U Minh Đại Đạo
Chương 45: Dưỡng ma công pháp
[ Châu Thành nghĩa địa ]
Sau khi Vương Phong rời khỏi độ chừng nửa giờ thì bảy người của Tà Ma tông mới từ trong vô thức tỉnh lại, chỉ một người duy nhất không mấy vui vẻ, còn lại đều cùng cảm giác mừng như điên, cuối cùng bọn họ cũng đã đạt được điều kiện tiên quyết để luyện công pháp độc môn.
– Thiết Sinh? Ngươi đừng buồn.
– Ừ, mặc dù trước giờ cá sấu luôn bị ta chửi mắng nhưng đến phút cuối cùng nó vẫn một mực bảo vệ ta, giờ mất đi rồi quả thực tiếc nuối.
– Không sao, người kia cũng đã giúp chúng ta một đoạn lớn như vậy, ngươi đừng hận.
– Ta không hận nổi, nhìn này…
Kẻ đó đưa bàn tay ra, một dòng năng lượng Ám hệ cuộn trào đầy uy lực xuất hiện khiến cho những người đứng bên cạnh rục rịch, chính là sự chấn nhiếp của đồng hệ cấp cao hơn.
– Giống y hệt Ám hệ thật sự, mà còn đạt đến Hư Ám. – người khoác áo choàng bạc hiểu biết liền thốt lên cảm thán.
– Ừ, ta cảm nhận được nó còn điểm nổi bật khác, tính ra…
Thiết Sinh định nói mình chẳng lỗ vì tư chất của hộ mệnh giả của hắn chỉ là Bạch sắc – thấp nhất nhưng chợt nghĩ đến thân ảnh quen thuộc đó liền không thể thành lời, một bên không thể nào sống lại, một bên là thứ hắn cả đời truy cầu chưa chắc đạt được nhưng đã nằm trong tay.
– Thôi! Cứ xem như qua rồi.
Mấy người bên cạnh thấy vậy liền chuyển đề tài, sợ người nọ lại suy nghĩ nhiều.
– Hừm, lại nói công pháp này thật khó luyện, chúng ta vì tư chất thấp nên mới đầu nhập Tà Ma Tông, không ngờ mém nữa mất mạng, bọn trưởng lão toàn chỉ biết xảo ngữ, tâng bốc công pháp đến cực điểm.
– Phải thôi, bọn chúng có người hộ pháp, chỉ dẫn đàng hoàng, còn chúng ta, nếu thành công thì tốt, không được thì bỏ, chúng chẳng mất mác gì.
Người vận áo choàng bạc thấy mọi người kích động cũng không muốn cản, bản thân hắn chính là nghĩ như thế thì hòa giải cách nào được, bâng quơ suy nghĩ về chuyện vừa rồi.
– Này, mọi người thấy thiếu niên lúc nãy thế nào.
– Tu vi không cao nhưng cực mạnh, đặc biệt là hộ mệnh giả của hắn, chấp hai, ba đối thủ quần công đều không thành vấn đề.
– Mang Ám hệ trên người… đột nhiên ta nghĩ đến… – Thiết Sinh suy nghĩ rồi ngừng lại.
– Kẻ bị truy nã, phải nói Ám hệ lúc nãy cực kỳ cường đại, chỉ một chút đã giúp Thiết Sinh cải biến nhiều như thế, khẳng định rồi.
– Chúng ta nên làm gì nhỉ?
Suy nghĩ chút, một trong số họ lên tiếng.
– Hay tìm người đó thử xem, Tà Ma Tông đối xử thế nào đều đã rõ, dù chúng ta yếu nhưng không thể chết vô dụng.
– Ừ, quyết định vậy đi, dù sao lần này cũng được xem là lịch lãm, muốn đi bao lâu tùy ý nên thoải mái
Tất cả đều xuất phát từ tâm lý tìm kiếm chỗ dựa tốt và có hay không quyết định lần này của bảy người họ là đúng.
…
Vương Phong bắt tiếp chuyến tàu điện siêu tốc đến trung tâm thị trấn, ngồi trong khoang riêng, không đợi được cám dỗ liền lấy ra hai chiếc ngọc giản, truyền vào đó năng lượng, nôn nóng tiếp thu kiến thức bên trong.
[ Tà Luyện Chân Nguyên Công Pháp (nhị thức)
Nhất Thức: cần tìm nơi âm tính tuyệt đối, càng nhiều âm khí, tà khí càng tốt, nương theo khẩu quyết hấp thu và lưu giữ chúng lại bên trong máu huyết, từ từ loại bỏ năng lượng thuộc tính gốc, khi triệt tiêu hoàn toàn thì đến thức thứ hai.
Nhị Thức: tiếp tục thực hiện ở nơi phủ đầy âm khí, tiến hành tạo ra Tà Luyện Đại Trận hấp thu âm khí từ khắp nơi đổ về và tiêu hóa chúng càng nhiều càng tốt, cho đến khi máu huyết hoàn toàn chảy xuôi một dòng năng lượng giả Ám thì thành công, tuy nhiên quá trình này cực kỳ khó khăn và đau đớn, cần phải có người hỗ trợ, hộ pháp, nếu không sẽ dễ dàng thất bại ]
Vương Phong chưa bao giờ thấy một loại ngọc giản kiến giải thô sơ đến như vậy, không có ghi lại kinh nghiệm đã đành mà lại còn rất mơ hồ, đầy đủ nhất chỉ có khẩu quyết và theo như thực tế hắn thấy đều thiếu đi khá nhiều chi tiết cần quan tâm, chẳng trách bảy người kia thất bại mấy lần, nếu không có hắn sợ rằng cuối cùng cũng khó hoàn thành được.
– Hy vọng cái này tốt hơn.
[ Dưỡng Ma Công Pháp (Ám hệ)
Dưỡng Ma Công Pháp chỉ dành riêng cho Ám hệ, gồm có năm cảnh, người luyện bộ công pháp này tùy theo từng cảnh giới mà đạt được nhiều lợi ích khác nhau, có hai yếu tố quan trọng, một là tư chất thuộc tính, còn lại nhờ môi trường. Thông qua phương pháp liên kết và phát triển đặc biệt để chuyển đổi âm, ma khí trở thành năng lượng cung cấp cho Ám hệ của người tu luyện.
Ma Chủng Chi Cảnh (yêu cầu Nhất Nguyên): tùy thuộc vào thuộc tính và môi trường mà khi trồng hạt giống của tà ma vào người sẽ cho ra hiệu quả khác nhau. Cần tìm nơi chứa thật nhiều âm khí, ma khí… phối hợp với Ám hệ nội tại, ngưng luyện chúng theo khẩu quyết để tạo ra một hạt Ma chủng đặt ở nơi gần với những bể chứa năng lượng nhất, thứ quan trọng là cần phải tích đủ âm, ma khí. Chỉ cần hoàn tất, Ma Chủng sẽ hỗ trợ cơ thể hấp thu tà khí khắp nơi để chuyển hóa thành năng lượng cung cấp cho Ám hệ.
Ma Thụ Chi Cảnh (yêu cầu Nhị Nguyên): tiếp tục nuôi dưỡng bằng tà khí cường thịnh, nương theo khẩu quyết mà luyện chế, biến đổi Ma Chủng thành Ma Thụ mang hình dáng như một cái cây nhỏ, tốc độ hấp thu hay luyện hóa đều mạnh rất nhiều. Đặc biệt khi đến một bước này thì bên trong chủ thể sẽ tồn tại một loại năng lượng đặc biệt, gọi là Ma khí, tùy ý toát ra ngoài cơ thể để cải biến môi trường nhưng không thể tự hấp thu lại.
Ma Hoa Chi Cảnh (yêu cầu Tam Nguyên): Thụ Ma cuối cùng nở thành Ma Hoa, mọi mặt đều vượt trội hơn rất nhiều, tuy nhiên để phát triển thành Ma Hoa cần cung cấp lượng âm, ma khí nhiều hơn gấp bội phần, tốt nhất là một ngôi lăng mộ hoặc hào huyệt chôn xác người mới đủ để nó chuyển đổi, không thì phải tích lũy dần. Điểm đặc biệt của Ma Hoa rằng không chỉ có thể toát ra Ma khí, cải biến môi trường mà vô thức còn hút đi năng lượng của vạn vật bị nó bao phủ, thu về cho chủ thể luyện hóa, tuy nhiên hiệu quả rất thấp.
(Còn nữa) ]
(Kiến giải: Dưỡng Ma Công Pháp giống như trồng một cái cây, bình thường sẽ hút nước và dinh dưỡng rồi chuyển hóa ra khí oxi cho con người còn Ma Chủng sẽ hút tà khí rồi biển đổi thành Ám lượng cung cấp cho chủ thể và vẫn phát triển, lớn lên dần)
– The Fuckkkk, con mẹ nó “còn nữa” là như nào????
Thông tin kết thúc đột ngột khiến Vương Phong hét lớn, một bụng toàn lửa giận, thật không ngờ Tà Ma Tông nếu không phải là làm ngọc giản thiếu kiến giải thì giấu giấu giếm giếm, ghi rõ ràng năm cảnh mà phát cho đệ tử chỉ có ba cảnh mà thôi.
Dù vậy nhưng phải nói bộ công pháp này quả nhiên thích hợp với hắn, dẫu Âm Dương nhãn và Ám hệ đều có thể hoàn thành công việc của Ma Chủng một cách đơn giản và nhanh chóng hơn gấp mấy lần nhưng người ta ngại ít chứ chẳng ai ngại nhiều cả.
Đặc biệt công việc Dưỡng Ma lại khá đơn giản vì người bình thường nếu chỉ dùng Ma Chủng, Ma Thụ… thì tốc độ hấp thu tà khí khá thấp nhưng hắn có Âm Dương nhãn hỗ trợ. Tóm lại tốc độ tu luyện Ám hệ vẫn không có tinh tiến nhiều nhưng đột phá Dưỡng Ma Công Pháp sẽ nhanh hơn, cái hắn đánh chủ ý chính là điểm đặc biệt của những tầng thứ trong công pháp.
– Được rồi, tối nay thử một chút, để xem có lừa gạt mình không, cái tông môn này cũng điêu toa chẳng ít.
Vương Phong vẫn còn chút bất mãn nhưng không biết phát tiết ở đâu, hai cảnh kia hẳn phải thăm thú Tà Ma Tông một chuyến hoặc trấn lột của mấy cao tầng trong đó thì mới may ra có được, đường nào cũng thực không dễ dàng.
…
Hiện tại hai người Vương Phong và tiểu đồng đứng trước một cửa hàng bán vũ khí và song song đó là nơi rèn đúc, quả nhiên biết làm ăn kinh doanh.
– Chắc không có bảo khí đâu nhỉ? – Vương Phong đảo mắt qua lại đều không thấy được năng lượng thuộc tính.
– Ngươi nghĩ dễ tìm lắm? May ra có khảm yêu đan là mừng rồi.
– Thôi vậy, về để ta tự khảm phù là được, tiết kiệm một chút, ta định mua thêm hộ giáp nữa.
Nhìn hững thanh treo lủng lẳng trên mấy bức tường hẳn chỉ là hàng trưng bày mà thôi, cả hai nhất trí liền hỏi quản lý cửa hàng về mấy loại tốt hơn.
– Các vị muốn chọn kiếm tốt thì mời vào gian bên trong, tuy nhiên giá cả có hơi cao một chút.
– Được, cảm ơn.
Ở tiền sảnh hầu như treo đủ loại binh khí không có phân biệt gì cả nhưng mỗi căn phòng nằm ở bên trong chỉ dành riêng đặt một loại mà thôi và đặc biệt được bảo vệ bên trong những chiếc hộp sang trọng.
– Chắc hộp ngọc là ngon nhất nhỉ? – Vương Phong lưỡng lự nhìn nhiều loại kiếm được bảo quản khác nhau.
Hữu Sinh là khí linh nên dĩ nhiên việc lựa chọn binh khí đối với nó cực kỳ đơn giản, ra hiệu cho Vương Phong đừng làm phiền rồi làm một dạng cao nhân cái thế, chấp tay sau lưng đi vòng vòng căn phòng nhìn vào từng cái hộp một.
– La Không, Tử Đình, Lôi Diện… toàn đồ cùi, so với ta thì còn cách cả tỷ tỷ năm.
Vương Phong vòng quanh gian phòng xem xét nhưng hầu như không nhìn ra điểm đặc biệt gì trên những thanh kiếm làm từ các kim loại khác nhau, có vàng, bạc, huyền thiết… nhưng hầu như chỉ có tính chất sắc bén, nhẹ, nặng là chủ yếu, không hề chứa bất kỳ thuộc tính hay bất cứ chức năng nào khác.
Quản lý thấy hai người tới tới lui lui vẫn chưa lựa chọn được, nhìn vẻ ngoài hẳn đang tìm một thanh kiếm thật tốt nên hắn liền tiến lại ngõ lời.
– Chào hai vị, thật ra bản tiệm có ba thanh hảo kiếm nhưng giá cả hơi đắt, chẳng hay các vị muốn xem qua không?
Hữu Sinh liếc liếc người đàn ông trước mặt khó chịu, cứ nhiên là muốn dò xét bọn họ một hồi mới chịu mang đồ tốt ra.
– Hy vọng là đồ tốt thiệt nha, không có qua mặt được ta đâu.
– Dĩ nhiên, mời hai vị đợi giây lát.
Người quản lý ra ngoài vài phút rồi cùng trở lại với mấy thanh niên to khỏe ôm ba chiếc hộp làm từ bích, lam và hắc ngọc, bên trong đặt ba thanh kiếm phi thường tinh xảo, dù vẫn như cũ không hề có năng lượng thuộc tính dao động nhưng so với những binh khí nơi này thì chỉ nhìn qua liền biết được trời vực.
– Không tệ, niên đại khá lâu, chất liệu cũng tốt, Vương Phong ta thấy ngươi nên chọn một trong ba thanh kiếm này.
– Được, để ta xem.
Nhìn qua một lượt, Vương Phong ngay lập tức bị thu hút bởi thanh kiếm đơn giản nằm trong hộp hắc ngọc, không hề có vỏ hay bất kỳ họa tiết nào đặc biệt, chỉ là chuôi màu đen và lưỡi kiếm to vừa phải, đơn điệu nhưng không tầm thường, mấy phần tương tự với Thuần Quân kiếm nhưng chất liệu phải nói tốt hơn gấp mấy lần.
– Ngài thích Huyền Tiên Kiếm? – người quản lý rất giỏi nhìn sắc mặt của khách hàng mà đoán.
– Vâng, thanh kiếm này trị giá bao nhiêu?
– 80 Lục Tinh – đắt nhất trong cửa hàng chúng tôi.
– Giảm bớt một chút được không? Tôi chỉ có 75 Lục Tinh trong người. – Vương Phong gãi gãi đầu khó xử, không ngờ đắt đến vậy.
– Ha, vâng, không được quý khách, gia đình chúng tôi mấy trăm đời đều luyện khí, cho nên rất trân trọng chúng, mỗi cái giá niêm yết nơi này chưa bao giờ hạ xuống hay tăng lên dù chỉ 1 Gol.
Người quản lý vẻ mặt tươi cười vừa từ chối vừa tự hào nói về lịch sử gia tộc, dĩ nhiên lời ông nói là thật, kể cả ông cũng dành rất nhiều tình cảm cho công việc của mình.
Vương Phong bối rối không biết làm tế nào vì 5 Lục Tinh là không nhỏ, định bụng sẽ đến cửa hàng nào đó bán mấy viên yêu đan thì đột nhiên nhớ đến một bảo khí lâu nay bản thân chưa từng dùng đến, đã vậy thì bán ra để nó tìm chủ mới vậy.
– À, nơi này có mua vũ khí không nhỉ?
Nghe Vương Phong hỏi, quản lý liền gật đầu mỉm cười, có chút ý vị đoán thử thiếu niên trước mặt có thể mang ra thứ gì để bán lại cho một xưởng rèn khí đây.
– Đây.
Vương Phong vừa nói vừa lấy ra một gậy phất trần với thân cầm của nó như được làm từ băng nhưng nhìn kỹ sẽ thấy là lam ngọc và từ bên trong đó, tự sinh hàn băng toát ra ngoài.
– Bảo…bảo khí?
– Đúng vậy, quản lý xem thử đáng giá bao nhiêu?
Quản lý vội vàng lau tay mình rồi cầm ra ngoài để nhờ người có khả năng giám định, Vương Phong nhìn thanh kiếm trên tay mình mỗi lúc càng thuận mắt hơn, hắn thích những thứ đơn gian như vậy.
Mấy phút sau, quản lý cầm theo gậy phất trần trở lại, thái độ cởi mở hơn mấy phần.
– Vâng… đây là bảo khí Hoàng cấp trung phẩm Băng hệ, tuy nhiên chất liệu không quá tốt nên cửa hàng đưa giá 100 Lục Tinh, không biết ngài chấp thuận không?
Hữu Sinh thấy ông ta không có ý ém giá nên cũng gật gù ra hiệu cho Vương Phong đồng ý, quả thật chất liệu làm ra gậy phất trần còn thua xa Huyền Tiên Kiếm nhưng vì là bảo khí nên giá trị nhảy vọt.
Sau khi thanh toán tất thảy, Vương Phong lại có thêm một khoảng tiền lớn, tâm trạng vui vẻ giao Huyền Tiên Kiếm cho Hữu Sinh bảo quản rồi trở ra, trời cũng không còn sớm, phải bắt xe về ngay thôi.
Vừa đến cửa, thình lình xuất hiện một thân ảnh khá quen thuộc từ đằng xa đi lại, là Hàn Trung – đội viên của đội Tống Uyển, trông có vẻ hơi thất thần, không để ý mọi chuyện xung quanh.
Bản tính tò mò nổi lên, lấy ra cái khẩu trang, nón cùng chiếc áo khoác mặc vào rồi nhanh chóng tiến về phía Hàn Trung, đối phương vẫn như vậy, đến khi nghe Vương Phong gọi mới hờ hững nhìn lại.
– Vương Quang à, cậu ở đây làm gì?
– À, đến mua chút vật phẩm, còn ông anh, gì mà thất thần thế?
Hàn Trung có chút lưỡng lự chẳng biết nên nói ra không nhưng nhìn thiếu niên trước mặt rồi nhớ lại những gì cậu ta đã thể hiện, hy hữu giúp được bản thân thì sao.
– Không có gì, chẳng qua vào tuần sau Chiến Thương binh đoàn tuyển người, Tống Uyển, Tống Thiết đều nắm chắc, sợ chỉ mình tôi là không được chọn.
– Chiến Thương binh đoàn?
– À, nơi hội tụ những người trẻ tuổi, ngoài những lợi ích thông thường khi gia nhập một thế lực thì điều hấp dẫn nhất chính là có thêm đồng hành khi ra biên trải trấn thủ vào năm 25 tuổi, hiện tại nếu chuẩn bị thì lúc đó cơ hội sinh tồn sẽ cao hơn mấy phần.
– Thì ra là vậy, bọn họ yêu cầu rất cao hả? – Vương Phong hiểu được vấn đề liền hỏi
– Ừ, ngoài việc độ tuổi không quá 25 là điều kiện tiên quyết thì có 3 cách để gia nhập, thứ nhất thực lực đạt đến Tam Nguyên, thứ hai hộ mệnh giả Bậc 3 trở lên hoặc cuối cùng là thức tỉnh một đại đạo. Tống Uyển và Tống Thiết đều đạt đến Tam Nguyên, còn tôi mới vừa bát trọng, vô phương.
Vương Phong nghĩ nghĩ một chút cũng không có cách nào thúc đẩy được tốc độ tu luyện của Hàn Trung trong thời gian ngắn, tư chất bình thường mà hơn một tuần phải đột phá một trọng nhỏ, một cảnh lớn là điều không thể xảy ra được.
– Sao ông anh không thử tập trung vào một đạo nào đó xem, nói không chừng đạt được.
– Không thể, đã thử mấy trăm lần rồi, từ nhỏ thứ tôi đam mê nhất là bắn cung, thực hành cũng không tệ nhưng có lẽ thiếu duyên nên không thức tỉnh được. – Hàn Trung nói giọng hơi buồn, dường như khá thất vọng về mình.
Chợt nhớ đến nhiệm vụ lần trước chính là Hàn Trung dùng cung bắn chết con rắn lớn trong cự li rất xa và ngay lập tức chứ không hề có thời gian chuẩn bị gì cả, nếu như người có kỹ thuật bực này mà không thức tỉnh được Cung đạo thì có hơi đáng tiếc, nghĩ vậy, Vương Phong liền lén lén lấy ra một khối ngọc giản do sư phụ để lại, bên trong chứa đựng kiến thức và lý giải về Cung đạo đưa đến trước mặt Hàn Trung.
Đột nhiên Vương Phong chợt nghĩ “thì ra sư phụ không chỉ lo mỗi hắn mà còn muốn tìm thêm một vài hỗ trợ đắc lực cho đệ tử của mình.”
Hàn Trung nhìn chiếc ngọc giản tinh xảo trước mặt, dù không có năng lực gì để cảm nhận nhưng hắn đột nhiên ý thức được thứ này với mình rất quan trọng và đặc biệt giá trị.
– Ông anh cầm đi, không chừng sẽ giúp được ít nhiều đấy.
– Cảm… cảm ơn, nhưng đây là?
– Một ít kiến giải về Cung đạo, vô tình tìm được.
Chắc chắn không thể nào một thiếu niên bình thường 16, 17 tuổi có thể vô tình sở hữu thứ quan trọng như vậy nhưng Hàn Trung không muốn vạch trần, chính hắn cũng cần một cơ hội để phát triển và nếu đã nằm ngay trước mặt, tại sao không nắm bắt cơ chứ.
– Cảm ơn cậu rất nhiều, nếu thành công, ân tình này, suốt đời Hàn Trung tôi không bao giờ quên.
– Không có gì, đừng khách sáo.
Dù Vương Phong tỏ vẻ không mấy quan trọng như thật sự bản thân hắn cũng có phần tiếc nuối vì song nhãn mà phối hợp với Cung đạo thì khỏi phải bàn độ bá đạo nhưng nghĩ lại bản thân chẳng phải ba đầu sáu tay, vừa cầm kiếm cận chiến vừa tầm xa bắn cung, quá mệt mỏi, thay vì vậy thì hãy hai người hai việc, tạo nên một sức mạnh gọi là đồng đội, không tệ.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!