Tử Tù Mã 06 - Chương 3: Tìm ra tình tiết ẩn
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
151


Tử Tù Mã 06


Chương 3: Tìm ra tình tiết ẩn


Lãng cũng không bận lòng khi bọn họ chẳng tỏ ra vui vẻ trước thành quả của mình, hắn tiếp tục cúi người tháo cái bánh xe hỏng thứ hai.

Ngay khi đầu gối hắn vừa chạm đất, một tiếng nổ đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên, khiến cả bọn giật bắn người.

Vì là người ở gần vị trí bánh xe nổ nhất, nên Lãng bị ảnh hưởng nhiều hơn năm người kia. Hiện tại hai tai của hắn ngoài tiếng ù ù ra thì không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác, khắp cơ thể bị đá vụn trên mặt đất do ảnh hưởng của vụ nổ, văng lên đập thẳng vào vô cùng đau đớn.

Chưa đợi nhóm người bình tĩnh lại, hai bánh xe đặt gần hai bánh phía sau cũng lần lượt phát nổ. Thấy thế, Lãng vội bám cửa xe đứng lên, chạy ra xa tránh khỏi cái bánh xe đang nằm ngay cạnh chân hắn.

Sự việc sảy ra sau đó cho thấy quyết định của hắn là vô cùng chính xác, vừa chạy được mười bước, bánh xe cuối cùng cũng nổ banh xác như bọn anh em của nó.

“Chuyện gì thế này?” Thuận hốt hoảng đọc thoại. “Sao cả tám bánh xe đều bị nổ? Thế này thì chúng ta đi tiếp thế nào được nữa.”

Những người khác cũng vô cùng hoang mang, rõ ràng trong kịch bản viết rằng, sau khi nhân vật Nam thay xong cả bốn bánh xe thì lốp xe mới phát nổ, nhưng hiện tại mới chỉ thay xong một bánh đầu tiên, thế mà lốp của cả bốn bánh dự phòng đã nổ tanh bành.

Rốt cuộc là kịch bản bị nhầm lẫn, hay tình tiết đang đi lệch khỏi quỹ đạo, không ai có thể trả lời được ngoài tên Bố Trẻ.

“Chuyện này thật kỳ lạ, tớ cũng không biết tại sao lại như vậy.” Vừa nói Trang vừa móc điện thoại trong túi ra, ấn nhẹ ngón trỏ lên màn hình mở khoá vân tay. “Để tớ gọi đội cứu hộ, chứ tình huống nghiêm trọng thế này, chúng ta không thể tự xoay sở được đâu.”

Trong kịch bản, khi Trang vội vã gọi điện thoại cầu cứu thì phát hiện ra điện thoại mất sóng. Sau đó những người khác cũng đồng loạt móc điện thoại của mình ra kiểm tra, cả bọn hốt hoảng khi thấy điện thoại của mình cũng chẳng có vạch sóng nào.

“Ơ, sao lại thế này?” Trang lên tiếng đọc lời thoại tiếp theo vừa hiện ra. “Điện thoại bị mất sóng là sao ta?” Cô giả bộ đưa ngón trỏ gạt qua, gạt lại kiểm tra màn hình.

“Điện thoại của chú cũng mất sóng.” Ông Long nhíu chặt hàng mày, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng sinh động, trong nét sửng sốt lại ẩn chứa chút lo lắng. Trình độ nhập vai của ông ta có thể xem là người chuyên nghiệp nhất bọn.

“Còn của hai ông thế nào? Cả Nam nữa, mau mau kiểm tra xem sao.” Ông lên tiếng thúc dục ba người.

“Của cháu cũng mất sóng.” Lãng lắc đầu chán nản, chìa cái điện thoại hãng Iphone mới cáu của mình ra trước mặt mọi người.

“Của bọn tôi cũng thế.” Ông Vinh và ông Tâm cũng lắc đầu nguầy nguậy.

“Làm sao bây giờ?” Trang hoang mang. “Xe thì bị hỏng, điện thoại lại mất sóng, không lẽ chúng ta cứ đứng mãi ở đây?”

“Chú cũng không biết.” Ông Vinh thở dài bất lực.

“A, Đúng rồi!” Thuận vỗ nhẹ tay lên đầu. “Lúc trước ở trong thành phố, cháu nghe vài người nói, có một đoàn thám hiểm cũng đến địa điểm mà chúng ta nhắm tới, nhưng họ xuất phát chậm hơn chúng ta một ngày.” Nói đến đây hắn dừng lại, dùng ngón trỏ và ngón cái vặn nắp chai nước đang cầm trong tay, đưa lên miệng tu ừng ực. Sau khi cảm thấy đã bớt khát, hắn đóng nắp chai nước lại, nói tiếp.

“Cháu thấy nơi chúng ta đang đứng cách điểm đến cũng không xa lắm, chi bằng chúng ta mang theo những đồ dùng cần thiết, đi bộ đến đó trước, đợi nhóm thám hiểm kia tới thì nhờ họ gọi cứu hộ giúp. Mọi người thấy cách này được không?”

Được được cái con khỉ ấy! Nhóm người rủa thầm một tiếng.

“Um, nghe hợp lý đấy.” Khuôn mặt Trang méo xệch, nói ra lời thoại trái với suy nghĩ trong đầu.

“Nếu không ai phản đối, thì chúng ta cứ theo cách của Thuận mà làm vậy.” Ông Long chép miệng. “Không nhanh lên, đợi đến lúc mặt trời lặn ở đây nguy hiểm lắm.”

Cả nhóm gật đồng tình, người nào người nấy vội vã lên xe thu thập đồ đạc của mình. Riêng Lãng từ khi thính giác khôi phục lại bình thường, ngoài câu thoại bắt buộc phải đọc ra, hắn chẳng có hành động nào khác, vẫn luôn đứng im như tượng đá. Tay phải hắn ôm nhẹ hông của mình, khuỷu tay trái gập lại chống lên cánh tay phải, bàn tay xoa cằm nhìn đăm đăm cái ô tô trước mặt.

Hắn đang nghĩ đến lượng xăng còn lại bên trong ô tô, hơn nữa cả đoàn còn mang theo hơn ba mươi lít xăng dự phòng. Hắn tính mang tất cả số xăng theo, đợi đến lúc bọn sư tử xuất hiện tạt cho chúng vài lít, quăng thêm mồi lửa, thế là giải quyết xong, nhanh gọn nhẹ.

Nhưng đấy cũng chỉ là dự tính, trong thâm tâm hắn hiểu, bọn cớm kia không dễ đối phó như vậy. Hơn nữa, trò chơi này được thiết kế ra không phải để người chơi tiến vào tiêu khiển, cho nên làm gì có chuyện dễ dàng như thế được.

“Thôi kệ.” Hắn thầm nghĩ. “Dù dễ dàng hay không dễ dàng, mình nhất định phải mang theo chỗ xăng này. Suy cho cùng, đây chính là vũ khí mạnh nhất mà mình tìm được, nếu không thử làm sao biết có hạ được lũ khỉ gió kia hay không.”

Hắn kéo nhẹ khoá cổ áo bảo hộ xuống, đưa tay sờ xoạng lôi ra một mặt dây chuyền hình thánh giá. “Xin thượng đế ban phước lành cho con, xin giữ gìn, bảo vệ con thoát khỏi tai ương này. Amen!” Đầu hắn hơi cúi xuống, hai mắt khép lại, miệng lẩm bẩm thành kính cầu nguyện.

Sau đó hắn cất mặt dây chuyền trở lại bên trong, kéo khoá áo lên, tinh thần hăng hái bắt tay vào làm việc.

Trước tiên hắn chạy đến cốp xe tìm xem có đoạn ống nhựa nào có thể rút xăng ra được không, sau đó lấy tất cả vỏ chai nước khoáng dồn lại một chỗ. Năm người thu thập đồ đạc vừa bước xuống xe, thấy hắn chạy ngược chạy xuôi thì tò mò xúm lại.

“Nam, cậu đang làm gì vậy?” Trang đọc lời thoại mới toanh vừa xuất hiện trong đầu.

Do Lãng quyết định mang xăng theo nên kịch bản bắt buộc phải thay đổi, nhưng lần thay đổi này hắn không bị trừ điểm thưởng, bởi trong kịch bản không hề đề cập đến nhóm người có mang hay không mang xăng theo.

“Tớ đang tìm đồ rút xăng.” Lãng đưa ống tay áo quệt ngang dòng mồ hôi chảy trên chán.

“Hả, để làm gì?” Thuận khó hiểu.

“Hiện tại chưa biết, nhưng cứ mang theo cho chắc ăn, biết đâu có lúc cần dùng đến.” Lãng nhún vai giải thích qua loa.

Vì mọi người không thể biết trước sẽ bị bọn thú ăn thịt tấn công, nên lời thoại trong kịch bản của hắn không thể nói huỵch toẹt ra là dùng để đối phó với bọn thú được.

Năm người cũng đã ít nhiều đoán ra mục đích của Lãng, cả năm quăng ba lô trên vai xuống mặt đất, xắn ống tay áo tiến lại giúp hắn một tay.

Bởi không tìm được đoạn ống nước nào dùng để hút xăng, Lãng lấy tất cả ống hút nhựa dán trên những hộp sữa mọi người mang theo, sau đó hắn dùng băng dính nối hai đầu ống hút lại với nhau, tạo thành một đoạn ống hút dài ngoằng. Tuy có hơi xấu xí chút, nhưng có còn hơn không.

Sau khi dòng đoạn ống hút vào bên trong bình xăng, hắn dùng miệng ngậm lấy đầu còn lại của ống hút, hút mạnh một hơi. Xăng bên trong bình theo lực hút mạnh mẽ chạy thẳng lên, xộc vào khoang miệng khiến hắn suýt nữa thì nôn tại chỗ.

“Tìm ra tình tiết ẩn bên trong kịch bản, điểm thưởng + 50.”

Một dòng thông báo hiện ra trước mặt Lãng, nhưng lúc này hắn không có thời tìm hiểu xem đó là cái gì. Một tay cầm ống hút, một tay vớ lấy cái chai nhựa trong đống chai lọ dưới chân, hắn đưa đầu ống hút vào miệng chai đã được mở sẵn, để xăng chảy vào bên trong chai.

“Để tớ giữ cho, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Thuận ngồi thụp xuống, đưa hay tay giữ lấy chai nhựa trong tay hắn.

“Cảm ơn cậu.” Hắn mệt mỏi ngồi vật sang một bên.

Ba người còn lại cũng không hề rảnh, cả ba đang bận rộn lọc ra những đồ quan trọng cần mang theo trong đống đồ ở cốp xe. Khi nhìn đến bốn bình to đựng xăng dự trữ nằm trong góc, ông Long đề nghị chia nhỏ số xăng trong bình ra cho dễ mang theo.

Lãng ngồi tựa vào ô tô đã hơn một phút, nhưng hắn chẳng những không thấy bớt mệt, mà ngược lại còn thấy mệt hơn. Mặt đất nóng bỏng khiến mông hắn toát mồ hôi ướt nhẹp, ánh nắng mặt trời gay gắt xuyên qua mũ và đồ bảo hộ, khiến hắn cảm thấy nước trong cơ thể như đang dần bốc hơi hết. Hắn bò lên ô tô, định bụng mở máy điều hoà một lát cho bớt nóng, nhưng chợt nhớ ở bên ngoài Thuận còn đang rút xăng trong bình ra, trong tình trạng đó ô tô làm sao có thể khởi động được. Thế là hắn đành ngậm ngùi bò xuống, tiếp tục ngồi bệt trên mặt đất hong người. Cái này chắc gọi là đã nhọ thì làm gì cũng nhọ.

Nghỉ ngơi kiểu này thà chẳng nghỉ còn hơn, Lãng quyết định đứng dậy, tới giúp Thuận đóng nắp những chai nhựa đã đựng đầy xăng, rồi chuyển chúng vào ba lô chuyên dụng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, đoàn người lập tức vác theo đồ đạc lên đường.

Đưới điều kiện thời tiết nóng nực, mặt đất thì mấp ma mấp mô, cộng thêm đống đồ cồng kềnh trên lưng và trên tay, nên mới đi được khoảng bảy trăm mét, cả sáu đã thở hồng hộc như trâu đi cày.

Lúc này cả bọn thật sự muốn vứt quách đống máy ảnh, giấy tờ vớ vẩn không dùng đến sang một bên. Nhưng vì trong kịch bản họ là những nhà khoa học đến ghi hình tất cả động vật nơi đây, nếu không mang theo máy ảnh và giấy tờ để ghi chép thông tin thì rất không hợp lôgíc.

Bố Trẻ cũng đã nói rõ ràng trong đống tin tức hắn gửi cho người chơi khi mới tới nơi này, nếu người chơi làm ra những hành động trái với tính cách nhân vật mình nhập vai, gọi sai tên nhân vật khác, cố ý thay đổi hoàn toàn kịch bản… nói chung là nếu làm ra những hành động không hợp lôgíc, chẳng những điểm thưởng bị trừ mà hành động đó của người chơi bị đánh giá là NG*. Sau khi NG xảy ra, thời gian của trò chơi sẽ quay ngược lại thời điểm trước đó. Nói đơn giản là nếu người chơi đang nhập vai ở màn thứ hai của trò chơi, trong nhóm có người làm ra hành động NG, cả nhóm sẽ phải diễn lại màn thứ hai từ đầu.

NG được chia ra làm hai loại, cố ý gây ra NG và vô tình gây ra NG. Mới nghe qua thì thấy hai trường hợp này chẳng khác nhau là mấy, bởi trong tiềm thức mọi người đều cho rằng, cố tình hay không cố tình thì nó cũng vẫn là NG, nhưng vấn đề cốt lõi là mức phạt của hai loại hoàn toàn khác nhau.

Nếu vô tình gây ra NG, người chơi chỉ bị trừ số điểm gấp ba lần điểm thưởng nhận được, còn nếu cố ý gây ra NG, sẽ bị trừ gấp mười lần số điểm thưởng nhận được. Ví dụ như lần tham gia trò chơi này, Lãng nhận được 150 điểm thưởng, nếu hắn vô tình gây ra NG, sẽ bị trừ số điểm gấp ba lần số điểm 150 hắn nhận được, là 450 điểm. Nếu cố ý, bị trừ gấp mười lần số điểm 150, nghĩa là bị trừ 1500 điểm.

Hơn nữa dựa theo câu cửa miệng người đời hay nói, “quá tam ba bận”, nên Bố Trẻ đưa ra điều lệ, chỉ cho NG xảy ra tối đa ba lần, nếu có lần thứ tư, người chơi đó sẽ lập tức bị tiêu diệt hoàn toàn. Bởi vậy, cả bọn dù có mệt đứt hơi, cũng phải cắn răng cắn lợi, mang vác đống đồ tạp nham theo.

(*) NG là viết tắt của từ no good, theo nghĩa tiếng việt nôm na là không tốt, chưa đạt chuẩn.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Lãng cũng không bận lòng khi bọn họ chẳng tỏ ra vui vẻ trước thành quả của mình, hắn tiếp tục cúi người tháo cái bánh xe hỏng thứ hai.

Ngay khi đầu gối hắn vừa chạm đất, một tiếng nổ đinh tai nhức óc bất ngờ vang lên, khiến cả bọn giật bắn người.

Vì là người ở gần vị trí bánh xe nổ nhất, nên Lãng bị ảnh hưởng nhiều hơn năm người kia. Hiện tại hai tai của hắn ngoài tiếng ù ù ra thì không còn nghe được bất cứ âm thanh nào khác, khắp cơ thể bị đá vụn trên mặt đất do ảnh hưởng của vụ nổ, văng lên đập thẳng vào vô cùng đau đớn.

Chưa đợi nhóm người bình tĩnh lại, hai bánh xe đặt gần hai bánh phía sau cũng lần lượt phát nổ. Thấy thế, Lãng vội bám cửa xe đứng lên, chạy ra xa tránh khỏi cái bánh xe đang nằm ngay cạnh chân hắn.

Sự việc sảy ra sau đó cho thấy quyết định của hắn là vô cùng chính xác, vừa chạy được mười bước, bánh xe cuối cùng cũng nổ banh xác như bọn anh em của nó.

“Chuyện gì thế này?” Thuận hốt hoảng đọc thoại. “Sao cả tám bánh xe đều bị nổ? Thế này thì chúng ta đi tiếp thế nào được nữa.”

Những người khác cũng vô cùng hoang mang, rõ ràng trong kịch bản viết rằng, sau khi nhân vật Nam thay xong cả bốn bánh xe thì lốp xe mới phát nổ, nhưng hiện tại mới chỉ thay xong một bánh đầu tiên, thế mà lốp của cả bốn bánh dự phòng đã nổ tanh bành.

Rốt cuộc là kịch bản bị nhầm lẫn, hay tình tiết đang đi lệch khỏi quỹ đạo, không ai có thể trả lời được ngoài tên Bố Trẻ.

“Chuyện này thật kỳ lạ, tớ cũng không biết tại sao lại như vậy.” Vừa nói Trang vừa móc điện thoại trong túi ra, ấn nhẹ ngón trỏ lên màn hình mở khoá vân tay. “Để tớ gọi đội cứu hộ, chứ tình huống nghiêm trọng thế này, chúng ta không thể tự xoay sở được đâu.”

Trong kịch bản, khi Trang vội vã gọi điện thoại cầu cứu thì phát hiện ra điện thoại mất sóng. Sau đó những người khác cũng đồng loạt móc điện thoại của mình ra kiểm tra, cả bọn hốt hoảng khi thấy điện thoại của mình cũng chẳng có vạch sóng nào.

“Ơ, sao lại thế này?” Trang lên tiếng đọc lời thoại tiếp theo vừa hiện ra. “Điện thoại bị mất sóng là sao ta?” Cô giả bộ đưa ngón trỏ gạt qua, gạt lại kiểm tra màn hình.

“Điện thoại của chú cũng mất sóng.” Ông Long nhíu chặt hàng mày, biểu cảm trên khuôn mặt vô cùng sinh động, trong nét sửng sốt lại ẩn chứa chút lo lắng. Trình độ nhập vai của ông ta có thể xem là người chuyên nghiệp nhất bọn.

“Còn của hai ông thế nào? Cả Nam nữa, mau mau kiểm tra xem sao.” Ông lên tiếng thúc dục ba người.

“Của cháu cũng mất sóng.” Lãng lắc đầu chán nản, chìa cái điện thoại hãng Iphone mới cáu của mình ra trước mặt mọi người.

“Của bọn tôi cũng thế.” Ông Vinh và ông Tâm cũng lắc đầu nguầy nguậy.

“Làm sao bây giờ?” Trang hoang mang. “Xe thì bị hỏng, điện thoại lại mất sóng, không lẽ chúng ta cứ đứng mãi ở đây?”

“Chú cũng không biết.” Ông Vinh thở dài bất lực.

“A, Đúng rồi!” Thuận vỗ nhẹ tay lên đầu. “Lúc trước ở trong thành phố, cháu nghe vài người nói, có một đoàn thám hiểm cũng đến địa điểm mà chúng ta nhắm tới, nhưng họ xuất phát chậm hơn chúng ta một ngày.” Nói đến đây hắn dừng lại, dùng ngón trỏ và ngón cái vặn nắp chai nước đang cầm trong tay, đưa lên miệng tu ừng ực. Sau khi cảm thấy đã bớt khát, hắn đóng nắp chai nước lại, nói tiếp.

“Cháu thấy nơi chúng ta đang đứng cách điểm đến cũng không xa lắm, chi bằng chúng ta mang theo những đồ dùng cần thiết, đi bộ đến đó trước, đợi nhóm thám hiểm kia tới thì nhờ họ gọi cứu hộ giúp. Mọi người thấy cách này được không?”

Được được cái con khỉ ấy! Nhóm người rủa thầm một tiếng.

“Um, nghe hợp lý đấy.” Khuôn mặt Trang méo xệch, nói ra lời thoại trái với suy nghĩ trong đầu.

“Nếu không ai phản đối, thì chúng ta cứ theo cách của Thuận mà làm vậy.” Ông Long chép miệng. “Không nhanh lên, đợi đến lúc mặt trời lặn ở đây nguy hiểm lắm.”

Cả nhóm gật đồng tình, người nào người nấy vội vã lên xe thu thập đồ đạc của mình. Riêng Lãng từ khi thính giác khôi phục lại bình thường, ngoài câu thoại bắt buộc phải đọc ra, hắn chẳng có hành động nào khác, vẫn luôn đứng im như tượng đá. Tay phải hắn ôm nhẹ hông của mình, khuỷu tay trái gập lại chống lên cánh tay phải, bàn tay xoa cằm nhìn đăm đăm cái ô tô trước mặt.

Hắn đang nghĩ đến lượng xăng còn lại bên trong ô tô, hơn nữa cả đoàn còn mang theo hơn ba mươi lít xăng dự phòng. Hắn tính mang tất cả số xăng theo, đợi đến lúc bọn sư tử xuất hiện tạt cho chúng vài lít, quăng thêm mồi lửa, thế là giải quyết xong, nhanh gọn nhẹ.

Nhưng đấy cũng chỉ là dự tính, trong thâm tâm hắn hiểu, bọn cớm kia không dễ đối phó như vậy. Hơn nữa, trò chơi này được thiết kế ra không phải để người chơi tiến vào tiêu khiển, cho nên làm gì có chuyện dễ dàng như thế được.

“Thôi kệ.” Hắn thầm nghĩ. “Dù dễ dàng hay không dễ dàng, mình nhất định phải mang theo chỗ xăng này. Suy cho cùng, đây chính là vũ khí mạnh nhất mà mình tìm được, nếu không thử làm sao biết có hạ được lũ khỉ gió kia hay không.”

Hắn kéo nhẹ khoá cổ áo bảo hộ xuống, đưa tay sờ xoạng lôi ra một mặt dây chuyền hình thánh giá. “Xin thượng đế ban phước lành cho con, xin giữ gìn, bảo vệ con thoát khỏi tai ương này. Amen!” Đầu hắn hơi cúi xuống, hai mắt khép lại, miệng lẩm bẩm thành kính cầu nguyện.

Sau đó hắn cất mặt dây chuyền trở lại bên trong, kéo khoá áo lên, tinh thần hăng hái bắt tay vào làm việc.

Trước tiên hắn chạy đến cốp xe tìm xem có đoạn ống nhựa nào có thể rút xăng ra được không, sau đó lấy tất cả vỏ chai nước khoáng dồn lại một chỗ. Năm người thu thập đồ đạc vừa bước xuống xe, thấy hắn chạy ngược chạy xuôi thì tò mò xúm lại.

“Nam, cậu đang làm gì vậy?” Trang đọc lời thoại mới toanh vừa xuất hiện trong đầu.

Do Lãng quyết định mang xăng theo nên kịch bản bắt buộc phải thay đổi, nhưng lần thay đổi này hắn không bị trừ điểm thưởng, bởi trong kịch bản không hề đề cập đến nhóm người có mang hay không mang xăng theo.

“Tớ đang tìm đồ rút xăng.” Lãng đưa ống tay áo quệt ngang dòng mồ hôi chảy trên chán.

“Hả, để làm gì?” Thuận khó hiểu.

“Hiện tại chưa biết, nhưng cứ mang theo cho chắc ăn, biết đâu có lúc cần dùng đến.” Lãng nhún vai giải thích qua loa.

Vì mọi người không thể biết trước sẽ bị bọn thú ăn thịt tấn công, nên lời thoại trong kịch bản của hắn không thể nói huỵch toẹt ra là dùng để đối phó với bọn thú được.

Năm người cũng đã ít nhiều đoán ra mục đích của Lãng, cả năm quăng ba lô trên vai xuống mặt đất, xắn ống tay áo tiến lại giúp hắn một tay.

Bởi không tìm được đoạn ống nước nào dùng để hút xăng, Lãng lấy tất cả ống hút nhựa dán trên những hộp sữa mọi người mang theo, sau đó hắn dùng băng dính nối hai đầu ống hút lại với nhau, tạo thành một đoạn ống hút dài ngoằng. Tuy có hơi xấu xí chút, nhưng có còn hơn không.

Sau khi dòng đoạn ống hút vào bên trong bình xăng, hắn dùng miệng ngậm lấy đầu còn lại của ống hút, hút mạnh một hơi. Xăng bên trong bình theo lực hút mạnh mẽ chạy thẳng lên, xộc vào khoang miệng khiến hắn suýt nữa thì nôn tại chỗ.

“Tìm ra tình tiết ẩn bên trong kịch bản, điểm thưởng + 50.”

Một dòng thông báo hiện ra trước mặt Lãng, nhưng lúc này hắn không có thời tìm hiểu xem đó là cái gì. Một tay cầm ống hút, một tay vớ lấy cái chai nhựa trong đống chai lọ dưới chân, hắn đưa đầu ống hút vào miệng chai đã được mở sẵn, để xăng chảy vào bên trong chai.

“Để tớ giữ cho, cậu ngồi nghỉ ngơi một lát đi.” Thuận ngồi thụp xuống, đưa hay tay giữ lấy chai nhựa trong tay hắn.

“Cảm ơn cậu.” Hắn mệt mỏi ngồi vật sang một bên.

Ba người còn lại cũng không hề rảnh, cả ba đang bận rộn lọc ra những đồ quan trọng cần mang theo trong đống đồ ở cốp xe. Khi nhìn đến bốn bình to đựng xăng dự trữ nằm trong góc, ông Long đề nghị chia nhỏ số xăng trong bình ra cho dễ mang theo.

Lãng ngồi tựa vào ô tô đã hơn một phút, nhưng hắn chẳng những không thấy bớt mệt, mà ngược lại còn thấy mệt hơn. Mặt đất nóng bỏng khiến mông hắn toát mồ hôi ướt nhẹp, ánh nắng mặt trời gay gắt xuyên qua mũ và đồ bảo hộ, khiến hắn cảm thấy nước trong cơ thể như đang dần bốc hơi hết. Hắn bò lên ô tô, định bụng mở máy điều hoà một lát cho bớt nóng, nhưng chợt nhớ ở bên ngoài Thuận còn đang rút xăng trong bình ra, trong tình trạng đó ô tô làm sao có thể khởi động được. Thế là hắn đành ngậm ngùi bò xuống, tiếp tục ngồi bệt trên mặt đất hong người. Cái này chắc gọi là đã nhọ thì làm gì cũng nhọ.

Nghỉ ngơi kiểu này thà chẳng nghỉ còn hơn, Lãng quyết định đứng dậy, tới giúp Thuận đóng nắp những chai nhựa đã đựng đầy xăng, rồi chuyển chúng vào ba lô chuyên dụng.

Sau khi chuẩn bị xong tất cả, đoàn người lập tức vác theo đồ đạc lên đường.

Đưới điều kiện thời tiết nóng nực, mặt đất thì mấp ma mấp mô, cộng thêm đống đồ cồng kềnh trên lưng và trên tay, nên mới đi được khoảng bảy trăm mét, cả sáu đã thở hồng hộc như trâu đi cày.

Lúc này cả bọn thật sự muốn vứt quách đống máy ảnh, giấy tờ vớ vẩn không dùng đến sang một bên. Nhưng vì trong kịch bản họ là những nhà khoa học đến ghi hình tất cả động vật nơi đây, nếu không mang theo máy ảnh và giấy tờ để ghi chép thông tin thì rất không hợp lôgíc.

Bố Trẻ cũng đã nói rõ ràng trong đống tin tức hắn gửi cho người chơi khi mới tới nơi này, nếu người chơi làm ra những hành động trái với tính cách nhân vật mình nhập vai, gọi sai tên nhân vật khác, cố ý thay đổi hoàn toàn kịch bản… nói chung là nếu làm ra những hành động không hợp lôgíc, chẳng những điểm thưởng bị trừ mà hành động đó của người chơi bị đánh giá là NG*. Sau khi NG xảy ra, thời gian của trò chơi sẽ quay ngược lại thời điểm trước đó. Nói đơn giản là nếu người chơi đang nhập vai ở màn thứ hai của trò chơi, trong nhóm có người làm ra hành động NG, cả nhóm sẽ phải diễn lại màn thứ hai từ đầu.

NG được chia ra làm hai loại, cố ý gây ra NG và vô tình gây ra NG. Mới nghe qua thì thấy hai trường hợp này chẳng khác nhau là mấy, bởi trong tiềm thức mọi người đều cho rằng, cố tình hay không cố tình thì nó cũng vẫn là NG, nhưng vấn đề cốt lõi là mức phạt của hai loại hoàn toàn khác nhau.

Nếu vô tình gây ra NG, người chơi chỉ bị trừ số điểm gấp ba lần điểm thưởng nhận được, còn nếu cố ý gây ra NG, sẽ bị trừ gấp mười lần số điểm thưởng nhận được. Ví dụ như lần tham gia trò chơi này, Lãng nhận được 150 điểm thưởng, nếu hắn vô tình gây ra NG, sẽ bị trừ số điểm gấp ba lần số điểm 150 hắn nhận được, là 450 điểm. Nếu cố ý, bị trừ gấp mười lần số điểm 150, nghĩa là bị trừ 1500 điểm.

Hơn nữa dựa theo câu cửa miệng người đời hay nói, “quá tam ba bận”, nên Bố Trẻ đưa ra điều lệ, chỉ cho NG xảy ra tối đa ba lần, nếu có lần thứ tư, người chơi đó sẽ lập tức bị tiêu diệt hoàn toàn. Bởi vậy, cả bọn dù có mệt đứt hơi, cũng phải cắn răng cắn lợi, mang vác đống đồ tạp nham theo.

(*) NG là viết tắt của từ no good, theo nghĩa tiếng việt nôm na là không tốt, chưa đạt chuẩn.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN