Dị Truyện - bữa tiệc (2)
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
123


Dị Truyện


bữa tiệc (2)



Tử Minh thân đứng cùng Dương Tiễn trò chuyện để lại các cô gái kế bên ,hai người sai mê bàn truyện nào là chuyện từ trước khi tới đây ,những chuyện buồn cùng vui

Hai người cùng cười ,Thế Anh mắt thấy vậy làm nghi ngờ người kế bên Tử Minh ,nàng chưa bao giờ thấy người này bao giờ,thân thế thì nàng hoàn toàn không biết nhưng nàng biết hắn đi cùng Vương Nguyệt ,còn là người dạy cho nàng hẳn nên hẳn là người có tiếng tăm nhưng điều mà nàng bất ngờ là hắn biết Tử Minh đã vậy còn như một try kỷ

“Ta biết ngươi nghĩ gì ,người không nên quản những chuyện quá tầm của ngươi ,hắn là người rất xa tầm hiểu biết của ngươi ,cả hai bọn hắn “ Vương Nguyệt nhìn Thế Anh trầm mạc liền nàng đồng cảm ,hướng Thế Anh nói chuyện,trò chuyện cùng nàng liền định dắt đi ra ngoài thì gặp ngay bọn Lý Tần cùng tên Giang Tuấn Anh

Giang Tuấn Anh thấy được Vương Nguyệt lòng mừng vì có cái để hắn khoe khoan trong lòng ,hắn liền chỉnh đốn mái tóc đen cùng bộ vest đi tới chổ Vương Nguyệt

“Tiểu Nguyệt ,lâu quá rồi ta và ngươi không liên lạc đấy ,ngươi biết là ta lo lắng cho ngươi lắm không,sau cùng ta và ngươi cũng là một cặp mà “ Giang Tuấn Anh cố tình nói lớn để thể hiện cho mọi người thấy

Vương Nguyệt chán ghét nhìn hắn nói “Giang Tuấn Anh ,trước đó ta nên xin lỗi ngươi vì bắt ngươi diễn vỡ kịch với ta nhưng hôm nay ta chính thức muốn cùng ngươi chấm dứt ,ta không muốn cùng ngươi dây dưa lâu nữa,ta có công chuyện của ta !”

Nghe được lời của Vương Nguyệt liền hắn hoảng hồn,vốn là hắn biết tính nết của Vương Nguyệt là luôn chán ghét mọi thứ ,thích phô trương này nọ mới bắt hắn diễn kịch một cặp nhưng nay tại sao tính cách lại thay đổi hoàn toàn ,khiêm tốn hơn

“Tiểu Nguyệt ngươi đang đùa phải không ,không phải ngươi muốn mọi người phải tôn trọng phải quỳ trước ngươi à “ Giang Tuấn Anh không cam lòng liền một mực nói ra

“Đó là ta trước đây,có một số thứ không thể nào bắt quỳ xuống trước mình được ,đơn giản là trong mắt họ chúng ta còn không bằng côn trùng nữa là”Vương Nguyệt nhớ lời nói mình trước khi cùng hắn diễn kịch lại lien tưởng tới hai người bọn Tử Minh ,nàng nhân ra nàng đã quá coi trọng mình quá là tâng bốc những thứ mình lên ,cho tới khi đó nàng nhân ra mình chỉ là một thứ nhỏ nhoi trong mắt bọ họ ,bọn họ quá lớn lao ,không tài nào với tới được

“Tiểu Nguyệt đây là ai thế trông chả ưa mắt tý nào “ Dương Tiễn một bên tai cầm ly rượu uống một xong liếc mắt quay đi hướng Vương Nguyệt hỏi

“Chỉ là một cái quá khứ thôi ,lúc đó ta vì muốn được yên ổn mà thỏa cùng hắn diễn một màn kịch “ Vương Nguyệt rời chổ Giang Tuấn Anh tới Dương tiễn nói

Nhận thấy người trước mắt hắn có chút khác thường ,một chút đắn đo Giang Tuấn Anh liền tới chổ hỏi “ Không biết là vị công tử này có chuyện gì với bạn gái ta phải không ,chứ không chừng thì nàng chắc sẽ không phải như thế hướng ta chia tay ?”

Dương tiễn ngạc nhiên với thái độ của Giang Tuấn Anh ,hắn liền miệng cười nhẹ một tiếng rồi bước tới trước mặt Giang Tuấn Anh đùa giỡn nói “ Ta là ai thì cũng bận ngươi quan tâm nhưng ,Vương Nguyệt là ta dạy học tất nhiên ta sẽ có cái chuyện cùng nàng bàn bác ,quan trọng là ngươi là ai ,và ngươi có quyền gì vì vốn vĩ ngươi chỉ là một cái diễn kịch người mà thôi ,đừng bám víu nữa tự biết lượng sức mình là tốt nhất”

Nghe được một tràng như thế Giang Tuấn Anh biết rằng trước mặt hắn cuối cùng cũng là một cái thầy dạy học ! không có gì to tát ,trong lòng hắn máu ngạo mạn của mình nổi lên lần nữa cười nói “Chỉ là một cái thầy giáo mà đòi cùng ta tranh chấp ! để ta nói cho ngươi hay ta là Giang gia công tử người ,một tên dạy học như ngươi ta có thể ép chết như một c..”

Chát

Chưa kịp nói hết câu Giang Tuấn Anh bị một tát của Vương Nguyệt chặn đứng “ Giang Tuấn Anh tôi khuyên anh có những chuyện anh nên lấy tự trọng là vừa ,đây là ai anh còn không biết tốt nhất thì nên im miệng lại bớt hóng hách coi như cứu anh cùng gia tộc anh một mạng đấy “

Nghe Vương Nguyệt nói thế Giang Tuấn Anh trong lòng bùng lên lửa giận hắn vốn kiêu ngạo muốn cho mọi người biết hắn là ai nhưng nay bị một tát của đứa con gái làm cho mọi người xung quanh xì xầm hắn chán ghét vô cùng tâm không còn quan trọng việc trước mặt là ai mà giờ hắn chỉ nghĩ tới thanh danh của mình mà thôi

“Hừ chỉ là một cái thầy giáo quen ,nếu như ngươi thích thì cứ giữ lấy đi ,ta chống mắt ngươi làm được gì sắp tới,nếu trở lại kêu ta diễn cùng ngươi thì coi như đã muôn rồi “ Giang Tuấn Anh tức giận rời đi chổ

Bên ngoài biệt thự ,chiếc xe chở Thư Hiền vừa tới ,tên giữ cửa thấy vóc dáng chiếc xe Tử Minh gửi đi liền báo cho người hắn để đi báo lại với Tử Minh ,còn hắn đi xuống để cất xe đi

“Tiểu Thư Hiền ,tiểu thư vào trong sẽ có người dẫn tiểu thư đi xem món quà của công tử “ tên giữ xe hướng Thư Hiện thận trọng nói

Thư Hiền đắn đo xong rồi cứ tiêp bước vào trong ,vừa vào bên trong mọi người trong sản đều nhìn nàng trầm trồ phần là do những đường cong hoàn mỹ của nàng phần là do chiếc váy với những hạt ngọc thạch lấp lanh bao người thích ,nhất là các cô gái trong đây

Từ phía bên trong sản một người đi ra

“Thưa tiểu thư chúng tôi rất vui vì được gặp tiểu thư ,và như Tử Minh công tử dặn dò phiền tiểu thư đi thêm một đoạn nữa tới món quà cuối cùng công tử dọn cho “

Thư Hiền rất đổi ngạc nhiên nàng cho rằng Tử Minh là người của Lâm gia cơ mà sao Tề gia người lại bị hắn sai như thế

Bên kia người nhà Dương gia bắt gặp thấy Thư Hiền đang đứng giữa sản với bộ váy tuyệt đẹp lộng lẫy như thế làm cho hai mẹ con Kim Mỹ Đình ghen ghét tiến tới

“Hừ ,cứ tưởng ai ,không khờ là là tỷ là ,không biết tỷ lấy đâu ra cái vái này đây ,có thể cho muội mặc thử được không”

Thư Hiền nghe thấy giọng nói quen thuộc nên lòng cảm thấy chán ghét hiển thị rõ trên mặt nàng ,người của Tề gia thấy vậy nhanh chóng tiếp nói cho Thư Hiền

“Tiểu Thư không cần phải bận lòng ,mọi chuyện tiểu thư lo lắng công tử đã thanh toàn hết rồi ngay cả chuyện mà tiểu thư mong muốn nhất công tử cũng đã cho người đi tìm rồi “

Nghe được lời này của tên nhân viên Thư Hiền lòng cảm thấy nhẹ hẵn ra ,nàng vừa mừng lại vừa trầm trồ nàng không biết đó là thật hay giả nhưng hiện tại bây giờ nàng biết nàng đến lúc phải rời đi cái kia cầm thú gia tộc

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN