Hư Lộ
Chương 204: Ngộ Đạo quả
– Yêu xà, chết đi.
Hai tay đồng loạt huy vũ, một chưởng ấn màu nâu đất như phô thiên cái địa ầm ầm đánh tới. Hào quang với uy thế vô cùng to lớn, bao phủ cả con yêu thú vào bên trong, cả một góc khu rừng rung chuyển, sáng rực lên như bang ngày.
“Chít chít”
Ở phía xa, Đại Hắc hưng phấn nhảy cẫng lên, nó không nghĩ tên tiểu tử nhân loại kia lại còn lưu lại hậu thủ mạnh mẽ như thế.
– Không ổn
Thi triển xong Thổ Ấn Quyết, cả người Nguyên Hạo thoát lực, khí thế cũng theo đó mà giảm xuống. Bụi mù phía trước vẫn chưa tan, nhưng hắn cảm nhận được một luồng khí tức đáng sợ, sắc mặt liền đại biến. Không do dự một giây, hắn xoay người thi triển thổ độn thuật, dùng hết tốc lực cao chạy xa bay.
“Grào, còn muốn bỏ chạy sao?”
Đôi mắt tam giác xanh lè lóe lên bên trong khói mù, bỗng phát ra một tiếng nói trầm thấp của nhân loại. Một cỗ khí lạnh nhanh chóng lan rộng, tỏa ra phương viên cả chục dặm, toàn bộ đóng băng, ngay cả mặt đất cũng không ngoại lệ. Chỉ một chiêu đã có uy lực trăm dặm, thật sự là quá kinh khủng.
“Ầm”
Ngay khi băng giá gần bao lấy toàn bộ mặt đất, một bóng người một đường công phá xông lên. Nhưng chỉ vừa thoát được, Nguyên Hạo đã ngã ra nằm thở hồng hộc, cả người tím ngắt, bị rất nhiều vết cắt tạo thành. Nỗ lực vừa rồi đã lấy đi gần hết sức lực cuối cùng của hắn, hiện tại toàn thân đau đớn, không thể nhúc nhích.
– Chẳng lẽ Nguyên Hạo ta phải táng thân ở nơi này thật sao? Khụ khụ
Đôi mắt tràn đầy thất vọng, Nguyên Hạo nhìn về bóng dáng to lớn xuất hiện trước mặt mình. Đó là một con yêu xà cao to đến hơn trăm mét, cả người mang lớp vảy màu tím nhạt, hai mắt màu xanh đầy linh tính. Hơi thở của nó khiến cho không khí hóa thành từng hạt băng li ti, bay đầy bầu trời. Cái lưỡi đỏ của nó cứ thè ra thụt vào, hai cái răng nanh dài sọc, lạnh tanh, trắng toát.
– Tiểu Vô, ngươi làm gì đi chứ, ta sắp bị rắn này mần thịt rồi.
Yên lặng!
Không một tiếng nào hồi đáp từ Tiểu Vô khiến trái tim Nguyên Hạo rơi vào tuyệt vọng. Hai mắt hắn vẫn mở to, chờ đợi tổng kết cuộc đời mình khép lại.
“Chít chít”
Ngay lúc này, một tiếng chuột kêu vang lên, Đại Hắc biến mất từ nãy giờ đột nhiên xuất hiện trở lại, đứng trên vai của hắn.
– Chạy đi, Đại Hắc. Ngươi không phải đối thủ của nó đâu.
Nguyên Hạo cứ ngỡ con chuột trắng vì mình nguy kịch mà lao ra giúp đỡ nên vội vàng hô lớn. Không nghĩ đến, một màn tiếp theo làm cho hắn cứ tưởng mình đang nằm mộng. Một chuột một rắn bốn mắt nhìn nhau rồi vui vẻ cười đùa như bằng hữu lâu năm.
Con mẹ nó chứ, các ngươi vốn quen biết thì tại sao một tên lại trốn mất, một tên thì đánh lão tử ra nông nổi này. Ta không có làm gì phật lòng hai ngươi nha, có cần hành ta như vậy không. Giờ phút này, Nguyên Hạo khóc không ra nước mắt, trong lòng phẫn uất muôn vàn, không lôi tổ tông mười tám đời hai con yêu thú ra chửi rủa.
“Haha, tiểu tử ngươi đừng có oán trách ta. Nhiệm vụ của ta chính là thủ hộ giả cho Ngộ Đạo Thụ, ta ở nơi này cũng mấy trăm năm rồi. Mấy ngày trước, yêu vương có lệnh đem Ngộ Đạo quả cho ngươi phục dụng làm ta có chút bất ngờ. Vì vậy, ta mới đặt ra yêu cầu khảo hạch đối với ngươi. Nếu như ngươi có thể đánh trúng được ta thì coi như ngươi qua ải, với lại ta cũng chỉ dùng một phần rất nhỏ thực lực của mình thôi. Kết quả không nghĩ tới tên nhóc nhà ngươi rất có bản lĩnh, đã thành công vượt qua được thử thách.”
Yêu xà dường như nhận ra cái nhìn trách cứ của Nguyên Hạo, bèn cười lớn lên tiếng nói. Đôi mắt tam giác của nó trông rất giảo hoạt, rõ ràng là một gia hỏa đầy trí tuệ.
– Khảo hạch? Hừ, các ngươi cũng đâu cần nặng tay như vậy, đánh cho ta thừa sống thiếu chết như vậy.
Nguyên Hạo vẫn tỏ ra không vui, lẩm bẩm thêm vài câu rồi lấy vài viên đan dược bỏ vào trong miệng. Sau vài phút điều dưỡng, hắn cũng có thể đứng dậy đi lại, nhưng cơ thể vẫn còn bị thương không nhẹ.
“Khà khà, đừng có nhăn nhó như vậy. Ngươi vượt qua được khảo hạch của ta, chứng tỏ bản lĩnh của ngươi rất không tệ. Xứng đáng phục dụng Ngộ Đạo quả này, phải biết rằng năm trăm năm, Ngộ Đạo Thụ mới sinh ra một quả duy nhất mà thôi.”
Yêu xà nở một nụ cười thâm ý, sau đó xoay người tiến về phía cây con sau lưng nó. Bằng động tác cẩn thận tỉ mỉ nhất hái quả duy nhất xuống, nó làm mọi việc một cách cực kỳ chậm rãi, tập trung cao độ, thần thái tôn trọng, quyến luyến. Sau khi hoàn thành, yêu xà nhẹ nhàng đưa Ngộ Đạo quả đến trước mặt của Nguyên Hạo.
– Đây là quả Ngộ Đạo mà các ngươi đề cập? Ăn nó vào sẽ được lợi ích gì?
Quan sát quả nhỏ như trái táo, màu xanh nhạt, ẩn hiện nhiều đường vân thần bí, Nguyên Hạo có cảm giác khó tả thành lời. Đầu tiên phải nói đến khí tức kỳ diệu tỏa ra từ loại trái cây có một không hai này. Chỉ cần nhìn, ngửi thôi cũng mang lại cho con người ta cảm giác thư thái, đầu óc mở toan sau nhiều ngày đóng kín.
“Ngươi cứ từ từ cảm thụ đi khà khà. Ta cũng chưa từng nếm thử nên không thể cho ngươi biết câu trả lời được.”
Yêu xà cùng với Đại Hắc chỉ bỏ lại một câu rồi cười quỷ dị lui ra xa, tiếp tục tâm tình xì xào như có rất nhiều chuyện muốn nói.
Mặc kệ hai tên kia, Nguyên Hạo tựa như quên mất thương thế của mình, hắn hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác thần kỳ mà Ngộ Đạo quả mang tới. Quá nghịch thiên, hắn chỉ mới cầm tới, nhìn một tí, ngửi một tí mà đã hiệu quả như vậy. Thật không biết khi ăn vào sẽ có diệu dụng đến mức nào nữa.
– Hắc hắc, đầu nhỏ, cảm thấy Ngộ Đạo quả rất lợi hại đúng không? Kỳ thực, loại trái cây tầm thường này không có tác dụng ghê gớm như vậy đâu. Tất cả là do ngươi có Hư Vô linh căn trong người nên hiệu quả sinh ra mới tăng lên gấp nhiều lần. Đây chính là lợi ích to lớn của người mang linh căn đệ nhất.
Lúc nguy cấp thì không thấy đâu, lúc bình yên thì lên tiếng, Nguyên Hạo nghe được giọng của Tiểu Vô thì bực tức đến điên lên, hắc tuyến đầy mặt.
– Cái tên chết bầm kia, vừa nãy ta xém chết ngươi trốn ở xó xỉnh nào hả? Bây giờ lại còn hênh hoang khoe mẽ về bản thân nữa chứ.
– Haha, vì sao ta phải giúp ngươi? Không phải ta đã từng nói tự thân ngươi phải trải qua sinh tử trui rèn sao? Với lại con rắn nhỏ kia cũng đâu có ý định xuống tay với ngươi, vậy ta cần ra tay làm gì?
Tiểu Vô cười nhạt phản biện lại, lời của nó hợp lí, khiến cho Nguyên Hạo hừ một tiếng, không thèm cãi với nó nữa.
– Đừng có giận lẫy như con nít vậy chứ. Ta sẽ giúp ngươi cách phục dụng Ngộ Đạo quả một cách hiệu quả nhất, coi như đền hù cho tiểu tử ngươi. Có được không?
Nhìn thái độ của Nguyên Hạo, Tiểu Vô cũng không muốn trêu chọc hắn nữa mà mở giọng dụ hoặc nói.
– Phương pháp hấp thụ tốt nhất? Ngươi nói thật chứ?
Hai mắt Nguyên Hạo vừa nghe Tiểu Vô nói xong thì rực sáng, xoay sang vôi vàng hỏi. Chuyển biến nhanh hơn điện của hắn khiến cho Tiểu Vô khinh thường bĩu môi. Vừa nghe đến có lợi cho mình là thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ, ngươi có cần vô sỉ như vậy không. Cái gì mà trí tuệ hơn người, nhìn biểu tình hèn mọn kia mà giống sao, thật là rắm thúi mà.
– Hừ, tiểu tử ngươi diễn xuất thật là giỏi mà. Cách dùng Ngộ Đạo quả rất đơn giản, ngươi cứ để ta đưa nó vào trong không gian của mình. Không gian của Hư Vô linh căn chính là tuyết thế thần vật, có thể phát huy hiệu quả của nó gấp không biết bao nhiêu lần.
Nguyên Hạo cười xòa một cái, không nói gì thêm, nhanh chóng nhắm mắt, đưa Ngộ Đạo quả chuyển vào bên trong không gian của Tiểu Vô. Tiếp sau, hắn cứ ngồi yên như sư nhập định, buông lỏng tinh thần.
“Ô ô ô”
Từng cơn gió nhẹ lướt qua, một cỗ thiên địa khí vận từ từ lan tỏa ra khỏi cơ thể Nguyên Hạo. Ngộ đạo chi khí, không giống bất kỳ loại khí tức nào khác, chỉ xuất hiện ở những thiên tài yêu nghiệt hoặc đại năng giả mà thôi. Nhìn từ xa, bóng dáng của hắn trở nên mờ ảo, như hòa vào một thể với thiên địa.
Ngộ Đạo, chỉ hai chữ đơn giản nhưng nó khiến rất nhiều người đỏ mắt truy cầu mà không được. Có người thậm chí chỉ ước ao mình có được một chút cảm ngộ thôi cũng như vớ được chí bảo. Ngươi có vũ kỹ pháp thuật cường đại ư, nếu không đủ khả năng “ngộ” được thì tu luyện cả đời cũng không ra gì. Ngươi muốn đột phá tu vi, đâu chỉ có hấp thu linh khí. Nếu không có “ngộ” ngươi cứ ở đó mà thổ nạp đến xanh um nấm mồ đi.
Lại nói đến Nguyên Hạo, tư chất của hắn vốn đã càng ngày càng nghịch thiên. Hiện tại, có thêm Ngộ Đạo quả hỗ trợ, cả linh hồn hắn như phiêu diêu vào một trạng thái huyền diệu, vượt qua cả vong ngã. Nếu như có đại năng giả ở đây, có lẽ vài người sẽ nhận ra tình huống của hắn bây giờ. Đây không còn gọi là “ngộ đạo” đơn thuần nữa, mà phải xưng là “trộm đạo”. Tất cả thiên địa pháp tắc, muôn vàn ảo diệu đang bị thiếu niên nhỏ bé này hấp thu không ngừng.
Những người tu tiên khác, họ chỉ mong chạm đến đạo để tìm tòi một chút về băng sơn khổng lồ, vô cùng vô tận. Còn Nguyên Hạo, hắn đang thu lấy đạo, đem đạo hòa vào mình. Đây chính là hành động của thần, không ngờ lại xuất hiện ở một tu sĩ Trúc Cơ kỳ nhỏ bé đến không thể nhỏ hơn.
Rất may cho Nguyên Hạo là hắn đang ở bên trong Vân Liên Sơn Vụ. Nếu là ở ngoại giới, hắn đã có thể dẫn động rất nhiều cường giả mò đến. Lúc đó, hắn sẽ chết thảm đến không thể thảm hơn. Con người vốn tham lam và ganh tỵ, một người yêu nghiệt không có tông môn hay đại năng chống lưng thì sẽ bị kẻ khác bóp chết trước khi trưởng thành.
Một lần phục dụng Ngô Đạo quả này của Nguyên Hạo kéo dài ba ngày ba đêm. Khi hắn tỉnh lại thì đã là gần sáng.
Duỗi người một cái, cả người của Nguyên Hạo như có thêm một thứ gì đó vô hình. Không thể cảm nhận bằng ngũ quan, vì nó không chân thực, nhưng nó thật sự tồn tại. Mỗi cử chỉ, hành động của hắn đều toát lên một cỗ khí tức của đạo vận, của pháp tắc.
Nguyên Hạo đã lột xác, không phải tu vi tăng lên, nhưng tiềm lực của hắn đã gia tăng trên diện rộng. Mức độ lợi ích là vô cùng lớn, không thể nào cân đong đo đếm được.
– Hử, hai tên kia vẫn còn đang tán gẫu?
Nhìn thấy hình ảnh một con chuột nhỏ đang đối ẩm cùng một con rắn to hơn nó cả vạn lần, Nguyên Hạo có xúc động muốn ôm bụng cười to. Nếu ở địa cầu, chắc chắn cảnh tượng này sẻ được đưa vào mục những điều kỳ thú nha.
“Ngươi đã hoàn thành?”
Yêu xà từ xa đã phát hiện ra Nguyên Hạo jết thúc quá trình tu luyện, nó cùng với Đại Hắc đồng loạt vui vẻ đi đến.
– Ừm, đúng vậy. Đa tạ hai vị đã ra tay giúp đỡ.
Mặc dù hai tên quỷ này cho hắn một phen đau khổ, nhưng ngoài mặt Nguyên Hạo vẫn tươi cười khách khí cảm ơn.
– Haha, tất cả đều làm theo lệnh của yêu vương, bọn ta không dám nhận. Nếu ngươi thật tâm muốn cảm tạ thì hãy nói với ngài ấy.
Trò chuyện thêm vài câu, Đại Hắc quyến luyền từ giã yêu xà rồi dắt Nguyên Hạo trở về.
Trên đường đi, Nguyên Hạo tò mò hỏi thăm:
– Này lão Hắc, lão rắn vừa rồi là ai vậy. Tu vi của hắn thật khủng bố.
– À, ngươi hỏi Bích Đồng sao? Có thể xem hắn như quản gia của yêu vương. Địa vị cùng thực lực của hắn chỉ dưới người thôi, ngay cả bọn ta cũng dưới quyền quản lí của hắn.
Tiểu Hắc vểnh râu chuột lên trả lời.
– Mà lão ta cũng rất tốt, bình thường chỉ thủ hộ Ngộ Đạo Thụ, không có ra bất kỳ mệnh lệnh nào cả. Từ khi không gian này được hình thành, lão ta đã nhận nhiệm vụ trông coi cái cây con kia cho đến bây giờ.
******
“Bốp bốp…chát chát”
– Đủ rồi, tha cho ta đi mà.
Bên trong hạp cốc lúc này đang diễn ra một cảnh tượng ngược đãi đau lòng. Một thanh niên đẹp trai, khôi ngô lại đang bị ba con yêu thú hành hạ đến mặt mũi sưng như đầu heo. Tên này không ai khác hơn chính là Duẫn Khang.
Ba hôm trước không thấy Nguyên Hạo, hắn ta bèn đi dạo một vòng tìm kiếm. Kết quả là bị ba con yêu thú lấy ra làm bia thế thân, một trận quyền cước đánh tới.
Lúc đầu, hắn còn cười khẩy xem thường. Thật không nghĩ tới mấy con thú trông hiền lành vô hại như gia súc, gia cầm nhà bên lại khủng bố như vậy. Nhận thức của hắn về yêu thú của hắn đã được sang trang mới. Trải nghiệm nhớ đời y như những gì Nguyên Hạo đã trải qua.
Tội nghiệp cho thanh niên này, thể chất hắn không thể so với Nguyên Hạo. Kết quả là thiên tài vạn người có một của Vạn Khô Trại bị đánh lên bờ xuống ruộng, khóc hết cả nước mắt.
Hôm nay, như bình thường hắn ta vẫn đang bị ngược đãi, cả người đâu đâu cũng bầm tím vết thương. Ngay khi đang tuyệt vọng, hai tay ôm đầu, hắn bỗng nghe thấy tiếng nói quen thuộc tựa tiên âm.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!