Hư Lộ - Chương 216: Đối đáp với Đinh Vấn Thiên
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Hư Lộ


Chương 216: Đối đáp với Đinh Vấn Thiên



Phiến Ma Tông là tông môn một sao, thực lực nhỏ yếu nhưng vẫn có thể trốn thoát kiếp nạn nhờ một tầng quan hệ không tầm thường. Nghe nói có một tông môn hai sao là Hắc Huyết Môn làm chỗ dựa, phía sau môn phái này lại là Kiếm Ma Tông uy danh đỉnh đỉnh. Lần này không nhờ người của Hắc Huyết Môn kịp thời đến ứng cứu thì chưởng môn Đinh Hoành của Phiến Ma Tông đã tán thân trước sự tấn công của đám người Quang Minh hội rồi.

Hiện tại, cơ sở bí mật tạm thời này được dựng lên trên danh nghĩa của Phiến Ma Tông nhưng sự thật là người của Hắc Huyết Môn quản lí. Các tán tu ma đạo muốn tiến vào được sự bảo hộ thì phải trả một ít linh thạch cho lính canh làm phí gia nhập. Ngoài ra, để thuê một chổ nghĩ chân tu luyện giá cả cực mắc. Còn muốn ở sạp bán hàng thì càng bị cắt cổ, ngoài tiền thuê ra thì mỗi món hàng hóa bán được phải nộp hai phần lợi tức cho chủ quản.

Tuy những luật lệ này có phần bóc lột quá quắt nhưng hầu hết tán tu đều phải ngậm bồ hòn dốc hầu bao ra. Bởi vì tình thế ở ngoài rất loạn lạc, sơ sẩy là mạng nhỏ mất ngay. Do đó đa phần đều mang theo ý nghĩ thà mất tiền còn hơn, nên rất nhiều tán tu đã đến cơ sở này để lánh nạn.

Những ai không đồng ý chi trả linh thạch thì sẽ bị tống khứ ra ngoài. Nặng hơn, mấy tên cả gan làm loạn hoặc gây rối đều có kết cục bị băm ra làm nhiều mảnh cho thú dữ làm thức ăn.

Thời điểm Nguyên Hạo, tiểu quân và thúc cháu họ Đinh tiến vào cũng khá tấp nập. Đinh Thường Văn lấy từ trong người ra một cái lệnh bài nhỏ màu đen đưa cho tên lính cảnh vệ. Sau khi kiểm tra sơ qua, cả bốn người đều được thông qua mà không tốn phí gì cả.

– Hai vị theo ta đi lối này, chúng ta cần hội họp với cha của Mạn nhi. Ông ấy cũng là chưởng môn đương nhiệm của Phiến Ma Tông.

Đinh Thường Văn vội vàng dẫn đầu bốn người đi qua khu vực có nhiều động phủ lớn nhỏ. Cuối cùng dừng lại trước một nơi tương đối rộng rãi, to lớn. Tại đây gã dùng truyền âm phù thông báo vào bên trong rồi chờ đợi. Khoảng vài phút sau, một lão giả tóc đã lấm tấm bạc bước ra, đôi mắt to, sắc bén như diều hâu, vừa nhìn đã biết là một đấng chưởng quản có năng lực, trí tuệ.

– Phụ thân.

Vừa trông thấy lão, cô gái Đinh Tuyết Mạn nước mắt như mưa, nhào vào lòng ông ta khóc nức nở. Đưa tay vỗ về an ủi, lão ta cũng xúc động vui mừng không kém.

– Hảo hài tử, con bình yên đến được đây là tốt rồi. Lục đệ, nhọc công đệ rồi. Xem ra đoạn đường này không dễ dàng gì, đệ bị nội thương à?

Qua cả mười phút sụt sùi với đứa con gái, lão ta mới hướng trung niên Đinh Thường Văn hỏi chuyện. Nhìn bề ngoài, không khó để lão nhận ra thương thế của vị huynh đệ của mình.

– Đệ gặp phải kẻ địch bao vây, rất may có hai vị đạo hữu đây trượng nghĩa giải cứu. Nếu không đễ và Mạn nhi khó lòng có thể gặp lại đại ca được. Hình như đại ca cũng không khỏe, huynh cũng bị địch nhân đả thương sao?

Đinh Thường Văn thành thật tươi thiệu Nguyên Gạo và tiểu Quân, giọng điệu kính nể. Bấy giờ, vị Đinh Hoành kia mới quan sát đến thiếu niên và một tên nhóc tì đang đứng phía sau vị lục đệ của mình.

Là chưởng môn một phái, tầm măt lão cũng không tệ. Vừa nhìn đã nhận ra Nguyên Hạo cà tiểu Quân không tầm thường, thần thức không cách nào phát hiện ra tu vi của hai người trông tuổi còn rất trẻ trước mắt được. Thậm chí, tiêu Quân còn tạo cho lão một cảm giác áp bức, đổ cả mồ hôi lạnh giống như bị một con yêu thú cường đại nhìn đến.

– Thì ra là vậy, haha. Lão phu là Đinh Hoành, chưởng môn Phiến Ma Tông đời thứ chín. Xin cảm tạ hai vị tiểu hữu đã giữa đường ra tay tương trợ, công ơn này lão phu và toàn tông nhất định khắc ghi trong lòng.

Lại nghe mấy lời khách sáo cảm ơn, Nguyên Hạo lười nhác khoác tay cười nói vài câu cho qua chuyện. Vốn hắn chẳng cần mấy vị này trả ơn nghĩa gì, nếu được thì đưa hắn chút ít linh thạch trung phẩm cũng được.

Sau khi chào hỏi xong, Đinh Hoành mời mọi người vào bên trong động phủ của hắn. Nói là động phủ nhưng thực ra diện tích nhỏ hơn rất nhiều. Dù gì nơi này cũng là cơ sở bí mật, diện tích có hạn, không thể thoải mái như ở ngoài ngoại giới được.

Lấy một chút linh trà đãi khách, Đinh Hoành cùng con gái và bốn nam tử trung niên khác xuất hiện cùng đối ẩm với hai người Nguyên Hạo.

– Thật là thất lễ, ở đây thiếu thốn nên chỉ có loại trà phổ thông này để tiếp đãi. Mong hai vị tiểu hữu không chê. Đây là bốn huynh đệ của ta, trừ lão lục hai vị đã gặp còn có lão tam Đinh Lực, lão tứ Đinh Thuật, và lão ngũ Đinh Vấn Tiên.

Đinh Hoành miệng lưỡi lịch sự, cùng với bốn vị huynh đệ sau khi ôm quyền theo lễ liền chia ra ngồi xuống. Lão tam Đinh Lực, người giống như tên, cơ bắp cuồn cuộn, vừa nhìn đã biết la kẻ có man lực trời sinh. Giọng nói của gã oang oang như sấm, có thể đoán được tích cách ngay thẳng, nóng tính.

Khác hẳn với Đinh Lực là Đinh Thuật, lão tứ của Đinh gia mắt chuột, tai thỏ, mũi dơi, là một hình mẫu tiểu nhân phản diện đúng nghĩa. Gã này đôi mắt cứ soi mói, kiệm lời, xem ra tâm tư không hề tốt lành gì. Biểu hiện của gã càng làm xấu hơn cái vẻ bề ngoài vốn không gây thiện cảm của mình.

Gây ấn tượng với Nguyên Hạo nhất trong ba người là lão ngũ Đinh Vấn Tiên. Vị trung niên nhân này mặc trường bào đơn giản nhưng tươm tất, dễ nhìn. Đôi mắt gã sáng trong, luôn nhìn thẳng vào đôi phương đàm đạo. Người như vậy, Nguyên Hạo cho là có trí tuệ, tính cách quang minh, lỗi lạc. Thêm vào, từ người gã còn toát lên một vẻ tiên phong đạo cốt rất thu hút người khác.

Tất nhiên từ bề ngoài đánh giá một người là quá chủ quan. Nguyên Hạo là người nghe nhiều, thấy nhiều nên hắn hiểu rõ cái gì là sói đội lốt cừu. Dễ dàng tin vào diện mạo và khí chất của một người là sai lầm cực lớn rất nhiêu kẻ mắc phải.

– Haha, Đinh chưởng môn khách sáo rồi. Trà thơm cùng tri kỷ cũng đáng giá hơn mâm ngọc cùng kẻ bất tương giao. Tại hạ là người thích lời nói thật lòng, xin Đinh chưởng môn chớ trách.

Trực tiếp nói một câu ngụ ý xâu xa, Nguyên Hạo nở một nụ cười nhạt với mấy vị Đinh gia ngồi đối diện. Hắn tới đây là vì tin tức chứ không phải để bắt quan hệ với mây gã này.

Nhận ra thiếu niên kia ăn nói không chất phác như số tuổi của mình, Đinh Hoành có thoáng khựng lại, nhưng rất nhanh cười dài tuôn ra những lời có mật ngọt. Đáng tiếc trò chuyện một hồi lão ta vẫn không moi được thông tin gì từ Nguyên Hạo trừ việc biết hắn đến từ Hắc Diện Tông.

Ngược lại, Nguyên Hạo moi được khá nhiều tin tức hữu ích. Hóa ra hiện tại Vạn Khô Trại đang lãnh đạo ma đạo phía bắc Đông đại lục kháng cự lại đợt gây chiến của Quang Minh hội. Kể cả Bích Xà Tông và Song Sát Ma Môn cũng đang khốn đốn, cả Đông đại lục chìm trong chiến sự. Lần này tứ đại chính phái đã có chuẩn bị kỹ lưỡng nên muốn càn quét hết ma đạo tứ phương.

– Khu vực phía bắc do Vạn Khô Trại lãnh đạo là căng thẳng nhất vì đối thủ chúng là do Minh Kiếm Tông đầu xỏ. Môn phái này rất cực đoan, hễ thấy người trong ma đạo là không tiếc tổn thất, quyết phải trừ khử cho bằng được. Nếu không nhờ Vạn Khô Trại chủ đứng ra trấn áp thì chúng ta đã bị chúng làm cỏ từ lâu rồi.

Đinh Hoành thở dài kể lại cục diện hiện tại của Đông đại lục. Sau đí, lão ta nói đến việc tông môn của mình bị đánh úp, đệ tử tử thương vô số. Chỉ còn rất ít cao tầng may mắn chạy thoát được.

– Các môn phái nhỏ hầu như bị không thể chống đỗ nổi, hoài lui về những cơ sở bí mật giống nơi này để cố thủ. Ở đây có người của các đại phái đến hỗ trợ, thực lực có thể so với tông môn một sao rưỡi trở lên. Vài cứ điểm lớn còn có Nguyên Anh kỳ đến tọa trấn nữa.

– Lợi hại như vậy?

Nguyên Hạo nghe đến đây thì có chút giật mình. Bình thường một tông môn hai sao cũng chỉ có một, hai lão già Nguyên Anh kỳ. Vậy mà một cứ điểm tập trung lại có cao thủ như vậy bảo vệ thì đúng là đại thủ bút rồi.

Lúc này, vị Đinh Vấn Tiên như nhìn ra nghi hoặc của Nguyên Hạo nên lên tiếng giải thích:

– Nguyên Anh kỳ của tứ đại phái hai sao rưỡi và Vạn Khô Trại mỗi tông môn cử ra vài vị đi thực hiện nhiệm vụ. Đặc biệt là Vạn Khô Trại, nghe noi số Nguyên Anh kỳ của họ xuất động đến hơn mười người, nội tình vô cùng mạnh mẽ.

Chấn động! Nguyên Hạo từ đó giờ vẫn biết tông mông ba sao cường đại nhưng một hơi nhẹ nhàng lấy ra cả chục cao thủ Nguyên Anh kỳ thi đúng là quá kinh khủng. Xem ra ngay cả thế lực khổng lồ như Vạn Dược Cốc cũng không thể so sánh được.

Nuốt một ngụm nước bọt, Nguyên Hạo lấy lại bình tĩnh hỏi:

– Không biết ở cơ sở này có Nguyên Anh tiền bối nào chủ trì đại cục không?

– Việc này là bí mật quan trọng, nhưng vì tiểu hữu có ơn cứu giúp với Đinh gia, ta sẽ phá lệ nói ngươi biết. Cơ sở ở đây vì ở gần Vân Liên Sơn nên bị Quang Minh hội truy lùng gắt gao. Vì vậy, lực lượng ở đây rất mỏng, chỉ có vài vị Kim Đan kỳ của Hắc Huyết Môn cùng năm huynh đệ bọn ta cùng hợp tác thôi. Tán tu tuy nhiều nhưng tu vi cao nhất cũng chỉ Trúc Cơ, không có nhiều giá trị chiến đấu khi gặp cường địch.

Vị ngũ thúc có tiên phạm kia vẫn bình thản trả lời. Ở gã, Nguyên Hạo bắt gặp một sự quen thuộc riêng, có thể nói là giữa hắn và vị Đinh Vấn Tiên này có vài điểm tương đồng. Đều là kẻ trí, phân tích tình huống một cách tỉnh táo, không hề xao động dù gặp bất kỳ khó khăn gì.

Vuốt cằm theo thói quen, Nguyên Hạo hứng thú tiếp tục đặt câu hỏi cho đối phương:

– Ta xem hình như nơi này hoàn toàn do một thế lực quản lý. Tất cả lính canh, quản sự đều mang đồng phục có biểu tượng riêng màu đỏ đen. Nêu như ta đoán không nhầm thì tất cả nơi nay đều nằm dưới sự điều khiển của Hắc Huyết Môn. Các ngươi, Phiến Ma Tông, cũng như đám tán tu kia thôi. Tuy có thoải mái hơn, nhưng khi vị tấn công, các ngươi cũng sẽ như những con chốt thi bị đưa ra chịu trận trước hắc hắc. Còn việc cao thủ nào tọa trấn ta chỉ thuận miệng hiếu kỳ mà thôi, căn bản ta không có ý định ở lại đây lâu.

– Các hạ có thể nhìn ra tình huống của bọn ta?

Bất ngờ trước khả năng quan sát và suy luận của Nguyên Hạo, vị ngũ thúc kia sắc mặt hơi đổi, giọng nói tỏ ra nghiêm túc hơn.

– Haha việc của các vị ta lại càng không có hứng thú tìm hiểu. Tuy nhiên, ta thấy cái tên Phiến Ma Tông này cũng nên bỏ đi. Các ngươi nghĩ vì lý do gì các đại phái lại lập ra những cứ điểm như thế này? Vì bảo vệ các ngươi sao? Đừng tự lừa dối mình như vậy. Tuy chiến tranh sẽ gây ra tổn thất thảm trọng nhưng nó cũng là cơ hội cho kẻ mạnh. Thử nghĩ xem nếu sát nhập một đống cao thủ Trúc Cơ, Kim Đan của các môn phái nhỏ vào tông môn mình thì kết quả thế nào? Khà khà. Có thêm một đám đệ tử tu vi không tệ để sai khiến sẽ tiết kiệm nhân lực bao nhiêu?

Uống cạn chén trà trong tay, Nguyên Hạo không nói gì nữa mà chỉ nhìn Đinh Vấn Tiên đầy ý vị. Lúc này, gã kia đã mồ hôi đầy đầu, hai tay có phần run rẩy, miệng khô khốc. Ở Đinh gia, gã được mệnh danh là túi khôn, bất kỳ chiến lược nào cũng do gã đề xướng. Vậy mà giờ chỉ đối đáp vài câu gã đã sợ hãi đến tột độ, cảm thấy mình đang đứng trước một ngọn núi lớn cao vút, không thể vượt qua.

– Tiểu… Không… Cao nhân, xin cậu hãy giúp đỡ Đinh gia chúng tôi. Bọn tôi còn phải phục hưng Phiến Ma Tông, không thể trở thành con cờ trong tay kẻ khác được.

Vị ngũ thúc địa vị cao cao tại thượng trong môn phái hiện tại triệt để cúi người thật sâu cầu xin. Gã biết được thiếu niên thần bí trước mặt vô cùng lợi hại. Ít nhất là về trí lực thì sâu không lường được. Lại nghe lão lục truyền âm tiết lộ cho biết tên nhóc tì đi chung với hắn có thể là lão quái Kim Đan, thậm chí là Nguyên Anh kỳ. Tổng hợp tất cả mọi thứ lại, gã liền xác định vị thiêu niên này chính là cơ hội duy nhất bây giờ cho Đinh gia có thể trở mình.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN