Ngưỡng Vọng
Chương 24: Thật sự muốn theo quân
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Maria Nyoko
Trần Thủy Mặc chậm rãi ăn nửa chén nhỏ cháo rồi đột nhiên hạ muỗng xuống và nói: “Cậu nói xem nếu tớ đi theo quân thì thế nào?”
Chiêm Nhất Nhất ngẩn người thấy Trần Thủy Mặc nhìn cô chằm chằm một lúc lâu thì mới không nhanh không chậm nhận chén cháo từ tay Trần Thủy Mặc nhẹ nhàng gác qua tủ đầu giường: “Cậu đã suy xét kỹ?”
Trần Thủy Mặc lắc đầu một cái lại được Chiêm Nhất Nhất nâng đỡ từ từ lại nằm xuống kéo chăn qua chỉ che bụng: “Chỉ là đột nhiên có ý nghĩ như vậy.”
Chỉ là có ý nghĩ như vậy? Chiêm Nhất Nhất cũng không trực tiếp vạch trần Trần Thủy Mặc.
“Cùng thương lượng với thủ trưởng nhà cậu một chút! Chỉ là theo tớ thấy nhất định anh ta sẽ đồng ý!” Chiêm Nhất Nhất nháy mắt ra hiệu cười Trần Thủy Mặc đến mức mập mờ.
Thế nhưng lúc này Trần Thủy Mặc hoàn toàn không có tâm tình đùa giỡn chỉ là nhàn nhạt cười cười đối với Chiêm Nhất Nhất cũng không biết có phải là do thuốc nên mí mắt nặng trĩu, cả người mỏi mệt hay không. Chiêm Nhất Nhất thấy thế vội vàng muốn cô nhắm mắt lại ngủ một lúc nữa.
“Ừ… Vậy cậu cũng nghỉ ngơi một chút đi! Thật đúng là làm phiền cậu…”
Chiêm Nhất Nhất quen lấy móng tay chọc chọc cái trán Trần Thủy Mặc lập tức Trần Thủy Mặc phản xạ có điều kiện tựa như nhắm mắt lại chỉ nghe Chiêm Nhất Nhất thở dài nói: “Mặc với tớ mà cậu còn khách khí gì! Đừng suy nghĩ cái gì hết nhanh nghỉ ngơi cho tốt đi!”
Trần Thủy Mặc nghe lời không tiếp tục mở mắt khóe miệng cũng thoáng vẽ ra một đường cong.
Chờ hô hấp Trần Thủy Mặc từ từ trở nên vững vàng Chiêm Nhất Nhất mới tùy tiện lượm đồ trên tủ ở đầu giường đóng cửa đi ra ngoài.
Đều nói người đang bị bệnh… yếu ớt nhất bởi vì không có sức ngụy trang nên dẫn đến việc dễ dàng để lộ cảm xúc chân thật nhất của bản thân. Cho dù cô ấy tâm huyết dâng trào hay đã cân nhắc lâu cũng được từ đầu đến cuối Chiêm Nhất Nhất đều cảm thấy chuyện theo quân này là một lần thỏa hiệp của Trần Thủy Mặc đối với đoạn hôn nhân này. Cho dù không có công việc bây giờ bằng năng lực cùng nhân mạch của Trần Thủy Mặc muốn tìm được một công việc tốt hơn cũng không phải là việc khó.
Nhưng mấu chốt là cô không muốn chứ không phải cô không thể.
Suy nghĩ một chút lúc Chiêm Nhất Nhất đi tới cửa thang máy lại lộn trở về cô vẫn quyết định nói chuyện Trần Thủy Mặc nằm viện cho Phó Vũ Hiên.
Cầm điện thoại di động giao lại cho y tá trực để bọn họ giúp một tay gọi điện thoại cho Phó Vũ Hiên chỉ nói bệnh tình Trần Thủy Mặc không nói cái khác.
Dù gì hãy để cho người trong cuộc tự mình tới mặt đối mặt rồi quyết định sẽ tốt hơn.
Làm xong tất cả Chiêm Nhất Nhất có chút cảm thấy mệt mỏi cô ngáp dài ném túi trong tay vào thùng rác bên cạnh thang máy vuốt vuốt cái cổ cứng ngắt rồi hạnh phúc vì hoàn thành sứ mạng thuộc về mình!
Trần Thủy Mặc không ngủ được an ổn mơ hồ hư hư thật thật. Có chuyện khi cô còn bé cũng có sau khi lớn lên. Có lẽ là do thuốc càng về sau cô ý thức được mình gặp ác mộng nhưng vẫn chưa tỉnh lại. Đợi cô vất vả tỉnh lại mới phát hiện ra đầu mình đã sớm đầy mồ hôi.
Híp mắt quan sát xung quanh với tường xa lạ lúc này cô mới nhớ tới mình thì ra vẫn còn ở trong bệnh viện.
Hơi nâng nâng tay cánh tay cũng không biết lúc nào thì lại truyền một bình nước cô chỉ cảm thấy cả cánh tay cũng đau ê ẩm. Mạch máu Trần Thủy Mặc rất nhỏ hơi y tá chưa đủ kinh nghiệm một chút nhất sẽ đâm kim không đúng chỗ. Miễn cưỡng nắm tay một cái Trần Thủy Mặc không nhịn được rên một tiếng.
“Tỉnh…”
Trần Thủy Mặc nghiêng đầu sang chỗ khác kinh ngạc nhìn người ngồi ở mép giường mình há miệng lại nửa ngày cũng không khạc ra một âm hoàn chỉnh.
“Con thật là đứa bé không làm cho người ta tỉnh tâm…”
“Mẹ ~” Trần Thủy Mặc có chút nhức đầu nhìn mặt âm trầm của Thái hậu thậm chí cảm thấy được dạ dày mình vốn đã tốt lắm lại bắt đầu “Thầm thì” xoắn lại khó chịu.
Trần Vu Tuệ cũng đau lòng con gái mình thấy khuôn mặt cô trắng hơi thở mong manh cho dù hết sức tức cũng tự động làm hao hơn phân nửa sợ là cũng không đến ba phần rồi.
“Đừng gọi mẹ nếu không phải Tiểu Phó gọi điện thoại cho chúng ta, mẹ với cha con còn không biết con nhập viện rồi…”
Trong lòng Trần Thủy Mặc “Lộp bộp” giật mình do dự thử dò xét hỏi: “Mẹ mới vừa nói là người nào gọi điện thoại cho mẹ à?”
“Tiểu Phó!” Mẹ Trần vắt một cái khăn lông cho Trần Thủy Mặc lau mồ hôi: “Nó nói mình không về kịp lại không yên lòng con liền kêu ta với cha con tới trước xem một chút.”
“Cha cũng tới?”
“Sao có thể! Con nghĩ ch con hết làm ca tối chắc! Một mình mẹ tới…”
Trần Thủy Mặc gật đầu một cái có chút làm nũng lấy lòng đưa tay ôm Vu Tuệ: “Mẹ ~~”
Vu Tuệ yêu thương vỗ vỗ đầu Trần Thủy Mặc dần dần đỏ vành mắt.
Thật ra thì bình tĩnh suy nghĩ một chút kể từ khi Trần Thủy Mặc mười tám tuổi bọn họ
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!