Truy Tìm Ký Ức - Chương 64: Mãi Mãi Không Buông Tay
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
63


Truy Tìm Ký Ức


Chương 64: Mãi Mãi Không Buông Tay


Trong quán bar, ba người đàn ông đều im lặng đối mặt nhau. Cuối cùng, Đại Vĩ mở miệng một các khó nhọc: “Trầm, nếu người cậu dẫn đến đây hôm nay mới là Tô Miên, vậy thì… hoặc là cậu bắt cô ta chịu tội trước pháp luật, hoặc là cậu để cô ta vĩnh viễn biến mất. Coi như bọn tôi chưa từng gặp cô ta, tuyệt đối không tiết lộ với người khác”.

Hầu Tử gật đầu. Cả hai nhìn Hàn Trầm, chờ câu trả lời của anh.

Hàn Trầm hơi cúi xuống, cất giọng kiên quyết chưa từng thấy: “Không cần thiết. Cô ấy không phải kẻ giết người hàng loạt. Chúng tôi sẽ tìm ra sự thật về vụ án năm xưa”.

Đại Vĩ há hốc mồm, Hầu Tử sốt ruột: “Nhỡ cô ta phải thì sao?”

“Không có khả năng đó.” Hàn Trầm ngẩng đầu, ánh mắt tối thẫm như bầu trời đêm đằng sau lưng anh.

“Nếu… thật sự tồn tại khả năng đó, dù chỉ rất nhỏ thì sao?” Đại Vĩ lên tiếng, “Cậu vẫn chưa hồi phục trí nhớ đúng không? Cậu không hề nhớ chuyện xảy ra năm đó. Nếu cô ta thật sự lầm đường lạc lối thì cậu sẽ xử lý thế nào?”

Trước lời chất vấn này, cuối cùng Hàn Trầm cũng im lặng. Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào bế tắc.

“Vậy thì cô ấy sẽ nhận tội. Còn tôi sẽ đợi cô ấy.” Nói xong Hàn Trầm liền quay người đi ra ngoài.

Tô Miên đợi một lúc mới thấy Hàn Trầm đi về phía mình. Ở đằng sau, Đại Vĩ và Hầu Tử đứng bất động vài giây rồi đi về hướng khác. Những người khác liền đi theo họ.

Bây giờ chỉ còn lại cô và Hàn Trầm. Tô Miên lặng lẽ nhìn anh tiến lại gần. sắc mặt anh vẫn rất bình tĩnh, nếu không phải tóc hơi lòa xòa thì chẳng ai biết anh vừa xảy ra xung đột gay gắt với bạn bè. Anh dừng lại bên cô, một tay chống lên lan can, một tay đặt lên vai cô: “Em có lạnh không?”

Tô Miên lắc đầu, nắm tay anh: “Anh mau nói đi! Có vẻ anh đã hỏi ra chuyện lớn rồi!”

“Khả năng suy đoán không tồi, đúng là chuyện lớn.” Anh kể vắn tắt suy đoán về vụ Bạch Cẩm Hi và Tô Miên tráo đổi thân phận, lược bỏ tiết lộ của Đại Vĩ sau đó.

Tô Miên trầm tư suy nghĩ. Sự thật này không khiến cô cảm thấy bất ngờ. Chỉ là nghĩ tới Bạch Cẩm Hi thật sự, trong lòng cô khó tránh khỏi tâm tình phức tạp. Cô gái đó rất có thể bị tổ chức sát thủ khống chế nên mới phẫu thuật thẩm mỹ giống cô, dù trở thành vật hi sinh nhưng vẫn cam tâm tình nguyện.

“Còn nữa…” Cô chau mày, “Nếu tất cả do tổ chức sát thủ sắp xếp, vậy thì tại sao họ không giết em, mà giữ lại mạng sống của em, chẳng khác nào giữ lại mầm mống tai họa? Hơn nữa, dù tưởng em đã qua đời nhưng tại sao Đại Vĩ và Hầu Tử lại giấu anh về sự tồn tại của em bao nhiêu năm nay?”

Cô nhạy bén nắm bắt được hai vấn đề then chốt, khiến Hàn Trầm nhất thời không biết trả lời sao. Xuất phát từ bản năng của người cảnh sát hình sự, một ý nghĩ vụt qua não bộ anh.

Nếu năm đó, cô thật sự lầm đường lạc lối, vậy thì vấn đề đầu tiên trở nên thông suốt. Vì tổ chức sát thủ coi cô là một thành viên nên mới không giết cô, thậm chí còn đem cô giấu đi, cho cô thân phận và cuộc sống mới.

Loại trừ mọi nhân tố không thể, kết quả còn lại dù khó tin đến mấy cũng là chân tướng sự việc. Đây là đạo lí mà anh và cô đang tôn thờ. Nhưng lần này, anh không tin.

Hàn Trầm ôm Tô Miên vào lòng: “Em quên em từng là nội gián à? Đại Vĩ và Hầu Tử hiểu nhầm em đi theo bọn chúng nên mới không nhắc đến sự tồn tại của em”.

Tô Miên ngẩng đầu: “Vậy thì anh không thể trách bạn anh đấy nhé!”

“Ừ, anh không trách họ.”

Hai người dõi mắt ra mặt hồ.

“Chúng ta chẳng rõ nội tình.” Hàn Trầm lên tiếng, “Tại sao em lại trở thành nội gián? Anh và em gặp vụ nổ trong tình thế nào? Tại sao bọn chúng không giết em? Hay là chúng có mục đích khác? Tất cả những vấn đề này không thể điều tra rõ trong một sớm một chiều. Vì vậy, cúng ta cũng không cần vội vàng tìm kiếm câu trả lời của từng vấn đề riêng rẽ trong số đó. Khi chúng ta điều tra rõ toàn bộ vụ án, các nghi vấn tự nhiên sẽ có lời giải đáp”.

Tô Miên thở dài rồi cất giọng dứt khoát: “Được thôi! Bất kể chúng có mục đích gì, chúng ta cũng sẽ đánh bại chúng!”

Buổi đêm tĩnh mịch, cô chống hai tay lên lan can, ngước nhìn bầu trời. Gương mặt nghiên trắng ngần và đôi mắt lấp lánh của cô thật sự cuốn hút. Một lúc sau, cô ngoảnh đầu, mỉm cười với anh.

Hàn Trầm nhìn cô đăm đăm. Giây tiếp theo, anh đột nhiên nâng cằm cô lên rồi áp môi xuống.

Nụ hôn cuồng nhiệt đến bất thình lình khiến Tô Miên không kịp phản ứng. Hàn Trầm đẩy người cô vào thân cây bên cạnh, một tay chống lên cây, một tay đỡ cằm cô, hôn ngấu nghiến.

Tô Miên giãy giụa: “Hàn Trầm… xung quanh có người đấy…”

“Mặc kệ thiên hạ”.

Hơi thở của Hàn Trầm cũng bắt đầu trở nên gấp gáp, môi lưỡi nóng bỏng khiến cô ý loạn tình mê.

“Anh sao thế?” Cô kiên quyết kháng nghị.

Hàn Trầm chẳng hề bận tâm, anh từ từ rời môi, khẽ thì thầm: “Tô Miên, hôn anh đi!”

Tô Miên tròn mắt: “Hả?”

Sau khi đưa ra yêu cầu, Hàn Trầm cúi đầu, cọ cọ vành tai và một bên má vào môi cô, ra hiệu cô hãy chủ động hôn anh, còn mình tiếp tục thưởng thức từng tấc da trên cổ cô…

Khi hai người quay về khách sạn, sự nhiệt tình của Hàn Trầm mới thật sự được giải phóng. Cửa phòng khép lại, anh lập tức bế Tô Miên lên, để cô tựa vào tường. Đây là tư thế cuồng dã chưa từng có, bởi vì anh tiến vào quá nhanh nên Tô Miên hít một hơi sâu rồi kêu đau. Ánh mắt đã cuộn sóng ngầm nhưng anh vẫn giảm tiết tấu, dịu dàng hôn cô.

Đêm đã về khuya, Tô Miên nằm sấp trên giường, còn Hàn Trầm áp vào người cô từ phía sau, hôn lên lưng cô. Tư thế này tựa như anh hoàn toàn chiếm hữu cả con người cô.

Tô Miên mệt mỏi rã rời, mở miệng chất vấn: “Hôm nay, anh làm sao thế?”

Hàn Trầm cầm tay cô bóp nhẹ, cất giọng biếng nhác: “Anh muốn đổi khẩu vị”.

Tô Miên hết nói nổi. Cô quay người đối diện Hàn Trầm. Anh kéo chăn đắp lên hai người, cúi đầu nhìn cô.

“Em biết, cuộc gặp với bạn anh ngày hôm nay không được vui vẻ cho lắm có đúng không?”

Ngữ khí vô cùng dịu dàng khiến Hàn Trầm im lặng trong giây lát, nỗi thương xót trong lòng anh càng nồng đậm hơn. Nào ngờ, cô lập tức chuyển đề tài, khóe miệng nhếch lên, để lộ nụ cười trêu chọc: “Đàn ông đều là động vật suy nghĩ bằng nửa thân dưới.” Sau đó cô đặt tay anh lên ngực mình: “Nào, lại đây! Trong lòng có bao nỗi buồn bực thì hãy trút vào em đi! Em chịu được hết! Vào thời khắc quan trọng này, đương nhiên em phải có nghĩa khí rồi!”

Nhìn gương mặt ửng hồng lanh lợi và ánh mắt tinh nghịch của Tô Miên. Hàn Trầm có chút thất thần. Sau đó, anh cúi đầu phì cười một tiếng rồi giơ tay ôm thắt lưng cô, khiến cô hơi cong người, áp vào thân thể anh.

Trong đầu bỗng vụt qua vô số hình ảnh.

Tại căn phòng trong hộp đêm ở thành phố Giang, cô đứng bên kia tấm bình phong, ngạo mạn nói: “Hãy theo chúng tôi về đồn cảnh sát. Nếu anh không làm chuyện phạm pháp, chúng tôi sẽ không xử oan cho anh.”

Trong vụ án của T, khi hắn yêu cầu anh và cô không mang vũ khí, tham gia cuộc thi CS, dù phía trước là mối nguy hiểm liên quan đến sinh tử, cô vẫn nhẹ nhàng trả lời: “Tôi đồng ý!”

Còn nữa, hôm ra viện, cô ngồi trong ô tô của anh, cùng anh thốt ra câu: “Đợi em tốt nghiệp rồi kết hôn. Cuộc đời này, ngoài em ra, anh sẽ không lấy ai khác.”

Lý do không tin cô có hàng ngàn, hàng vạn. Nhưng lý do tin cô, chỉ cần một là đủ, để tất cả những thứ gọi là “chứng cứ” và “kết luận logic” đều trở nên nhạt nhòa.

Mất trí nhớ, cô độc, trở thành dân đen sống dưới đáy xã hội… cô đã mất tất cả, quên đi mọi chuyện, không ngừng theo đuổi niềm tin. Một người phụ nữ như vậy làm sao có thể tha hóa biến chất?

Anh cúi đầu hôn cô nồng nàn.

“Hãy hứa với anh một chuyện.”

“Gì cơ?”

“Em bảo, bây giờ em chỉ có một mình anh đúng không?” Hàn Trầm hỏi khẽ.

“Đúng… Nhưng sao thế?”

“Vậy thì nghe anh.” Hàn Trầm cất giọng dứt khoát: “Sau này bất kể xảy ra chuyện gì, em cũng hãy tin anh, tin vào bản thân mình, rõ chưa?”

Tô Miên chớp chớp mắt. Cô định nói điều gì đó nhưng cuối cùng gật đầu: “Được ạ”.

Hàn Trầm mỉm cười, nằm xuống cạnh cô: “Ngoài ra, chuyện em làm nội gián vẫn chưa được công khai nên vẫn tồn tại nguy hiểm. Sau này, em vẫn là Bạch Cẩm Hi, đừng tiết lộ thân phận thật sự với bất cứ ai.”

Tô Miên ngẫm nghĩ, lại nói: “Kể cả Châu Tiểu Triện cũng không được sao?”

“Không được.”

“Vâng, em biết rồi.”

Thứ Hai tuần tiếp theo. Vừa đi vào văn phòng, Tô Miên liền thấy mọi người đều đã có mặt. Vẫn chưa đến giờ vào làm, Châu Tiểu Triện đang ăn bánh bao, Mặt Lạnh đứng cạnh bàn pha trà, còn Lải Nhải đang đọc báo.

Mấy ngày không gặp, dù đây là cảnh tượng hết sức bình thường nhưng cũng khiến cô cảm thấy ấm áp trong lòng. Thật ra, cô không chỉ có một mình Hàn Trầm, mà còn có bọn họ, các đồng nghiệp ở đồn Quan Hồ và đội hình sự hiện tại.

Quá khứ dù sao cũng đã qua, có gì đáng để buồn phiền chứ?

Tô Miên vừa ném mấy túi vịt quay lên bàn Châu Tiểu Triện, vừa nói lớn tiếng: “Ôi, đồ gì mà ngon thế?”

Ba người đều ngoảnh đầu, mỉm cười khi thấy cô. Châu Tiểu Triện cầm túi vịt quay, hai mắt sáng rực: “Tiểu Bạch có nghĩa khí quá! Đi hưởng tuần trăng mật còn nhớ đến mọi người, mua đồ ăn cho chúng ta!”

Lải Nhải vội lấy một túi, cười ngoác miệng: “Là nhãn hiệu Toàn Tụ Đức cơ đấy! Cuối cùng, tôi cũng được thưởng thức món vịt quay Toàn Tụ Đức trong truyền thuyết rồi. Cảm ơn Tiểu Bạch! Em hãy thay tôi cảm ơn cả lão đại nữa nhé!”

Bị họ công khai trêu chọc, Tô Miên tuy có chút xấu hổ nhưng vẫn vui vẻ và đắc ý. Cô ngồi về chỗ của mình, ánh mắt trở nên ôn hòa và trầm tĩnh.

Vừa đến cơ quan, Hàn Trầm liền đi thẳng tới phòng làm việc ở tầng trên cùng của tòa nhà. Nơi này bài trí đơn giản, phù hiệu cảnh sát lấp lánh trên tường.

Cô thư ký ngoài cửa hỏi anh: “Tổ trưởng Hàn đã có hẹn chưa?”

Hàn Trầm gật đầu: “Tối qua tôi đã gọi điện cho Cục trưởng. Cục trưởng bảo tôi sáng nay đến đây!”

Cô thư ký gõ cửa rồi đi vào trong. Một lúc sau, cô ta ra ngoài, mỉm cười với anh: “Tổ trưởng Hàn vào đi, Cục trưởng đang đợi anh!”

Phòng làm việc rất giản dị. một người đàn ông trung niên đang ngồi ở sofa, tay cầm tập hồ sơ. Nghe tiếng động, ông liền ngẩng đầu, để lộ gương mặt chính trực, ánh mắt sắc ném và bình tĩnh.

Bức tường phía sau ông treo một bức thư pháp, là câu thơ nổi tiếng của Lỗ Tấn: Ngã dĩ ngã huyết tiến hiên viên.(1)

[1] Nghĩa là: Tôi hiến máu đỏ cho nhân dân.

Hàn Trầm nhìn hàng chữ vài giây rồi ngồi xuống phía đối diện người đàn ông.

“Cục trưởng, tôi muốn điều tra vụ án giết người hàng loạt xảy ra năm năm trước mà phía Bắc Kinh đã xếp vào hàng cơ mật”.

Người đàn ông trung niên đặt tài liệu xuống bàn, nhấc ấm trà rót vào chén của anh: “Cậu hãy uống trà đi đã, có gì từ từ bàn sau”.

Nửa tiếng sau.

“Tôi cũng nghe qua về vụ án này. Nó đã được giải quyết đưa vào hồ sơ lưu trữ, năm đó cũng đã bắt được tội phạm.” Người đàn ông lên tiếng, “Theo như cậu nói, một số tội phạm đã trốn thoát, tiếp tục nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật?”

Hàn Trầm gật đầu. Anh lặp lại những lời của Tân Giai, tất nhiên không nhắc bất cứ chuyện gì liên quan đến Tô Miên.

“Tôi cho rằng, lời nói của Tân Giai là đáng tin cậy. Trong số những người xung quanh tôi có sát thủ của vụ án năm đó.” Anh đáp, “Xét về phương diện này, tôi cho rằng phía Bắc Kinh không thích hợp để tiếp nhận vụ án. Phần tử tội phạm vô cùng xảo quyệt, chỉ cần người của Bắc Kinh xuất hiện là sẽ rút dây động rừng ngay. Đến lúc đó, chúng ta sẽ chẳng điều tra được gì. Tôi xin Cục trưởng bây giờ cho phép tôi điều tra vụ này.”

Người đàn ông từ tốn uống một ngụm trà: “Tôi biết năm đó cậu là nạn nhân. Bây giờ cậu thuyết phục tôi để cậu điều tra, có phải muốn trả mối thù cũ?”

Hàn Trầm im lặng vài giây mới lên tiếng: “Bọn chúng giết bao nhiêu người, đổi trắng thay đen, tội ác tày trời. Tôi muốn tự tay bắt chúng, báo thù rửa hận thì có gì không đúng?”

Trước thái độ chấp nhất của anh, Cục trưởng mỉm cười, xua tay. “Chuyện này để tôi suy nghĩ thêm. Cậu cứ về trước đi!”

Hàn Trầm không nhiều lời, chỉ đáp một tiếng “Vâng” rồi đứng dậy đi ra ngoài. Đi đến cửa, anh chợt nghe người đàn ông gọi: “Khoan đã!”

Hàn Trầm quay người, mỉm cười: “Cục trưởng đã suy nghĩ xong rồi à?”

Cục trưởng phì cười: “Tôi muốn phê bình cậu! Tổ Khiên Đen mới thành lập chưa bao lâu, cậu đã qua lại với thành viên nữ duy nhất rồi, còn ở mức độ ai cũng biết nữa chứ. Chẳng phải từ trước đến nay, cậu luôn là người khó gần hay sao?”

Hàn Trầm chỉ cười cười.

“Cùng một phòng ban cần phải né tránh chuyện yêu đương. Cậu thì ngược lại. Cậu có biết mấy vị lãnh đạo phụ trách đội hình sự đau đầu lắm không? Thời buổi bây giờ, theo lĩnh vực tâm lý tội phạm hết sức hiếm hoi, tìm đâu ra nhân tài vừa trẻ vừa nhiệt tình như Bạch Cẩm Hi?” Cục trưởng tiếp tục khiển trách.

Hàn Trầm lắc đầu: “Không cần tìm. Đợi sau khi vụ án này kết thúc, lãnh đạo điều tôi sang phòng Quản lý hồ sơ đi, giữ cô ấy ở lại tổ Khiên Đen là được. Cô ấy tích cực hơn tôi nhiều”.

Cục trưởng: “Thằng này… Mau biến đi! Có việc tôi sẽ tìm cậu sau!”

Sau khi Hàn Trầm rời đi, Cục trưởng trầm tư trong giây lát rồi đi đến bàn làm việc, cầm máy bàn gọi đến số của Bắc Kinh.

Điện thoại vừa kết nối, ông liền cười nói: “Lãnh đạo, tôi là Lão Tiết ở tỉnh K. Tôi có một việc quan trọng muốn xin chỉ thị của anh”.

Hàn Trầm về văn phòng, chào mọi người. Anh âm thầm liếc qua Tô Miên, đúng lúc cô nhìn anh. Anh khẽ gật đầu với cô.

Buổi chiều, gần đến giờ tan sở, Hàn Trầm nhận được điện thoại của cô thư ký, bảo anh lên tầng trên cùng. Lần này, Lão Tiết đi thẳng vào vấn đề, đặt một tập tài liệu lên bàn: “Tôi báo cáo với cấp trên, có dấu hiệu cho thấy, tỉnh K nhiều khả năng tồn tại tội phạm lọt lưới của vụ án năm đó. Vì đây chỉ là suy đoán chưa được chứng thực nên phía Bắc Kinh cũng không tiện lật lại vụ án. Họ đã đồng ý để tỉnh ta tiến hành điều tra xác nhận trước, nhưng phải bí mật. Ngoài ra, họ chỉ cho chúng ta một phần hồ sơ vụ án, còn phần liên quan đến vấn đề nhạy cảm khác, họ không thể giao cho chúng ta.”

Hàn Trầm cầm tập hồ sơ lên: “Đã đưa thì phải đưa hết, họ có ý gì vậy?”

Lão Tiết nghiêm mặt: “Cậu đừng nhiều lời nữa. Trời thì cao hoàng đế thì xa, cậu đã có Thượng phương bảo kiếm trong tay, còn đòi hỏi gì hơn? Ngoài ra, tuy vụ án tạm thời do chúng ta phụ trách, nhưng chắc cấp trên cũng sẽ giám sát, hãy dẹp sự kiêu ngạo thường ngày của cậu, làm tốt công việc cho tôi”.

Hàn Trầm gật đầu. Lão Tiết nhìn lên bức thư pháp treo trên tường, ánh mắt trở nên nặng nề: “Hàn Trầm, tôi giao việc này cho cậu là bởi vì, nếu trong đội ngũ chúng ta thật sự có tội phạm ấn náu… thì cậu hãy làm theo cách của mình, nhất định phải bắt bằng được bọn chúng. Công an nhân dân có nhiệm vụ bảo vệ công bằng, chính nghĩa, đạo đức và sự thật. Chúng ta là hòn đá tảng bảo vệ cuộc sống yên ổn của người dân, là mũi dao nhọn chống lại phần tử phạm tội. Nếu trên mũi dao có vết bẩn, dù phải nắm lấy lưỡi dao, chúng ta cũng phải lau sạch nó.” Ông quay sang Hàn Trầm: “Không muốn tận tay bắt tội phạm để trả mối thù cũ thì không phải là người cảnh sát tốt. Hy vọng thanh “bảo kiếm” tổ Khiên Đen không làm tôi thất vọng”.

