Cực Phẩm Thấu Thị - Chương 171: Nguy hiêm cận kề
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
8


Cực Phẩm Thấu Thị


Chương 171: Nguy hiêm cận kề



Nhìn thấy Đông Phương Ngọc Nhi cuối cùng cũng thiếp đi, Vương Phong cũng cười khổ một tiếng, chỉ vì cứu người mà toàn bộ sức lực đều hao tổn hết, cũng không biết là có đáng giá hay không.

Đảo mắt lướt qua hai cô gái xinh đẹp, lúc này Vương Phong mới thở dài một hơi. Cuối cùng không nghĩ nhiều thêm nữa, bắt đầu tập trung khôi phục lại sức mạnh.

Mặc dù hiện tại hai cô gái cách hắn vô cùng gần, tay hắn có thể đụng được nhưng bây giờ hắn đã không còn muốn quan tâm đến chuyện khác nữa. Không có năng lực, ở nơi này chỉ có thể chờ chết. Vì thế tranh thủ thời gian khôi phục sức mạnh của mình mới là chuyện quan trọng khẩn cấp nhất.

Đoán chừng ban ngày thế này thì người ở đây đều sẽ không ra tay nhưng đêm đến thì rất có khả năng thật sự sẽ có nguy hiểm chờ bọn họ.

Dẫn theo hai người con gái, Vương Phong chưa bao giờ nghĩ rằng sẽ không bị người khác phát hiện. Mục tiêu của bọn họ quá lớn nên sớm hay muộn cũng sẽ phải tiếp tục chiến đấu.

Tu luyện khoảng hơn mấy tiếng đồng hồ, mặc dù Vương Phong vẫn còn một chặng đường rất dài để năng lực trở về như trước kia nhưng so với đêm hôm qua thì hiện tại hắn đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Lúc này, Đông Phương Ngọc Nhi cũng đã tỉnh dậy chỉ còn Chung Hiểu Thiến vẫn bất tỉnh nằm bên đùi còn lại của Vương Phong đã bị đè đến nỗi tê dại.

“Anh có muốn nghỉ một chút không?” Nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Vương Phong, Đông Phương Ngọc Nhi hỏi.

“Không cần thiết.” Vương Phong lắc đầu, sau đó mới nói: “Thời gian trôi qua nhiều thêm một ngày thì người ở nơi đây sẽ càng trở nên điên cuồng hơn một chút. Tôi cũng không muốn lúc tôi vẫn chưa tỉnh dậy thì đã bị người khác ra tay giết chết rồi.”

Lời nói của Vương Phong không phải là không có lý, hiện tại thời gian chỉ mới trôi qua hai ngày, nếu như một ngày ăn đồ ăn ít đi một chút kiên trì hai ngày thì không có vấn đề.

Nhưng nếu như chờ đến ba ngày, bốn ngày, năm ngày sau thì sao?

Chỉ sợ lúc đó tất cả mọi người ở đây đều chỉ vì tranh giành thức ăn mà đánh nhau, cho dù là Vương Phong cũng phải ra tay. Bởi vì hắn cũng không phải là thần, hắn cũng cần phải ăn nếu không thì cũng bị chết đói ở nơi này.

Nếu như không phải không phải vì hai người Đông Phương Ngọc Nhi cản trở thì nói không chừng hiện tại Vương Phong đã ra tay rồi.

Nếu như là một người thông minh một chút, nói không chừng bây giờ đã muốn phát điên rồi, tất cả đồ ăn nhiều như vậy, ăn một chút sẽ ít đi một chút. Nếu như thật sự chờ đến lúc hoàn toàn không ăn gì rồi lại đi cướp của người khác thì cũng không chắc rằng có thể cướp được.

Bởi vì tất cả mọi người đều phải ăn, nếu mọi người đều đem đồ ăn mình có ăn hết vậy thì cướp còn có ý nghĩa gì nữa? Cũng không thể ăn thịt người được?

Trời đã bắt đầu tối, đêm thứ hai quét qua nơi này tĩnh mịch đến đáng sợ, khiến trong lòng người ta cảm thấy hốt hoảng.

“Chúng ta sẽ không bị phát hiện chứ?” Theo bản năng, Đông Phương Ngọc Nhi đến gần Vương Phong, muốn từ người hắn tìm được dù chỉ là một chút an toàn.

Trên thực tế thì Vương Phong cũng sẽ không khiến cô phải thất vọng. Bởi vì trên mặt Vương Phong không có một chút cảm giác sợ hãi nào mà chính là vô cùng bình tĩnh nói: “Phát hiện ra thì sao? Nếu vậy chúng ta đưa thức ăn ra là được thôi.”

Câu trước của Vương Phong thực sự mang lại cho Đông Phương Ngọc Nhi không ít cảm giác an toàn nhưng đến khi Vương Phong nói tiếp câu tiếp theo thì Đông Phương Ngọc Nhi thật sự hận không thể đánh lên đầu hắn một cái. Nếu đưa thức ăn ra thì bọn họ ăn cái gì?

Trải qua một tuần ở chỗ này, lượng thức ăn vô cùng túng thiếu hoàn toàn không đủ dùng. Đây là thứ dùng để duy trì mạng sống, nếu như không có nó thì bọn họ có khả năng sẽ chết đói.

“Đương nhiên đây chỉ là tình huống xấu nhất có thể xảy ra, nếu như đối thủ không nhiều ngược lại có thể dọa cho bọn chúng sợ mà chạy mất.” Nhìn thấy vẻ mặt biến đổi của Đông Phương Ngọc Nhi, Vương Phong lại vội vàng bổ sung thêm một câu.

“Hừ.” Đông Phương Ngọc Nhi hừ một tiếng sau đó ngồi ở một bên không nói thêm gì nữa. Cô không có gì để ăn nên cứ như vậy bắt đầu im lặng chú ý tất cả động tĩnh xung quanh.

Mặc dù hiện tại bọn họ vẫn còn một ít thực vật nhưng tiếp sau đó còn rất nhiều ngày, chắc chắn phải tiết kiệm mới được. Chỉ cần qua mấy ngày gian nan nữa thôi thì sau khi bọn họ trở về không phải muốn ăn cái gì thì có cái đó sao?

Mặc dù đói nhưng Đông Phương Ngọc Nhi vẫn có thể chống đỡ được.

Cô không có gì ăn nhưng Vương Phong ngược lại cũng không thèm khách sáo mà lấy lương khô ra sau đó bỏ vào miệng mình.

Nếu như là ngày thường thì hắn không ăn, không uống, không ngủ hai ba ngày đều không có việc gì nhưng hiện tại thân thể hắn vô cùng yếu ớt, cần có những thứ này để lót dạ. Không cần thiết phải ăn no nhưng không thể để bụng đói mà tu luyện được?

“Của cô.” Nhìn vào đôi mắt đang vô cùng đói của Đông Phương Ngọc Nhi thì Vương Phong không cần nghĩ cũng biết cô muốn cái gì, dù sao cả ngày chỉ ăn một chút như vậy thì làm sao có thể không đói cho được.

Hơn nữa ban đêm nói không chừng sẽ có chuyện xảy ra, tốt nhất vẫn là nên ăn một chút.

“Tôi không ăn.” Đông Phương Ngọc Nhi lắc đầu cũng không đi đến cầm lấy túi lương khô.

“Không ăn cũng được, vậy tôi có thể ăn hết rồi.” Vương Phong nói khiến cho Đông Phương Ngọc Nhi cảm thấy lạc giọng.

Bản thân cô thì tìm cách tiết kiệm thức ăn hết sức có thể còn hắn vẫn có thể vui vẻ ăn như vậy, chẳng lẽ hắn dự định chịu đói trong mấy ngày tới?

Nhưng mà nhìn dáng vẻ Vương Phong như là quỷ đói đầu thai thì thật sự Đông Phương Ngọc Nhi cũng cảm thấy đói lả không nhịn được nuốt nước miếng một cái.

Cuối cùng cô vẫn chấp nhận nhặt thức ăn lên, thà làm quỷ no cũng tuyệt đối không chấp nhận làm quỷ đói. Tình hình hiện tại của bọn họ bây giờ là tính từng giây cho nên cô quyết định ăn no trước rồi tính tiếp.

Bộ dạng ăn như hổ đói của Đông Phương Ngọc Nhi rất nhanh đã giải quyết xong đống đồ ăn mà vẫn còn dáng vẻ chưa thỏa mãn.

Nhưng mà cô cũng không có tiếp tục lấy đồ ra ăn tiếp bởi vì ăn chỉ mới ăn một chút thế này mà đã cảm thấy rằng sắp chết đói đến nơi rồi.

Lại nhìn sang Vương Phong, giờ phút này hắn đã sớm ăn xong và ngồi xếp bằng ở đó bắt đầu im lặng tu luyện rồi.

Nhìn gương mặt lạnh lùng của Vương Phong, tự nhiên Đông Phương Ngọc Nhi lại nhớ đến hôm qua đã đồng ý sẽ trả thù lao cho hắn ta chính là nụ hôn đầu tiên của bản thân.

Từ nhỏ đến lớn, bởi vì tính tình của Đông Phương Ngọc Nhi vô cùng xấu nên có rất ít đàn ông dám đến gần cô. Kể cả sau khi gia nhập quân đội, cô cũng đều mang theo gương mặt lạnh lùng cũng khiến cho không ít binh lính không dám trêu chọc cô.

Đây chính là hoa hồng có gai mọc trong quân đội, bất cứ ai lại gần cô cũng đều sẽ bị thương.

Vì thì từ nhỏ đến giờ cô cũng chưa bao giờ gần gũi với đàn ông nên nụ hôn đầu của cô đương nhiên vẫn còn. Chẳng qua lúc đó dưới tình thế cấp bách cô lại đột ngột nhớ đến chuyện này, hiên tại ngược lại cảm thấy hối hận rồi.

Càng nghĩ thì trong lòng cô càng loạn lên, não cũng có chút muốn nổ tung. Bản thân làm sao lại đưa ra loại thù lao như thế, thật sự là không nên.

Nhưng mà lúc trong lòng đang nghĩ cách thì đột nhiên cả người cô cứng đờ, bởi vì cô thế mà lại nghe được tiếng động lạ lùng phát ra gần đó. Đó chính là tiếng vang từ bàn chân người đạp lên những nhánh cây khô.

Lại nhìn Vương Phong, hắn lúc này cũng đã mở mắt ra hiệu im lặng.

Đêm hôm qua, cô cùng Chung Hiểu Thiến mới vừa bị tấn công, không ngờ rằng hiện tại lại có người lại tiếp tục nhắm vào bọn họ. Nghe thấy tiếng bước chân người đến có lẽ không nhiều lắm nhưng những tiếng hỗn loạn cũng không khó để nhận ra. Có vẻ như kẻ địch có ít nhất hai người trở lên.

Đông Phương Ngọc Nhi tất nhiên có thể từ những tiếng động này mà đoán ra được số người nhưng lúc này Vương Phong thật ra cũng đã nhanh chóng dùng năng lực xuyên thấu để nhìn rõ có bao nhiêu người.

Kẻ địch có tổng cộng hai người, chỉ là hai người này xuất hiện khiến Vương Phong cảm thấy có chút bất đắc dĩ bởi vì hai người này chính là hai người mà hôm qua bị hắn dọa bỏ chạy

Bản thân tốt bụng để cho bọn chúng đi, không ngờ rằng hiện tại bọn chúng thế mà lại quay trở lại. Có lẽ nào thật sự nghĩ rằng bản thân hắn dễ bị bắt nạt sao?

Tuy nhiên không thể không nói rằng đối phương cũng rất biết chọn lựa thời cơ vô cùng chính xác, bởi vì hiện tại Vương Phong không có nhiều sức lực để chiến đấu, nhiều lắm hiện tại hắn chỉ là một con hổ giấy mà thôi.

Xem ra lần này sợ là sẽ gặp nguy hiểm…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN