Ác Linh Quốc Gia II
Quyển 1 - Chương 51: Liên lạc Ngô Địch
“Giám đốc Lưu thật sự nôn nóng quá rồi, ở đây tôi có rượu có phụ nữ, chẳng lẽ còn không đủ cho anh chơi mấy ngày sao?”
Phương Sơn nghe xong thì cười cười, cũng không trả lời thẳng vào vấn đề của Lưu Hạ.
Lưu Hạ thấy vậy, trên mặt ra vẻ khó khăn nói:
“Nếu như có cơ hội, tôi thật sự rất muốn ở lại nơi này tận hưởng hết thú vui trong đào hoa nguyên của anh, thế nhưng lại không thể được, gần đây tần suất sự kiện linh dị có tăng lên rõ ràng, cái tôi thật sự sợ là số lượng thủ hạ hiện tại không đủ để đối phó, cho nên không có cách nào ở lại quá lâu được.”
Nói đến chỗ này, Lưu Hạ còn cố ý kéo cả Phùng Hòa Chương vào:
“Giám đốc Phùng bên kia so với tôi còn gấp rút hơn nhiều.”
Phùng Hòa Chương và Lưu Hạ hiển nhiên là mặc chung một cái quần, cho nên mới một xướng một họa trả lời:
“Có thể không phải như vậy, cũng không biết vì sao những con quỷ vật kia làm sao đã biết rất chính xác về khu vực của chúng tôi, thật sự không thể nào dứt ra quá lâu được.”
Nghe hai người Phùng Hòa Chương nói như vậy, Phương Sơn cũng thành thật trả lời lại:
“Nghĩa trang quỷ vương chỉ vừa xuất hiện được mấy ngày, tôi có xem xét qua, vẫn chưa hoàn toàn ăn khớp với không gian của nơi này, có lẽ trong khoảng một ngày nữa sẽ ổn hơn.
Các anh cứ yên tâm, em trai của tôi cũng cần tàn chi của quỷ vương để dung hợp, cho nên nếu phải nói sốt ruột thì tôi cũng rất cấp bách. Dù sao quảng trường Hồng Sơn bên kia cũng không biết sẽ tìm bao nhiêu người tiến đến nơi ấy.
Theo tôi được biết, nhân số chắc chắn không ít hơn so với chúng ta.”
Mặc dù trước đó đã từng nghe Phương Sơn nói qua quảng trường Hồng Sơn bên kia, rõ ràng xung quanh có rất nhiều giám đốc tham gia, dự định sẽ cùng nhau đi thăm dò nghĩa trang quỷ vương, thế nhưng bây giờ sau khi được nghe lại chuyện này, sắc mặt của mọi người vẫn sinh ra chút thay đổi.
Dù sao người đông thế mạnh, sói nhiều thịt ít.
Ai cũng không biết trong thời điểm ở nơi ấy có thể khơi dậy xung đột hay không, dù sao mối quan hệ giữa quảng trường Thanh Hải và quảng trường Hồng Sơn vốn đã nổi danh không tốt, lại không ngừng xảy ra một số vụ xung đột nhỏ.
Thấy bọn người Phùng Hòa Chương không nói, Phương Sơn không muốn tiếp tục nói thêm về cái đề tài này nữa.
Lại nói tiếp thì sở dĩ hắn mời những người này đến đây, mục đích đơn giản chính là vì muốn khiến cho quảng trường Hồng Sơn dao động, kết quả không nghĩ đến động thái của quảng trường Hồng Sơn quá nhanh chóng, tìm được rất nhiều trợ thủ hơn hắn.
Ngoài ra còn có Triệu Mãn Sơn vốn có quan hệ với liên minh quân phản loạn.
Hắn cũng không tiện nói chuyện này đến tột cùng là mấy phần thật, mấy phần giả.
Thế nhưng bất kể là thật hay giả, hắn đều không được phép không đề phòng, mặc dù hắn mời tới mấy người này là tâm tư bất định, thế nhưng cũng giống như vậy, Triệu Mãn Sơn đi tìm những người đi, cũng chưa chắc sẽ thật sự giúp đỡ bọn họ. Chỉ cần khiến cho Triệu Mãn Sơn bọn họ không dám tùy tiện đánh nhau, vây thì mục đích hắn mời đám người Trần Sinh đến nơi này, trên cơ bản cũng tương đương với đạt đến.
Sau khi nói chuyện với nhau vài câu, tiệc đêm lại bắt đầu, mọi người đều nhập tiệc, bên cạnh có mấy mỹ nữ vóc người nóng bỏng hầu hạ, thỉnh thoảng lại bị đám người Trần Sinh chấm mút.
Những cô gái này bị bắt đến đây mặc dù rất đáng thương, thế nhưng bất kể là ở quảng trường Quang Ảnh hay là đang ở quảng trường Long Đằng, Trần Sinh đều có thể trả tền cho những người này theo tháng như phát lương trong công việc vậy. Đồng thời số lượng còn nhiều đến mức kinh người, tiền lương mỗi tháng đều không thua kém cả triệu bạc.
Trái lại cũng không phải vắt chày ra nước, cũng chỉ là dựa vào vũ lực uy áp.
Chờ thêm vài năm nữa, nhóm người này gia đi rồi thì cũng sẽ bị đuổi đi, chọn ra thêm một nhóm trẻ tuổi đưa đến.
Nếu như ném đi những người chịu khuất nhục kia, trái lại cũng xem như là an toàn được một phần, lại cầm được tiền lương cao cũng không tồi chút nào.
“Quản lý Hạ, tôi mời anh một ly.”
Sắm vai trò một nhân vật tiểu tốt trong mắt Phương Sơn, dĩ nhiên Hạ Thiên Kỳ chỉ có thể ngồi trong một góc tầm thường.
Ngồi hai bên người hắn còn có hai quản lý cấp cao, một là người mang mắt kính làm người dẫn đường trước đó cho bọn hắn, một người khác là một người phụ nữ có khuôn mặt có chút vuông vức.
Trong số những quản lý cấp cao, hay thậm chí là giám đốc, giám đốc cấp cao, thật ra đều có một bộ phận là phụ nữ, nhưng mà để so sánh với số lượng những người quản lý là đàn ông mà nói, chắc chắn phụ nữ chỉ chiếm một bộ phận rất nhỏ trong số đó, gần như không đáng kể.
Hạ Thiên Kỳ cũng không sợ rượu, cho nên sau khi hai người quản lý cấp cao một nam một nữ này rót rượu cho hắn, rồi lại tranh nhau mời rượu hắn.
Hắn nhận một ly là uống hết một ly, rất nhanh, nữ quản lý cấp cao kia đã không chịu được, đứng dậy đi thật xa mà nôn.
“Tửu lượng của quản lý Hạ thật cao, uống nhiều như vậy rồi mà vẫn không có chuyện gì.”
“Không hẳn, uống nhiều rồi cũng nôn ra, chỉ là cho đến bây giờ vẫn chưa từng nôn ra.”
“Ha ha, quản lý Hạ thật sự rất hài hước, lại nói tiếp thì anh chắc là một quản lý cấp cao tương đối có tiềm lực ở quảng trường Quang Ảnh bên kia đi, nếu không thì giám đốc Trần cũng sẽ không dẫn anh đến đây.”
“Là do có chút quan hệ với bọn họ cho nên mới được dẫn đến nơi này, vả lại tôi cũng cần tàn chi của quỷ vương.”
Hạ Thiên Kỳ cũng không nói những lời thành thật, dù sao cũng không ai biết một chuyến đi đến quảng trường Thanh Hải lần này sẽ như thế nào, cho nên hắn vẫn tiếp tục ẩn nấp, tốt hơn hết là không nên phơi bày mình ra. Như vậy thì, mặc dù thật sự cần phải ra tay, vẫn có thể tấn công bất ngờ khiến đối phương không kịp đề phòng.
Nghe Hạ Thiên Kỳ nói hắn vì tàn chi của quỷ vương mà chạy đến đây, tên quản lý cấp cao mang mắt kính này tức khắc lắc lắc khuôn mặt đã có chút đỏ hồng rồi, có chút say khướt nói:
“Tôi nói người anh em, anh cũng đừng quá mơ mộng nữa.”
“Lời này nghĩa là gì?”
“Giống như em trai của giám đốc Phương của chúng tôi, còn có Triệu Mãn Sơn của quảng trường Hồng Sơn, đều là những giám đốc rất cần tàn chi của quỷ vương để dung hợp, chỉ bằng anh thôi có thể tranh được với bọn họ sao?
Hơn nữa, còn có Lưu Hạ – giám đốc Lưu cũng nhắm đến tàn chi cùa quỷ vương mà đến nơi này, trong này còn không bao gồm cả những giám đốc mà Triệu Mãn Sơn mời đến kia nữa đâu.
Xem như là vận may của anh tương đối tốt đi, thật sự có thể dung hợp được tàn chi của quỷ vương, chỉ bằng thực lực của anh, anh có thể chịu đựng được hay sao?
Anh xem tàn chi của quỷ vương là chân giò heo hay sao, nói ăn thì ăn, nhiều nhất cũng chỉ là chán ngấy một chút mà thôi, chớ nói chi bây giờ còn không biết có nguy hiểm gì trong nghĩa trang quỷ vương, anh cũng đừng đi tham gia màn náo nhiệt kia, nếu không thì tôi dám đánh cuộc bằng cái đầu của tôi, anh hẳn phải chết là chắc chắn.”
“Anh không cần như vậy, cái đầu này của anh thì cho dù tôi có cầm đi đi nữa, với tôi cũng không có chỗ nào dùng đến.”
Gã quản lý cấp cao mang mắt kính này rõ ràng là uống nhiều rồi, cho nên cũng bắt đầu đi làm người tốt khuyên nhủ hắn, nhưng mà hắn cũng đâu yếu ớt giống như đối phương nghĩ như vậy, sau khi cười nói được mấy câu, lại uống cùng với đối phương liên tiếp khoảng hai chai vang đỏ, trực tiếp khiến cho đối phương uống đến mức há miệng là muốn nôn, một bên vội vàng che miệng chạy đi, một bên lại nôn ra cùng mình.
Bên này hắn vẫn không có chuyện gì, chỉ có điều Trần Sinh bọn họ ngồi bên kia thì lại đang hò dô ta, hai người Lưu Hạ và Phùng Hòa Chương hợp thành một nhóm, luôn nghĩ phải chuốc say cho bằng được hai người Phương Sơn và Phương Lâm, thế nhưng Tăng Vũ và Trần Sinh vốn dĩ không hề để ý gì đến bọn họ, trái lại uống cùng hai người Phương Sơn đấu lại bọn họ.
Kết quả không được thêm mấy vòng rượu sau đó, Phùng Hòa Chương đã không chịu được, gục thẳng xuống bàn nằm ngủ.
Trái lại thì tửu lượng của Lưu Hạ không tồi, vẫn luôn kiên trì chưa gục.
Rượu bắt đầu ngấm vào người rồi, mấy người lại bắt đầu nói xàm nói nhảm bàn luận về tình hình của khu vực thứ hai, nghiễm nhiên cũng biến thành chính trị gia, từng người một nói về phương diện này, đều rõ ràng hơn so với ai khác nói.
Một chầu rượu này dừng lại, mấy gã giám đốc trong bàn đều uống đến mức không thấy đường về, ngay cả Tăng Vũ cũng có chút choáng váng.
Tưu lượng của Trần Sinh thuộc về loại bình thường, cho nên sau khi được người ở đó đưa về rồi cũng không còn tinh thần để tiếp tục đi tìm mấy em gái kia hắc hắc hắc thêm nữa, nằm xuống giường đã ngủ không biết trời trăng.
Hạ Thiên Kỳ cũng không có hứng thứ lăn qua lăn lại với mấy thiếu nữ kia, lại thử dùng điện đàm gọi điện thoại cho Ngô Địch.
Kể từ khi từ biệt lần trước, bọn họ vẫn chưa từng liên lạc lại với nhau, cũng không biết bây giờ Ngô Địch thế nào rồi, còn sống hay đã chết.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!