Đại Công Lý Hệ Thống - Chương 4: Yếu kê
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
130


Đại Công Lý Hệ Thống


Chương 4: Yếu kê


Lời nói của Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh đi ra,lọt vào tai của Trần bộ trưởng cùng Tào Lộc An,cũng như bên ngoài đi đường xem náo nhiệt người,đều nghe được.

Bị từ chối thẳng thừng,Trần bộ trưởng mặt biến không vui có tức giận dấu hiệu,Tào Lộc An lòng thầm cười Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh ngu ngốc.

Trần bộ trưởng khí thế áp đảo tỏa ra,khiến Tào Lộc An cũng như Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan mặt mồ hôi hột hoảng sợ,âm thanh Trần bộ trưởng dữ dằn trầm ngâm,nói:””Thật sự không bái ta làm sư phụ?””

Trần bộ trưởng trong lòng nộ,đường đường một Thánh Huyền Cảnh,quyền thế của y rất lớn,hôm nay lại bị hai tên Huyền Long Cảnh từ chối,truyền đi ra tai tiếng này,những người huynh đệ cũng như đồng đạo cùng đẳng cấp với y,sẽ cười y thối mũi.

Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh đứng trước khí thế áp đảo nặng nhọc như mang ngàn cân vật đè lên người,nhưng hai người mặt vẫn không chút nào khuất phục,âm thanh giòn tan quyết liệt nói””Đúng vậy!””

Nghe vậy,Trần bộ trưởng mặt biến thành tức giận hầm hập tức giận,nét mặt khó coi cực điểm,nhưng y không ra tay với Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh. Vì nếu y làm điều này,người ngoài sẽ đồn y đi thu đồ bị từ chối,ra tay giết người ta.

Tên tuổi y sẽ hạ như công nông xuống dốc,nên y không làm.

Ánh mắt Trần bộ trưởng nhìn sang Tào Lộc An nháy,Tào Lộc An ngay tức khắc hiểu.

“”Hừ.””

Trần bộ trưởng tức giận khoát tay hừ lạnh,sau đó bay lên hư không biến mất.

Tào Lộc An nhìn về Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan,miệng cười lạnh sát ý,nói:””Không biết phải nói các ngươi nhu thế nào nữa,nhưng thế này rất tốt,giờ thì chết đi!””

Nói xong,Tào Lộc An điểm túi không gian,cầm ra một thanh nhuyễn kiếm mỏng manh như cánh ve.

Tào Lộc An một kiếm tinh xảo vẽ ra hàng chục ánh kiếm,đâm thẳng về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh.

“”Lệ Bất Hư Phát.””

Lý Tầm Hoan trong tay Tiểu Lý Phi Đao,đao nhỏ nhẹ mỏng như lá,được y phóng ra cùng lúc mười phi đao,mỗi một phi đao đều ẩn chứa huyền cơ riêng,đao uốn khúc đi vòng,đao bắn thẳng,….. mỗi đao mỗi kiểu tấn công.

Tào Lộc An thấy cảnh này mặt hiện hoảng,những chiếc phi đao này quá kì dị,y nhanh chóng dùng ra trong tay kiếm chiêu phá giải mười phi đao.

“”Keng””

Mười phi đao trong đó có 7 chiếc được Tào Lộc An chặn được,ba chiếc hiểm vô cùng được y né tránh yếu huyệt,ba chiếc phi đao phân chia một đâm đùi trái,một đâm vai trái,một đâm sườn phải.

“”Truy Ảnh””

Truy Mệnh chớp thời cơ,một đá tung ra hư ảnh của liên miên hàng chục cú đá,một đá không phân rõ hư ảnh và thật.

“”Binh””

Tào Lộc An nhanh chóng tung ra một chưởng đối cùng Truy Mệnh.

“”Phập””

Tào Lộc An một chưởng đập bay Truy Mệnh ra ngoài.

Chân Truy Mệnh đau nhức,nếu không phải một chưởng này được Tào Lộc An ra tay lúc đang gấp,chân Truy Mệnh sẽ không chỉ như này đau đớn.

Nhưng như thế là quá đủ,Lý Tầm Hoan trong tay phi ra một chiếc phi đao,chiếc phi đao này nhanh và hiểm cương nhu đều có,góc độ đi phi đao khó hiểu tìm kiếm.

Chỉ thấy chiếc phi đao uốn lượn hiểm đường vòng cung,cực nhanh đâm về tim của Tào Lộc An.

Tào Lộc An cũng không phải kẻ nhược người,y trong tay kiếm chém ra liên miên ánh kiếm chặn lại phi đao.

“”Keng””

Kiếm chém vào phi đao,nhưng một điều khó tin xảy ra,một chiếc phi đao khác nằm song song cùng chiếc phi đao,chính xác hai chiếc phi đao nằm song song,do hai chiếc phi đao rất mỏng,nên khi hai chiếc chụm vào rất khó nhận biết.

“”Phập””

Một phi đao bắn xuyên tim phá thể ra ngoài.

“”Binh””

Phi đao mang theo máu tươi đâm vào tường.

Tào Lộc An nhìn xem ngực trái tim vị trí máu tươi,cảm giác đau đớn cùng suy yếu sinh mệnh sắp mất,y hoảng sơ hô:”Không!””

Dứt câu,Tào Lộc An ngã xuống đất tuyệt mệnh.

“”Vù””

Xé gió âm thanh vang lên,Trần bộ trưởng quay lại,ánh mắt tha thiết nhìn về Lý Tầm Hoan cùng Truy Mệnh,nói:”Chỉ cần hai ngươi bái ta làm thầy,ta sẽ đưa mọi tài nguyên quý,cũng như tuyệt học cho hai người!””

Trần bộ trưởng khi rời đi đã bay lên tầng mây cao vút,y ánh mắt muốn xem cảnh Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh chết,muốn thấy hai người không biết phú quý gạt lời mời của y chịu cái chết,để khi họ chết hai người sẽ ân hận vì lời nói của mình.

Nhưng mọi thứ lại không diễn biến như vậy,Trần bộ trưởng chỉ thấy phi đao nhỏ sắc bén phá tim Tào Lộc An,một ý nghĩ đã nổi nên trong đầy của y,đó là phải thu hai người này làm đồ.

Câu trả lời của Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh,kiên quyết nói:”Cảm ơn lòng tốt,nhưng hai bọn ta sẽ không bao giờ bái tiền bối làm thấy,nên đừng phí sức nữa?””

Hai người nói hợp nhau từng câu từng chữ,như thể hai người đã từ trước bàn nhau câu nói.

Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan cũng bất ngờ câu nói trùng khớp này,hai người nhìn về nhau với ánh mắt ngạc nhiên.

Bên ngoài quan sát người cũng bị chấn động,hai người này không khỏi anh hùng cứng đi,lời nói như này là cho rằng mình sống đủ rồi sao,đúng là người cần chả có,người khác lại vứt đi.

Từng câu từng chữ phũ phàng,Trần bộ trưởng nghe từng chữ này,lòng y tức giận kịch liệt,khí thế áp đảo tỏa ra bóp nghẹt Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh.

Hai người như chịu trọng tải hàng ngàn cân đá đè vào người,đứng không vững phải quỳ xuống nền gạch,mặt mồ hôi hột đầm đìa.

Trần bộ chưởng nhìn hai người Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh,nói:””Vũ nhục bổn tọa,tội chết!””

Đến bây giờ Trần bộ chưởng đã hết hy vọng vào Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan,đã quyết chí như này là người không thể thuần phục.

Nếu bây giờ dùng cái chết đe dọa Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh,có khả năng rất lớn hai người thuần phục làm đồ đệ của y,nhưng y biết,nếu làm như vậy sẽ có hai cái đệ tử không tốt,sẽ có phản sư ngày.

Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh tiếp nhận trọng lực ngày càng tăng,đây là Trần bộ trưởng muốn từ từ khiến họ chết,để họ biết sợ và ân hận lời nói của mình.

“”Chíu””

Một tia chỉ kiếm màu đỏ bắn từ trên bầu trời xuống,tia chỉ kiếm cương mãnh bắn thẳng về Trần bộ trưởng,tốc độ và sức mạnh như một viên sao tinh.

Trần bộ chưởng bị đánh úp bất ngờ,không kịp phản công,nhưng y thân thủ nhanh nhẹn né ra chỗ yếu hại,một chỉ kiếm này đánh xuyên vai của y.

“”Phụm””

Máu tươi rỏ ra,Trần bộ trưởng mặt hiện đau đớn,chỉ kình đang tiềm tàn ở nội tạng của y,nhanh chóng vận công bức chỉ kình,nhưng không được,chỉ kình quá đặc biệt.

Khí tức áp đảo Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh biến mất,hai người thở ra hơi mệt nhọc.

“”A di đà phật.””

Bầu trời vọng xuống âm thanh từ ái,Long Nhất Minh thân xếp bằng trên chữ Vạn,khí tức đức độ trang nghiêm nhân ái từ trên bầu trời đáp xuống.

Trần bộ trưởng nhìn lên Long Nhất Minh,vẻ mặt đầu tiên của y là bất ngờ và chấn động,hòa thượng này còn trẻ như này tu vi đã Thánh Huyền,nhưng y nghĩ đến điều này không thể nào,đối phương chắc là dùng trú nhan thuật.

Trần bộ trưởng nhìn về Long Nhất Minh,trầm trầm nói:””Ngươi là ai?”

Đối phương một chỉ kình đó,mang cho Trần bộ trưởng đau đớn khôn xiết,y cảm thấy mình không thể nào là đối thủ của người này,nên y thận trọng dò hỏi.

Long Nhất Minh đưa tay vẩy nhẹ hút Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh về hướng mình.

“”Đừng hòng!””

Trần bộ trưởng lạnh giọng nói,tay vận thánh khí tung một chưởng hung mãnh đánh tới Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh.

Một chưởng này khí thế nhất định,sẽ đánh tan nát người Truy Mệnh và Lý Tầm Hoan.

Long Nhất Minh khóe miệng cười khinh thường,tay bắt Ngũ Phật Quán Đỉnh Ấn,vận Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công,tung ra một phật chưởng.

“”Thiên Phật Chưởng – Phật Động Sơn Hà.””

Long Nhất Minh sau lưng hiển hóa pháp tướng Đức Phật ngồi bồ đoàn,sau lưng Đức Phật là phật luân,song chưởng Đức Phật như hai tòa núi đá khổng lồ từ trên cao áp thẳng xuống Trần bộ trưởng.

“”Rầm””

Trần bộ trưởng tung song chưởng ngăn đỡ,xung quanh y đất đá lún sâu xuống,song chưởng Đức Phật như núi đá to lớn,Trần bộ trưởng càng ngày càng bị ép xuống.

Bên kia hai người Lý Tầm Hoan và Truy Mệnh đã được Long Nhất Minh hút lại,hai người đứng đừng sau Long Nhất Minh.

“”Phá.””

Trần bộ trưởng hét to một tiếng,y bùng nổ ra khí thế hung mãnh hất song chưởng Đức Phật ra,sau đó y lui cực nhanh.

“”Uỳnh.””

Chưởng thế Đức Phật đánh xuống,đất đá phát nổ lún sâu,một hố to lớn rộng ba mươi mét,sâu hơn mười năm mét xuất hiện.

Người trong Yên Tập Thành nhìn về Long Nhất Minh với ánh mắt kính sợ,nhiều phàm nhân xem Long Nhất Minh như Đức Phật hạ phàm.

Trần bộ trưởng rút lui xong,liền nhanh chóng chạy,đối phương quá mạnh,chạy nhanh là tốt nhất.

Long Nhất Minh mỉm cười không hiểu tà dị,sau đó liền bay nhanh chóng đuổi theo.

“”Cửu Dương Thần Kiếm – Đại Thương Kiếm – Đại Trùng Kiếm – Đại Trạch Kiếm.””

Long Nhất Minh ngón trỏ tay phải,ngón giữa tay phải,ngón út tay phải,ba ngón tụ chỉ kình,bắn ra ba chỉ kiếm đỏ,xanh lục và xanh lá đậm.

“”Chíu,chíu,chíu.””

Ba chỉ kiếm xé âm không khí vang lên,Trần bộ trưởng đang chạy trốn,cảm nhận phía sau truyền về nguy hiểm,y quay lại nhìn,thấy ba chỉ kiếm,y nhanh chóng vận công tung bau song chưởng đánh ra.

“”Bùm””

Chưởng thế vô song nhứng trước chỉ kiếm vẫn là muỗi,ba chỉ kiếm thuận thế đánh nát chưởng kình,thế đi thuận lợi đánh xuyên vào Trần bộ trưởng.

“”Phụm””

Máu tươi bắn ra từ miệng Trần bộ chưởng,ba chỉ kiếm theo lần lượt một đâm tim,một đâm giữa trán,một đâm xuyên mắt,tất cả đều phá thể mà ra.

Trần bộ trưởng rơi bạch xuống đất,ánh mắt sợ hãi trợn to.

Long Nhất Minh hư độ lăng không tới,nhìn thi thể Trần bộ trưởng,khinh thường nói:””Tưởng thế nào,hóa ra yếu kê!””

Long Nhất Minh tu luyện võ học đều là thượng hạng,Thiên Phật Chưởng là phật kỹ tối cao Như Lai Thần Chưởng diễn hóa đi ra,Long Nhất Minh có hơn chục năm tu luyện,đã luyện được đến Đệ Cửu Chưởng: Vạn Phật Triều Tông.

Chưởng lực cái thế,công pháp Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công là môn chủ tu nội phật lực hạo hãn,có thể kết hợp với bất vứ võ học nào.

Khi dùng ra Bát Nhã Tâm Kinh Thiền Công,mọi võ học đều sẽ trở nên hung mãnh và thêm phần chính khí của phật.

Hai thứ hợp lại Long Nhất Minh đã đủ bá,chưa kể còn có Cửu Dương Thần Kiếm cùng Bá Thối hai bộ sát chiêu này.

Nên cùng cấp Long Nhất Minh phải đạt hạng nhất trong chiến lực,tư duy chiến đấu khi xưa làm sát thủ,khổ luyện ngày ngày làm nhiệm vụ đều phải gặp chiến đấu,kết hợp hắn tư duy lại là của một kẻ sống già vài chục năm,nên y chiến đấu kỹ và đầu óc rất nhạy.

Long Nhất Minh sau đó tiến lên lấy nhẫn không gian,vật này có thể chứa đồ,bản thân Long Nhất Minh có hệ thống không gian,nên cũng chả cần nhẫn không gian.

Thứ y quan tâm,là trong nhẫn đồ vật.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN