Truyện Đạo Văn Hại Chết Người
Chương 4
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Từ Khâu Lạc nói được thì làm được, tối đấy xem phim với Phương Doanh thật.
“Tam Sát” được chiếu vào khung giờ vàng tám giờ hơn nên bảy rưỡi Phương Doanh đã an vị trên sofa, giờ này mỗi ngày đang phát sóng chương trình “Kinh nghiệm làm giàu”, những mặt mâu thuẫn trong xã hội đất nước đã thay đổi, chương trình này hãy còn đang chiếu cảnh nuôi heo.
Bảy giờ hơn, Từ Khâu Lạc nhìn Phương Doanh, Phương Doanh nhìn ti vi, một ông bác trong ti vi nhìn về phía Từ Khâu Lạc rồi nói: “Năm ngoái chúng tôi đã bán được hơn một nghìn con heo, lợi nhuận vào tháng tư là nhiều nhất, chỉ một tháng thôi mà đã bán được hơn ba trăm con!”
Phương Doanh: “Òa…”
Từ Khâu Lạc:?
Ông bác còn nói thêm: “Bây giờ chuồng heo của chúng tôi có tổng cộng là tám mươi tám heo mẹ, hai trăm ba mươi heo con, năm ngoái chỉ tính phần lợi nhuận (sau khi đã trừ đi chi phí) còn đạt tới con số mười bốn vạn tệ!”
Ông bác trong ti vi nói vậy rồi cười ha ha, còn Phương Doanh ở ngoài ti vi cũng phấn khích không kém: “Không dễ dàng gì, không dễ dàng gì.”
Phương Doanh quay đầu sang nhìn Từ Khâu Lạc, trong đôi mắt không quá lớn ấy tràn ngập sự mong chờ rằng thần tượng mình sẽ đáp lại đôi câu. Từ Khâu Lạc cũng chỉ đáp cho có lệ: “Đúng là ba trăm sáu mươi nghề, nghề nào cũng có người giỏi giang.”
Phương Doanh: “Ừ!”
Cuối cùng thì ông bác tổng kết lại: “Tôi kêu gọi mọi người, nếu muốn làm giàu thì phải nuôi heo trước đã!”
Phương Doanh muốn vỗ tay theo, song một cây làm chẳng nên non, cậu nản chí buông tay xuống, sau đó nhìn Bé Bự ở dưới chân, hai mắt tỏa sáng.
Phương Doanh: “Anh Lạc ơi…”
Từ Khâu Lạc lập tức đứng dậy: “Muốn lấy cái gì?”
Thần tượng của mình đúng là người thì đẹp, lòng thì ngọt, IQ thì cao!
Phương Doanh cười cực kỳ ngu: “Hồi Bé Bự được hai tháng tuổi, em có mua cho nó một món đồ chơi, tiếc là nó không thích chơi… Phiền anh lấy lại đây hộ em được không?”
Từ Khâu Lạc hỏi theo phản xạ: “Là cái gì?”
“Bàn tay nhựa(*) á.”
Từ Khâu Lạc: … Ai bảo em là chó sẽ thích chơi cái thứ xàm xí(*) này vậy!!!!!!!!!!!
(*Nguyên văn ở đây là từ 鸡脖 – con ciu =)) nhưng mà mình thấy không hợp ngữ cảnh lắm, hoặc là do mình không biết diễn đạt theo kiểu nghĩa gốc đó như thế nào nên mình dùng từ “xàm xí” nhá.)
Từ Khâu Lạc thật sự lười phun tào luôn: “Em để ở đâu?”
“Ừm… Để em nghĩ xem…” Phương Doanh nhíu mày, “Chắc là ở trong phòng sách ấy, là căn phòng đầu tiên bên trái ở tầng hai.”
Sau khi Từ Khâu Lạc lên tầng, Phương Doanh lại tiếp tục chăm chú xem nuôi heo, nhưng mãi đến khi chương trình đã kết thúc và bắt đầu chiếu quảng cáo, Từ Khâu Lạc trong ti vi đang cầm một hộp kem: “Mùa hè này, đợi bạn gặp tôi nhé!”
Thì Phương Doanh vẫn không thấy Từ Khâu Lạc chính chủ xuống tầng.
“Anh Lạc?” Phương Doanh ngồi trên sofa gọi anh, “Anh xuống chưa? Phim sắp chiếu rồi!”
Không hề có lời đáp lại.
Làm gì vậy nhỉ, chẳng nhẽ trong phòng sách có yêu tinh?
Phương Doanh đứng được nửa người dậy thì đột nhiên cứng đờ.
Trong phòng sách có…
Trong… Phòng… Sách… Có…
Trong! Phòng! Sách! Có!!!!!
Mami ơi cứu con a a a a a a a a a a a a a a a a a a!!!!!!!!!!!!!!!!
Phương Doanh dùng tốc độ thi kiểm tra thể dục ở đại học chạy vọt đến bên cầu thang thì Từ Khâu Lạc đã xuống dưới rồi, trong tay anh đang cầm cuốn đồng nhân A4 của Đại Hoàng Qua, trên đó là figure(*) “Lạc Tông” mà Phương Doanh mua với giá cao, trên cánh tay còn treo cả banner bản giới hạn mà “Lạc Tông Bar” bán.
Từ Khâu Lạc phát cáu đến độ mắt cũng sắp nứt cả ra: “Phương Doanh, mẹ nó tốt nhất là em giải thích với anh xem!”
Phương Doanh: Xin hỏi tự sát như nào mà vừa nhanh vừa không đau nhỉ? Online chờ, ngôi sao nổi tiếng Phương Tiểu Doanh với quả cầu Rasegan(*) vô địch vũ trụ không gì bì nổi, gấp!
(*Là quả cầu Rasegan ở trong Naruto í.)
Từ Khâu Lạc lại bước xuống một bậc thang nữa, Phương Doanh nhìn figure đang lắc lư sắp đổ kia bèn vội xông tới ôm vào lòng, ấm ức trợn mắt nói: “Cẩn thận chút chứ, cái này đắt lắm đó.”
Từ Khâu Lạc tức giận ngút trời: “Giờ là lúc để nói nó có giá trị bao nhiêu tiền hả?! Anh đang hỏi chuyện này là sao? Sao em lại có anh với Hứa… Ờm… Mấy thứ này!”
Đậu má không phải em đẩy thuyền Lạc Doanh ư?!
Câu cuối cùng kia quá ngại hỏi nên Từ Khâu Lạc tự giác nuốt ngược vào bụng.
“Thật ra…”
Phương Doanh cúi đầu rũ mắt, vài giây sau đã ngẩng phắt đầu lên, mặt không đỏ tim không đập nhìn Từ Khâu Lạc: “Những cái này là của em trai em hết đó.”
“Không phải em là con một à?” Từ Khâu Lạc nhìn cậu cười lạnh.
“Là em họ Phương Hoài.” Phương Doanh nhanh nhảu đáp, “Từ nhỏ tình cảm giữa hai đứa bọn em đã rất tốt, sức khỏe nó không được ổn, vẫn luôn sống ở nông thôn để chữa bệnh. Hằng năm em sẽ đón nó đến ở nhà em một thời gian ngắn. Nó là fan của anh và anh Hứa Tông. Ừm… Còn là fan cp nữa. Đây là sở thích của em ấy, có lẽ anh sẽ không chấp nhận được, nhưng em ấy chưa từng muốn mấy thứ này bị chính anh nhìn thấy. Không cất kĩ chúng là lỗi của em, em thật sự rất xin lỗi, nhưng em ấy thật sự thích anh với anh Tông lắm đó, mong là anh đừng vì chuyện này mà ghét em ấy.”
Những lời này nửa thật nửa giả, tất nhiên nhân vật trong đó chắc chắn là giả rồi, nhưng cảm xúc thì là thật. Câu cuối cùng Phương Doanh còn thốt ra rất khẽ rất khẽ, bởi vì trong đó chứa đựng ba phần e ngại, bảy phần xin lỗi.
Phương Doanh còn chớp thời cơ nháy mắt một cái, dưới ánh đèn chiếu vào tạo thành ánh nước trong veo, cứ như có thứ gì đó sắp sửa tràn ra.
Trong thoáng chốc ấy, cơn tức giận của Từ Khâu Lạc đã biến mất không còn tăm hơi đâu nữa, lại còn luống cuống: “Được rồi được rồi, đừng dùng vẻ mặt ấy mà nhìn anh nữa. Anh cũng không giận, chỉ là thấy… Em đọc cái này thì thôi, chứ sao đến cả em trai em cũng đọc vậy!”
Từ Khâu Lạc hỏi: “Người nhà các em đều có tật xấu này đấy hả???”
Phương Doanh: Ծ‸Ծ
“Điều quan trọng nhất của người một nhà với nhau là phải thống nhất mà…”
Từ Khâu Lạc: 凸
Một cơn sóng gió rất lớn rất lớn rất lớn rất rất rất lớn cứ dần lặng yên như vậy. Rốt cuộc hai người cũng ngồi trên sofa xem phim cho tử tế.
Trí nhớ của Phương Doanh không tệ lắm, đúng là hôm nay chiếu đến cảnh Từ Khâu Lạc và Hứa Tông đứng bên vách đá.
Từ Khâu Lạc trải qua lần bị dọa này vẫn không được tự nhiên lắm, thật sự rất khó nhập tâm xem, còn Phương Doanh thì đã xem đến độ nước mắt giàn giụa. Từ Khâu Lạc vừa lau nước mũi vừa lau nước mắt cho cậu, mà sao anh cứ thấy cảnh này nhìn quen quen thế nhỉ, nhưng có nghĩ thế nào cũng chẳng nhớ ra là nó đã xảy ra vào lúc nào.
Hứa Tông trong ti vi mang bao nỗi điên cuồng giấu dưới vẻ bình tĩnh: “Trương Dã, anh đã thua rồi, anh sẽ mãi mãi không tự tay bắt tôi được. Tôi muốn khiến anh bị tra tấn bởi cảm nhận này suốt đời.”
Từ Khâu Lạc chạy về phía anh ta, song vẫn chậm một bước. Hứa Tông vừa dứt lời đã nhảy xuống vách đá.
“Anh!!”
“Anh Tông!!”
Hai tiếng khóc gào đinh tai nhức óc gần như đồng thời vang lên, ghê gớm đến mức Từ Khâu Lạc hốt cả hền.
Trong ti vi, Phương Doanh diễn vai em trai của Hứa Tông đang khóc tê tâm liệt phế.
Ngoài ti vi, Phương Doanh cũng đang khóc tê tâm liệt phế.
Phương Doanh ngoài ti vi vừa khóc vừa hỏi: “Tại sao… Tại sao lại luôn đến muộn một bước?”
Từ Khâu Lạc không thể nào biết được chuyện sáng hôm nay Phương Doanh đã đọc một bộ “Lạc Tông” mà anh nhảy xuống vực, nên anh cũng không biết cái cụm “Lại luôn” của Phương Doanh là kết luận từ đâu ra.
Anh chỉ cảm thấy nước mắt Phương Doanh rơi rất nhiều, mà hình như từ khi hai người quen nhau, Phương Doanh đã từng khóc ba lần trước mặt anh rồi nhỉ?
Vì lý do nghề nghiệp nên Từ Khâu Lạc không hề có chút hứng thú nào với phim truyền hình, và anh vẫn luôn cho rằng sẽ không có diễn viên nào mê muội phim truyền hình, mãi đến khi gặp được Phương Doanh…
Một cậu trai đến cả chương trình nuôi heo mà cũng xem nửa tiếng cho được.
Từ Khâu Lạc nhìn Phương Doanh đã khóc đến mức ngã vào lòng sofa, thật sự là cạn lời.
Phải chăng có một số người kiếp trước đã đầu thai vào ti vi, đời này chuyển thế thành diễn viên xuất sắc? Từ Khâu Lạc thở dài, luống cuống rút khăn đưa cho Phương Doanh: “Vậy mà em cũng khóc thật à, người không biết em sẽ tưởng anh Tông của em chết thật rồi ấy chứ.”
Từ Khâu Lạc vừa thuận miệng nói vậy thì lại chạm đến cái chân đau của Phương Doanh. Phương Doanh xoay người nhìn anh, trong mắt cậu loáng thoáng chứa mối thù hận nho nhỏ: “Tại sao anh cứ khăng khăng phải giết anh Tông chứ!”
Câu này nghe quen quen à nha…
Từ Khâu Lạc ngẩn ra, buột miệng: “Không phải, là cậu ấy tự sát, chẳng phải em đã thấy cậu ấy nhảy xuống rồi à?”
“Là tại anh đã ép anh ấy!” Phương Doanh nói, “Tại sao anh lại phải ép anh ấy!”
Thật ra câu này của Phương Doanh là lời kịch trong phim, mà đến cả câu đáp theo phản xạ của Từ Khâu Lạc cũng là lời kịch bản. Đúng là sau khi Hứa Tông kết thúc vai diễn của mình từ cảnh này xong, anh cũng diễn cùng với Phương Doanh trên vách đá.
Ngày ấy khi phát sóng, cảnh diễn ở vách đá đã được rất nhiều tài khoản weibo phim truyền hình cắt ra và truyền bá trên mạng, lượng click và lượng chuyển phát cao, đến cả người phụ trách mảng tuyên truyền cho phim lúc ấy cũng thấy ngạc nhiên.
Khi đó có tài khoản đánh giá như thế này: Một đoạn diễn đối mặt có thể nói là đã cũ rích, nhưng đặt trong cả bộ phim thì đó là phần diễn xuất rất đỉnh của Phương Doanh và Từ Khâu Lạc.
Thật ra Từ Khâu Lạc hãy còn nhớ, và còn nhớ rất kỹ. Anh cũng đã đọc lời đánh giá phim ấy, lúc đó đã nghĩ rằng, màn diễn này có phải là đỉnh cao của mình hay không thì anh không biết, nhưng đúng là lúc đóng cảnh này, anh đã bị một Phương Doanh như thể sắp chống đối cả thế giới đang đứng ở vách đá ấy, với một đôi mắt chứa đựng nỗi hận thù song thật ra đã không hề chịu nổi một kích nào nữa, cầm súng chất vấn anh thêm một lần “Tại sao anh lại phải ép anh ấy” rung động.
Tình huống này gần giống như hai người đang tái hiện lại màn kinh điển ấy. Chỉ là Phương Doanh đã nhập tâm vào vai diễn, còn Từ Khâu Lạc thì lại chẳng hề có cảm giác bị phim cuốn theo.
Mà đúng là không trách Từ Khâu Lạc được, thử hỏi trong trời đất này, trừ Phương Doanh ra thì ai lại đi diễn bất thình lình sau khi đóng máy rồi cơ chứ!
Phương Doanh vẫn diễn không ngừng, lại hỏi lần nữa: “Tại sao anh lại phải ép anh ấy!”
Từ Khâu Lạc sắp phát điên: “What the fuck??? Hứa Tông diễn nhân vật phản diện đó đại thiếu gia ơi!!!”
Rốt cuộc Phương Doanh cũng từ bỏ, thở dài: “Em biết mà, nhưng em vẫn thấy buồn lắm…”
Từ Khâu Lạc nhíu mày. Anh đoán là Phương Doanh đã nhập diễn quá sâu mất rồi. Anh đã lăn lộn nhiều năm trong giới này đến vậy, cũng gặp không ít kiểu nghệ sĩ thuộc phái “thể nghiệm” này, đa số sẽ tự bứt được mình ra khỏi vai diễn, song vẫn còn những người đã bị sự cộng hưởng cảm xúc cao một cách thái quá thôi miên mà dần đánh mất bản thân mình, cuối cùng là không thể không nhờ đến sự giúp đỡ của bác sĩ tâm lý để thoát vai.
Nhất là một diễn viên vừa trẻ tuổi vừa có kỹ thuật diễn như Phương Doanh, một khi đã lẫn lộn giữa nhân vật và bản thân với nhau thì cũng rất dễ không thoát vai được.
Từ Khâu Lạc không hề phản đối cách diễn này, nhưng anh vẫn thấy diễn viên kiểu ấy khá là khiến người khác phải lo lắng, vì thế mà lòng anh nhất thời thấy bất an, thu lại ý cười, chăm chú nhìn thẳng vào Phương Doanh.
Phương Doanh cũng nhìn anh, trong đôi mắt cậu như có một ngọn lửa nhỏ thoáng bùng lên.
Từ Khâu Lạc há miệng, vừa định khuyên bảo cậu thì dường như đã thấy Phương Doanh mỉm cười.
Phương Doanh còn nói thêm: “Anh Lạc, anh có ảnh chụp chung nào với anh Tông không?”
“Tốt nhất là một tấm ảnh ngọt ngào á, chìa một tấm cho em để tâm trạng em tốt hơn được không?”
Từ Khâu Lạc: …
Không thể là phái thể nghiệm gì đấy được, đời này Phương Doanh của anh cũng chẳng thể nào là diễn viên thuộc phái thể nghiệm được, chỉ đơn giản là cậu diễn nhiều thôi!
Từ Khâu Lạc thật sự muốn phạt ba chén với chuyện mình tự đa tình!
“Em họ ốm yếu sống ở nông thôn cái quần, anh thấy người đẩy thuyền anh với Hứa Tông rõ ràng là em!!” Từ Khâu Lạc đứng phắt dậy, nghiến răng nghiến lợi.
Phương Doanh: Σ(|||▽|||)
“Oan cho em quá, anh Lạc ơi!”
>> Chương 5
*Chú thích một vài chỗ:Figure:
2. Bàn tay nhựa đồ chơi:
3. Quả cầu Rasengan:
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!