Luận Một Vạn Phương Pháp Ăn Yêu Quái
Lão bản đại khí!
Tại cổng board game lên xe cứu thương, xe còn chưa đi được một cấy số, Mục Bạch liền đưa ra đề nghị xuống xe.
Mới đầu, lúc nghe người bệnh thỉnh cầu không muốn đi bệnh viện xuống xe , bác sĩ đương nhiên là cự tuyệt.
Căn cứ người bệnh góc độ, hoặc là xe cứu thương điều lệ, đều không cho phép thả một người bệnh đang trong trạng thái ốm đau xuống xe.
Tại sau khi Mục Bạch từ trong ba lô móc ra các loại báo cáo tại các bệnh viện lớn hôm nay, biểu thị chính mình thật không có bệnh, đại phu thái độ mới thay đổi một chút.
“Không có bệnh anh gọi 120 làm gì? Không có bệnh anh gọi xe cứu thương làm gì?”
“Anh người này có bị điên hay không?”
“Bác sĩ, thật, để cho tôi xuống xe đi. . .”
“Tôi loại bệnh này, các người không có biện pháp trị a. . . Tôi đây không phải bệnh trên sinh lý , bệnh viện các người ngay cả cái khoa này còn không có, làm sao mà chữa!”
“Đây cũng không phải xe đi bệnh viện tâm thần . . .”
Mục Bạch một bên nói một bên tại đống báo cáo rút ra đăng kí đơn ở bệnh viện chuyên khoa tinh thần lúc trước.
Bởi vì thời điểm hắn hôm nay chạy tới bệnh viện này, người ta đã tan việc, cho nên số thứ tự của hắn, là vào buổi sáng ngày mai.
Nhìn rõ ràng đăng ký đơn, bác sĩ và y tá rõ ràng khẩn trương một chút.
Người này. . . Thật sự có bệnh!
Sau đó, Mục Bạch trả tiền phí tổn của xe cứu thương, hắn và lão Hà lập tức bị bỏ xuống ven đường.
Xe cứu thương phảng phất đào mệnh một dạng rời đi. . .
“Không phải. . . Lão Bạch, cậu không có bệnh thì vừa rồi vì sao làm ra cái bộ dạng kia?”
Đối với Mục Bạch đột nhiên phát bệnh lại đột nhiên khỏi hẳn, lão Hà rất là không hiểu.
Mục Bạch đang tại trên điện thoại di động bản đồ lục tìm quấn ăn, mười phần tự nhiên trả lời: “Vì cứu mạng cậu.”
“Cứu mạng tớ? Ý gì?”
Mục Bạch tìm được phòng ăn gần nhất , lập tức mở miệng nói: “Cứu người một mạng, còn hơn xây bảy cấp phù đồ, tớ vừa rồi hết thảy cứu được mười một người, cậu thấy sao? Đây chính là bảy mươi bảy cấp phù đồ!”
Lão Hà hoàn toàn nghe chẳng hiểu gì: “Đây có nghĩa là cái gì a?”
“Về nhà tắm rồi ngủ đi, có cơ hội lại nói cho cậu, tớ hiện tại có việc.”
“Đêm hôm khuya khoắt cậu có thể có chuyện gì? Không phải là . . . Đêm nay cậu kỳ kỳ quái quái, đến cùng thế nào?”
“Chuyện rất trọng yếu, bạn gái của tớ xì hơi, tớ phải đi mua băng dính.”
Nói xong câu đó, Mục Bạch liền lần theo địa đồ hướng dẫn chạy như điên, lưu lại lão Hà ngu ngơ đứng nguyên tại chỗ.
“Bạn gái. . . Xì hơi rồi?” Lão Hà gãi gãi đầu, lập tức nhíu chặt lông mày: “Con hàng này. . . Sẽ không phải là thật sự có bệnh tâm thần a? Bằng không chạy đến bệnh viện tâm thần đăng ký làm gì?”
Hắn vốn định hỏi Mục Bạch đến tột cùng là chuyện gì xảy ra , nhưng mà trong tầm mắt, đã tìm không thấy thân ảnh của đối phương.
. . .
Hà Lý Lao – tiệm lẩu 24H.
Trùng hợp chính là, chỗ xe cứu thương đem hai người buông xuống , vừa lúc là chỗ gần tiệm lẩu hôm qua được Mục Bạch chiếu cố.
Bởi vì loại cảm giác đói bụng kia càng ngày càng nghiêm trọng, đã đến tình trạng hắn không thể chịu đựng được , cho nên Mục Bạch không có thời gian tuyển chọn tỉ mỉ tìm nơi nào tiện nghi hơn.
Hắn trực tiếp tới tiệm này.
Trong tiệm đang trực ca đêm quản lý, vẫn là vị quản lý ngày hôm qua.
Hắn thấy Mục Bạch vào cửa, vội vàng tự mình hảo hảo chiêu đãi.
Người có thể một người ăn lẩu ăn đến hơn hai ngàn khối tiền, cái này thật sự là cấp bậc Kim Chủ khách hàng lớn.
“Tiên sinh, đây là Menu, ngài nhìn một chút muốn ăn cái gì?”
Mục Bạch tiếp nhận Menu cùng bút, tốc độ cực nhanh trên Menu viết xuống những món muốn ăn.
“Hai mươi phần thịt bò viên, hai mươi phần thịt dê nướng, năm phần cơm trứng chiên, mười phần sủi cảo tôm. . .”
Không đợi quản lý thẩm tra đối chiếu, Mục Bạch nhịn không được ngắt lời nói: “Đúng đúng! Đừng nói nữa, làm nhanh lên cho tôi!”
“Cái này tựa hồ. . . So với hôm qua ăn còn nhiều hơn a. . .” Quản lý nuốt nước miếng một cái.
Một câu tự nhiên sinh ra ——
“Lão bản đại khí!”
Sau năm phút, Mục Bạch đã tiến vào trạng thái ăn điên cuồng.
Chỉ có sau khi đồ ăn vào trong bụng , hắn mới có thể chống lạicảm giác đói bụng kia.
Tại ở vào trạng thái hoàn toàn đói khát, hắn đã không có rảnh đi suy nghĩ những chuyện khác.
Hắn chỉ muốn ăn no.
Mục Bạch duy trì hiệu suất ăn không giống người, ròng rã ăn hơn ba tiếng.
Ba giờ sáng, hắn đã có bốn năm phần no bụng, dần dần thả chậm tốc độ ăn.
Không quá nhanh cũng là so với trước đó, thực tế mà nói lúc này tốc độ của hắn so với người bình thường mà nói, vẫn nhanh đến mức khoa trương.
Ngoại trừ động tác thả chậm một chút, hắn cũng nhàn rỗi tế bào não suy nghĩ một chút vấn đề.
Bởi vì trước đây đầy trong đầu đều là đói khát, hoàn toàn không có tâm lực đi suy nghĩ sự tình khác ,cho tới bây giờ, Mục Bạch mới phát hiện hắn tựa hồ không để ý đến một vài thứ.
Trước khi lên xe cứu thương, bởi vì thời gian qua 12h, mà hắn lúc ấy ngay tại trên xe cứu thương đang dừng ở cổng board game.
Hắn cũng không nghe thấy trong board game forum có bất kỳ động tĩnh dị thường gì.
Cho nên hắn lúc đó, phỏng đoán chính mình ngăn trở trận luyện ngục này.
Bất quá. . .
Hiện tại nghĩ lại, nơi này có vấn đề.
Nếu như. . .
Chính mình mang theo lão Hà đi , trong board game vẫn còn có người tiến hành trò chơi, mà lại người sói cũng không có rời đi thì sao?
Nghĩ tới đây, Mục Bạch ngừng lại động tác ăn.
Sẽ không! Sẽ không! Không thể nào!
Nhưng mà. . . Vạn nhất . . .
Hắn nuốt nước miếng một cái.
Sửng sốt trọn vẹn nửa phút đồng hồ, Mục Bạch suy sụp tinh thần thở dài.
Nếu quả thật có vạn nhất, cũng hoàn toàn không phải hắn có thể giải quyết.
Nếu như hắn không mang theo lão Hà đi, như vậy cũng chỉ là cung cấp cho người sói nhiều hơn hai món ăn mà thôi.
Hắn không muốn chết, hắn càng không muốn lão Hà nguyên nhân vì chuyên môn bồi theo mình đi buông lỏng mà chết.
Nghĩ tới đây, mặc dù cảm giác đói bụng còn trong đầu, nhưng Mục Bạch ăn uống tâm tình vơi đi hơn phân nửa.
Hắn có vẻ hơi chán nản ngồi ăn nồi lẩu.
Nhiều nhân mạng như vậy ah!
Nhưng. . .
Bản thân mình có cái lựa chọn nào tốt hơn?
Mục Bạch phờ phạc mà ăn.
Thời gian chậm rãi tiến đếnrạng sáng bốn giờ.
Tiệm lẩu lại đón một vị khách mới.
Nếu là đang ngồi ăn Mục Bạch chịu để ý , hắn sẽ phát hiện vị khách nhân này chính là cô gái hôm qua hỏi hắn chỗ để bát ở đâu kia.
Bất quá Mục Bạch cũng không có chú ý tới cô gái này đi và tiệm.
Cùng rạng sáng hôm qua mặc trang phục thanh xuân tịnh lệ khác biệt, cô gái hôm nay phong cách ăn mặc nhìn thành thục rất nhiều.
Một thân màu đen trang phục
Màu đen áo, màu đen quần tây.
Ngay cả giày, cũng là màu đen.
Bất quá cô gái xinh đẹp trình độ, lại không vì màu đen mà bị che dấu bớt đi, da thịt trắng nõn không để cho nàng sẽ bị bao phủ trong màu đan, ngũ quan xinh xắn tại màu đen phía dưới lộ ra càng thêm nổi bật.
Vào cửa hàng cô gái tựa hồ có chút rã rời, nàng tùy ý tìm một vị trí ngồi xuống, sau khi chọn xong món ă , vô ý thức quan sát khắp nơi.
Nàng phát hiện cách đó không xa, Mục Bạch mặt ủ mày chau ăn thật nhanh .
Cô gái đôi mi thanh tú, nhẹ nhàng giương lên.
Biểu lộ nghi ngờ thoáng qua liền biến mất.
Cô gái cảm thấy mình cần tiến lại làm rõ một số chuyện.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!