U Minh Đại Đạo - Chương 26: Đóng trại
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
111


U Minh Đại Đạo


Chương 26: Đóng trại


Song Hỏa Quyền Hầu được miêu tả như một yêu thú cực kỳ to lớn, cao hơn bốn mét, mình đầy cơ bắp, đặc biệt hai cánh tay có thể tạo ra lửa kết hợp với nắm đấm của mình làm nên tên tuổi khắp gần xa Bích Ngọc Lâm.

Bởi vì sức mạnh cùng uy vọng của nó mà dẫn đến vô vàn yêu thú chạy đến đầu quân làm thuộc hạ dưới trướng, phần để thành lập nên một thế lực, đồng thời cũng là tìm chỗ dựa. Trong số chúng phải kể đến ba đầu lĩnh mạnh nhất cùng hơn 10 đầu lĩnh khác và Thiên Lý Kim Xà mà đội Vương Phong vừa quét sạch chỉ thuộc top mười phía sau mà thôi.

Trời đã không còn sớm, cả đội phải di chuyển rất nhanh mới kịp thời đến được chỗ khá gần với mục tiêu thứ hai vào ngày mai.

Đốt chút lửa để dọa lũ yêu thú rồi chia nhau dựng lều. Thời đại phát triển nên lều trại cũng được thiết kế đơn giản, dễ sử dụng và tiện nghi hơn, chỉ cần theo hướng dẫn kết hợp một khu vực trống trải là có thể dựng được một túp lều ấm cúng, đặc biệt chất liệu vải phi thường tốt lại có thể hỗ trợ một phần điều tiết nhiệt độ môi trường nên rất được ưa chuộng, giá chỉ tầm 1000 Gol.

Tống Uyển thấy lếu trại đã hoàn tất liền kêu một.

– Được rồi, mọi người lại đây nghe kế hoạch ngày mai.

Vừa nói cô vừa chuyền tay cái máy tính bảng của mình có ghi đầy đủ thông tin mục tiêu tiếp theo cho từng người.

– Mục tiêu tiếp theo của chúng ta sẽ là Thiết Cương Địa Ngưu, song hệ Kim – Thổ, vào khoảng cấp 3 sơ kỳ, một trong tam đại đầu lĩnh mạnh nhất dưới trướng Song Hỏa Quyền Hầu.

– Song hệ?

Là lần đầu tiên nghe đến yêu thú song hệ nên Vương Phong hơi thắc mắc, Tống Thiết đang cầm máy tính bảng liền đưa qua cho hắn xem, tiện thể giải thích thêm mấy câu.

– Yêu thú khác với tu sĩ, đạt được thiên phú từ khi ra đời, thể chất hay thuộc tính đều ưu việt hơn so với con người và việc sở hữu song hệ, tam hệ cũng không phải hiếm thấy. Tuy nhiên nhiều hệ hay đơn hệ cũng không biểu thị điều gì, ngoại trừ việc có thêm vài yếu điểm.

Vương Phong gật gù hiểu ra, nhận thấy do mình đã bỏ lỡ quá nhiều tiết học ở học viện nên mới có cái đầu trống rỗng như hiện tại.

– À, tôi chưa từng nghe qua bao giờ

– Cậu học trường nào?

Hàn Trung cũng nhiệt tình nói chuyện với hắn hơn, Vương Phong dĩ nhiên không ngại nói ra.

– Đông Hạ học viện.

– Ồ với tư chất này hẳn phải là học viên hạch tâm?

– Vâng, các anh cũng biết đến học viện sao?

– Dĩ nhiên, tụi này cũng từ đó mà ra, có điều chỉ Tống Uyển là chính thức tốt nghiệp, ha ha. – Tống Thiết cười lớn thú nhận mà không hề có chút xấu hổ hay thẹn thùng gì cả.

Mọi người vui vẻ trò chuyện, Vương Phong biết được cả bốn người đều xuất thân từ Đông Hạ học viện, tuy nhiên do hoàn cảnh không tốt nên chỉ học đến nửa vời, thấy làm nhiệm vụ công hội ngon lành nên chuyển sang hết thảy, riêng Tống Uyển với tư chất khá tốt nên bị học viện kiên quyết giữ lại và đã tốt nghiệp, ba người trẻ 23 tuổi, chỉ riêng Hàn Toại đã 45 tuổi – bác của Hàn Trung, đồng thời là người dẫn dắt bọn họ đến với công hội.

– Thì ra vậy, mọi người chắc làm thợ săn được lâu rồi nhỉ?

– Dĩ nhiên, hơn 5 năm rồi, nhiều nhiệm vụ khó hơn lần này rất nhiều, đôi khi cái giá phải trả….

Tống Thiết đang hồ hởi kể chuyện thì đột ngột dừng lại, không khí hơi trầm xuống, Vương Phong ngước nhìn Hàn Toại cúi đầu chẳng nói một lời liền hiểu ra trong quá khứ chắc đã có một việc đau lòng đến nỗi người đàn ông trầm lặng, kiên cường như thế cũng khó kiềm chế.

Thấy không ai dám mở lời tiếp tục nên hắn đành xung phong, cũng may Hàn Trung nhanh chóng tiếp lời để cuộc trò chuyện trở lại.

– Hừmmm, đây là nhiệm vụ đầu tiên tôi tham gia, chỉ học ở Đông Hạ quả thật chán.

– Ha ha ha, tụi này hồi xưa cũng như vậy, chán ngắt lại chẳng làm gì ra tiền, qua công hội cho khỏe, vừa tự do, thoải mái vừa đủ tiền tiêu xài.

– Đúng rồi, dù sao đến 25 tuổi cũng phải ra biên giới trấn thủ, làm nhiệm vụ công hội, trải nghiệm nhiều thì cơ hội sống sót khi đó sẽ cao hơn.

– Sao lại phải ra biên giới trấn thủ?

Vương Phong là lần đầu tiên nghe đến việc năm 25 tuổi sẽ phải ra biên giới gì đó, Tống Thiết biết rõ nhất nên giúp hắn hiểu một chút

– À, cậu còn chưa được đề cập đâu, đến năm 18 tuổi, toàn thể thiếu niên đều sẽ được thông báo về việc này. Bất kể là ai và đến từ đâu, miễn rằng có thẻ căn cước thuộc về đại quốc gia Lam Vũ thì vào năm 25 tuổi sẽ phải tham gia nghĩa vụ trấn thủ biên ải của tòa thành đang sinh sống.

– Thôi kệ đi, kể ra nhiều lắm, để thằng nhóc lại suy nghĩ nhiều.

Hàn Toại đã hết buồn liền muốn chuyển đề tài, mặc dù Vương Phong có chút hứng thú nhưng còn đến những 9 năm nữa, không việc gì phải gấp gáp.

Nói chuyện thêm một lúc thì cả đội giải tán về lều, buổi tối nơi này khá yên tĩnh, quá thích hợp cho việc tu luyện xuyên suốt, dẫu sao cũng tắt đèn rồi nên Vương Phong thoải mái vào bên trong giới chỉ.

Hữu Sinh dưới dạng tiểu đồng đang tưới nước cho mấy bụi cây gần đó thấy hắn đi vào liền hữu ý nhắc nhở.

– Ngươi nếu lại đột phá Ám hệ thì căn cơ sẽ không trụ nổi đâu, tốt nhất là phát triển Quang hệ cùng Mộc hệ, song song cả ba thì mới hoàn hảo nhất.

– Được, lúc này đã khuya, mượn lực môi trường nên tốt nhất là luyện Mộc hệ vậy.

Đạt đến ngũ trọng ở Mộc hệ trong thời gian ngắn như thế khiến bản thân hắn còn không tin tưởng nổi, xem qua một vài sách đều không đề cập đến việc người mang đa hệ, một trong số chúng có tư chất tốt liền kéo theo thuộc tính kia hay ngược lại nhưng chỉ có cách giải thích này mới phù hợp nhất mà thôi.

Mỗi khi tu luyện Mộc hệ đều cho hắn cảm giác được sự tươi mới đầy sinh cơ, tế bào chết trong cơ thể như được lọc đi mấy phần, mỗi lúc một thanh thuần mát mẻ khiến cho tâm trí con người cũng nhẹ nhõm hơn.

Tiêu hao hết năng lượng Mộc hệ một lượt xong lại tiếp tục hấp thu bù lại, thêm vào linh khí của thiên địa môi trường khiến cho nội thể ngày càng mạnh mẽ.

Sau khi đã qua vài lần tiêu hao – hồi phục, đã đến lúc rèn luyện linh thức một chút, phạm vi mà Vương Phong phải phát triển quá rộng lớn, đôi lúc bản thân từng suy nghĩ đến việc mình có nên chỉ tập trung một thứ hay không nhưng cuối cùng từ bỏ. Những thứ hắn đang sở hữu đều đến từ những người có công tái tạo với hắn, dù duyên hay nợ đều không thể chối cãi.

Linh thể của hắn hiện tại đã đạt được một số thành tựu nhất định, trong đó ngoại trừ Chiến lực đã đạt đến Thượng Nhân cảnh nhất trọng thì còn lại đều lơ lửng giữa Luyện Thể cảnh

Nhờ vào Âm Dương và Huyết Nguyệt đồng thời tương trợ và sử dụng nhiều nên chắc chắn Nhãn lực đang ở thất trọng trở lên, cách đột phá không còn xa nữa.

Riêng về Trí lực, việc kiểm soát linh thức đã thuần thục không ít, dĩ nhiên phải hơn tam trọng rồi. Còn lại Tốc lực và Ngự lực vẫn một mực dừng lại ở nhất trọng, trước mắt hắn cũng chưa có ý định phát triển chúng, ban đầu hắn có nhiều kế hoạch rèn luyện nhưng thực sự đến lúc đối diện mới biết bản thân mình không phải ba đầu sáu tay.

– Haizzz, mệt chết ta rồi… phùuuuu.

Hữu Sinh ở bên cạnh hài lòng nhìn đệ tử lão chủ nhân chăm chỉ nhưng vẫn phải đốc thúc một hai.

– Ngươi còn phải học tập phù đạo nữa đấy, ngày sau những thứ cần thiết đều đắt đỏ đến không tưởng, chỉ có phù đạo mới trang trải nổi.

– Ân, ta biết rồi, chẳng qua ta cảm thấy mình quá yếu, không thể một lúc tu luyện nhiều thứ.

– Yên tâm đi, lúc này ngươi cực gấp mười lần thì sau này gấp một ngàn lần như vậy, ha ha

– …

– Đổi lại sức mạnh của ngươi không phải một kẻ bình thường, thậm chí con cháu thế gia có thể so sánh được.

– Hy vọng là vậy, aishh… tiếp tục thôi.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN