Thố Vương Tiên Lộ - Chương 21: Đệ tử Hàn gia
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
154


Thố Vương Tiên Lộ


Chương 21: Đệ tử Hàn gia


Mất ba ngày, ba đêm làm việc với sự chỉ dẫn của ông lão thợ rèn, hắn có thể cầm trên tay phi hoàn mà hắn mong muốn. Nhưng còn thiếu gì đó

Lão giả cũng đã dậy từ sớm, thấy Tiểu Thất vẫn đang ngắm nhìn thành phẩm mấy hôm vừa rồi, lão có chút khen thưởng.

“ Không tệ đấy chứ hả?”

Tiểu Thất khẽ gật đầu,

“Cũng may nhờ có lão giúp đỡ, nhưng sao ta thấy vẫn thiếu gì đó.”

Lão giả tiến tới chỗ phi hoàn,

“Cái này còn thiếu minh văn dẫn động nội khí truyền vào”

Nói xong Lão cầm lấy một cây búa và mẩu kim lại màu đen từ trong Hộp đồ ra, Bắt đầu khắc một hình thù kỳ quái lên phi hoàn, Thao tác của lão giả rất thành thục,dứt khoát, tuổi tác không có ảnh hưởng đến tay nghề<code>Trong lúc lão làm việc thì, ngoài cửa có 4 thanh niên đi tới, khuôn mặt na na giống nhau, đều là trán rộng mày cao, mắt sắc phi thường, khí độ có chút ấn tượng, </code>Tên vân lục y lên tiếng:

“ Lưu thúc thúc, chẳng phải người nói sẽ không bao giờ khắc minh văn nữa sao? Không ngờ hôm nay lại…”

“Từ lúc thúc đi, Gia gia vẫn luôn rất khổ tâm, ngày nào cũng mong người trở về”

“Lưu thúc tài nghệ phi phàm, lại ra đây rèn nông cụ, thực sự rất là lãng phí tài năng”

“ Người hãy cùng chúng ta đi về đi”

Cả bốn người này đều mở lời, kẻ đấm người xoa, nghe có chút không thoải mái. Xem ra lão giả này có thân phận không đơn giản. Tiểu Thất khẽ nhìn sang ông lão, đằng sau đôi mắt sâu hoắm này lại là người thế nào đây, thái độ với 4 người này cũng lơ đi như trước đây Lão lơ Tiểu Thất vậy.

“ Cái này xong rồi đấy, vừa ý ngươi rồi chứ”

Nhận lấy phi hoàn từ tay lão, Một luồng khí tức từ phi hoàn truyền sang người hắn,

“Cầm thoải mái lắm, Cảm ơn lão rất nhiều”

Lão giả mỉm cười

“Không cần cảm ơn, ta đâu có làm không công, tất cả chi phí 3000 bạch kim”

Tiểu Thất nghe vậy biến sắc, dù sao hắn cũng góp sức vào làm việc, chắc không đắt vậy chứ

-Ta cũng có bỏ sức ra mà, sao lại đắt vậy chứ.

Lão giả lau tay, sang bàn ngồi uống nước, Bốn thanh niên thấy Lão giả làm ngơ sự tồn tại của mình, thì ấm ức lắm. Dù sao họ cũng là đệ tử tinh anh của Hàn gia, ra đường không ít kẻ phải ngước nhìn, vậy mà lại có người không để vào mắt. Nếu không phải lão giả này là người Hàn gia chủ khổ tâm, ba lần bảy lượt sai người đến mời, thì họ đã chẳng phải hạ thấp đi đến những nơi thế này. Nghe hai kẻ tầm thường nói chuyện

“Đấy là do ngươi không có thương lượng trước với ta,”

Lão giả này… thật không biết lão là người thế nào, người khác nhờ rèn nông cụ, lão cũng không có lấy nhiều như vậy a, lần này chỉ luyện một phi hoàn, thời gian có lâu một những không đến 3000 bạch kim mới phải.

“ 3000 bạch kim là lấy rẻ ngươi rồi, còn lăn tăn gì nữa… Hay ngươi định không trả công cho ta”

Lão đập bàn, làm đám thanh niên giật thót

3000 bạch kim đâu phải nhỏ với một kẻ ăn mặc bần hàn như vậy, rõ ràng là lão giả có ý làm khó Tiểu Thất, 5 gã thanh niên trông thấy vậy, cơ hội gây thiện cảm cho vị Lưu thúc đây rồi,

“Tiểu tử, được một người như Lưu thúc tự tay khắc minh văn, 3000 bạch kim là quá rẻ rồi”

“Đúng vậy a, Đến người Hàn gia cũng không có phúc khí như ngươi đâu”

“Ngươi mà không trả đừng mong rời khỏi đây”

Lão giả thấy bốn gã nói như vậy không có ý kiến gì? Lão chỉ khé liếc qua một lượt, xem ra có chút tác dụng.

“ Không trả cũng được, nhưng có bốn con ruồi cứ vo ve quanh đây, làm ta rất khó chịu, Ngươi đuổi được chúng đi thì ta bỏ qua”

Nghe vậy chẳng phải quá rõ ràng rồi sao, Lão muốn mượn sức Tiểu Thất muốn cho 4 gã đệ tử Hàn gia một trận, Còn về phần bốn thanh niên nghe mình bị ví như ruồi thì máu nóng nổi nên, sao có thể coi bọn họ không ra gì chứ? Nhưng vẫn còn một người giữ được bình tĩnh

“ Lưu thúc người như vậy là có ý gì? Hàn gia có chỗ nào không tốt. Người cứ né tránh mãi mà không chịu về”

Thấy nam thanh niên áo trắng tự nhiên khấu đầu, Lần này Hàn gia phái bốn đệ tử tinh anh, tài giỏi ngạo khí vốn cao hơn ngườin nay lại chịu hạ thấp bản thân như vậy, chắc cũng là lần cuối Hàn gia cho người tới. Nếu không mời được thì sau này cũng không miễn cưỡng nữa.

“Người của Hàn gia không phải ai cũng hiểu cách làm của ta, luôn tỏ ra cao cao tại thượng, phủ nhận sự đóng góp của ta, đã thế còn tự ý thay đổi người trong xưởng rèn mà không báo ta một câu, đã coi ta là người dưng như vậy, ta nào dám ở lại”

“Gia phụ quả thật có nỗi khổ tâm, Không ngờ nhị phu nhân lại tự ý quyết định sau lưng người như vậy, sau đó đã trừng phạt thật nặng rồi ạ”

Lão giả lắc lắc đầu, quay phắt sang chỗ khác bỏ lại một câu cho Tiểu Thất

“ Tiểu tử, ta không muốn nghe những người này nữa, đuổi chúng đi giùm ta “

Tiểu Thất tỏ vẻ bất đắc dĩ:

“Các vị, thật khó xử quá, phiền các vị rời khỏi rồi”

Tên thanh niên lục y giận dữ quát.

“Tiểu tử này ở đâu đi ra vậy, biết chúng ta là ai không? Mau cút nhanh khỏi đây”

Tưởng là đệ tử tinh anh Hàn gia sẽ lễ độ nho nhã, đã ăn nói như vậy, hắn không cần để ý thân phận đối phương nữa, Hắn có hấp thu nội khí của huyền thiết, không cần lo lắng mấy tên này

Hắn vừa nói vừa chỉ tay vào 3 gã thanh niên còn lại

“ Mau cút ra khỏi đây? Nói ta hay là 3 người bên cạnh ngươi?”

“Ta nói súc sinh nhà ngươi, mau cút khuất mắt ta”

Hắn chỉ thẳng vào mặt Tiểu Thất, Thấy vậy Tiểu Thất dùng tay túm lấy cổ tay gã thanh niên lục y, dùng lực lượng nhục thể khẽ bóp chặt lại. Một màn này làm tên thanh niên lục y mặt mày nhăn nhó. Mấy gã còn lại cũng biến sắc, bọn họ là đệ tử tinh anh a, cường đại hơn người thường rất nhiều. sao lại có một kẻ dùng sức chiếm thế thượng phong của họ được chứ.Tiểu Thất chỉ muốn đối phương biết chút thực lực của mình, nên nhanh chóng bỏ ra

“Ta còn nợ lão giả đây, không đi được. Hay các ngươi lăn ra khỏi đây, không nhìn thấy ta cũng coi như ta đã “ cút” khuất mắt các ngươi rồi”

Tên lục y liền quay sang Thanh niên bạch y, thì thầm gì đó. Họ từ lúc vào đây không có qúa để ý tên tiểu tử này. Ăn mạc bần hàn chẳng có khí chất của võ giả. Không ngờ lại có chút thú vị

“Ta là Hàn Thiên Xích, Ngươi là ai, từ đâu đến đây?”

Thiếu niên tử y lên tiếng, Tên này là Hàn Thiên Xích, đệ tử tinh anh của hàn gia, cũng tốt, hắn muốn xem đệ tử tinh anh hàn gia có mạnh hơn Mộng Lăng, Ngô Diệm không.?

“Ta là ai không quan trọng, Ta từ đâu đến cũng không quan trọng, quan trọng là các ngươi nên lăn khỏi đây nhanh nhanh thì hơn”

Thấy đối phương khiêu khích như vậy, Hàn thiên Xích liền lao đến. Tên này dùng đoản đao, khí thế lão đến cũng uy mãnh nhưng có vẻ không dùng hết lực, Tính tình có thể xốc nổi nhưng vẫn biết điều chế lực tấn công, Tiểu Thất né tránh là chính, Thủy Mặc tâm pháp được hắn sử dụng như bản năng vậy, nhanh chóng lách qua

“ Không tệ đấy chứ”

Trao đổi qua vài chiêu, xem ra tên Hàn Thiên Xích này cũng chỉ là thăm dò thực lực không có dùng sát chiêu, có điều nếu hết người này đến người khác cứ đánh với hắn như vậy hắn sẽ tiêu hao nhiều sức a, lúc này hắn có ý nghĩ hơi bá đạo

“Đệ tử tinh anh Hàn gia cũng chỉ có như vậy thôi sao? Không cần phải thăm dò nữa đâu, Cả bốn người cùng lên đi, xa luân chiến như vậy có vẻ ta sẽ gặp bất lợi a”

Nghe thấy vậy bốn người có chút giật mình, họ là đệ tử tinh anh, Hồi nãy xem Hàn thiên xích giao phong qua vài chiêu, họ biết tiểu tử này rất giỏi né tránh, nhưng định đối đầu với cả bốn người một lúc thực sự là cuồng vọng, nhưng cứ luân phiên thì có chút hèn hạ.

Thanh niên áo trắng có thực lực cao hơn cả, liếc nhìn xung quanh vu vơ nói;

“Ngươi sẽ phải hối hận đấy, có điều sẽ chỉ là so đấu đơn thuần không dùng sát chiêu, nếu dùng nội khí thì nơi này không còn nguyên vẹn đâu?”

Cũng đúng thôi, Ngô Diệm chưa phải là đệ tử tinh anh, mà lực sát chiêu đã phá được đỉnh đồng, Mộng Lăng là đệ tử tinh anh có thể kích sát được yêu thú trung cấp Hắc Tinh Báo. Nếu cả 4 người này cùng dùng nội khí thì xung quanh sẽ nát bấy mất.

“Đúng là xung quanh sẽ thành mớ đổ nát mất, nhưng nếu là ngoại công so đấu, mấy ngươi không có cửa đâu”

Thấy đối phương không coi mình vào mắt, trong thoáng chốc lần lượt từng người lao đến giao chiến

“Tiểu tử cuồng vọng. Ta đánh chết ngươi”

Đúng là đệ tử tinh anh, hình như bốn người này chơi với nhau từ bé, hai người công kích hai người phòng thủ, Tuyệt nhiên rất ít sơ hở, Chỉ là ngoại công mà phối hợp đã như vậy nếu là nội khí không biết còn như thế nào.

“Vừa nãy còn mạnh miệng thế cơ mà sao chỉ biết né tránh vậy”

Tiểu Thất nào có cơ hội phản kích, kẻ công người thủ sao mà hắn có cơ hội phản kích đánh lại được. Vì vậy hắn chỉ còn cách né tránh

Một màn như vậy kéo dài, vậy mà hắn không có bị trúng đòn, Lão giả thợ rèn cũng chăm chú theo diễn biến. Vốn chỉ bảo Tiểu Thất mời họ ra ngoài thôi ai ngờ lại xảy ra đánh nhau, Biết Tiểu Thất nhục thể hơn người,nhưng duy trì được như vậy xem ra hắn cũng khéo léo lắm, nếu hắn không chịu được thì mình ra mặt vậy.

Bốn người kia cũng không phải tâm thường

Bạch y là Hàn Phong, Lục y là Hàn Phi, Tử y là Hàn Thiên Xích và lam y Hàn Thương, đều là con của Lăng gia chủ, từ nhỏ đã luyện công cùng nhau, ganh đua từng chút một nhưng không có mâu thuẫn nhau, Đã sớm trở thành đệ tử tinh anh, biết bao tài nữ ngưỡng mộ, là mục tiêu phấn đấu của nhiều thiếu niên ở Nam Thành, Họ tồn tại ở đỉnh cao của dư luận lâu như vậy

Thế mà tên Tiểu tử vô danh này lại là người thế nào, không ai biết, chỉ thấy hắn trong vòng vây công vẫn tìm ra hướng, thoát khỏi công kích

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN