Đạo Thống Vô Nhất
Chương 4: Mẫu thân Tào Khuynh Nghiên
Khi Tô Thụy mở mắt thức tỉnh thì sắc trời đã ban trưa, sau một đêm thần diệu, Tô Thụy cảm thấy nhân sinh của hắn rộng mở rất nhiều. Tại chư thiên vạn giới, mỗi một sinh linh đều gắng sức đấu tranh cùng trời chỉ cầu có sức mạnh bảo hộ chính mình nhân sinh, cùng thiên tranh đấu sinh mệnh cũng thành ức vạn sinh linh hướng tới tạo nên các phương Đạo Thống chinh phạt lẫn nhau.
Phàm giới sinh linh từ khi mở ra linh trí bắt đầu, bất kể là nhân hay thú đều lấy sức mạnh làm chủ, chỉ có sức mạnh mới để cho các tộc sinh tồn tại cường giả thế giới. Nhược nhục cường thục là bất biến chân lý từ thuở Thái sơ, chỉ có nắm đấm mạnh mới có thể thủ hộ thứ mình muốn thủ hộ, không muốn bị người người xem nhẹ, coi thường, bản thân phải trở nên mạnh mẽ.
Tô Thụy từ khi nhận thức được mình là phế vật, hắn cảm thấy rất hổ thẹn cùng với tự ti, vì thế Tô Thụy luôn tìm cách để che lấp sự tự ti của bản thân. Tô Thụy lựa chọn sa đọa, hắn muốn đè thấp người khác để nâng cao bản thân, hắn khoa trương thanh thế của bản thân để che lắp sự nhỏ bé của mình, hắn ngạo nhiên muốn danh tiếng vang vọng khắp Vọng Lô thành.
Tô Thụy muốn toàn thành đều biết hắn là Tô gia đại thiếu, không vật nào là hắn không có được, chỉ cần đồ Tô Thụy vừa ý thì nó không thể ra khỏi bàn tay của hắn, không ai có thể chống đối hắn, vì hắn là Tô gia độc nhất tôn nhi, gia gia của hắn là Vọng Lô thành đệ nhị cao thủ chỉ đứng sau Thương Ân Vương, phụ thân hắn là hiếm có được thiên tài, cùng thế hệ võ giả hiếm gặp được địch thủ, ai dám đối nghịch với Tô Thụy có thể nói là đánh Tô gia mặt mũi, vì thế mới để Tô Thụy hoành hành bá đạo tại Vọng Lô thành.
“Tiểu Điềm Điềm, vào đi, giúp bản thiếu sửa soạn một chút, hôm nay bản thiếu gia muốn ra ngoài ngoạn một lần lớn.”
Khi nghe thấy Tô Thụy thì bên ngoài đi vào một vị cao gầy hồng y thiếu nữ, thiếu nữ này là Tô Thụy thiếp thân nha hoàn Tô Điềm, nhìn sơ qua có thể thấy được Tô Điềm sở hữu vẻ mặt thanh tú, tóc dài xõa vai mang theo một vẻ tịnh lệ mà dáng người thì lại cực kỳ lả lướt, đường cong nở nang, vú cao mông vểnh rất cân xứng với khổ người cao gầy của nàng.
“Thiếu gia ngài hôm nay thế nào mà vui vẻ thế, lẽ nào hôm nay có hỉ sự gì có thể dao động đến thiếu gia ngài.”
Tô Điềm một bên vừa chuyên chú giúp Tô Thụy vệ sinh sửa soạn y phục vừa hỏi han tâm sự cùng vị này xú danh lan xa Tô gia đại công tử.
“Ha ha ha… Tiểu Điềm Điềm cũng thật hiểu bản thiếu gia, nhưng là chuyện này bây giờ chưa thể nói nói được đại hỉ sự. Hôm nay bản thiếu gia chỉ muốn tìm vài người hảo hữu đi ăn chơi một bữa thật thịnh soạn.”
Tô Thụy một bên đang đối thoại cùng Tô Điềm, mặt khác một tay tại luồng vào trong váy Tô Điềm,tùy ý vuốt ve, nắn bóp một bên căng mọng tràn đầy mông đẹp. Tô Điềm cảm giác được thiếu gia sắc thủ đang tại đùa giỡn mông của mình thì mặt nàng đỏ lên, thẹn thùng rên khẽ, nói không ra lời.
“Ưm… A…a… Thiếu gia ngài thật là xấu, trời còn chưa tối nha, thiếu gia đừng như thế mà… Ưm…a…a… Nô tỳ không chịu được nữa, thiếu gia ngài hãy tha cho nô tỳ đi. Nô tỳ thật không chịu nổi nữa rồi… A…a…a….”
“Ha..ha..ha… Tiểu Điềm Điềm vậy mà còn biết học thẹn thùng. Thôi được rồi, bản thiếu gia không đùa ngươi nữa, sủa sang lại y phục xong rồi thì đi tìm Văn thúc và Thái thúc theo bản thiếu gia rời phủ.”
Tô Thụy đang say mê nhào nặn lấy Tô Điềm mông tròn lại nghe thấy nàng nũng nịu phản kháng, hắn cảm thấy cũng không thú vị lắm mới thu tay lại, lệnh Tô Điềm đi gọi mấy người thân tín hộ vệ theo hắn ra ngoài dạo chơi.
Tô Điềm đang mê mẩn đắm chìm trong khoái cảm bỗng nhiên bị gián đoạn, nàng còn đang cảm thấy tiếc nuối nhưng khi nghe thiếu gia dặn dò thì nhanh chóng hồi phục, sửa sang lại y phục rồi cáo từ Tô Thụy ra khỏi biệt viện đi thông báo cho các hộ vệ chuẩn bị tiếp đón theo thiếu gia ra ngoài du ngoạn.
Tô Thụy thấy nha hoàn Tô Điềm ra khỏi biệt viện thì giơ bàn tay lúc nãy đùa giỡn Tô Điềm trong váy, hắn phát hiện được một vệt chất lỏng dinh dính trên đầu ngón tay, Tô Thụy liếm thử đầu ngón tay cua mình ròi cười tà.
“Tiểu Điềm Điềm thật sự là không thành thực mà, đợi đến đêm nay, bản thiếu gia sẽ cho nàng dục tiên dục tử.”
Tô Thụy chải chuốt lại bản thân rồi rời khỏi biệt viện của mình, hắn nhìn lại sắc trời chói trang của buổi trưa rồi hướng về phía Tô phủ Tô gia đại sảnh mà đi.
Tô Thụy đang tại giữa đường thì đi ngang qua Tô gia hoa viên, hắn nhìn tới hoa viên trung đình hiên thì đặp vào mắt là một vị mặc tử y tuyệt sắc phu nhân đang ngồi thưởng trà ngắm hoa, cả người quý khí tỏa ra bốn phương, nàng sở hữu tướng mạo đoan trang mà không kém phần diễm lệ. Vị phu nhân này chính là Tào Khuynh Nghiên, Tô gia đại phu nhân cùng là Tô Thụy mẫu thân.
Tào Khuynh Nghiên thân là Đông Hoa Kinh thành Tào gia thứ nữ nên địa vị trong gia tộc không cao, luyện võ thiên phú của nàng cũng là rất bình thường, vì thế Tào Khuynh Nghiên tại gia tộc của nàng cũng không được coi trọng.
Tại lúc Tào Khuynh Nghiên còn thiếu nữ đôi tám, nàng gặp phải lúc ấy đi ngang qua Kinh thành Tô gia trưởng tử Tô Thanh Lân, hai người trải qua một đoạn oanh liệt kịch tình nhân duyên dưới sự phản đối mãnh liệt từ phía Tào Khuynh Nghiên gia tộc.
Tào gia là một trong những danh gia vọng tộc đứng đầu tại Đông Hoa Kinh thành, bọn hắn không thể chấp nhận được một người ngoại lai thông gia cùng tộc nhân của bọn họ. Làm là ngũ đại Kinh thành gia tộc, Tào gia rất coi trọng gia tộc danh vọng cùng huyết thống, Tào gia không thể tha thứ cho việc một ngoại lai vô danh tiểu tốt huênh hoang đến cùng bọn họ đàm chuyện thông gia.
Tô Thanh Lân lúc ấy mới đến tuổi thanh niên nhưng thực lực đã áp đảo còn lại Kinh thành đại gia tộc thanh niên tài tuấn, vì thế hắn cường hoành xông thẳng Tào gia phủ đòi phải cưới được Tào Khuynh Nghiên. Khi Tào gia nhận thức được Tô Thanh Lân thực lực, Tào gia đương đại gia chủ đã tự mình ra mặt nhượng mình nhị nữ nhi làm Tô Thanh Lân thê tử, đồng thời cũng để Tô Thanh Lân ở rể tại Tào gia.
Tô Thanh Lân khi nghe thấy Tào gia gia chủ đưa ra điều kiện thì tuấn diện phẫn nộ dữ tợn, đang tại muốn động thủ thì Tào Khuynh Nghiên đột nhiên xuất hiện đúng lúc ngăn lại Tô Thanh Lân hành động. Chuyện sau đó cũng chấn động đến Tào gia cao tầng nhưng lại cũng không dậy nổi sóng lớn ở Kinh thành, cả Tô Thanh Lân cùng Tào Khuynh Nghiên cũng thành công rời khỏi nơi này thị phi, sự kiện này sau dần dà phai mờ ra khỏi Kinh thành dân chúng ký ức.
Tào Khuynh Nghiên một bên đang nghiền ngẫm thưởng thức lấy trong tay hương trà, mặt khác thì tưởng niệm lại một đoạn năm tháng hạnh phúc cùng phu quân nàng Tô Thanh Lân. Từ khi sinh ra Tô Thụy đên nay, tình cảm phu thê giữa Tào Khuynh Nghiên và Tô Thanh Lân cũng xuất hiện rạn nứt.
Khi Tô Thanh Lân biết được mình nhi tử vậy mà thành phế vật loại, hắn rất thất vọng cùng nản lòng vì Tô gia bởi một nguyên nhân nào đó mà mỗi đời chỉ có thể sinh ra một nhi tử, có thể nghĩ được Tô gia thế hệ này là không thể ngẩng đầu sánh ngang quần hùng. Nhưng Tào Khuynh Nghiên chưa bao giờ từ bỏ hy vọng với bảo bối nhi tử của nàng, nàng luôn cảm giác được Tô Thụy là một chỉ tiềm long, chỉ cần gặp được thời vận thì sau này sẽ nhất minh kinh nhân.
Tào Khuynh Nghiên đang tại chìm đắm trong hồi ức thì bị đánh thức khi một nhân ảnh xuất hiện tại trước mặt nàng, khi nàng hồi tỉnh lại thì thấy được nàng bảo bối nhi tử đứng gần lối vào đình hiên, đang mỉm cười nhìn nàng.
“Mẫu thân đại nhân, ngài khỏe? Xin thứ cho hài như không sớm hơn thỉnh an mẫu thân ngài.”
Tô Thụy tươi cười bước vào đình hiên đối Tào Khuynh Nghiên chào hỏi.
“Tiểu bảo bối sao trịnh trọng thế, đền đây để mẫu thân xem hôm nay có chuyện gì mà làm cho của ta tiểu quai quai vui vẻ mà cười rạng đến thế.”
Tào Khuynh Nghiên thấy được Tô Thụy đến thì tâm tình nàng tốt lên rất nhiều, nàng hớn hở đứng dậy, đung đưa thân hình đẫy đà đầy phong vận đi lại gần Tô Thụy, đầy lòng yêu thương ôm chầm lấy hắn.
“Mẫu thân ngài sao lại một mình ở đây thế, đám nha hoàn đi đâu hết mà không bên cạnh phục thị mẫu thân, thực sự là không quy củ mà.”
Tô Thụy đang ôm mẫu thân hắn thì ngửi được hương thơm thoang thoảng phát ra từ người nàng, hắn say mê mà hưởng thụ cảm giác được mẫu thân hắn ôm chặt, Tô Thụy một đôi sắc thủ không kìm được trượt xuống mông ngọc phì nhiêu của Tào Khuynh Nghiên.
“Ưm… Bảo bối nhi thật là hư hỏng a.. Dám cả gan đùa dỡn mẫu thân nha.. Được rồi, đừng nghịch ngợm nữa, mẫu thân để nhóm nha hoàn đi làm việc khác rồi, mẫu thân đang muốn một mình trầm tĩnh một chút. Ừm, không nói chuyện của mẫu thân nữa, Thụy nhi có hỉ sự gì sao mà mặt vui cười tới độ hưng phấn thế.”
Tào Khuynh Nghiên dịu dàng đẩy ra Tô Thụy cánh tay, nàng kiều diễm mặt ngọc hơi đỏ lên lại ra vẻ ai thán thổ lộ tâm sự của mình rồi lại hỏi han một chút nàng nhi tử bảo bối tình huống. Tô Thụy cánh tay bị chuyển dới làm hắn cảm giác rất tiếc nuối nhưng khi nghe thấy mẫu thân muốn đàm chuyện của hắn thì Tô Thụy tâm tình cũng bình tĩnh lại.
“Mẫu thân ngài nên bảo trọng thân thể, đừng để bị suy nhược tinh thần, mọi chuyện đều có hài nhi tại bên cạnh mẫu thân giúp ngài san sẻ. Thật là bất cẩn quá, mẫu thân xin thứ cho hài nhi không được chu đáo, lại để mẫu thân ngài nhọc đứng, hài nhi thỉnh mẫu thân hãy tọa hạ tránh bị mệt.”
Tô Thụy nói xong thì đưa tay đỡ lấy Tào Khuynh Nghiên để nàng ngồi xuống cạnh bàn trà mà vừa rồi nàng còn đang ngồi thưởng trà.
“Hài nhi có một tin vui muốn báo cho mẫu thân đại nhân, hài nhi đã tìm được tu đạo hi vọng.”
Tào Khuynh Nghiên nghe được nhi tử nàng nói thế thì vẻ mặt ngạc nhiên vô cùng rồi lại kèm theo vui mừng, nàng hưng phấn bắt lấy tay của Tô Thụy cảm động mà nói.
“Chuyện này là sự thật sao, Thụy nhi đã có thể tu luyện được rồi à. Tốt. rất tốt. Lão thiên cuối cùng cũng có mắt, Thụy nhi rốt cuộc có thể tu luyện võ đạo, sau này còn ai dám nói bảo bối nhi tử của ta là phế vật nữa. Nhưng mà sự việc này là thế nào, Thụy nhi giảng cho mẫu thân biết đi.”
Tô Thụy cảm giác được nhiệt lượng truyền đến từ mẫu thân bàn tay, tâm hắn cũng trở nên ấm áp khi thấy được vẻ mặt tự hào cùng vui vẻ của mẫu thân hắn. Tô Thụy cảm thấy mình rất hạnh phúc vì mẫu thân hắn chưa bao giờ xui tay với hắn, cho dù hắn có là phế vật hay là bại hoại gia phong cỡ nào đi nữa, mẫu thân hắn luôn yêu thương che chở cho hắn.
“Mẫu thân xin hãy bình tâm lại nghe hài nhi giảng giải một chút, nói đến cũng rất là kỳ diệu. Tối hôm qua, hài nhi chợt phát mình trong đầu không biết từ khi nào lại xuất hiện một bộ kỳ dị công pháp, tại bên trong công pháp có ghi chép về cách tự mình cải biến thể chất. Hài nhi rất kinh nghi khi phát hiện ý thức của mình lại tồn tại như thế nghịch thiên đồ vật, không biết mẫu thân đại nhân có kiến giải gì về sự việc này.”
Tô Thụy trầm tĩnh tự thuật lại sự tích ly kỳ diễn ra tối qua, tuy hắn rất xúc động cùng vui mừng khi biết được hắn cuối cùng cũng thấy được tu đạo hi vọng, nhưng tâm hắn cũng tồn tại thiểu phần lo lắng, linh cảm của Tô Thụy nói cho hắn biết Dục Kinh đối với hắn không chỉ mang đến to lớn lợi ích mà còn kèm theo càng lớn hơn hung hiểm.
“Thụy nhi không cần quá lo lắng, tuy rằng mẫu thân không biết bộ công pháp kia sẽ đối với Thụy nhi mang đến bao nhiêu ảnh hưởng, nhưng mẫu thân biết là phúc thì không phải họa, mà đã là họa thì khó tránh. Chúng ta chỉ có thể từ từ mà tính, một khi tai họa lâm đầu thì có mẫu thân ở ngay bên cạnh bảo bảo của ta cùng nhau chống đối.”
Tào Khuynh Nghiên thấy Tô Thụy ra vẻ bất an thì nàng triều mến an ủi tâm hồn hắn, nàng dịu dàng ôm hắn vào lòng rồi nhẹ nhàng đầy mẫu tính vuốt ve lấy đầu hắn. Tuy rằng Tào Khuynh Nghiên cảm thấy chuyện Tô Thụy bỗng dưng có được công pháp có thể tự giải quyết vấn đề về tự thân thể chất rất là hoang đường, nhưng nàng cũng không quá để ý vì tại tu đạo giới cũng xuất hiện nhiều quỷ dị truyền thuyết.
Tô Thụy được mẫu thân ôm vào lòng thì hắn đầu tiên là cảm nhận được thân tình ấm áp đến từ mẫu thân, Tô Thụy cũng vung tay ôm lấy mẫu thân hắn, cảm nhận niềm hạnh phúc cùng với tình thương bao la từ mẫu thân hắn. Tô Thụy đang nằm tại trong lòng Tào Khuynh Nghiên thì hắn không nhịn được ngửi lấy hương thơm thoang thoảng phát ra từ cơ thể mẫu thân hắn, hắn vùi đầu vào loay hoay giữa song phong của Tào Khuynh Nghiên thưởng thức mẫu thân hắn cự đại nhũ phong.
Tào Khuynh Nghiên thấy nhi tử mình nghịch ngợm cũng không nói gì, hai người mẫu tử cứ như vậy đầm ấm ôm nhau, không người nào lên tiếng mà cứ thế hưởng thụ khoảnh khắc hạnh phúc bên nhau. Sau một thời gian yên lặng, Tô Thụy bỗng nhiên thoát khỏi vòng tay của Tào Khuynh Nghiên rồi nhìn nàng nói.
“Hài nhi còn muốn bồi mẫu thân thưởng thức hoa viên nhưng mà hài nhi lại có việc cần xử lý, xin mẫu thân thứ cho hài nhi không làm tròn nhi tử bổn phận. Chuyện tu luyện hài nhi cũng muốn để đến ngài sau lại nói tiếp với mẫu thân”
Tô Thụy nói rồi thì đứng dậy muốn cáo từ thì Tào Khuynh Nghiên ngả người về phía trước bắt lấy tay hắn, nàng xoa nhẹ nói.
“Thụy nhi cứ việc đi làm việc của mình đi, đừng quá lo cho mẫu thân, dù gì mẫu thân cũng là võ đạo cao thủ mà. Được rồi, Mẫu thân lúc nào cũng ở tại gia phủ, có việc gì thì tiểu bảo bảo cứ đến đàm thoại cùng mẫu thân là được.”
Tào Khuynh Nghiên buông ra Tô Thụy tay thì tiễn hắn ra đình hiên rồi thì cũng hướng hậu phủ mà đi. Tô Thụy trước khi đi cũng một lần nữa hướng mẫu thân hắn tươi cười rồi nhanh chóng hướng đại sảnh đi đến.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!