Hàn Trầm im lặng vài giây rồi giơ tay chào hành lễ theo kiểu nhà binh: “Vâng!”

Lão Tiết cười cười: “Hiện tại, cậu đã nghi ngờ đối tượng nào chưa?”

“Trước mắt có một người ạ”.

Vừa xuống văn phòng, Hàn Trầm liền gặp Châu Tiểu Triện đi tới, trên tay cầm một tập tài liệu: “Lão đại, lại có vụ án rồi!”

Hàn Trầm nhận tập tài liệu, mở ra xem. Châu Tiểu Triện báo cáo: “Sáng hôm nay, trong khu dân cư ở phía tây thành phố xảy ra một vụ giết người. Nạn nhân là người tình của một thương gia có địa vị xã hội. Tuy vụ án không lớn nhưng có ảnh hưởng tương đối lớn, không thích hợp “gióng trống khua chiêng” điều tra. Vì vậy, Đội trưởng Tần bảo người đưa qua đây, hỏi xem chúng ta có tiếp nhận không?”

Hàn Trầm không trả lời ngay, mà về chỗ ngồi, thong thả lật giở tài liệu, sắc mặt hết sức lãnh đạm.

Vì liên quan đến công việc tiếp theo nên các thành viên tổ Khiên Đen đều im lặng chờ đợi quyết định của anh. Tô Miên không rời mắt khỏi Hàn Trầm, người đàn ông này lúc tập trung vào một việc gì đó, nhìn vô cùng thu hút.

Một lúc sau, anh ngẩng đầu, ánh mắt không bộc lộ bất cứ biểu cảm nào: “Chúng ta sẽ nhận vụ án này. Một khi nó quan trọng như vậy, Tiểu Triện, cậu hãy xin Đội trưởng Tần cho thành lập tổ chuyên án, mời bác sĩ pháp y Từ Tư Bạch, giáo sư Hứa Nam Bác cùng tham gia. Ngoài ra, cậu cũng giúp tôi đề nghị đội trưởng Tần điều thêm mấy cảnh sát hình sự và nhân viên giám định từng tham gia khám xét nhà Thiệu Luân vào tổ chuyên án”.

Bây giờ đã là nửa đêm, Tô Miên một mình ngồi trong thư phòng, nhìn tập tài liệu dày trước mắt. Đây là hồ sơ về vụ án lớn năm năm trước mà Hàn Trầm lấy từ chỗ Cục trưởng ngày hôm qua. Anh đã xem qua, còn cô vẫn chưa động đến.

Tô Miên hít một hơi sâu rồi mở tài liệu. Tiêu đề màu đen ở trang đầu khiến cô hơi sững người: “Hồ sơ giản lược về vụ án giết người hàng loạt nghiêm trọng 4.20- Số 001 năm 2009, Bộ Công an.”

Mới chỉ là hồ sơ “giản lược” nhưng cũng đã dày nguyên một tập. Tô Miên giở tiếp sang trang sau:

“Từ tháng 1 năm 2008 đến tháng 1 năm 2009, thành phố chúng ta liên tiếp xảy ra hơn mười vụ án giết người, hung thủ sử dụng các phương thức như chất độc, chất nổ, phanh thây để sát hại nạn nhân. Nạn nhân gồm thương gia giàu có, nhân viên văn phòng, người dân bình thường… Tài sản bị cướp đoạt trị giá hơn một trăm triệu nhân dân tệ. Tội phạm rất thận trọng và cẩn mật nên việc phá án gặp nhiều khó khăn. Sở Công an thành phố nghi ngờ tồn tại một tổ chức tội phạm nên đã thành lập tổ chuyên án để tiến hành điều tra”.

Bản báo cáo dùng từ ngữ ngắn gọn và đơn giản, nhưng Tô Miên vẫn có thể tưởng tượng ra, sự xuất hiện bất ngờ của tổ chức sát thủ khiến giới cảnh sát bị chấn động đến mức nào. Một tội phạm giết người không chớp mắt, hành sự lão luyện như T cũng chỉ là một thành viên ít kinh nghiệm nhất trong tổ chức này.

“Các thành viên tổ chuyên án gồm: Chi cục phó Trần Vĩ Lương, Đội trưởng Đại đội Hai đội hình sự thành phố Mã Bác Đào…” Danh sách những người cảnh sát hình sự tham gia tổ chuyên án ở bên dưới có tên Hàn Trầm.

Nhìn thấy cái tên quen thuộc, trong lòng Tô Miên thoáng muộn phiền, giống như chạm phải nỗi đau của quá khứ đã bị che lấp từ lâu.

“Sau nhiều tháng vất vả điều tra, tổ chuyên án đã xác định sơ bộ cơ cấu của tổ chức tội phạm: thành viên nòng cốt khoảng từ bảy đến chín người, thành viên phụ trợ vòng ngoài từ mười đến mười lăm người. Vì tổ chức này sử dụng vũ khí hạng nặng nên tổ chuyên án dự định tiến hành kế hoạch truy quét và bắt giữ các thành viên vào trước hoặc sau ngày 20 tháng 4, một mẻ hốt gọn.

Báo cáo không hề đề cập đến công việc cụ thể của tổ chuyên án. Tiếp theo là nội dung chấn động:

“Ngày 20 tháng 4, đội vũ trang số Hai và tổ chức tội phạm xảy ra cuộc đọ súng bất ngời tại cứ điểm của chúng khiến năm điều tra viên hi sinh, hơn mười người bị trọng thương, đồng thời bắn chết ba phần tử phạm tội.

Tối ngày 20 tháng 4, địa điểm phục kích của tổ chuyên án đột nhiên xảy ra nhiều vụ nổ liên tiếp, làm hơn mười người dân thường bị chết hoặc bị thương, Chi cục phó Trần Vĩ Lương và ba điều tra viên hi sinh tại trận, cảnh sát Hàn Trầm bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh. Tổ chức tội phạm có năm người bị thương vong. Hang ổ của chúng bị phá hủy, nhiều phần tử tội phạm bỏ trốn.

Từ ngày 21 tháng 4 đến ngày 24 tháng 4, nhiều nơi trong thành phố xảy ra nhiều vụ giết người hàng loạt, thủ pháp tương tự các vụ trước. Chỉ trong mấy ngày, hơn mười người dân vô tội thiệt mạng. Rất có thể đây là hành vi thách thức và trả thù cảnh sát của những phần tử phạm tội sống sót.

Từ cuối tháng 4 đến trung tuần tháng 6, phía cảnh sát liên tục bắt giữ hai tên tội phạm, bắn chết ba tên. Khi thẩm vấn, chúng đã thừa nhận hành vi giết người trong các ngày từ 21 đến 2 tháng 4. Dụng cụ gây án và chứng cứ tại hiện trường cũng đã chứng thực điều đó, không có đối tượng tình nghi khác.

Trong vòng một năm sau đó, cảnh sát liên tục tiến hành điều tra, rà soát, nhưng không phát hiện ra dấu vết của các phần tử phạm tội khác. Những vụ án tương tự cũng không xảy ra. Vụ 4.20 coi như hạ mà, được đưa vào hồ sơ lưu trữ”.

Đang đọc rất nhập tâm, đột nhiên Tô Miên bị ôm từ phía sau. Hàn Trầm vừa tắm xong nên trên người vẫn còn hơi nước. “Em xem đến đâu rồi?” Anh hỏi.

Tô Miên vẫn nghiền ngẫm báo cáo: “Cuộc truy bắt tội phạm năm đó sao lại thành ra thế này? Sao lại nhiều thương vong như vậy?”

Hàn Trầm đáp: “Chắc chắn hành động truy bắt xảy ra biến cố bất ngờ”. Anh lấy tập hồ sơ ra khỏi tay cô, trầm tư trong giây lát mới lên tiếng: “Anh đã kiểm tra, sau vụ 4.20 không lâu, Đội trưởng đội hình sự và một vị Phó giám đốc Sở công an thành phố đã từ chức.”

Tô Miên im lặng. Ban đầu, cô còn tưởng hơn sáu mươi người chết đều là nạn nhân của tổ chức sát thủ, không ngờ sự thật lại thảm khốc như vậy. Đây là cuộc chiến đẫm máu giữa cảnh sát và tội phạm. Câu “hai bên đều tổn thất nặng nề” mà Tân Giai nhắc tới trước khi qua đời quả không sai một chút nào. Rốt cuộc năm đó, hai bên đấu trí, đấu dũng thế nào để rồi cùng bị rơi vào vòng xoáy? Thảo nào phía cảnh sát đã xếp hồ sơ vụ án này vào hàng cơ mật.

Một lúc sau, cô nói nhỏ: “Từ đầu đến cuối hồ sơ đều không nhắc đến tên em”.

Hàn Trầm đặt tập tư liệu xuống bàn, xoay mặt cô về phía mình: “Em không thấy họ đề là “Hồ sơ giản lược” hay sao? Tất nhiên không có tên của người nằm vùng rồi. Hơn nữa bây giờ, họ đâu biết em vẫn còn sống?”

Tô Miên gật đầu: “Nếu đúng là có năm sát thủ còn sống như lời Tân Giai, thì mấy năm qua, chắc chắn bọn chúng chưa bao giờ ngừng giết người. Đó là bản chất của chúng, không thể thay đổi. Chỉ có điều, chúng ẩn mình và che giấu thành công mà thôi. Nếu chúng ta có thể tóm được một tên trong số đó, những kẻ còn lại chắc chắn sẽ ra mặt đánh trả.”

Hàn Trầm gật đầu. Hai người nhất thời lặng thinh. Trong đầu Tô Miên chợt hiện ra hình ảnh: Năm kẻ giết người hàng loạt từ bóng tối đi ra ngoài sáng. Còn cô, Hàn Trầm và các thành viên tổ Khiên Đen ở phía đối diện, cùng chúng sống mái một phen.

Bất kể đó có phải là một cuộc chiến đẫm máu mới hay không, cô cũng sẽ lao vào với toàn bộ sức lực của mình. Không thể để chúng lọt lưới pháp luật, tiếp tục giết người.

“Bây giờ, em đã có thể phác họa một số chân dung chưa?” Hàn Trầm hỏi.

Tô Miên tiếp tục lật những trang sau của tập tài liệu. Phần này có nội dung cụ thể, như hồ sơ cá nhân của tất cả các nạn nhân, bao gồm lý lịch và ảnh chân dung; thủ pháp gây án của tội phạm, hình chụp tại hiện trường và báo cáo khám nghiệm tử thi… tư liệu cũng căn cứ vào phương thức tử vong mà chia thành mấy loại như: dùng chất nổ giết người, giết người bằng chất độc, phanh thây moi tim, bắn chết người… Vụ bắn chết người chắc chắn là tác phẩm của T, dùng chất độc giết người có liên quan đến Tân Giai. Còn lại đều là “kiệt tác” của những sát thủ biến thái khác.

Cô gật đầu: “Em có thể phác họa sơ bộ một số chân dung”.

“Được. Sáng mai anh cần.”

Nghĩ đến quyết định thành lập tổ chuyên án của anh, Tô Miên thở dài: “Anh sẽ kiểm tra một lượt mọi người sao?”

“Đúng”. Hàn Trầm đáp.

Tô Miên ngẫm nghĩ: “Người khác em không dám nói, nhưng Châu Tiểu Triện chắc chắn không phải”.

Hàn Trầm cười cười: “Tại sao?”

Tô Miên tựa vào lòng anh: “Cậu ấy ngốc như vậy, làm sao có thể là kẻ giết người hàng loạt? Tổ chức sát thủ nhất định phải chọn lựa kỹ lưỡng chứ.”

“Em cũng ngốc, không phải anh vẫn chọn em đấy sao?” Hàn Trầm hỏi ngược lại.

Tô Miên: “… Em đâu có ngốc như cậu ấy!”

Hai người cười nói vui vẻ, tâm trạng nặng nề vơi đi rất nhiều. Một lúc sau, Tô Miên cảm thán: “Tuy mới tiếp xúc với Mặt Lạnh và Lải Nhải không lâu, nhưng em hi vọng bọn họ không phải”.

Hàn Trầm không bình luận về hai cấp dưới này mà đột nhiên hỏi: “Từ Tư Bạch thì sao?”

Tô Miên ngẩn người, trong đầu chợt hiện lên gương mặt Từ Tư Bạch và ánh mắt nhìn cô chăm chú của anh. Cô lắc đầu: “Nếu để em phán đoán, anh ấy nhất định không phải. Mấy năm qua, em thường xuyên tiếp xúc với anh ấy, không thấy có gì bất ổn. Anh ấy đặt toàn bộ tâm trí và sức lực vào công việc, đúng là chẳng có bất cứ nhu cầu gì. Trong cuộc sống, nhiều chuyện có thể đóng kịch, cũng có những phương diện không ngụy trang nổi. Ví dụ, trái tim thuần khiết, ý chí kiên định và sự theo đuổi lý tưởng thuần túy”.

Tô Miên cất giọng dứt khoát, ánh mắt lộ vẻ dịu dàng. Hàn Trầm cười cười, lập tức cúi xuống hôn cô, còn cắn môi cô một cái, khiến cô đau điếng. Bị anh chặn miệng, Tô Miên chỉ lúng búng là không thể thốt ra lời.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN