Tử Tù Mã 06 - Chương 13: Cuộc tập kích bất ngờ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
150


Tử Tù Mã 06


Chương 13: Cuộc tập kích bất ngờ


“Mọi người chuẩn bị xong rồi chứ?” Lãng nhỏm người đứng dậy nhìn ba người một lượt. Nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay phải đang cầm khúc củi của hắn run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng tái hơn ban nãy vài phần. Tất cả đều bởi cơn đau ở hai vết cào trên cánh tay phải đang sưng tấy lên hành hạ hắn, nhưng hắn vẫn nỗ lực kiên trì chịu đựng. Trong lòng hắn luôn tự nói với mình: “Cố lên Lãng, chỉ còn một chút nữa thôi là trò chơi này sẽ kết thúc.” Nhưng là cái một chút đó là bao lâu, chính hắn cũng không thể trả lời được.

“Tớ đã hoàn toàn sẵn sàng!” Thuận cúi người cầm lấy sợi dây treo đầy những chai xăng buộc chặt vào eo, tay trái nắm chặt khúc cây quấn khăn mặt, tay phải cầm dao thái đút vào vỏ bao treo bên hông. Giờ khắc này chẳng còn điều gì có thể khiến hắn chần chừ được nữa, bởi nếu không tiến lên chắc chắn sẽ chết, còn nếu tiến lên may ra hắn còn cơ may sống sót.

“Tớ… tớ cũng vậy.” Trang vội vã cúi người nhặt đống đồ lên trang bị cho chính mình. Cô quyết định mang mạng sống ra đánh cược, nếu cô thắng, cái mạng này được nhặt lại, nếu thua, thì chỉ biết trách số mình quá nhọ.

“Chú cũng sẵn sàng rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.” Ông Long vén cửa lều chui ra. Ông vừa vào kiểm tra qua tình hình của ông Vinh, tiện thể xịt thêm vài lượt nước hoa trong và ngoài trại, nhằm mục đích làm bọn thú không đánh hơi được mùi máu ở nơi này.

Bốn người nhanh chóng lên đường, càng đi tới gần phía khu vực đống củi, những tiếng gầm gừ, tiếng cào cắn của dã thú càng truyền rõ ràng vào thính giác của cả bốn. Điều này chứng tỏ suy luận của Lãng hoàn toàn chính xác, nhưng lúc này hắn lại không hề cảm thấy tự phụ vì điều đó, hắn chỉ cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã nghĩ tới khả năng này.

Ông Long ra hiệu cho ba người dừng lại, ông lấy ra lọ nước hoa nhãn hiệu La Nuit De L’Homme, bên trong còn lại non nửa lọ, xịt lên quần áo cả bốn.

Dù cả bọn đã cố đi nhẹ, nói khẽ hết mức có thể, nhưng cái bạt cả bốn mang theo để vận chuyển củi lúc này lại phát ra những tiếng kêu xột xoạt liên tục, thành thử bao công sức cố không tạo ra tiếng động của cả nhóm thành công cốc.

“Xin lỗi mọi người, tớ quên mất không nghĩ tới vấn đề cái bạt phát ra tiếng động.” Lãng chán nản dùng khẩu hình miệng nói với ba người.

“Không sao.” Thuận lắc nhẹ đầu. Bọn họ cũng đâu nghĩ tới vấn đề này, nên làm gì có tư cách trách hắn.

Bên ngoài vòng tròn, đàn sư tử, báo đốm và linh cẩu cũng đã nghe thấy những âm thanh xột xoạt vọng ra, ba phe đang gầm gừ tranh dành thức ăn lập tức dừng phắt lại như bị nhấn nút tạm dừng, hai tai dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

“Với tình hình này xem ra chúng ta lại phải liều thôi.” Ông Long dùng khẩu hình bàn bạc với ba người. “Vì nếu chúng ta không nhanh, đến khi vòng tròn lửa kia tắt thì không còn cơ hội xoay chuyển nữa mất. Mọi người thấy thế nào?”

“Cháu cũng nghĩ vậy.” Lãng không hề do dự gật mạnh đầu, hắn khẳng định một điều là lúc này nếu còn chần chừ, đến khi màn hai kết thúc không phải chỉ một người bị bọn thú xé xác, mà cả năm chưa chắc đã có nổi một người thoát chết.

“Cháu cũng vậy!” Thuận xiết chặt bàn tay đang nắm chuôi dao, giọng nói đầy quyết tâm.

“Vâng, cháu cũng vậy.” Thấy mọi người đều đã lên tiếng đồng tình, Trang không còn cách nào khác là phải làm theo số đông. Hơn nữa cô hiểu quyết định của bọn họ lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả nhóm, nên trong lòng cũng không hề cảm thấy ấm ức hay khó chịu.

Bốn người cầm bốn đầu dây thừng được cột chặt vào bốn góc bạt, nửa đi nửa chạy về phía đống củi ở phía trước.

Bọn thú bên ngoài bị một loạt tiếng động đồn dập làm cho giật bắn, có vài con xù lông, phát ra những tiếng gầm gừ đe doạ trong cổ họng, những con còn lại hai tai rung động liên tục, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Nhóm người vừa cảnh giác quan sát động tĩnh của bọn thú bên ngoài, vừa nhanh chóng ôm củi vứt thẳng vào giữa tấm bạt. Do vòng tròn lửa đã gần tàn, nên từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng to lớn của bọn thú bên ngoài, chúng chia thành từng tốp đứng sát nhau, cái đầu lông lá xoay ngang xoay dọc. Và đương nhiên với đôi tai siêu thính của mình, bọn thú cũng nhanh chóng phát hiện ra vị trí chính xác của nhóm người, những con có khả năng nhìn xuyên bóng đêm mở to hai mắt, dõi theo từng chuyển động của từng người một. Chúng rất muốn tiến lại thám thính, nhưng vì vướng vòng tròn lửa đang phả ra hơi nóng trước mặt, nên cả bọn vẫn bất động quan sát.

Biết bản thân đã rơi vào tầm ngắm của bọn thú, bốn người dùng tốc độ nhanh nhất có thể gom nốt chỗ củi còn lại, tim của cả bốn lúc này đập thình thịch như trống đánh thúc quân ra trận. Ngay cả ông Long, một người có kinh nghiệm nhất bọn, trong tình huống nguy hiểm trùng trùng thế này cũng căng thẳng vô cùng.

“Xong rồi!” Sau khi ném bó củi cuối cùng vào bên trong bạt, Trang vui mừng dùng khẩu hình miệng reo lên với ba người.

“Mau đi thôi.” Lãng thở từng hơi nặng nề, vết thương trên tay phải của hắn càng lúc càng đau nhức, hắn muốn tranh thủ khi hay tay vẫn còn hoạt động được, nhanh chóng sắp xếp xong vòng tròn dự phòng.

Ba người kia cũng hiểu không phải thời gian nghỉ ngơi, mỗi người cầm một sợi dây thừng nối liền với một góc bạt buộc chặt vào eo. Ông Long và Thuận là hai người phụ trách hai góc phía trước, cả hai mang theo sợi dây thừng chạy lên vài bước, khiến phần trước của cái bạt gập lại, trùm lên nửa còn lại giống như vỏ của một con sò. Sau đó hai người bước vào đứng giữa Trang và Lãng, bốn người dàn hàng ngang, tạo thành một đường thẳng với bốn điểm thẳng hàng.

“Suất phát!” Ông Long hất đầu về phía trước ra hiệu cho cả bọn.

Nhận được tín hiệu, ba người lập tức phối hợp nhịp nhàng với ông Long, vận hết sức lực lôi cái bạt nặng trịch phía sau. Do số củi quá nặng, cơ thể của cả bốn ngả hẳn về phía trước, khoảng cách mặt và mặt đất cách nhau chừng khoảng hơn bốn mươi cen-ti-mét.

Bị kéo lê trên mặt đất, cái bạt chứa củi phát ra tiếng động lớn hơn ban nãy, bọn thú đang căng tai ra nghe ngóng lại thêm một lần nữa giật bắn mình. Có con sư tử nóng ruột liều mình xông qua vòng tròn lửa, nhưng xui cho nó cái bờm to lớn mà ngày thường là niềm tự hào của nó, lúc này lại trở thành thủ phạm khiến nó bốc cháy. Dù đã nhanh chóng nhảy lùi lại, nhưng đám lông dẫn lửa quá nhanh, chẳng mấy chốc cả đầu nó đã cháy phừng lên. Nó đau đớn gào lên, dụi đầu liên tục xuống lớp đất khô hòng dập tắt ngọn lửa, những cong trong đàn cũng vội vã lao tới giúp một tay, chúng dùng móng vuốt cào đất hất thẳng vào cái đầu đang bốc cháy của con sư tử, khiến ngọn lửa dần dịu xuống.

Đàn báo đốm và linh cẩu đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như giữa chúng đã ký kết một hiệp nghị nào đó, bọn chúng tản ra tứ phía, hình thành vòng vây bao quanh bọn sư tử. Sau khi nhận được tín hiệu của hai con đầu đàn, cả bọn từ bốn phương tám hướng hung hăng lao thẳng về phía đàn sư tử.

Con sư tử đầu đàn có nhiều năm kinh nghiệm xương máu ở mảnh đất này, vừa thấy tình huống có biến nó gầm lên vài tiếng, chỉ huy cả đàn đang hỗn loạn bình tĩnh cản địch.

Lãng và nhóm người đang hộc tốc chạy phía trước không hề biết rằng, bởi sự vô tình của cả bọn đã xúc tiến ba phe dã thú xông thẳng vào quần ẩu. Cả bọn lúc này chỉ biết phải cố gắng chạy, chạy nhanh hơn nữa, bởi hiện tại đã gần mười giờ đêm, thời gian dành cho cả nhóm lúc này không còn nhiều nữa.

Vậy mà vào lúc cấp bách như thế này, ông Long lại ra hiệu cho cả nhóm dừng lại.

“Chúng ta bị bám đuôi rồi!” Vừa nói ông vừa rút con dao thái bên hông ra khỏi vỏ, cắt phăng sợi dây thừng buộc góc bạt ở trên eo xuống, sau đó dùng miệng ngậm chuôi dao, hai tay một thì lấy cây đuốc buộc trên eo xuống, một thì móc bật lửa trong túi áo trước ngực châm vào đầu cây đuốc.

Lãng và Thuận thấy thế cũng lập tức làm theo, bởi cả hai vô cùng tin tưởng vào khả năng phán đoán của ông Long. Trang thì ngược lại, cô nhìn ngược nhìn xuôi xem có thật là cả nhóm bị bám đuôi như lời ông Long nói hay không.

Bởi ánh đèn pha mini không thể chiếu sáng tới khu vực hiện tại cả bốn đang đứng, ba ngọn đuốc vừa được thắp sáng lên lập tức xua tan bóng tối xung quanh, đồng thời cũng làm lộ ra thân hình to lớn của những con báo đốm đang rón rén áp sát về phía nhóm người.

Đến khi tận mắt nhìn thấy rõ ràng cơ thể bọn báo, Trang mới hốt hoảng rút con dao thái bên hông ra. Do quá hoảng sợ nên cô không thắp đuốc lên như ba người kia, hai tay cầm chặt con dao nhìn chằm chằm từng hành động của bọn báo. Trong khi đó ba người kia vừa tháo hết số xăng mang theo trên người xuống, miệng cắn chặt chuôi dao, tay trái cầm đuốc, tay phải cầm chai xăng đã được mở nắp sẵn, chỉ đợi đến khi bọn thú tiến vào một khoảng nhất định cả ba sẽ tạt xăng thiêu sống chúng.

Những con báo này trong lúc đi săn mồi vô tình tìm ra một đoạn vòng tròn đã hoàn toàn tắt lửa, con đầu đàn ra lệnh cho tất cả nhảy qua đống than hồng, đi vào bên trong thám thính. Vừa hay bắt gặp bốn người đang ra sức kéo cái bạt chứa củi, nên bọn chúng lập tức bám theo.

Thấy ánh sáng đột ngột xuất hiện, chúng cảnh giác dừng lại quan sát. Một vài con tiến lên phía trước dò xét, Thuận thấy vậy lập tức tạt thẳng xăng trong chai về phía chúng, nhưng do hắn quá nóng vội nên số xăng còn chưa chạm đến một sợi lông của bọn chúng đã rơi hết xuống đất. Những con báo đốm đang tiến lên dừng phắt lại, cái mũi của chúng động đậy liên tục trong không khí.

Có vẻ hành động đột ngột của Thuận khiến bọn báo đốm cảnh giác, chúng không tiếp tục tiến lên thám thính nữa mà chia nhau tản ra tứ phía, tạo thành vòng tròn vây nhóm người lại bên trong. Sau đó chẳng kịp đợi nhóm người tìm hiểu xem chúng đang định làm gì, cả đàn báo đốm lấy vận tốc nhanh như chớp từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía con mồi.

Lúc này Thuận vừa hay mở xong nắp chai xăng hắn vừa lấy trên mặt đất, thấy bọn thú không báo trước lập tức xông lên, hắn khiếp sợ, chai xăng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Trang thì vội vàng vứt con dao xuống đất, cô móc bật lửa châm đuốc lên, sau đó cuống cuồng cúi xuống cầm con dao vừa vứt khỏi tay cắt đứt sợi dây treo chai xăng bên eo, rồi lại một lần nữa vứt con dao xuống, tay cầm chai xăng đưa lên miệng dùng răng mở nắp chai.

“Tựa sát lưng vào nhau!” Ông Long gào lên ra hiệu.

Lãng và Thuận hiểu ý, lập tức chạy lùi lại tựa sát vào lưng đối phương. Riêng Trang vì quá hoảng loạn nên cô không hiểu tín hiệu của ông là có ý gì. Mắt thấy vài con báo đốm đang thẳng tắp lao tới phía mình, cô kinh hoàng dơ cây đuốc về phía trước chống đỡ, nhưng do hoảng loạn nên cô theo quán tính dơ tay phải ra, mà trong tay phải của cô lại đang nắm chặt chai xăng vừa được mở nắp.

Bọn báo không biết cái chai kia là gì, nhưng chúng vẫn cẩn thận dùng chân trước táp thẳng vào cánh tay của Trang, khiến chai xăng trong tay cô bị hất văng lên không trung, xăng trong chai rơi vãi ra ngoài, phần lớn trút thẳng xuống người của cô, phần còn lại bắn về phía bọn báo.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

“Mọi người chuẩn bị xong rồi chứ?” Lãng nhỏm người đứng dậy nhìn ba người một lượt. Nếu để ý kỹ sẽ thấy bàn tay phải đang cầm khúc củi của hắn run lên nhè nhẹ, sắc mặt cũng tái hơn ban nãy vài phần. Tất cả đều bởi cơn đau ở hai vết cào trên cánh tay phải đang sưng tấy lên hành hạ hắn, nhưng hắn vẫn nỗ lực kiên trì chịu đựng. Trong lòng hắn luôn tự nói với mình: “Cố lên Lãng, chỉ còn một chút nữa thôi là trò chơi này sẽ kết thúc.” Nhưng là cái một chút đó là bao lâu, chính hắn cũng không thể trả lời được.

“Tớ đã hoàn toàn sẵn sàng!” Thuận cúi người cầm lấy sợi dây treo đầy những chai xăng buộc chặt vào eo, tay trái nắm chặt khúc cây quấn khăn mặt, tay phải cầm dao thái đút vào vỏ bao treo bên hông. Giờ khắc này chẳng còn điều gì có thể khiến hắn chần chừ được nữa, bởi nếu không tiến lên chắc chắn sẽ chết, còn nếu tiến lên may ra hắn còn cơ may sống sót.

“Tớ… tớ cũng vậy.” Trang vội vã cúi người nhặt đống đồ lên trang bị cho chính mình. Cô quyết định mang mạng sống ra đánh cược, nếu cô thắng, cái mạng này được nhặt lại, nếu thua, thì chỉ biết trách số mình quá nhọ.

“Chú cũng sẵn sàng rồi, chúng ta mau xuất phát thôi.” Ông Long vén cửa lều chui ra. Ông vừa vào kiểm tra qua tình hình của ông Vinh, tiện thể xịt thêm vài lượt nước hoa trong và ngoài trại, nhằm mục đích làm bọn thú không đánh hơi được mùi máu ở nơi này.

Bốn người nhanh chóng lên đường, càng đi tới gần phía khu vực đống củi, những tiếng gầm gừ, tiếng cào cắn của dã thú càng truyền rõ ràng vào thính giác của cả bốn. Điều này chứng tỏ suy luận của Lãng hoàn toàn chính xác, nhưng lúc này hắn lại không hề cảm thấy tự phụ vì điều đó, hắn chỉ cảm thấy thật may mắn vì bản thân đã nghĩ tới khả năng này.

Ông Long ra hiệu cho ba người dừng lại, ông lấy ra lọ nước hoa nhãn hiệu La Nuit De L’Homme, bên trong còn lại non nửa lọ, xịt lên quần áo cả bốn.

Dù cả bọn đã cố đi nhẹ, nói khẽ hết mức có thể, nhưng cái bạt cả bốn mang theo để vận chuyển củi lúc này lại phát ra những tiếng kêu xột xoạt liên tục, thành thử bao công sức cố không tạo ra tiếng động của cả nhóm thành công cốc.

“Xin lỗi mọi người, tớ quên mất không nghĩ tới vấn đề cái bạt phát ra tiếng động.” Lãng chán nản dùng khẩu hình miệng nói với ba người.

“Không sao.” Thuận lắc nhẹ đầu. Bọn họ cũng đâu nghĩ tới vấn đề này, nên làm gì có tư cách trách hắn.

Bên ngoài vòng tròn, đàn sư tử, báo đốm và linh cẩu cũng đã nghe thấy những âm thanh xột xoạt vọng ra, ba phe đang gầm gừ tranh dành thức ăn lập tức dừng phắt lại như bị nhấn nút tạm dừng, hai tai dựng thẳng lên nghe ngóng động tĩnh xung quanh.

“Với tình hình này xem ra chúng ta lại phải liều thôi.” Ông Long dùng khẩu hình bàn bạc với ba người. “Vì nếu chúng ta không nhanh, đến khi vòng tròn lửa kia tắt thì không còn cơ hội xoay chuyển nữa mất. Mọi người thấy thế nào?”

“Cháu cũng nghĩ vậy.” Lãng không hề do dự gật mạnh đầu, hắn khẳng định một điều là lúc này nếu còn chần chừ, đến khi màn hai kết thúc không phải chỉ một người bị bọn thú xé xác, mà cả năm chưa chắc đã có nổi một người thoát chết.

“Cháu cũng vậy!” Thuận xiết chặt bàn tay đang nắm chuôi dao, giọng nói đầy quyết tâm.

“Vâng, cháu cũng vậy.” Thấy mọi người đều đã lên tiếng đồng tình, Trang không còn cách nào khác là phải làm theo số đông. Hơn nữa cô hiểu quyết định của bọn họ lúc này chính là sự lựa chọn tốt nhất cho cả nhóm, nên trong lòng cũng không hề cảm thấy ấm ức hay khó chịu.

Bốn người cầm bốn đầu dây thừng được cột chặt vào bốn góc bạt, nửa đi nửa chạy về phía đống củi ở phía trước.

Bọn thú bên ngoài bị một loạt tiếng động đồn dập làm cho giật bắn, có vài con xù lông, phát ra những tiếng gầm gừ đe doạ trong cổ họng, những con còn lại hai tai rung động liên tục, tìm kiếm nơi phát ra âm thanh.

Nhóm người vừa cảnh giác quan sát động tĩnh của bọn thú bên ngoài, vừa nhanh chóng ôm củi vứt thẳng vào giữa tấm bạt. Do vòng tròn lửa đã gần tàn, nên từ bên trong có thể nhìn thấy rõ ràng bóng dáng to lớn của bọn thú bên ngoài, chúng chia thành từng tốp đứng sát nhau, cái đầu lông lá xoay ngang xoay dọc. Và đương nhiên với đôi tai siêu thính của mình, bọn thú cũng nhanh chóng phát hiện ra vị trí chính xác của nhóm người, những con có khả năng nhìn xuyên bóng đêm mở to hai mắt, dõi theo từng chuyển động của từng người một. Chúng rất muốn tiến lại thám thính, nhưng vì vướng vòng tròn lửa đang phả ra hơi nóng trước mặt, nên cả bọn vẫn bất động quan sát.

Biết bản thân đã rơi vào tầm ngắm của bọn thú, bốn người dùng tốc độ nhanh nhất có thể gom nốt chỗ củi còn lại, tim của cả bốn lúc này đập thình thịch như trống đánh thúc quân ra trận. Ngay cả ông Long, một người có kinh nghiệm nhất bọn, trong tình huống nguy hiểm trùng trùng thế này cũng căng thẳng vô cùng.

“Xong rồi!” Sau khi ném bó củi cuối cùng vào bên trong bạt, Trang vui mừng dùng khẩu hình miệng reo lên với ba người.

“Mau đi thôi.” Lãng thở từng hơi nặng nề, vết thương trên tay phải của hắn càng lúc càng đau nhức, hắn muốn tranh thủ khi hay tay vẫn còn hoạt động được, nhanh chóng sắp xếp xong vòng tròn dự phòng.

Ba người kia cũng hiểu không phải thời gian nghỉ ngơi, mỗi người cầm một sợi dây thừng nối liền với một góc bạt buộc chặt vào eo. Ông Long và Thuận là hai người phụ trách hai góc phía trước, cả hai mang theo sợi dây thừng chạy lên vài bước, khiến phần trước của cái bạt gập lại, trùm lên nửa còn lại giống như vỏ của một con sò. Sau đó hai người bước vào đứng giữa Trang và Lãng, bốn người dàn hàng ngang, tạo thành một đường thẳng với bốn điểm thẳng hàng.

“Suất phát!” Ông Long hất đầu về phía trước ra hiệu cho cả bọn.

Nhận được tín hiệu, ba người lập tức phối hợp nhịp nhàng với ông Long, vận hết sức lực lôi cái bạt nặng trịch phía sau. Do số củi quá nặng, cơ thể của cả bốn ngả hẳn về phía trước, khoảng cách mặt và mặt đất cách nhau chừng khoảng hơn bốn mươi cen-ti-mét.

Bị kéo lê trên mặt đất, cái bạt chứa củi phát ra tiếng động lớn hơn ban nãy, bọn thú đang căng tai ra nghe ngóng lại thêm một lần nữa giật bắn mình. Có con sư tử nóng ruột liều mình xông qua vòng tròn lửa, nhưng xui cho nó cái bờm to lớn mà ngày thường là niềm tự hào của nó, lúc này lại trở thành thủ phạm khiến nó bốc cháy. Dù đã nhanh chóng nhảy lùi lại, nhưng đám lông dẫn lửa quá nhanh, chẳng mấy chốc cả đầu nó đã cháy phừng lên. Nó đau đớn gào lên, dụi đầu liên tục xuống lớp đất khô hòng dập tắt ngọn lửa, những cong trong đàn cũng vội vã lao tới giúp một tay, chúng dùng móng vuốt cào đất hất thẳng vào cái đầu đang bốc cháy của con sư tử, khiến ngọn lửa dần dịu xuống.

Đàn báo đốm và linh cẩu đưa mắt nhìn nhau, có vẻ như giữa chúng đã ký kết một hiệp nghị nào đó, bọn chúng tản ra tứ phía, hình thành vòng vây bao quanh bọn sư tử. Sau khi nhận được tín hiệu của hai con đầu đàn, cả bọn từ bốn phương tám hướng hung hăng lao thẳng về phía đàn sư tử.

Con sư tử đầu đàn có nhiều năm kinh nghiệm xương máu ở mảnh đất này, vừa thấy tình huống có biến nó gầm lên vài tiếng, chỉ huy cả đàn đang hỗn loạn bình tĩnh cản địch.

Lãng và nhóm người đang hộc tốc chạy phía trước không hề biết rằng, bởi sự vô tình của cả bọn đã xúc tiến ba phe dã thú xông thẳng vào quần ẩu. Cả bọn lúc này chỉ biết phải cố gắng chạy, chạy nhanh hơn nữa, bởi hiện tại đã gần mười giờ đêm, thời gian dành cho cả nhóm lúc này không còn nhiều nữa.

Vậy mà vào lúc cấp bách như thế này, ông Long lại ra hiệu cho cả nhóm dừng lại.

“Chúng ta bị bám đuôi rồi!” Vừa nói ông vừa rút con dao thái bên hông ra khỏi vỏ, cắt phăng sợi dây thừng buộc góc bạt ở trên eo xuống, sau đó dùng miệng ngậm chuôi dao, hai tay một thì lấy cây đuốc buộc trên eo xuống, một thì móc bật lửa trong túi áo trước ngực châm vào đầu cây đuốc.

Lãng và Thuận thấy thế cũng lập tức làm theo, bởi cả hai vô cùng tin tưởng vào khả năng phán đoán của ông Long. Trang thì ngược lại, cô nhìn ngược nhìn xuôi xem có thật là cả nhóm bị bám đuôi như lời ông Long nói hay không.

Bởi ánh đèn pha mini không thể chiếu sáng tới khu vực hiện tại cả bốn đang đứng, ba ngọn đuốc vừa được thắp sáng lên lập tức xua tan bóng tối xung quanh, đồng thời cũng làm lộ ra thân hình to lớn của những con báo đốm đang rón rén áp sát về phía nhóm người.

Đến khi tận mắt nhìn thấy rõ ràng cơ thể bọn báo, Trang mới hốt hoảng rút con dao thái bên hông ra. Do quá hoảng sợ nên cô không thắp đuốc lên như ba người kia, hai tay cầm chặt con dao nhìn chằm chằm từng hành động của bọn báo. Trong khi đó ba người kia vừa tháo hết số xăng mang theo trên người xuống, miệng cắn chặt chuôi dao, tay trái cầm đuốc, tay phải cầm chai xăng đã được mở nắp sẵn, chỉ đợi đến khi bọn thú tiến vào một khoảng nhất định cả ba sẽ tạt xăng thiêu sống chúng.

Những con báo này trong lúc đi săn mồi vô tình tìm ra một đoạn vòng tròn đã hoàn toàn tắt lửa, con đầu đàn ra lệnh cho tất cả nhảy qua đống than hồng, đi vào bên trong thám thính. Vừa hay bắt gặp bốn người đang ra sức kéo cái bạt chứa củi, nên bọn chúng lập tức bám theo.

Thấy ánh sáng đột ngột xuất hiện, chúng cảnh giác dừng lại quan sát. Một vài con tiến lên phía trước dò xét, Thuận thấy vậy lập tức tạt thẳng xăng trong chai về phía chúng, nhưng do hắn quá nóng vội nên số xăng còn chưa chạm đến một sợi lông của bọn chúng đã rơi hết xuống đất. Những con báo đốm đang tiến lên dừng phắt lại, cái mũi của chúng động đậy liên tục trong không khí.

Có vẻ hành động đột ngột của Thuận khiến bọn báo đốm cảnh giác, chúng không tiếp tục tiến lên thám thính nữa mà chia nhau tản ra tứ phía, tạo thành vòng tròn vây nhóm người lại bên trong. Sau đó chẳng kịp đợi nhóm người tìm hiểu xem chúng đang định làm gì, cả đàn báo đốm lấy vận tốc nhanh như chớp từ bốn phương tám hướng lao thẳng về phía con mồi.

Lúc này Thuận vừa hay mở xong nắp chai xăng hắn vừa lấy trên mặt đất, thấy bọn thú không báo trước lập tức xông lên, hắn khiếp sợ, chai xăng suýt chút nữa thì rơi xuống đất.

Trang thì vội vàng vứt con dao xuống đất, cô móc bật lửa châm đuốc lên, sau đó cuống cuồng cúi xuống cầm con dao vừa vứt khỏi tay cắt đứt sợi dây treo chai xăng bên eo, rồi lại một lần nữa vứt con dao xuống, tay cầm chai xăng đưa lên miệng dùng răng mở nắp chai.

“Tựa sát lưng vào nhau!” Ông Long gào lên ra hiệu.

Lãng và Thuận hiểu ý, lập tức chạy lùi lại tựa sát vào lưng đối phương. Riêng Trang vì quá hoảng loạn nên cô không hiểu tín hiệu của ông là có ý gì. Mắt thấy vài con báo đốm đang thẳng tắp lao tới phía mình, cô kinh hoàng dơ cây đuốc về phía trước chống đỡ, nhưng do hoảng loạn nên cô theo quán tính dơ tay phải ra, mà trong tay phải của cô lại đang nắm chặt chai xăng vừa được mở nắp.

Bọn báo không biết cái chai kia là gì, nhưng chúng vẫn cẩn thận dùng chân trước táp thẳng vào cánh tay của Trang, khiến chai xăng trong tay cô bị hất văng lên không trung, xăng trong chai rơi vãi ra ngoài, phần lớn trút thẳng xuống người của cô, phần còn lại bắn về phía bọn báo.

 

Đại Đường Tối Cường Sơn Tặc, truyện hot tháng 4

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN