Loạn Thế Tài Thần
Tâm sự
– Tối lên bar không bạn ei!
– Ô cê bạn ei! Để lát tớ rủ em Linh.
– Há há, đêm nay phải quẩy hết mình!
…
Hai tên thanh niên đầu tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ, một thân quần áo hàng hiệu sặc sỡ không kiêng nể gì hào hứng nói chuyện với nhau, có lúc còn cười phá lên ha hả, dù lúc này đang là trong lớp học.
Phía trên bục giảng, vị thầy giáo trẻ tuổi đeo kính vẫn chuyên chú giảng bài, vờ như không nghe thấy. Bàn ghế xung quanh, các học sinh mắt điếc tai ngơ, tập trung nhìn lên trên.
Trần Gia Minh cũng vậy, một tay hắn che một bên tai, một tay hắn cầm bút ghi chép. Bài giảng hôm nay rất quan trọng trong kỳ thi sắp đến, hắn không muốn vì bị phá rối mà bỏ lỡ.
– Các em tập trung, phần này là phần có thể sẽ quyết định 50% số điểm bài thi tuần sau.
Thầy giáo trẻ hắng giọng nói lớn, đổi lại là hai tên học sinh kia bất mãn nhìn lên.
– Gì mà lớn tiếng thế ông thầy ?
– Bọn này đéo điếc?
– Ồn ào vcl!
..
Tên thầy giáo khẽ lung lay gọng kính, ánh mắt bối rối, giọng nói không tự chủ được nhỏ dần lại.
– Tôi …xin lỗi. Khụ, Về phương trình này… Ưm.. Bài toán này…
Học sinh ngồi khu bàn đầu còn đỡ, góc nhìn tốt, âm thanh nghe vào. Bất quá mấy tên phía sau thì chịu khổ rồi, bục giảng xa xa nhìn không rõ chữ, giọng thầy giáo đã nhỏ còn bị các âm thanh ồn ào phía sau phá ngang.
Tất thảy học sinh một mặt buồn giận mà không dám làm gì, không dám hó hé một câu. Trần Gia Minh cũng cau mày, hắn là một học sinh giỏi, đúng thế, nhưng hắn không thể chỉ nhìn nội dung trong sách mà có thể thấu hiểu tất cả. Hơn nữa thầy giáo cũng đã nói, phần này rất quan trọng đến bài thi tuần sau. Mà bài thi tuần sau còn có bài nào nữa, thi cuối kỳ a!
Nghe chữ được chữ không, hắn cực độ khó chịu. Quay đầu lại một chút, nở nụ cười tự cho là thân thiện nhất, hắn khẽ mở miệng..
– Mấy ông ơi, nhỏ giọng một chút được không!
Tên tóc xanh nghe nói, nhìn lấy Trần Gia Minh, cười khẩy:
– Đéo thích! Ý kiến gì?
Tên này là Hoàng Hoài, một thanh niên đua đòi ăn chơi trác táng, rất có máu mặt trong ngôi trường trung học phổ thông Trần Phú này. Nghe nói bố hắn là phó phòng giáo dục huyện, gia thế liên lụy khá lớn. Bình thường mối quan hệ của hắn và Trần Gia Minh cũng xem như tạm được, đó là bởi vì vốn dĩ cả hai chẳng bao giờ có tiếp xúc gì.
Tóc đỏ cũng khinh thường nhìn hắn, vô tình hay cố ý xắn tay áo lên , để lộ một hình xăm trông khá uy mãnh. Hắn nhổ toẹt mỗi bãi nước bọt, trầm ngâm không nói gì.
Tên này Nguyễn Hữu Dũng, cũng là tay anh chị số má nhất trong trường. Vốn dĩ cha hắn là một tên lưu manh chỉ biết liều mạng chém giết, nhưng nghe đồn từ sau khi thiên địa biến đổi, cha hắn thức tỉnh được năng lực gì đó, dần dần trở nên cường đại, thống trị cả khu vực Cầu Giấy này. Bao nhiêu lưu manh lâu la dần dần quy tụ về dưới trướng cha hắn, hắn cũng theo đó mà dần dần có được địa vị. Hai tên giao du với nhau, tự lập băng đảng trong trường học, nghiễm nhiên trở thành bá chủ nơi này.
Thiên địa biến đổi, đại khái nói về quãng thời gian hai tháng trước. Toàn thế giới xảy ra dị biến, khắp nơi động đất núi lửa liên miên, đến khi an tĩnh lại diện tích trái đất đã tăng lên đến vô số lần. Các lục địa trở nên ngày càng rộng lớn, cách xa nhau, từng mảng thổ địa không biết tên xuất hiện, từng kỳ hoa dị thảo đột nhiên mọc ra.
Nhân loại vốn dĩ thích ứng cực mạnh, qua một đoạn thời gian không có biến cố gì xảy ra đã dần dần thích nghi, tựa như trái đất chỉ đơn thuần nóng nảy giản nỡ ra mà thôi. Tuy nhiên một số nhân loại ngày càng thức tỉnh các loại năng lực kỳ lạ, còn có ăn vào các loại kỳ hoa dị thảo kia cũng có tác dụng tăng lên thực lực mạnh mẽ hơn. Cha Nguyễn Hữu Dũng cũng là một trường hợp đặc biệt như vậy.
Tuy nhiên đại đa số dân chúng vẫn là bình thường, sinh hoạt một ngày không có quá nhiều khác biệt, có chăng cũng là diện tích đường đi xa hơn, cuốc bộ thêm mỏi chân.
Trần Gia Minh cũng chỉ là một tên bình thường không thể bình thường hơn. Lúc trước cũng đã ước ao đột nhiên thức tỉnh siêu năng lực, thoát khỏi kiếp sống nghèo khổ, bay lên đỉnh cao nhân sinh. Tuy nhiên sau vô số lần thử nghiệm các loại phương pháp, hắn đành tiếp nhận một sự thực, thời đại thay đổi thì thay đổi, hắn vẫn chỉ là con kiến hôi.
Kiến hôi chung quy kiến hôi, học tập vẫn phải cố gắng. Ngươi sinh ra nghèo khó không phải lỗi của ngươi, tương lai nghèo khó, đấy chắc chắn là lỗi của ngươi, trong tâm niệm Trần Gia Minh luôn khắc sâu như thế.
Giờ phút này, mắt thấy hai tên vô lại này không có ý tứ hạ thấp âm thanh để các bạn học nghe giảng, Trần Gia Minh trong lồng ngực tuôn ra một đoàn lửa vô danh. Hắn cúi đầu, bàn tay nắm chặt, ánh mắt long sòng sọc, rất muốn chửi ầm lên. Tuy vậy, chỉ một lát cân nhắc được mất, hắn đành buông ra, thở dài, quay lại cố gắng nghe giảng.
Nguyễn Hữu Dũng hai mắt khép hờ nhìn lấy biểu lộ của hắn, cười đểu.
Tiếng trống trường vừa dứt, hết thảy học sinh tất bật dọn dẹp đồ đạc rời phòng. Trần Gia Minh cất vào một đống sách vở, bận bịu nhìn lên bàn xung quanh xem các bạn học có để quên bút thước gì không hắn còn dùng đỡ phải mua.
“May thế, có hai cây bút trông còn mới. Đỡ được một thời gian!”
Trần Gia Minh vui vẻ thầm nghĩ, đeo lấy ba lô rời phòng. Bước chân ra khỏi cửa, bỗng một bàn tay xăm trổ ngăn hắn lại.
– Về sớm thế bạn! Anh em tâm sự tý.
Âm thanh ồm ồm của Nguyễn Hữu Dũng vang lên, thân hình to lớn của hắn chặn ngang cánh cửa, những tia nắng lắt léo xuyên qua thân hình của hắn chiếu bóng vào, che trọn thân người cao gầy của Trần Gia Minh.
Hoàng Hoài cũng chậm rãi bước ra, lắc lắc chiếc vòng bạc sang trọng, âm thanh bén nhọn.
– Lúc nãy trông bạn có vẻ không phục, có gì từ từ nói nhá!
Trần Gia Minh lúc này tuôn ra một thân mồ hôi lạnh, hắn không ngờ hai tên này nhỏ mọn và thù dai đến thế. Vốn chỉ là một câu nhắc nhở đơn thuần, thế mà lúc này hai tên này vẫn ráng ở lại đợi muốn ”xử” hắn. Luận giá trị vũ lực, hắn không thể nào là đối thủ của Nguyễn Hữu Dũng, luận gia thế, hắn không bằng Hoàng Hoài. Bất đắc dĩ hắn nói:
– Hai ông làm gì thế, tôi còn phải về sớm có việc.
Hoàng Hoài ánh mắt ti hí, cười ha hả:
– Có việc, gì mà quan trọng vậy?
– Bạn đéo để bọn tôi vào mắt rồi, tâm sự có tý cũng đéo được?
Nguyễn Hữu Dũng trực tiếp hơn, đi lên chính là một đấm vào bụng Trần Gia Minh, sức lực to lớn khiến Trần Gia Minh đau dãy dụa, gục xuống nôn khan. Đoạn hắn xoa xoa nắm tay, cất giọng.
– Lắm chuyện thế bạn, đập nó nhanh còn về tắm rửa, tối đi quẩy chứ.
Hoàng Hoài nhún nhún vai, đoạn đi lên cũng là quyền đấm cước đá.
– Bạn ei, nói gì đi chứ? Có ý kiến gì, nói đi chứ?
– À, à, không nói gì à. Không xin tha à.. Lì này, lì này…
– Đjt mẹ, thái độ này..
Mỗi câu nói ra là một cú mạnh mẽ, khiến thân thể phía dưới kịch liệt đau nhức run rẩy.
Trần Gia Minh cuộn người lại dưới đất, ý thức mơ hồ cố gắng bảo hộ các vị trí yếu hại. Hèn nhát xin tha ư, hắn không muốn. Dù nghèo khổ gầy yếu, song sâu thẳm bên trong nội tâm hắn có một sự cứng rắn ngoan cường.
– Này, hai ông làm gì thế?
Một giọng nữ lanh lảnh vang lên, tiếp đấy chủ nhân thanh âm xuất hiện. Là một thiếu nữ xinh đẹp, mặc bộ váy ngắn, trang điểm thời thượng. Hai tên côn đồ nghe thấy, thong thả dừng tay lại. Tóc đỏ Nguyễn Hữu Dũng khoanh tay mà đứng, tóc xanh Hoàng Hoài vội vã tiến đến cười làm lành, một mặt nịnh nọt.
– Ơ Linh, bọn này đang tâm sự thằng bạn tý. Hề hề, không có gì đâu!
– Tối nay rảnh không, lên Heaven chơi!
Thiếu nữ vừa đến liếc nửa con mắt quan sát Trần Gia Minh đang nằm co rúm dưới đất xong không thèm đếm xỉa tới, một mặt tiếc nuối rèn sắt không thành thép nhìn hai tên kia nói rằng:
– Đã nói hai ông bao nhiêu lần rồi,mấy thằng vô dụng như thế này kệ mẹ nó đi. Đánh đấm làm gì bẩn tay mang tiếng, ngu vl. Tối nay tôi rủ thêm mấy con bạn đấy!
Dứt lời liền quay lưng đi, chiếc váy ngắn cũn cỡn bay phấp phới lộ ra viền quần lót trắng hồng, làn da trắng nuột khiến hai tên kia khẽ nuốt một ngụm nước bọt. Hoàng Hoài giơ chân đá lấy Trần Gia Minh, chán ghét nhổ toẹt một bãi nước miếng.
– Lần đầu bọn tao tha, lần sau còn thái độ mày chết chắc. Nhớ đấy!
Nói đoạn hắn vội vã đi theo thiếu nữ kia, Nguyễn Hữu Dũng cũng phủi tay bước đi.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!