Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi - Chương 107: Mật thất bảo tàng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Trò Chơi Tử Vong Luân Hồi


Chương 107: Mật thất bảo tàng


Hai người Tô Bằng cùng Tạ An từ chỗ đại sảnh trang chủ vượt qua hai bức tường vây, lập tức, trang đinh xung quanh đã bớt đi rất nhiều.

“Tô công tử, bên này!”

Tạ An khẽ gọi, Tô Bằng đi theo Tạ An, cùng nhau đi vào trong một gian kiến trúc.

Hai người đi đến trước gian kiến trúc này, Tạ An dừng bước, nói:

“Nơi này là biệt viện trang chủ của Cổ Kiếm, những năm này ta cũng thám thính được tin tức, lại thêm bức hỏi từ miệng của mấy tên phú thương có tham gia bữa tiệc huyết tinh năm đó mà ta giết biết được, Cổ Kiếm đã giết không ít nữ tử hài đồng không chịu khuất phục hắn ở nơi này, hơn nữa, phía dưới, dường như có một gian mật thất, là nơi Cổ Kiếm cất giấu một ít trân quý nhiều năm nay.”

Nghe Tạ An nói đến đây, Tô Bằng nhẹ gật đầu, quan sát tòa kiến trúc này, so với đại sảnh trang chủ còn phần nhỏ hơn chút, nhưng lại là một gian biệt lập, so với các kiến trúc khác nhìn thấy xung quanh lại càn thêm biệt lập, Tô Bằng cùng Tạ An thi triển khinh công, nhảy qua sân nhỏ bên ngoài, đi vào trong biệt trang chủ này.

Hai người đặt chân vào trong biệt viện, Tô Bằng đi theo Tạ An vào, vòng qua vài căn phòng, đi vào một gian thư phòng, Tạ An thoáng nhìn bên trong căn phòng, nói:

“Ta tra khảo phú thương có giao tình thâm sâu với Cổ Kiếm, nghe hắn nói Cổ Kiếm đã từng dẫn hắn vào trong này, không biết khởi động cơ quan gì, liền lộ ra một thông đạo bí mật, chúng ta có thể tìm thử một chút, mới có thể tìm được cách mở mật thất.”

“Được, ta và ngươi chia nhau tìm.”

Tô Bằng nói với Tạ An, Tạ An gật đầu, hai người bắt đầu lùng sục mọi thứ bên trong thư phòng.

Tô Bằng lục tung một hồi, mò đến phía trước giá để đa dụng, cái giá này dựa sát vào tường, bên trên có vài thư tịch khổ sách cỡ lớn còn có chút cũ kỹ, chậu cảnh, Tô Bằng quan sát chốc lát, đột nhiên cảm thấy có quyển sách nhỏ lộ ra hơi quá, bèn đi qua, đặt tay lên quyển sách.

“Ồ?”

Tô Bằng trên tay dùng thêm chút lực, nhưng không mở được quyển sách này, quyển sách này cố định ở trên kệ sách, Tô Bằng dịch chuyển quyển sách sang trái sang phải một chút, lập tức, chợt nghe thấy giá sách bên cạnh truyền đến âm thanh cơ quan, giá sách đầy ắp sách đột nhiên tách ra hai bên, để lộ một con đường.

Tô Bằng gọi Tạ An, nói:

“Ta và ngươi xuống dưới, bên trong ắt có kỳ quái.”

Tạ An gật đầu, phía trước, Tô Bằng theo ở phía sau, chỉ thấy lối đi này thông thẳng xuống bên dưới, không ngờ rất sâu, hai người Tô Bằng một trước một sau đi xuống, khoảng chừng đi được hơn ba mươi bậc thang, chợt phát hiện đên dưới là bình đài, chính giữa bình đài, có một cánh cửa đá, phong tỏa nơi này.

“Nơi đây có thể chính là mật thất của Cổ Kiếm.”

Tạ An quay đầu lại, nói với Tô Bằng, cánh cửa đá trước mắt này, vô cùng dày nặng, dựa vào ngoại lực rất khó mở ra, bên trên có một lỗ chìa khóa, dường như dựa vào cơ quan mới có thể mở được cánh cửa đá này.

Tô Bằng bước lại xem xét, chợt nhớ tới, chiếc chìa khóa mình nhặt được ở trước đại sảnh trang chủ của Cổ Kiếm, dường như cũng không khác mấy so với cái lỗ chìa khóa trên cánh cửa đá này, giống như là cơ quan để mở cửa đá.

Tô Bằng nghĩ đến tình tiết này, bèn lấy chìa khóa ra, có lẽ trước nay vẫn luôn ở trên người Cổ Kiếm, sau khi quần áo Cổ Kiếm bị chém nát, từ trên người hắn rớt xuống, Tô Bằng thăm dò cắm chìa khóa vào cửa đá, dùng sức vặn, quả nhiên, trong cửa đá vang lên âm thanh cơ quan, thời gian mấy giây, cửa đá đã tự động mở ra, để lộ một gian mật thất bên trong.

Tô Bằng và Tạ An đưa mắt nhìn nhau, Tạ An khẽ gật đầu, đi vào trong mật thất trước, Tô Bằng cũng lập tức đi vào theo.

Hai người vào trong mật thất xem xét, phát hiện trong mật thất, cũng bố trí giống như thư phòng, chỉ là căn phòng nhỏ hơn rất nhiều, chỉ có một cái bàn, một cái giá sách, hai thùng gỗ.

Tô Bằng đưa mắt nhìn trên kệ sách trước tiên, phát hiện năm thanh binh khí, trong đó có một thanh đoản đao, hai thanh trường kiếm, một móc câu, còn có một thanh chủy thủ.

Bước qua nhìn, Tô Bằng gỡ thanh trường kiếm kia xuống, rút ra khỏi vỏ, vừa rút trường kiếm ra khỏi vỏ, lập tức cảm thấy lỗ chân lông khít chặt, tóc gáy dựng đứng, một luồng sát ý lạnh lẽo xộc thẳng vào tim gan.

“Thanh kiếm này sát ý quá nặng…”

Tô Bằng tra kiếm lại vào trong vỏ, mở miệng nói.

“Đúng vậy… Ta cách năm bước, đã cảm nhận được luồng hàn ý này… Phải giết bao nhiêu ngươi mới có sát ý này đây…”

Tạ An cũng nhìn thanh kiếm kia, nói.

Tô Bằng gật đầu, hiệu quả của thanh kiếm này quả thật giống như điều hòa, rút ra một cái lập tức có gió mát.”

Sau đó Tô Bằng lại nhìn vài thanh binh khí khác, binh khí Cổ Kiếm cất giấu ở nơi này, đều là bảo khí thiên hạ hiếm có, đều sắc bén dị thường, có lẽ còn có một chút lai lịch.

Chỉ có điều những vật này không dễ mang, Tô Bằng chỉ rút một thanh chủy thủ, khẽ quẹt một góc bàn, góc bàn lập tức giống như miếng đậu hủ bị cắt xuống, là một thanh chủy thủ chém sắt như chém bùn.

Tô Bằng vẫn ung dung thản nhiên, cầm chủy thủ trong tay, lại nhìn về phía hai thùng gỗ kia.

Bước qua, Tô Bằng dùng chủy thủ chém vào ổ khóa thùng gỗ, ổ khóa bằng sắt kia tức thì răng rắc đứt đoạn, Tô Bằng tháo khóa xuống, mở thùng gỗ đầu tiên.

Mở thùng gỗ ra, bên trong là một lớp chống ẩm, Tô Bằng xốc lớp kia lên, chỉ thấy bên trong tràn đầy một rương bột phấn màu xanh.

“Ngũ Thạch Tán!”

Tô Bằng nhìn, lập tức nhận ra, đây chính là Ngũ Thạch Tán lần trước mình giải cứu những nô lệ mua từ phương nam kia, mà có được.

“Rương Ngũ Thạch Tán này, e rằng có hai mươi cân, dựa theo tỉ lệ một năm với hoàng kim, chính là một trăm cân hoàng kim… Cũng chính là ngàn lượng vàng…”

Tô Bằng nhìn, trong lòng tính toán giá trị, những Ngũ Thạch Tán này, nếu như buôn bán ra ngoài, chính là ngàn lượng hoàng kim.

Tô Bằng nhìn nhìn, tạm thời thu hồi dục vọng, những thứ này cho dù lấy rồi, cũng không dễ ra tay.

Quan sát một hồi, Tô Bằng dời ánh mắt sang một cái thùng khác, dùng chủy thủ chặt đứt ổ khóa, nhìn đồ vật bên trong.

Phía trên cùng, chính là hai tấm kim phiếu tiền trang Thông Vân, Tô Bằng đã từng thấy.

Cầm ra, Tô Bằng chỉ thấy trên đó viết ‘Phiếu đổi ba trăm lượng hoàng kim tiền trang Thông Vân’, Tô Bằng thuận tiện lấy ra, lướt nhìn, cất vào trong người.

Tạ An mặc dù nhìn thấy Tô Bằng làm vậy, nhưng cúi đầu, chằm chằm nhìn chân mình, coi như không phát hiện… Giống như hắn vẫn nhớ rõ lời thề của mình, nếu như Tô Bằng giúp đỡ giết chết Cổ Kiếm, hắn bằng lòng nửa đời sau làm trâu làm ngựa cho Tô Bằng, cam nguyện làm nô bộc.

Tô Bằng quét mắt nhìn Tạ An, thấy hắn dường như quả thật đối với tiền tài này không quá mức tham lam, trong lòng không khỏi an tâm, hắn vẫn luôn đề phòng Tạ An một tầng, nhưng hôm nay thấy phản ứng của Tạ An, dường như không hẳn không thể thu phục làm thuộc hạ của mình.

Đây chỉ là một suy nghĩ, Tô Bằng cúi đầu, nhìn những thứ còn lại trong rương.

Quan sát một hồi, Tô Bằng ở trong rương, lại tìm được mười đỉnh năm lượng vàng, xem ra đây là tiền cấp bách Cổ Kiếm cần dùng vào bất cứ tình huống nào, đặt ở trong rương.

Lại nhìn vào trong rương, Tô Bằng nhìn thấy một cái hộp nhỏ, còn có một bình sứ, lấy ra, phát hiện trong bình sứ, là một chất lỏng mùi vị ngọt ngào, không biết là vật phẩm gì, bèn tạm thời cất vào trong túi Càn Khôn, trong cái hộp nhỏ kia, là một vật phẩm hình tròn óng ánh sáng long lanh.

“Xá lợi tử?”

Tô Bằng thấy, không khỏi giật mình nói, thứ này hắn đã từng thấy ở trên mạng, không phải là xá lợi tử của cao tăng đắc đạo sau khi hỏa táng đó sao?

“Tô công tử… Không, chủ thượng, ta nghe nói, nuốt được xá lợi tử của cao tăng, có thể trấn áp tà khí, có thể tăng cường nội lực.”

Tạ An cách Tô Bằng ngoài ba thước, nhìn thấy món đồ trong hộp Tô Bằng cầm trên tay, đột nhiên mở miệng nói.

Tô Bằng nghe thế, trong lòng chấn động, sau đó gật đầu nói:

“Biết rồi.”

Cái rương này, lúc này đã nhin thấy đáy, Tô Bằng lại cẩn thận tìm tòi bên dưới, nhưng ở phía dưới rương, ngoài ra phát hiện một ngăn tối, Tô Bằng rút chiếc hộp trong ngăn tối ra, chỉ thấy bên trong có hai quyển bí tịch.

Tô Bằng lấy ra, nhìn thấy trên một bản bí tịch viết 《Di Hình Hoán Vị》, một quyển khác viết 《Kim Canh Ngân Thần Sử Tỏa Thần Văn》.

“Hai quyển này, chẳng lẽ chính là thân pháp quỷ dị của Cổ Kiếm kia, còn có công pháp văn tự màu đen trên người hắn?”

Tô Bằng nhìn, trong lòng không khỏi nghĩ đến.

Mở trang sách xem thử, quyển 《Di Hình Hoán Vị》 kia quả thật là một môn thân pháp, cũng bổ sung thêm một phương pháp sử dụng nội kình kỳ lạ, quyển 《Kim Canh Ngân Thần Sử Tỏa Thần Văn》, là một loại ngôn ngữ bản thân xem không hiểu, chữ viết nguệch ngoạc, ngoại trừ bìa ngoài, ý nghĩ gì bên trong cũng đều xem không hiểu, Tô Bằng lắc đầu, cũng không vội trong nhất thời có thể tìm hiểu được bí mật bên trong, cất hai quyển sách vào trong túi Càn Khôn.

Sau đó, Tô Bằng quay lại trước giá, nhìn một lát, đem thanh đoản đao, hai thanh trường kiếm kia, trực tiếp bỏ vào trong túi Càn Khôn, cũng không kiêng dè Tạ An ở trong này, Tạ An mặc dù thấy ngạc nhiên, nhưng cũng không dị nghị hỏi nhiều.

Thanh loan câu kia, không có vỏ binh khí, Tô Bằng sợ để vào trong túi Càn Khôn sẽ làm rách túi, bèn vứt lại, sau đó, ánh mắt Tô Bằng chú ý đến trên bàn kia.

Trên mặt bàn không có vật gì khác, chỉ có một khối ngọc bội, một quyển sổ sách, một quyển 《Ghi chú của Cổ Kiếm sơn trang》, một quyển 《Bút ký Cổ Kiếm》.

Tô Bằng lật xem thử, bên trong sổ sách đều là một vài tiền tài tới lui, còn 《Ghi chú của Cổ Kiếm sơn trang 》, là một vài ghi chép công việc trong sơn trang, trong, 《Bút ký Cổ Kiếm》, là nhật ký cá nhân của Cổ Kiếm đã bị chặt đầu kia.

“Từ những vật này nhất định có thể suy đoán, phân tích ra một ít tin tức, chỉ là bây giờ không phải thời gian xem xét…”

Tô Bằng thầm nghĩ trong lòng, thuận tay đem ngọc bội bút ký kia bỏ vào trong. Túi Càn Khôn.

Một rương Ngũ Thạch Tán còn lại, Tô Bằng thật sự không có tâm tình mang ra ngoài lại tự mình buôn bán, bèn để nó lại chỗ này.

Xong xuôi mọi chuyện, khi Tô Bằng vừa định nói gì đó với Tạ An, đột nhiên hai người đồng thời nghe thấy bên trên mật đạo, dường như có âm thành nào đó truyền xuống.

“Có người!”

Tô Bằng lập tức cảnh giác, Tạ An cũng dựng lỗ tai, Tạ An ra khỏi mật thất trước, sau đó Tô Bằng cũng theo sau, hai người đồng thời chạy lên phía trên.

Hai người từ trong mật đạo trở lại thư phòng Cổ Kiếm, đều nhìn thấy ngoài cửa dường như có người lướt qua, Tạ An muốn đuổi theo, nhưng bị Tô Bằng giữ lại, nói:

“Có thể là người nào đó của Cổ Kiếm sơn trang, hắn không nhìn thấy chúng ta, không cần đuổi theo hắn.”

Nói rồi, Tô Bằng xoay người, nhìn mật đạo, nói với Tạ An:

“Trước tiên chúng ta thu thập thỏa đáng nơi này đã.”

Sau khi xử lý xong dấu vết có người đã tới, Tô Bằng cùng Tạ An, đồng thời thi triển khinh công, lao trở về đại sảnh trang chủ Cổ Kiếm sơn trang…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN