh cho tôi!
– Cố làm ra vẻ huyền bí, nói ra anh sẽ chết sao?
Minh Diệu than thở lấy ra thuốc lá cùng bật lửa đưa cho Lưu Thiên Minh, sau đó dùng sức đẩy ra cửa đá.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!