Ngưỡng Vọng
Chương 10: Hôn lễ dở dở ương ương
“Thủ trưởng…”
Choáng váng bị Phó Vũ Hiên dẫn ra cửa, lúc đi vào cửa phòng ăn, chân Trần Thủy Mặc vẫn mềm nhũn.
Sắc trời cũng chưa quá tối, Trần Thủy Mặc nhìn ngôi sao nhỏ trên cầu vai Phó Vũ Hiên, bỗng dưng có kích động muốn lấy hai ngôi sao xuống! Nếu như anh chỉ là một quân nhân bình thường thì cô cũng không đến nỗi phải đối mặt với “sự kiến lớn” như thế này!
“Sao thế?” Phó Vũ Hiên xoay người đi mấy bước đến trước mặt Trần Thủy Mặc, gương mặt vốn là nho nhã lạnh nhạt hiếm khi lộ ra mấy phần vui vẻ cùng mong đợi.
“Em… Hay là về thay bộ quần áo đi! Cũng xứng với anh một chút!” Nói xong, Trần Thủy Mặc muốn xoay người đi về.
“Trần Thủy Mặc…”
Giọng Phó Vũ Hiên không lớn, nhưng lại khiến bước chân Trần Thủy Mặc như cố đinh tại chỗ, không thể nhúc nhích.
“Thủ trưởng…” Trần Thủy Mặc nghe lời như mèo nhỏ bị hoảng sợ, mắt to tròn chuyển một vòng, chỉ thiếu lo lắng nhe răng về phía anh thôi.
“Đừng căng thẳng!” Phó Vũ Hiên nói không được mấy lời an ủi người khác, ngược lại rất muốn gõ đầu Trần Thủy Mặc một cái, sợ là vẻ mặt vô tội của cô nhóc làm anh không thể thực hiện được rồi. Nếu như có thể, dĩ nhiên anh cũng hi vọng mình có thể giống như Trần Thủy Mặc ngày hôm đó, vỗ ngực, lời thề son sắt nói “có em ở đây, anh đừng căng thẳng”. Chỉ là, lời như thế, anh không nói ra khỏi miệng được.
Trần Thủy Mặc rên rỉ trong lòng, lại vội vàng tự động viên mình. Cô như tên trộm nhìn Phó Vũ Hiên nói: “Thủ trưởng, anh cần phải bảo vệ em!”
Sắc trời từ từ tối, con ngươi Phó Vũ Hiên khóa chặt đôi mắt Trần Thủy Mặc, cặp mắt như lóe ánh sáng lấp lánh trong bóng tối, có thể hút trọn anh vào, làm anh không thể chuyển dời ánh nhìn.
“Đến rồi, đến rồi!” Du Viễn kêu to, cả phòng ăn lập tức reo hò. Âm thanh truyền ra bên ngoài, làm hai người đang đưa mắt nhìn nhau giật mình, Trần Thủy Mặc quay mặt, cắn môi, khóe miệng từ từ cong lên.
Vẫn là một trước một sau, Trần Thủy Mặc đi theo sau lung Phó Vũ Hiên vào phòng ăn. Dường như Phó Vũ Hiên đã sớm có chuẩn bị với việc này, mặt không đổi sắc nhìn sắc mặt của những người lính đang hò hét đến đỏ lên, quét mắt một cái, thờ ơ ghi nhớ mấy người huyên náo dữ nhất, suy tư xem nên cho bọn họ huấn luyện thêm gì để bọn họ vận động gân cốt một chút, tránh kiềm nén đến sợ.
“Đoàn trưởng!” Du Viễn vội vàng chạy đến bên cạnh Phó Vũ Hiên, cười không có ý tốt.
“Sao?” Phó Vũ Hiên nhíu mày, nhàn nhạt nhìn cậu một cái, không chỉ có Du Viễn vội vàng lui người về phía sau hai bước, ngay cả phòng ăn cũng không hiểu sao lại yên tĩnh.
Trần Thủy Mặc còn ở trạng thái lơ đễnh, mê mang nhìn cảnh từng tốp màu xanh tách ra thành từng nhóm nhỏ. Được rồi, Trần Thủy Mặc thừa nhận, cô đang căng thẳng. Đều nói làm lính ít nhiều cũng có chút vô lại, ai biết cuối cùng sự kiện gọi là hôn lễ tối nay sẽ diễn biến như thế nào. Chỉ là xem ra Phó Vũ Hiên vẫn rất có lực uy hiếp, một ánh mắt đã khiến cho mấy anh lính giống như là rau xanh mắc sương héo rũ, Trần Thủy Mặc ít nhiều cũng an tâm một chút.
“Được rồi, được rồi, đầu tiên đừng có hò hét nữa, để đoàn trưởng nói vài câu với chúng ta trước!” Đặng Hồng Thạch liếc mắt nhìn Du Viễn, vô cùng đau đớn nghĩ, thằng nhóc cậu thật đúng là không có trí nhớ, đáng đời bị đoàn trưởng xách ra ngoài huấn luyện một mình!
die nda nlequ ydo n
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!