Chí Tôn Đặc Công - Chúng tôi cũng không dễ ăn hiếp đâu
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
113


Chí Tôn Đặc Công


Chúng tôi cũng không dễ ăn hiếp đâu



Chương 48: Chúng tôi cũng không dễ ăn hiếp đâu

Tên nhóm dịch: TTTV

Người dịch: Lưu Ly Phong

Biên: Xiao

Nguồn: TruyệnYY

Hà Thiên Phong vừa quăng pháo, lớp ba lập tức nổi giận.

– Phách lối cái gì chứ?

– Chỉ bằng cậu?

– Khoác lác à?

Hà Thiên Phong không chút nào luống cuống, cười hắc hắc, đắc ý nói:

-Lão tam là đai đen Taekwondo, cách đai đen nhị đẳng chỉ kém một cấp, đợi lát nữa sẽ biểu diễn Taekwondo, nếu không các người lên đài đối luyện thử?

Hà Thiên Phong vừa nói xong, khí thế bên lớp ba lập tức giảm xuống. Mặc kệ bọn họ có học Taekwondo hay không thì khái niệm “đai đen nhị đẳng” đều thường xuyên nghe thấy trên TV và trong sinh hoạt thường ngày, đai đen dù kém hơn đai đen nhị đẳng một đẳng cấp, nhưng đối phó mấy học sinh bình thường thì không có vấn đề gì.

Hà Thiên Phong nhìn đối phương không còn dám phách lối, sắc mặt liền vô cùng đắc ý, ra vẻ khiêu khích nhìn về phía Trịnh Mai, mà bộ dáng này khiến Trịnh Mai giận dữ không thôi, cô ta khẽ cắn môi hừ một tiếng, ngồi xuống.

Tiết Uyển Đồng nhìn Hà Thiên Phong đối cứng với Trịnh Mai không chút nào luống cuống, ra mặt cho cô, trong lòng lập tức ấm áp, vội vàng khuyên nhủ:

– Được rồi, mọi người đều là bạn học, không nên ồn ào. Mặc dù không phải một lớp nhưng vẫn là bạn cùng trường, không nên gây tổn thương hòa khí.

Hà Thiên Phong cười hì hì nói:

– Cô Tiết đừng sợ. Có bọn em ở đây, không ai dám khi dễ cô, ai khi dễ cô thì bọn em đánh một bạt tai trả lại!

Trước đó Tiết Uyển Đồng luôn bị Trịnh Mai chèn ép, bây giờ thấy Trịnh Mai bị Hà Thiên Phong làm cho á khẩu, trong lòng kỳ thật cũng mừng thầm, cũng có hai phần cảm động:

– Được rồi, tất cả ngồi xuống đi, các em đều là học sinh ngoan, trong lòng cô rất vui vẻ.

Đám người Hà Thiên Phong đắc ý dào dạt ngồi xuống, giống như vừa chiến thắng trận đấu, về phần trong lòng Trịnh Mai nghĩ như thế nào, hắn căn bản là không để ý, tôn sư trọng đạo là dành cho người người đáng giá tôn trọng chứ không phải cô là giáo viên thì tôi phải tôn trọng cô.

Trình Anh Phàm nhìn sắc mặt Trịnh Mai âm trầm, trên mặt cũng lộ nét giận dữ:

– Cô Trịnh, không sợ bọn họ giỏi nói mồm, có bản lĩnh chúng ta gặp nhau trên đài, em sẽ khiến bọn họ thấy em giỏi như thế nào.

Trịnh Mai nhìn Trình Anh Phàm công khai đứng ra duy trì bản thân, sắc mặt cũng hơi buông lỏng, gật đầu nói:

– Ừ, cô tin tưởng em.

Lúc này, có mấy nam nữ đi đến, trong đó bao gồm lãnh đạo trường học, lãnh đạo khoa và hai vị khách quý.

Đôi mắt Trình Anh Phàm bỗng nhiên sáng lên:

– Thầy Trương Minh!

Trịnh Mai nhìn lướt qua những người kia, nhưng lại không quen biết, theo bản năng hỏi:

– Ai vậy, em biết à?

Ngón tay Trình Anh Phàm chỉ một người đàn ông hơn 50 tuổi, mặc sơ mi và quần tây mang theo kính mắt có khí chất nho nhã trong đám người:

– Đó là thầy Trương Minh của học viện âm nhạc Trung Hải, đã từng làm giám khảo cho một cuộc thi piano, lần tranh tài đó em được hạng hai …

Ánh mắt Trịnh Mai sáng lên:

– Giảng viên học viện Âm nhạc à?

Trình Anh Phàm gật đầu:

– Ông ấy có thành tích rất cao trong giới âm nhạc, là một danh nhân, không biết sao lại tới nơi này?

Trịnh Mai nhìn vị trí Trương Minh ngồi xuống, cười nói:

– Ông ấy ngồi ở chỗ khách quý, hẳn là khách mời tới tham gia dạ tiệc. Mỗi năm dạ tiệc thường thường sẽ mời mấy vị khách quý tham gia, rất nhiều khách quý đều là sinh viên đại học Trung Hải có thành tựu, bọn họ cũng đều nguyện ý về trường học cũ làm khách mời theo khoa, gặp gỡ đàn em của mình …

Trịnh Mai dừng lại một chút, bỗng nhiên đứng lên:

– Trình Anh Phàm, nếu em đã biết giáo sư Trương Minh thì hãy qua chào hỏi đi.

Trình Anh Phàm hiển nhiên cũng có ý này, lập tức đứng lên, đi theo Trịnh Mai đến dãy khách quý.

Lúc Trịnh Mai nói cũng không có che giấu cái gì, thậm chí còn cố ý nói lớn chút, cuối cùng trước khi đi còn nhìn thoáng qua Tiết Uyển Đồng như thị uy, ý gì thì không cần nói cũng biết.

Hà Thiên Phong khó chịu nói:

– Không phải là biết giáo sư thôi sao, có cái gì ghê gớm, gã này nên đi thi Học viện Âm nhạc chứ vào khoa Tiếng Anh làm gì.

Lâm Trúc đẩy kính mắt:

– Thời đại này, người học âm nhạc cũng không dễ kiếm cơm, có cũng chẳng dễ dàng, nói đến khả năng kiếm việc làm còn không bằng ngành Tiếng Anh đâu, người ta rất thiết thực đó!

Hà Thiên Phong nghe xong, con mắt sáng lên, cười hắc hắc nói:

– Cũng đúng, đàn dương cầm chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi, giỏi thì biểu diễn diễn tấu trong mấy buổi hòa nhạc, hoặc là đàn trong mấy quán cà phê kiếm chút thu nhập thêm.

Hà Thiên Phong và Lâm Trúc nói cũng không có che giấu, lập tức khiến một đám nam nữ lớp ba trợn mắt nhìn, nhưng hai người vẫn không coi ai ra gì, hoàn toàn làm lơ.

Mặc dù là bạn học nhưng lập trường bất đồng, mỗi bên tự bao che cho mình, vậy không nên trách kẻ khác không khách khí.

Tần Dương nhìn Hà Thiên Phong, không nhịn được cười khẽ, gã này giận ai thì giận ra mặt luôn, vì giảng viên của mình làm tốt lắm!

Trình Anh Phàm nghe Hà Thiên Phong nói, tức khắc nổi trận lôi đình, không chú ý dưới chân nên suýt chút nữa vấp phải một cái ghế té ngã, một màn này rơi vào trong mắt Hà Thiên Phong, hắn liền không kiêng nể gì mà cười to.

Mặc dù trong lòng Tiết Uyển Đồng rất cảm kích đám người Hà Thiên Phong ra mặt vì bản thân, nhưng cô vẫn là người dạy học nên nửa khiển trách nửa khuyên bảo:

– Được rồi, Hà Thiên Phong, đừng nói nữa, đều là bạn bè, nên dĩ hòa vi quý.

Hà Thiên Phong thấy Tiết Uyển Đồng nói như vậy cũng thu lại mấy phần, quay người ngồi ngay ngắn, hai tay mở ra, vẻ mặt bất đắc dĩ:

– Tiết lão sư, chúng ta đều là bé ngoan, kẻ khác không đến trêu chọc chúng ta thì chúng ta sẽ không đi trêu chọc kẻ khác, nếu như kẻ khác trêu chọc chúng ta, dù lớp chúng ta ít nam sinh nhưng cũng không phải dễ ăn hiếp!

Tiết Uyển Đồng ôn nhu nói:

– Được rồi, cô biết mà, em đi sắp xếp vị trí cho các bạn lớp mình đi, cố gắng ngồi chung một chỗ, đợi lát nữa cùng cổ vũ cho biểu diễn của lớp chúng ta.

Hà Thiên Phong đứng lên:

– Vâng ạ!

Tần Dương tuy không tham dự đấu võ mồm, nhưng có quan sát toàn bộ câu chuyện, trong lòng hiểu biết về Tiết Uyển Đồng lại nhiều hơn. Cô giảng viên này rất thiện lương, tính cách không mạnh mẽ lắm mà có chút ôn nhu, nếu không đều là giáo viên chủ nhiệm, ai cũng không thấp hơn ai, sao lại bị người khác ăn hiếp?

Chỉ vì cô lớn tuổi hơn tôi?

Đây không phải nói nhảm sao?

Nhưng mà cái này cũng rất tốt, học chung 4 năm cùng giáo viên vừa xinh đẹp vừa ôn nhu nhất định sẽ khiến người ta hài lòng.

Dù sao có một giáo viên chủ nhiệm mỹ lệ ôn nhu vẫn thoải mái hơn nhiều so với cô Trịnh khắc nghiệt kia!

Lâm Trúc đẩy kính mắt:

– Thời đại này, người học âm nhạc cũng không dễ kiếm cơm, có cũng chẳng dễ dàng, nói đến khả năng kiếm việc làm còn không bằng ngành Tiếng Anh đâu, người ta rất thiết thực đó!

Hà Thiên Phong nghe xong, con mắt sáng lên, cười hắc hắc nói:

– Cũng đúng, đàn dương cầm chỉ được cái vẻ bề ngoài mà thôi, giỏi thì biểu diễn diễn tấu trong mấy buổi hòa nhạc, hoặc là đàn trong mấy quán cà phê kiếm chút thu nhập thêm.

Hà Thiên Phong và Lâm Trúc nói cũng không có che giấu, lập tức khiến một đám nam nữ lớp ba trợn mắt nhìn, nhưng hai người vẫn không coi ai ra gì, hoàn toàn làm lơ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN