Trọng Sinh Làm Đạo Tặc (Dịch) - Đi lại tự nhiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
159


Trọng Sinh Làm Đạo Tặc (Dịch)


Đi lại tự nhiên



Thuẫn Giáp Chiến Sĩ quát lớn một tiếng rồi vọt lên, trường kiếm trên tay phải chém xuống, một tiếng phốc, ở trên thân Giác lộc đầu lĩnh hoa cắt một miệng vết thương.

Giác lộc đầu lĩnh từng bước đi về trước, sừng hươu sắc bén đâm tới.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lui lại sau một chút, cầm thuẫn chắn phía trước, một tiếng oành, sừng hươu và Viên mộc thuẫn va chạm một chỗ, phát ra tiếng vang lớn.

Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ lập tức từ hai bên giáp công Giác lộc đầu lĩnh.

– Các ngươi chú ý điểm cừu hận.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lo lắng dặn dò nói, bởi vì Thuẫn Giáp Chiến Sĩ so với khác chức nghiệp hơn một tấm thuẫn nên phòng ngự khá cao, Giác lộc đầu lĩnh mỗi lần chỉ có thể xoá sạch hơn mười điểm huyết lượng của hắn, nếu cừu hận của Giác lộc đầu lĩnh chuyển đến trên người Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ, đoán chừng nhiều nhất không vượt qua năm lần, Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ phải bị mất mạng.

Người dẫn đầu công kích một con quái nào đó, cừu hận sẽ ưu tiên tập trung ở trên người đó, nếu bên cạnh có người thương tổn công kích quá cao, cấp bậc quá thấp, thực lực quá yếu, cừu hận sẽ thay đổi.

– Chúng ta biết, ngươi yên tâm.

Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ nói.

Phía sau Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư bắt đầu phát ra thương tổn, từng đạo ma pháp rời tay.

Bọn họ phối hợp lui tiến có quy củ, qua một thời gian nữa xử lý Giác lộc đầu lĩnh chắc là không có vấn đề, nhưng mà bọn họ không biết là nguy hiểm đang lặng lẽ đến gần.

Nhiếp Ngôn Tiềm hành cách Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư chỉ có vài bước, Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư đứng rất gần, lực chú ý tập trung lên trên Giác lộc đầu lĩnh.

Chỉ cần khoảng nửa phút là có thể xử lý một con Giác lộc đầu lĩnh, thu hoạch một kiện trang bị làm bọn họ rất hưng phấn.

Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư dẫn đầu, hoàn toàn hiện ra ở trước mắt Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn chậm rãi tới gần, càng lúc càng chậm, càng tiếp cận, càng phải thật cẩn thận, nếu không con mồi tới tay cũng có thể bay đi.

Đánh giá một tên Đạo Tặc xứng danh hay không, tính nhẫn nại cũng rất trọng yếu, Đạo Tặc chiến đấu thắng bại, thường quyết định không bởi kích thứ nhất đắc thủ hay không, mà ở trước kích thứ nhất phải Tiềm hành lâu, tới gần chờ đợi chuẩn bị hành động, nếu như thiếu tính nhẫn nại, rất dễ bị người khác nắm được sơ hở.

Giác lộc đầu lĩnh và những ngoạn gia đó chiến đấu, tiến vào lúc ác liệt, Giác lộc đầu lĩnh không ngừng va chạm công kích Thuẫn Giáp Chiến Sĩ, huyết lượng của Thuẫn Giáp Chiến Sĩ rất nhanh chỉ còn lại có hơn hai thành, hắn lấy ra một lọ sơ cấp thuấn hồi dược tề uống xuống.

– Mọi người cố gắng xuất chiêu, Giác lộc đầu lĩnh chỉ còn một nửa máu.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nói, cầm ngang thuẫn đón đỡ, sau đó lại một kiếm chém xuống.

Cuồng Kiếm Sĩ, Thánh Kỵ Sĩ cũng gia tăng xuất chiêu, bọn họ đang chiến đấu với Giác lộc đầu lĩnh, mất gần nửa huyết lượng, đoàn đội không có bị tổn thương, cũng chỉ có hai người Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư.

– Lỗi Tử, ngươi lui lại sau một chút, xông lên trước như vậy làm gì chứ?

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ quát Cuồng Kiếm Sĩ.

– Biết rồi.

Cuồng Kiếm Sĩ nhanh chóng lui về sau một chút.

Trong năm người này, Thuẫn Giáp Chiến Sĩ hiển nhiên cũng có một chút kinh nghiệm chiến đấu.

– Về sau lúc hạ phó bản, Cuồng Kiếm Sĩ, Thánh Kỵ Sĩ tuyệt đối không thể xông lên trước nhiều, đó là muốn chết. Chuyện hôm nay nhớ rõ, ngày mai năm người chúng ta đi hạ tiểu phó bản, các ngươi trước tiên phải nắm rõ, qua đoạn thời gian nữa cùng đoàn đi hạ đại phó bản.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nói, lui lại sau mấy bước, dẫn Giác lộc đầu lĩnh đi đến phía sau hai cây đại thụ.

– Gần đây nghiệp đoàn có hoạt động nào sao?

Cuồng Kiếm Sĩ mắt sáng lên, hỏi.

– Nghiệp đoàn hoạt động vẫn có đều, bọn hội trưởng luôn đánh Thụ yêu lâm và Hắc ám đầm lầy, các ngươi đi được sao?

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ hỏi ngược lại.

Đánh Thụ yêu lâm và Hắc ám đầm lầy, đều là tinh anh của Quang Minh Thánh Diễm, đối với ngoạn gia phòng ngự, công kích, huyết lượng vân vân, đều có yêu cầu hà khắc, trang bị và kỹ thuật không đạt tới cấp độ nhất định, căn bản không có biện pháp tham gia. Năm người bọn họ thì đừng nghĩ.

– Không có 2 cấp phó bản, tỷ như Mi thử huyệt động, Khô lâu động sao?

Cuồng Kiếm Sĩ hỏi, đây cũng là phó bản hai mươi người, yêu cầu thấp hơn, ra trang bị cũng không tệ. Trang bị tăng lên, bọn họ mới có thể đánh vào phó bản cấp bậc cao hơn.

– Qua vài ngày hội trưởng sẽ tổ chức, chúng ta trước hết thăng cấp, tập trung chú ý, trước tiên phải đánh chết con Giác lộc đầu lĩnh này, nói không chừng rớt ra trang bị tốt.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lại lui về phía sau hai bước, nhưng lui lại thật sự vững vàng.

Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư cũng theo đó lui lại mấy bước.

Nhiếp Ngôn nhìn ra được, tên Thuẫn Chiến Sĩ đối diện kia cũng không tệ, kéo cừu hận cực kỳ tốt, vừa nhìn thấy Giác lộc đầu lĩnh cừu hận có dấu hiệu thay đổi, lập tức thi triển Thuẫn kích, một lần nữa kéo cừu hận Giác lộc đầu lĩnh trở về.

Vừa dẫn vừa kéo, làm cho Giác lộc đầu lĩnh không thể phát huy ra toàn bộ sức chiến đấu.

Nếu không có một tên Thuẫn Chiến Sĩ như vậy, bọn họ căn bản đánh không nổi Giác lộc đầu lĩnh 3 cấp.

Nhiếp Ngôn vì sợ bị Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư phát hiện, động tác hết sức cẩn thận, cũng không ngờ Thánh Ngôn Pháp Sư và Nguyên Tố Pháp Sư lui lại về phía bên cạnh mình.

Trời cũng giúp ta, Nhiếp Ngôn thầm nghĩ, Thánh Ngôn Pháp Sư đã thối lui đến bên cạnh hắn.

Nhiếp Ngôn giơ chủy thủ trong tay lên, nhằm vào cái ót Thánh Ngôn Pháp Sư chủy thủ hạ xuống.

“Muộn kích!”

Nhiếp Ngôn đánh trúng Thánh Ngôn Pháp Sư, Thánh Ngôn Pháp Sư lâm vào trạng thái choáng.

– Có người trộm…

Nguyên Tố Pháp Sư đứng gần đó phát hiện bên cạnh có động tĩnh, quay đầu liền phát hiện Nhiếp Ngôn, nhưng mà những lời này mới nói được một nửa, Nhiếp Ngôn nhào lên, chủy thủ trên tay phải đâm vào trán Nguyên Tố Pháp Sư, Kích vựng!

Kích vựng xong, Ám sát mang vào Thiết cát, sau đó một chiêu Yếu hại công kích đâm thẳng cổ họng.

Động tác Nhiếp Ngôn rất nhanh, trong thời gian ngắn xuất ra chiêu mạnh nhất.

-20, -22, -29, -36, bốn trị số thương tổn từ trên đầu Nguyên Tố Pháp Sư bay lên, Nguyên Tố Pháp Sư vừa mới tỉnh dậy, huyết lượng chỉ còn lại 18 điểm.

Tay chân hắn luống cuống, Nhiếp Ngôn xuất chiêu công kích thật quá khủng bố.

-5, -5, hai trị số thương tổn từ trên đầu Nguyên Tố Pháp Sư bay lên.

Nguyên Tố Pháp Sư lấy ra một lọ đê cấp thuấn hồi dược tề vừa định uống, chủy thủ Nhiếp Ngôn nhẹ nhàng gạt qua ngực hắn, -8, một trị số thương tổn từ trên đầu Nguyên Tố Pháp Sư bay lên.

Nguyên Tố Pháp Sư tay dừng ở giữa không trung, huyết lượng thấy đáy, ngã xuống mặt đất.

– Xử xong một tên.

Nhiếp Ngôn nhặt lên trang bị Nguyên Tố Pháp Sư rơi xuống.

Khi Thánh Ngôn Pháp Sư tỉnh lại, Nhiếp Ngôn vừa lúc đánh gục Nguyên Tố Pháp Sư, hắn xoay người muốn trốn, Nhiếp Ngôn làm sai cho hắn cơ hội!

Nhiếp Ngôn từ phía sau đuổi theo, vung chủy thủ công kích sau lưng Thánh Ngôn Pháp Sư.

-12, -13, -15, tất cả kỹ năng của hắn đều dùng hết rồi, chỉ có công kích bình thường, nhưng bởi vì Đạo Tặc tốc độ công kích nhanh, thương tổn vẫn khá cao.

Thánh Ngôn Pháp Sư quay đầu một chiêu Thánh tài, sau đó lại một chiêu Thánh kích, phản kích Nhiếp Ngôn, xoá sạch 53 điểm huyết lượng của Nhiếp Ngôn.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ, Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ đang vây công Giác lộc đầu lĩnh, phía sau vẫn bảo trì xuất chiêu Nguyên Tố Pháp Sư và Thánh Ngôn Pháp Sư lại không có động tĩnh.

– Có người đánh lén, là tên Đạo Tặc Niết Viêm kia!

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ lo lắng nói, đang thời khắc mấu chốt bọn hắn đánh quái, người này thế nào lại đến đây!

Nhiếp Ngôn đối với bọn họ, còn có thời gian hơn hai mươi phút phòng vệ chính đáng!

– Chúng ta làm sao đây!?

Cuồng Kiếm Sĩ liên tiếp lui về sau, tình huống hiện tại là bọn họ bị Niết Viêm và Giác lộc đầu lĩnh trước sau giáp kích, ba người bọn họ luôn gánh Giác lộc đầu lĩnh, huyết lượng không còn một nửa, chút sơ suất thì năm người họ sẽ chết ở trong này. Trong nháy mắt, Nguyên Tố Pháp Sư bị Nhiếp Ngôn đánh gục, nhưng còn Thánh Ngôn Pháp Sư, tình cảnh bọn họ càng nguy hiểm!

– Trước tiên giết Giác lộc đầu lĩnh!

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nói, Giác lộc đầu lĩnh cừu hận tất cả đều tập trung ở trên người bọn họ, nếu không đánh gục Giác lộc đầu lĩnh, bọn họ quay lại đối phó Nhiếp Ngôn, con Giác lộc đầu lĩnh này là sẽ không để cho bọn họ dễ chịu.

Giác lộc đầu lĩnh huyết lượng không còn nhiều lắm!

– Thuận phách trảm!

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ một kiếm bổ ra, động tác Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ cũng nhanh hơn, không ngừng mà chém xuống giác lộc đầu lĩnh.

– Liệt diễm trảm!

– Thánh quang trảm!

Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ tất cả đều dùng tới chiêu sát thương mạnh nhất của mình, một đám thương tổn từ trên đầu giác lộc đầu lĩnh bay lên.

Mỗi người đều đang giành giật từng giây.

Nhiếp Ngôn và Thánh Ngôn Pháp Sư chiến đấu cũng đã tiến vào lúc gây cấn, hai người vừa chạy vừa đánh, Nhiếp Ngôn một bên chạy nhanh nhảy lên, lách ra sau lưng Thánh Ngôn Mục Sư, liên tục vung chủy thủ, chỗ chủy thủ đến, máu tươi văng khắp nơi.Thánh Ngôn Pháp Sư thì vừa chạy trốn thoát khỏi Nhiếp Ngôn, vừa xuất ra một đám ma pháp.

Huyết lượng hai người tụt xuống từng khúc từng khúc, nhưng rõ ràng huyết lượng Thánh Ngôn Pháp Sư tụt nhanh hơn, hắn nhanh chóng lấy ra một lọ đê cấp thuấn hồi uống xuống, lại uống tiếp bình thong thả hồi phục dược tề.

+3, +3…

Thánh Ngôn Pháp Sư thong thả hồi phục dược tề uống hết không được vài giây đã bị chủy thủ Nhiếp Ngôn đánh gãy.

– Chạy về bên này.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ một bên công kích giác lộc đầu lĩnh, một bên chú ý tình huống chiến đấu của Nhiếp Ngôn và Thánh Ngôn Pháp Sư, lòng như lửa đốt hô, hắn thấy được Thánh Ngôn Pháp Sư không phải đối thủ của Nhiếp Ngôn.

-18, -15…

Thánh Ngôn Pháp Sư huyết lượng chỉ còn lại có ba mươi sáu điểm.

– Chết tiệt Đạo Tặc, tên này không phải đặc biệt đến tấn công chúng ta chứ?

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ từng kiếm công kích ở trên người Giác lộc đầu lĩnh, mắng nói, Nhiếp Ngôn đầu tiên là xử lý đám người Điểm Thương, lại xuất hiện ở nơi này, đây tuyệt đối không phải là trùng hợp, chẳng lẽ Niết Viêm là bằng hữu đám người Đường Nghiêu?

– Niết Viêm, ta nhớ kỹ ngươi, Quang Minh Thánh Diễm nghiệp đoàn chúng ta sẽ không để cho ngươi thoải mái đâu.

Cuồng Kiếm Sĩ hổn hển nói.

– Thập phần vinh hạnh, tùy thời xin đợi tôn giá.

Nhiếp Ngôn vẻ mặt lạnh nhạt đáp, Quang Minh Thánh Diễm lúc này, cũng chỉ là một tiểu nghiệp đoàn mà thôi, từ trên xuống dưới cộng lại cũng mới được ngàn người, bọn họ nào có nhiều tinh lực như vậy tìm kiếm Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu khắp thế giới chứ? Mặc dù tìm được Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu, cũng không có khả năng phái toàn bộ người của nghiệp đoàn đến đây, mặc dù phái đến đây, không thể trêu vào ta còn trốn không được sao?

Lúc trước một người Nhiếp Ngôn làm cho năm nghiệp đoàn dưới tập đoàn tài chính Thế Kỷ của Tào Húc đến gà bay chó sủa, mấy chục vạn người không có biện pháp bắt một người hắn, hắn nào sợ Quang Minh Thánh Diễm?

Nhiếp Ngôn sau khi trùng sinh, tuyệt đối khó đối phó hơn trước đó.

Nhiếp Ngôn có e ngại gì?

– Lần sau, đến nhiều hơn cũng chỉ là đưa đồ ăn!

Nhiếp Ngôn khinh thường nói, chủy thủ đâm vào ngực Thánh Ngôn Pháp Sư, đánh gục Thánh Ngôn Pháp Sư, nhìn qua huyết lượng, còn lại hơn năm mươi điểm, gần như dự tính.

Nhiếp Ngôn hướng bên kia bọn họ đánh tới, lúc này huyết lượng Giác lộc đầu lĩnh đã bị tiêu hao chỉ còn lại khoảng 10%, cũng sắp chết, hắn chuẩn bị cướp đoạt trang bị giác lộc đầu lĩnh rớt ra.

– Giết!

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ một tiếng quát lớn, một chiêu Thuẫn kích, đánh lui Giác lộc đầu lĩnh.

Giác lộc đầu lĩnh thân hình dừng một chút.

– Nhất tự trảm!

Đại kiếm trong tay Cuồng Kiếm Sĩ chém xuống Giác lộc đầu lĩnh.

-15, một con số thật to từ trên đầu giác lộc đầu lĩnh bay lên, ra bạo kích!

Giác lộc đầu lĩnh gào thét một tiếng, ngã xuống.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ xoay người nhặt đồ Giác lộc đầu lĩnh rơi xuống vào trong tay, ném vào ba lô.

– Chậm một bước.

Nhìn thấy Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nhặt đồ Giác lộc đầu lĩnh rơi xuống, Nhiếp Ngôn dừng bước, lui lại.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ còn dư 25% huyết, Cuồng Kiếm Sĩ còn có 38%, Thánh Ngôn Kỵ Sĩ còn dư 35%, tuy rằng cũng không nhiều, nhưng ba tên cận chiến tụ lại một chỗ, cũng không phải đơn giản như là 1+1, hơn nữa chủy thủ của Đạo Tặc công kích Thuẫn Giáp Chiến Sĩ các loại chức nghiệp trọng giáp thương tổn rất thấp. Không đối phó được ba người bọn họ, không cần mạo hiểm như vậy, Nhiếp Ngôn thầm nghĩ.

Huyết lượng ba người Thuẫn Giáp Chiến Sĩ không nhiều lắm, cũng không dám tùy tiện xông lên vây đánh Nhiếp Ngôn, đứng tại chỗ hồi phục huyết lượng. Giết chết con Giác lộc đầu lĩnh rớt ra kiện Thanh Đồng trang bị, bồi thường lại hai người, rất không có lời.

– Lại chết hai người.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ ánh mắt như đao, tổng cộng đã có năm người của Quang Minh Thánh Diễm nghiệp đoàn chết ở trên tay Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn cách đó không xa, Thuẫn Giáp Chiến Sĩ, Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Ngôn Kỵ Sĩ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng không dám tùy tiện xông lên, huyết lượng bọn họ không nhiều, ba người tụ lại một chỗ, khẳng định có thể đối phó Nhiếp Ngôn, nhưng một khi tách ra, ai cũng không dám chắc.

Ba tên cận chiến bị một tên Đạo Tặc hù dọa mức không dám động, đây quả thực là sỉ nhục rất lớn, ba người trên mặt đều có chút nóng lên.

Nhiếp Ngôn vươn tay phải, ngón tay chỉ xuống, làm ra một động tác khinh thường.

– Ba người các ngươi không dám tới sao? Nhưng mà ta cần phải đi rồi.

Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua ba người, cười ha ha, ánh mắt lườm qua rừng cây phía xa, đông nam tây ba phương hướng đều có một số tiếng động, đoán là người Quang Minh Thánh Diễm, từ các phương hướng bọc đánh đến đây chuẩn bị vây bắt hắn.

Nhiếp Ngôn không dám khinh thường, hướng ra ngoài chạy như bay, như một con thỏ di chuyển ở trong rừng.

– Chúng ta tiến lên, bám trụ hắn, đừng để cho hắn chạy!

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ đuổi theo hướng Nhiếp Ngôn chạy trốn.

Cuồng Kiếm Sĩ và Thánh Kỵ Sĩ theo sát.

– Các ngươi làm sao bây giờ mới đến.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ ở trong đội tán gẫu buồn bực nói.

– Chúng ta tìm được chỗ tên Áo Pháp kia ẩn thân, thiếu chút nữa bắt được hắn, nếu không phải các ngươi cuống cuồng bảo chúng ta đến đây, tên kia đã phải chết. Chỗ các ngươi đã xảy ra chuyện gì?

– Lúa và Hoàng Nê bị xử lý.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nói.

– Sao lại thế, bọn họ không phải cùng một chỗ với các ngươi sao?

– Vẫn là tên Đạo Tặc kêu là Niết Viêm kia, hắn đánh lén chúng ta đã xử lý Lúa và Hoàng Nê.

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ nói, hắn giấu kín chuyện vừa rồi bọn họ đánh Giác lộc đầu lĩnh.

– Mụ, lại là tên tặc kia!

Bọn họ chưa thấy qua Đạo Tặc lợi hại như vậy, người này giống như là chuyên môn nhằm vào bọn họ mà ra xuất hiện.

– Phỏng chừng là bằng hữu đám người lúc trước chúng ta xử lý. Hắn đi về phía Bắc, chúng ta đuổi theo!

Vài thân ảnh ở trong rừng cây băng nhanh như con thoi.

Nhiếp Ngôn tốc độ rất nhanh, một cái nháy mắt, phía sau liền rớt ra một khoảng cách dài, phía trước có ba bốn thân ảnh bọc đánh lại đây. Trước không đường đi, sau có truy binh, tiếp tục chạy, khẳng định sẽ bị vây kín.

Nhiếp Ngôn chuyển tới sau một gốc đại thụ, tiến vào trạng thái Tiềm hành.

Ba người Thuẫn Giáp Chiến Sĩ cùng bọc đánh chạm mặt tới nhóm đội viên.

– Sao lại thế này, người đâu?

Thuẫn Giáp Chiến Sĩ hỏi, ánh mắt nhìn quanh bốn phía, trống trơn, không có thân ảnh của Nhiếp Ngôn?

– Để hắn trốn thoát?

– Chắc là Tiềm hành, cẩn thận tìm lại xem.

Các ngoạn gia đó phân tán ra, bắt đầu trải thảm tiềm kiếm xung quanh.

Nhiếp Ngôn ngừng thở, hướng ra phía ngoài Tiềm hành đi.

Khắp nơi đều là người Quang Minh Thánh Diễm, nguy cơ còn chưa giải trừ.

– Chỗ ngươi thế nào?

Đường Nghiêu phát đến tin tức hỏi.

– Lại xử lý hai tên.

Nhiếp Ngôn nói, nhìn thoáng qua ba lô, tuy rằng bạo hai kiện trang bị, nhưng đều không được tốt, ném tới đấu giá nhiều nhất cũng chỉ bán được vài đồng mà thôi.

– Lợi hại, ta phục tiểu tử ngươi.

Đường Nghiêu thán phục nói, người Quang Minh Thánh Diễm đa số đều là tốp ba tốp năm, Nhiếp Ngôn rốt cuộc là làm sao làm được?

– Ngươi hiện tại ở chỗ nào?

Nhiếp Ngôn hỏi.

– Vừa rồi ta gặp đám người Quang Minh Thánh Diễm kia, thiếu chút nữa bị bọn họ đuổi theo, ta chạy vào chỗ sâu trong quặng mỏ, kết quả bọn họ lại trở về. Bên trong quặng mỏ đều là quái 5 cấp, ta không ra được.

Đường Nghiêu nói, phỏng chừng là Nhiếp Ngôn giết chết hai tên Quang Minh Thánh Diễm, bọn họ quay lại đối phó Nhiếp Ngôn, giống như Nhiếp Ngôn gián tiếp cứu hắn một mạng, nhưng mà vấn đề là tình cảnh hiện tại của hắn càng thêm nguy hiểm, chỗ sâu trong quặng mỏ nơi nơi đều là Nhện nham thạch 5 cấp, hơi vô ý liền có khả năng chết.

– Ngươi trốn ở chỗ nào, ta đưa cho ngươi hồi thành quyển trục.

– Có hồi thành quyển trục thi thuận tiện hơn, ngươi đi tới chưa? Cửa vào đều bị Nhện nham thạch chặn.

– Đến lúc đó rồi tính sau, ta nơi này có điểm phiền toái, trước tắt.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN