Cực Phẩm Thấu Thị - Chương 211: Sát thủ vô dụng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
29


Cực Phẩm Thấu Thị


Chương 211: Sát thủ vô dụng



“Ông chủ, tìm cho tôi một chỗ có vị trí tốt.” Vương Phong kêu to, ông chủ quán ăn lề đường vội vàng chạy đến.

Ông chủ vẫn là ông chủ lần trước, khi thấy là mấy người Vương Phong, liền lộ ra nụ cười, vội vàng nói: “Tranh thủ thời gian vào đi, chỗ vẫn còn, hôm nay phần ăn của mọi người miễn phí toàn bộ.”

“Còn có chuyện tốt như thế này?” Vương Phong nhìn ông chủ liếc một chút, nghi hoặc hỏi.

“Đúng vậy, từ lần trước cậu đánh những tên côn đồ cắc ké kia chạy mất, bọn chúng chưa từng trở lại, tiệm tôi cũng ngày càng tốt, cho nên tôi vẫn luôn muốn tìm cơ hội cảm tạ mấy cậu, chỉ là không có cơ hội.”

“Vậy tôi không khách khí.” Vương Phong cười một tiếng rồi khoác vai hai cô nàng xinh đẹp đi vào quán ăn.

Những tên côn đồ cắc ké kia, hiện tại sợ cũng sớm đã đầu thai chuyển thế, nào còn có khả năng xuất hiện ở đây, muốn mưu đồ làm loạn với chị Tuyết thì chết cũng là tự tìm.

Bên ngoài quán ăn lạnh căm nhưng là trong này lại vô cùng ấm áp, thậm chí còn phiêu đãng mùi thơm nóng bỏng, chỉ ngửi thôi cũng làm người ta thèm nhỏ dãi.

Ban ngày cùng Tử Toa điên cuồng lâu như vậy, lại bởi vì uống thuốc nên Vương Phong sớm đã đói không chịu được.

“Ông chủ, nhanh nào.” Vương Phong thúc giục nói.

“Xong ngay đây, xong ngay đây.” Giọng ông chủ truyền đến từ bên ngoài, có vẻ hết sức cao hứng.

Nhờ Vương Phong nên chuyện buôn bán của hắn phát triển, tiền kiếm được cũng nhiều hơn. Mà từ khi mấy tên côn đồ biến mất thì sẽ không còn những kẻ vô công rỗi nghề đến đây thu phí bảo hộ.

Cho nên không cần nghĩ thì ông chủ này cũng biết chuyện này nhất định có quan hệ lớn với Vương Phong, với nhân vật lớn như hắn thì chỉ là làm một việc không có ý nghĩa nhưng là cái này đối với lão mà nói, lại là ân lớn.

Rất nhanh, ông chủ này liền mang mấy món ăn sắc hương vị đều đủ đầy ra, đồng thời còn mang theo mấy chai bia mắc nhất ở chỗ lão, nói: “Mọi người thong thả dùng.”

“Vậy cảm ơn.” Vương Phong cũng không khách khí, trực tiếp lấy một chai bia dùng răng cắn mở.

“Em đói, trước hết cứ ăn đã.” Vương Phong mở miệng, sau đó liền ngấu nghiến mà ăn, hai người Bối Vân Tuyết cũng đã đói lắm rồi.

“Chúng ta cũng ăn đi.” Bối Vân Tuyết nhỏ giọng nói một câu, sau đó cũng bắt đầu động đũa.

Gần đó liên tục có ánh mắt đàn ông kinh ngạc nhìn lại đây, vô cùng hâm mộ Vương Phong, một người dắt theo hai cô nàng xinh đẹp, còn bọn họ sao không gặp được chuyện tốt như vậy chứ? Đừng nói là hai người, chỉ cần cho bọn họ một người thì dù đang ngủ bọn họ cũng tỉnh ngay.

Không bao lâu sau, Vương Phong cuối cùng cũng ăn no căng, nhìn sang hai cô gái trước mắt, Vương Phong cảm thấy hết sức hài lòng.

Đây đều là người phụ nữ của mình, hắn phải dùng cả tính mạng để che chở cho các cô, không để cho các cô chịu chút thương tổn nào.

“Nhìn bọn chị làm gì, em ăn đi.” Nhìn thấy ánh mắt của Vương Phong ngốc ra, Bối Vân Tuyết nhắc nhở một câu.

“Hả? Ừ.” Vương Phong phản ứng lại, chuẩn bị động đũa tiếp. Tục ngữ nói “tú sắc khả san” (1), bây giờ hai người đẹp đang ở trước mắt, Vương Phong ăn thêm bao nhiêu cũng được.

Tuy nhiên, hắn còn chưa kịp cầm đũa thì bỗng sắc mặt thay đổi, lớn tiếng kêu: “Cẩn thận!”

Ngay lúc hắn sợ hãi hô to, chai bia trong tay hắn cũng cùng lúc mà bay ra. Sức lực của hắn rất lớn cho nên chai bia kia liền xuyên qua vài cái sạp của quán bay ra ngoài.

Ầm!

Bên ngoài quán ăn, tiếng nổ vang lên, sau đó Vương Phong không chút do dự liền lật đổ cái bàn trước mặt mình, đồ ăn và canh vung vãi khắp nơi.

“A!”

Lúc này, khách khứa bốn phía kêu lên đầy sợ hãi, bắt đầu hoảng hốt chạy trốn bởi vì âm thanh lúc nãy chính là tiếng súng.

Nếu như không phải Vương Phong kịp thời ném chai bia trong tay ra thì không chừng hiện tại hắn đã trúng đạn. Quanh đây lại có tay súng muốn giết hắn.

“Hai người tìm một chỗ trốn đi, em muốn giải quyết một ít phiền phức.” Sau mặt bàn, Vương Phong vỗ vỗ bả vai Bối Vân Tuyết và Tử Toa sau đó lập tức dùng tốc độ mắt thường không thể nhìn thấy mà rời đi.

Chỉ ra ngoài dùng bữa lại có thể gặp phải kẻ muốn dùng súng giết hắn, Vương Phong làm sao buông tha cho loại người này?

“Chị Tuyết, Vương Phong sẽ không sao chứ?” Thấy Vương Phong rời đi, Tử Toa nắm chặt cánh tay Bối Vân Tuyết, lo lắng hỏi. Đang yên bình lại có người nổ súng, hai người đều là phụ nữ không sợ là điều không thể nào.

“Không sao đâu, chị tin tưởng hắn.” Tuy Bối Vân Tuyết cũng rất sợ hãi nhưng Vương Phong có chuyện thì chính là lúc cô phải thật bình tĩnh, nếu hai người đều hoảng loạn thì không biết sẽ rối loạn đến mức nào?

“Chúng ta đi trước thôi.” Bối Vân Tuyết đẩy đẩy Tử Toa.

“Hai người mau tránh sang đây.” Ngay lúc này, ông chủ quán ăn bỗng đứng sau vách tường ngoắc hai cô lại.

Lần trước Vương Phong đến thì có côn đồ đến gây chuyện, suýt chút nữa đập nát sạp hàng nhưng lần này còn ác hơn, ngay cả tay súng cũng đến, Vương Phong hắn là thần phá hoại chắc? Tuy nhiên ông chủ quán ăn này cũng là người thiện lương, không hề oán hận Vương Phong.

Có người nổ súng đã nói lên gần đây có sát thủ, bất cứ lúc nào Bối Vân Tuyết và Tử Toa đều có thể gặp nguy hiểm.

Không để ý đến nguy hiểm xung quanh quán ăn, Vương Phong vừa lao ra liền trực tiếp dùng năng lực nhìn xuyên tường. Ánh mắt của hắn lướt qua liền thấy một sát thủ đang leo xuống từ một cây đại thụ, hẳn là muốn chạy trốn. Ở trước mặt hắn mà kẻ này lại muốn trốn đi, sao có thể chứ?

Cũng may là năng lực cảm ứng của hắn mạnh mẽ, bằng không khi tên kia nổ súng thì hắn không phải không thể bị bắn trúng. Cho nên với kẻ muốn giết mình, Vương Phong chỉ có một suy nghĩ trong đầu, đó là đẩy đối phương vào chỗ chết.

Sát thủ, ra tay thì người phải chết, đây là chân lý ngàn năm không đổi.

Ầm!

Tốc độ của Vương Phong thật sự quá nhanh, tên sát thủ này quả thực là muốn tới giết hắn, chỉ là tên này hoàn toàn không phải đối thủ của Vương Phong. Cho nên hắn còn chưa kịp rời đi đã bị Vương Phong cho một đấm đập thẳng xuống đất, phát ra tiếng hét thảm thiết.

Về phần cây súng bắn tỉa hắn vừa mới sử dụng, Vương Phong dùng một chân giẫm thành sắt vụn, vùi vào trong bùn đất.

Nhìn khuôn mặt hoàn toàn xa lạ, sát khí trên thân Vương Phong bùng lên: “Nói! Ai phái mày đến?”

“Muốn chém giết, muốn lột da róc thịt tùy mày, tao không biết gì cả.” Mặc dù đã bị Vương Phong khống chế nhưng tên sát thủ này vẫn rất cứng miệng khiến cho Vương Phong phải bật cười. Hắn không phải chưa từng gặp những kẻ mạnh miệng nhưng bất kể là ai trước uy hiếp của tử vong đều sẽ chịu thua, tên này cũng như vậy.

“Không nói cho tao cũng được, tao sẽ từ từ tra tấn mày đến chết đi sống lại, đau đến không muốn sống. Hãy tin tao, tao có khả năng đó.” Giọng nói của Vương Phong vô cùng âm u, ngay khi hắn nói xong câu nói kia liền hung hăng đá vào miệng người này, trong miệng tên kia văng ra một cái răng giả màu đen, bên trong hẳn là kịch độc.

Trong miệng sát thủ bình thường đều sẽ có thứ này, để khi nhiệm vụ thất bại liền lập tức tự sát. Chỉ là chuyện như vậy Vương Phong gặp phải không chỉ một lần, nên lần này hắn trực tiếp ra tay trước.

Nếu tên kia muốn chết thì hắn sẽ hết lần này tới lần khác không cho tên kia chết.

Vừa trở về được hai ngày liền bị ám sát, hắn không bắt kẻ đứng sau thì làm sao ngủ cho an ổn?

“Mày…” Thấy Vương Phong nhìn thấu suy nghĩ của mình, tên sát thủ này biến sắc, không ngừng giãy dụa.

“Trước mặt tao tốt nhất là đừng làm mấy trò khôn vặt, ngoan ngoãn nói ra kẻ đứng sau mày, tao sẽ cố gắng cho mày chết thật dứt khoát.”

“Ha ha, mày coi tao là thằng ngu chắc? Dù sao đều là chết, tao sao phải nói cho mày biết? Mày bỏ ý nghĩ đó đi, ha ha.”

“Nếu mày đã nói như vậy mà tao lại không chăm sóc mày cho thật tốt thì đúng là thật có lỗi với mày.” Lấy điện thoại ra, Vương Phong trực tiếp gọi Tiểu Ngũ tới.

Hẳn là hiện tại Hà Thiên đã vào trạng thái bế quan nên Vương Phong không quấy rầy hắn mà gọi cho Tiểu Ngũ.

“Này, Tiểu Ngũ, đến quán ăn ven bờ sông, tôi có một kẻ muốn giao cho cậu thẩm vấn. Cho cậu mười phút để đến đây, nhiều hơn một phút thì cậu trực tiếp cút xéo đi.”

“Vâng ông chủ, tôi lập tức đến ngay.” Đầu kia điện thoại, tay Tiểu Ngũ đang cầm di động bỗng run lên, điện thoại suýt chút nữa rơi xuống.

Từ giọng nói Vương Phong cậu có thể nghe ra hẳn là là đã xảy ra chuyện lớn, cho nên cậu cũng không quan tâm tới huấn luyện nữa, xoay người tìm một cái cái áo khoác thêm, nói: “Ông chủ của tôi xảy ra chuyện, tôi phải qua xem một lát, trở về nơi huấn luyện đi.”

“Ông chủ cậu ở đâu, chúng ta cùng đi.” Người phụ trách huấn luyện cho Tiểu Ngũ đương nhiên biết ông chủ của cậu là Vương Phong, Vương Phong là anh em của Hà Thiên, nếu hắn có chuyện gì, Hà Thiên không nổi điên mới là chuyện lạ.

Không biết thì còn tốt, đã biết vậy hắn cũng nên giúp một tay.

“Được, chúng ta lập tức xuất phát.”

Mấy người Tiểu Ngũ xuất phát còn Vương Phong bên này cúp máy liền trực tiếp dẫn tên sát thủ tàn tạ như chó chết này đi về phía hai người Bối Vân Tuyết.

Chỉ là một tên sát thủ gà mờ mà thôi, thực lực mới ngoại kình sơ kỳ, Vương Phong lật tay có thể đánh chết một đám.

“Vương Phong, em không sao chứ?” Thấy Vương Phong đi ra từ hàng cây xanh, mấy người Bối Vân Tuyết cũng vội vàng chạy đến.

“Em không sao, chỉ là một tên sát thủ gà mờ mà thôi.” Vương Phong trả lời, trực tiếp vứt tên sát thủ bầm dập trên mặt đất.

“Lợi hại quá.” Ông chủ hàng ăn đứng bên cạnh thấy Vương Phong bắt được kẻ nổ súng liền kinh ngạc trừng to mắt.

Bọn họ thậm chí không biết là nổ súng ở đâu mà Vương Phong đã bắt được người, thật nhanh quá.

“Tao giết mày!” Tên sát thủ bị Vương Phong vứt trên đất cũng không bỏ trốn mà điên cuồng nhào tới hai người Bối Vân Tuyết.

Nếu như bắt được hai cô gái này thì may ra hắn giữ được mạng sống, cho dù cuối cùng hắn chạy không thoát thì cũng phải kéo theo người chết cùng.

“Trước mặt tao mà mày lại muốn đả thương người khác, quá ngây thơ.” Thấy tên sát thủ điên cuồng, Vương Phong không hề biến sắc mà chỉ thấy thân hình hắn lóe lên, ngay lúc tên kia còn chưa vọt tới chỗ Bối Vân Tuyết trực tiếp chắn ngang.

“Mày…”

Nhìn thấy Vương Phong trước mặt, tên sát thủ hoảng hốt, tốc độ của một người sao có thể nhanh như vậy? Từ trước đến nay hắn chưa từng gặp qua người như vậy. Mà trong lòng hắn cũng hận không thể giết chết kẻ khiến hắn tự mình ra tay, không phải nói đây chỉ là một người bình thường sao? Con mẹ nó chứ người bình thường, đây không phải lừa đảo sao?

(1) Tú sắc khả xan: Sắc đẹp thay được cho cơm.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN