Ngưỡng Vọng
Chương 25: Bắt đầu cuộc sống mới khác biệt
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Editor: Maria Nyoko
Ăn cơm xong lại ngồi một lát, mẹ Trần nói phải về Trần Thủy Mặc không yên lòng bà đi một mình buổi tối nhưng Mẹ Trần cũng rất kiên quyết. Chiêm Nhất Nhất bảo đảm cô lái xe an toàn đưa Mẹ Trần đến nhà, Trần Thủy Mặc cũng đành phải miễn cưỡng đồng ý.
Trong lúc nhất thời, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người cô và Phó Vũ Hiên, Trần Thủy Mặc nhìn Phó Vũ Hiên mặc thường phục anh tuấn đột nhiên trên mặt nóng lên, nhịp tim tăng nhanh.
Cũng may cô y tá vừa lúc đẩy cửa đi vào đổi cho Trần Thủy Mặc bình nước cuối cùng cho hôm nay, có người thứ ba tại chỗ Trần Thủy Mặc thu hồi tầm mắt trên người Phó Vũ Hiên miễn cưỡng để cho trái tim mình vững vàng chút.
Hơi khá hơn một chút, cô vẫn đưa tay trái nhìn hơi kinh khủng ra ngoài.
Cô y tá vừa nhìn chính là tay mới không có kinh nghiệm gì, kim thứ nhất không tốt Trần Thủy Mặc còn có thể chẳng hề để ý nói đùa nói cô không cần khẩn trương nhưng ba bốn lần đâm kim cũng không thành công Phó Vũ Hiên thật sự là không nhìn nổi.
“Đủ rồi đi tìm y tá trưởng đến!”
Từ trước đến giờ tính tình của anh khống chế rất tốt cho dù là giọng nói hơi nặng nề một chút cũng sẽ không khiến người ta cảm thấy nổi giận. Nhưng bây giờ dáng vẻ Phó Vũ Hiên như lâm đại địch thì Trần Thủy Mặc nhìn cũng có chút sợ chớ nói chi là y tá người ta rồi. Ngoài miệng nói xin lỗi cô y tá vội vội vàng vàng chạy ra ngoài.
“Thủ trưởng…” Trần Thủy Mặc thấy vẻ mặt Phó Vũ Hiên từ từ hòa hoãn xuống mới đưa một cái tay qua kéo anh nói: “Anh đừng hù dọa tiểu cô nương người ta.”
Tầm mắt Phó Vũ Hiên rơi vào trên mu bàn tay Trần Thủy Mặc lòng bàn tay bao trùm lên nhẹ nhàng vuốt ve băng dính đau lòng không dứt. Da Trần Thủy Mặc rất trắng mạch máu cũng rất dễ tìm nhưng chỉ là quá mức mảnh khảnh không thể tiêm. Chỉ một ngày mà trên mu bàn tay nhiều vết tím bầm nhìn qua hết sức chói mắt.
“Có đau hay không?”
Trần Thủy Mặc cười một tiếng thoát tay ra ngoài vuốt lên lông mày Phó Vũ Hiên: “Không đau! Người ta lớn rồi chẳng lẽ còn sợ kim chích sao!”
Nghe vậy Phó Vũ Hiên cũng nhàn nhạt cong cong khóe miệng.
Sau khi y tá trưởng đến rất thuận lợi tiêm kim xong vẫn không quên liên tục nói xin lỗi cùng Trần Thủy Mặc. Trần Thủy Mặc liên tiếp nói không có việc gì Phó Vũ Hiên cũng không vui vẫn chưa cho đối phương sắc mặt tốt.
Chờ trong phòng bệnh cũng chỉ còn lại hai người bọn họ thì Trần Thủy Mặc mới nhẹ nhàng thở phào một cái.
“Thế nào?” Phó Vũ Hiên sợ cô lại không thoải mái vội vàng hỏi.
Trần Thủy Mặc khom người lại Phó Vũ Hiên vội vàng đứng dậy giúp để thẳng gối đầu.
“Ai thật ra thì vẫn có đau một chút…”
Cô nói xong cực kỳ uất ức lập tức Phó Vũ Hiên cũng có chút không phân rõ rốt cuộc câu nào là cô nói thật câu nào là giả. Sờ sờ cánh tay Trần Thủy Mặc lạnh lẽo. Phó Vũ Hiên vội vàng quấn ống tiêm trong suốt phía trên kim tiêm ở trong lòng bàn tay mặc dù làm như vậy cũng không thể bảo đảm thuốc ấm áp đi vào trong mạch máu bao nhiêu nhưng dù sao cũng hơn không hề làm gì.
Hai người lại không mặn không lạt tán gẫu Trần Thủy Mặc nói lại một ngày trước mình ăn cái gì rồi đầu đuôi gốc ngọn làm sao Phó Vũ Hiên nghe được không khỏi nhíu chặc chân mày hơn. Trần Thủy Mặc quan sát cẩn thận nét mặt của anh chỉ sợ sau này anh cấm không để cho cô ăn nữa những thứ đồ lành lạnh kia cho nên thả tư thái cực thấp mặc kệ Phó Vũ Hiên nói gì cô đều thuận theo nói tốt.
Nhưng Trần Thủy Mặc còn chưa an phận mấy phút thì bắt đầu bắt đầu nghiên cứu ánh sao sáng trên bả vai Phó Vũ Hiên rồi.
Nếu cô chỉ xem một chút là tốt Phó Vũ Hiên phát hiện hình như Trần Thủy Mặc muốn lấy nó xuống.
“Đừng làm rộn!” Dùng một cái tay khác cầm tay Trần Thủy Mặc không an phận Phó Vũ Hiên có chút không thể làm gì.
“Ai thủ trưởng…” Trần Thủy Mặc ăn vạ nếu Phó Vũ Hiên nhất định nắm tay của cô thì sao cô có thể tiếp tục kế hoạch lấy sao của mình:”Thủ trưởng nói một chút chuyện bộ đội với em đi! Dù sao em đã sắp đi qua rồi. Lần trước đi cũng không xem kỹ một chút…”
Phó Vũ Hiên nhìn chằm chằm chiếc nhẫn vô danh trên ngón tay Trần Thủy Mặc một lúc lâu lại chậm chạp không lên tiếng. Trần Thủy Mặc theo tầm mắt của anh nhìn sang giơ tay trái mang theo kim tiêm lên cười hì hì nói: “Rất thích hợp chứ?!”
Phó Vũ Hiên sợ hết hồn vội vàng để tay cô xuống anh cũng không muốn kim bị trật rồi Trần Thủy Mặc chịu tội thêm một lần.
“Chớ lộn xộn!”
Trần Thủy Mặc phồng miệng lên
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!