Trung Học Mỹ Nữ
Cảnh Sát ngươi Bắt Lầm A.
Thạch thiên phàm, móc điện thoại ra bấm một dãy số, ” ba ba hả,…” song đưa điện thoại cho người cảnh sát. Một người cảnh sát tiếp nhận điện thoại, hướng người cảnh sát còn lại khoác tay, đi qua một bên nghe điện thoại.
“Cảnh sát các ngươi là làm ăn kiểu gì vậy, Thạch thị tập đoàn hàng năm đều nộp lên tiền thuế, liền nuôi các ngươi một đám vô dụng ? Ta kêu các ngươi bắt hai tên nhóc kia nghe chưa?” Thạch Thiên Phàm nhìn thấy lời của mình mà hai tên cảnh sát đi tuần nhỏ nhoi không nghe theo, đến thị trưởng bình thưởng cũng gọi hắn “Tiểu Thạch đồng chí”, ngày hôm nay lại bị hai tên cảnh sát đi tuần gạt sang một bên không để ý, thạch Thiên Phàm đương nhiên không chịu được, Vung tay múa chân gầm thét ra lệnh.
“Ngươi…” Cái tên cảnh sát còn lại đứng với Thạch Thiên Phàm nghe hắn nói balabala.., trong người cũng nóng lên, vừa định nổi giận bật lại Thạch Thiên Phàm, cái cảnh sát nghe điện thoại đã trở về, kéo hắn lại.
“Đội trưởng, hắn…”
“Chúng ta vốn là cảnh sát nhân dân, của dân vì dân phục vụ.” Người đội trưởng vỗ vai thuộc hạ.”Nhớ kỹ, chúng ta hôm nay đang mặt đồng phục cảnh sát.”
Người cảnh sát kia hừ lạnh một tiếng, rồi lùi lại phía sao.
Người đội trưởng kia đi tới Tạ Phi Thiên, nhìn chằm chằm Tạ Phi Thiên.
” Tên kia nói là ngươi đánh bọn hắn?”
“Đúng Là ta đánh, còn lại hai người này không liên quan.” Tạ Phi Thiên vừa nói vừa duỗi ra hai tay.
“Tuổi trẻ bồng bột thường sử dụng nắm đấm, sau này nhớ không được đánh nhau nữa, dù ra sao đánh nhau cũng không phải việc tốt.” Người đội trưởng kia đưa tay ra không phải còng tạ Phi Thiên mà là, vỗ vỗ trên bả vai của hắn.
Tạ Phi Thiên sững sờ, Ạch, đây là cái gì tình huống? Có vẻ như cảnh sát không có ý định bắt mình.
“Các ngươi tại sao không bắt hắn?” Thạch Thiên Phàm tức giận hét lên.
“Xin lỗi, chúng ta là cảnh sát tuần tra giao thông thôi, hình sự không phải chuyên ngành của ta.” Người đội trưởng vừa nói vừa đi đến chổ Thạch Thiên Phàm, lớn tiếng nói.”Nếu như ngươi bị hành hung vậy gọi 113 đi rồi kể sự việc cho bọn họ.”
Nghe nói như thế, mọi người xung quanh bật cười lớn, mọi người đương nhiên đều gai mắt cái tên Thạch Thiên Phàm này, cơ mà nhà hắn lại là thạch thị tập đoàn xí nghiệp lớn, dù có không thích cũng không dám nói ra nay thấy Tạ Phi Thiên không sợ chà đạp Thạch Thiên Phàm dưới chân đương nhiên mọi người trong lòng đều vui thầm.
“Chúng ta nơi này vừa nãy cũng không thấy ai đánh nhau gì hết, mọi người có thấy không nha?”
“Đúng vậy, chổ nào có người đánh nhau vậy? Ta chỉ thấy mấy tên té lộn nhàu, còn một người thì té dính đầy phân chó trên người”
“Ha ha ha, đúng là vậy, đúng là vậy.” Mọi người cười lớn nhanh chóng rút lui.
Nghe được xung quanh bàn tán, thạch Thiên Phàm sắc mặt trở nên khó coi, trừng mắt nhìn Tạ Phi Thiên ánh mắt độc ác hơn rồi.
“Xin hỏi, chiếc xe đậu ở bên đường kia là của ngươi?” Người đội trưởng nhìn Thạch Thiên Phàm hỏi.
“Đúng là của ta thì sao?” Thạch Thiên Phàm tức giận.
“Đúng thì theo chúng ta một chuyến về đồn, có người tố ngươi đem xe để giữa đường xuống dốc gây bất tiện giao thông, còn để thời gian dài không xử lý xin mời về đồn lập biên bản tường trình xử phạt.
“Xe của ta bị hư, không chạy được thì đậu đó chứ sao?” Thạch Thiên Phàm trợn tròn mắt, có vẻ như hai người cảnh sát này không phải tìm bắt Tạ Phi Thiên, mà là bắt hắn rồi.
“Xin lỗi, căn cứ theo bộ luận thì xe ngươi hư phải dừng sang một bên dùng vậy chắn trước cảnh báo để người khác biết, nếu hư giữa đường như ngươi không đẩy qua lề được ít nhất cũng phải làm cảnh báo ít nhất 10m trước và sau xe của ngươi.
Sắc mặt trắng bệch, Thạch Thiên Phàm sững sờ nhìn vị cảnh sát trước mặt.
“Nếu như đã hiểu vậy mời theo chúng ta, xe của ngươi ta đã gọi cứu hộ cẩu về.” vị cảnh sát tiếp tục nhìn ba tên tiểu đệ theo nhân chứng thì thấy ba người các ngươi đẩy xe này ra giữa đường, cái này đã nghiêm trọng phám luận ba người các ngươi cũng theo về viết biên bản đi.
“vị này người thối quá cậu mau cởi đồ ra rồi mới đi, để khỏi thối xe của chúng ta, xe này là xe nhà nước, chúng ta không thể để cho xe hôi thối, đây là tiền của nhân dân bỏ vào để họ thấy thì không được.” Đội trưởng nhìn thuộc hạ của mình mỉm cười nói.
“Vâng, đội trưởng,” tên thuộc hạ vui vẻ đồng ý.
“Cái gì? Các ngươi còn dám bóc lột quần áo ta?” Thạch Thiên Phàm hoàn toàn phát điên.”Ba ba ta sẽ tìm cục trưởng mắn vốn”
“Xin lỗi, cục trưởng không ở đây, ba ngươi cũng không ở đây.” người cảnh sát nhỏ hơn cười tủng tỉm nói.”Là ngươi tự cởi hay để ta cởi cho ngươi”
Nhìn tên cảnh sát lộ rõ lấy việc công báo thù riêng , thạch Thiên Phàm biết việc này đã không thể xin xỏ. Cẩn thận cởi áo sơ ném qua một bên. Kết quả nhưng nhìn tên cảnh sát vẫn chăm chú nhìn mình ánh mắt lại ở phía quần, môi còn liếm liếm.
“Đệt, không phải là thích mông ta chứ?”
“Không được, nói cái gì ta cũng không, cởi quần ta không muốn đâu.” Thạch Thiên Phàm muốn khóc rồi.
“Ngươi không cởi vậy ta cởi giúp ngươi.” cảnh sát nhỏ ( tạm gọi hắn là nhỏ đi ) như mảnh hổ lao tới túm lấy một bên tay một bên đem quần thạch Thiên Phàm gạt xuống, ném xa một bên
“Ha ha ha…” Mọi người thấy thạch Thiên Phàm trên người chỉ còn lại cái quần bông màu hường nhịn không được lập tức cười to. Có người thậm chí còn móc điện thoại ra chụp hình tí tách còn bật quay phim.
Thạch Thiên Phàm thì như con gái nhà lành bị cưỡng gian co rút người, mắt đổ lệ hai tay che ngực miệng thều thào “mọi người quá đáng, quá đáng lắm luôn”
“Không đừng chụp hình, không được chụp, lại chụp ta giết chết ngươi.” Thạch Thiên Phàm cuối cùng cũng men lại tiếp tục che chắn chạy vô xe cảnh sát.
“Huynh đệ, sau đó nếu như còn có cơ đánh tên nhóc kia, cho ta ké vài đấm.” cảnh sát nhỏ tới trước người Tạ Phi Thiên thấp giọng nói nhỏ.
Tạ Phi Thiên sững sờ, ngược lại cười nói: “Nhất định, có cơ hội ta sẽ giúp người vài đấm.”
“Thiên ca, chúng ta đều không sao?” Tên Béo nhìn cái kia chiếc xe cảnh sát rời đi, sững sờ ngơ ngác hỏi Tạ Phi Thiên.
“Chắc là… Đúng thế.” Tạ Phi Thiên cũng cảm thấy bất ngờ, nếu như nói hắn cùng Thạch Thiên Phàm so đấu cảnh sát xuất hiện lại lôi Tên kia đi thì khá kì quái, con ông cháu cha sau thành như vậy được.
“Tạ Phi Thiên, lúc nãy làm ta sợ hết hồn.” Âu Dương Yên cả nữa ngày không nói rốt cục bình tỉnh lại thở phào nói.
“Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.” Tạ Phi Thiên đưa tay nắm tay Âu Dương Yên kéo đi, lại bị nàng rút về.
“Sao vậy? Vừa rồi đã đồng ý làm bạn gái ta.” Tạ Phi Thiên gương mặt vô tội giả vờ ngu ngơ hỏi.
“Đúng vậy, đúng vậy a, lớp trưởng đại nhân, không, là nên gọi chị dâu haha, ta làm chứng ngươi đã đồng ý nha.” Viên hạo cười hì hì từ phía sao đẩy Âu Dương Yên một cái, làm cho nàng ngã vào Tạ Phi Thiên.
“Vừa nãy không tính, lúc đó là lừa gạt Thạch Thiên Phàm thôi.” Âu Dương Yên vừa ngã vào lòng Tạ Phi Thiên lập tức rút ra ổn định lại nói.
“Ngươi nhưng đem cả ta lừa luôn rồi, Tiểu Yên, ta quá đau buồn hazz cuộc sống mà tình yêu đơn phương ahuhu.” Tạ Phi Thiên vẻ mặt đưa đám vừa thật vừa giả nói.
“Đi, ngươi đau buồn thì kệ ngươi đi, không liên quan ta.” Âu Dương Yên mặt đỏ lên, đi trước tiến vào Minh Nguyệt lâu.
“Thiên ca, hấp dẫn nha.” Tên Béo miệng cười gian nói.
“chọc tý thôi chưa thể dính được?” Tạ Phi Thiên cười vỗ đầu tên béo.
“Ba vị, xin mời lên lầu là phòng số 5, có hai vị tiểu thư xinh đẹp đang chờ cái vị ạ.” vừa mới bước vào Minh Nguyệt Lâu, liền có một cái tiếp tân đi tới đưa tay mời.
“Hai vị tiểu thư xinh đẹp??????”
Ủng hộ ta bằng cách nhấn like cho ít động lực nha!!!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!