Hồ Ca Phiêu Hương Ký - Chương 7: Hung hăng cào...
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
179


Hồ Ca Phiêu Hương Ký


Chương 7: Hung hăng cào...


Nhìn chỗ mà Kha La đã đứng một lúc lâu, hai nàng mới quay sang nhìn nhau, Hỏa Dung mới mang theo sắc mặt lo âu nhìn Hồ Mị hỏi.

-Lục muội, đại tỷ cùng tam muội, tứ muội, ngủ muội đã đi áp chế thứ đấy rồi à.

-Vâng, nhị tỷ.

-Haizz, chỉ hi vọng chúng ta có thể chờ đến lúc hắn quay trở về…

-Chỉ hi vọng hắn sẽ tìm hiểu được “thứ đấy”

-Aizz, tại sao đã sinh ra cửu đại bổn nguyên còn sinh ra “thứ đấy” nữa cơ chứ.

-….

-….

Nếu hắn biết được các nàng sẽ gặp chuyện có thể gây ra nguy hiểm đến tính mạnh như vậy, cho dù các nàng có oanh bạo hắn chỉ còn một giọt máu cùng một tia tàn hồn hắn cũng sẽ không rời xa các nàng.

……………………

Quay lại với nhân vật chính của chúng ta, sau khi hoa mắt chống mặt chờ bên trong đường hầm dịch chuyển của trận pháp gần ba ngày, cuối cùng thì hắn cũng chỉ có thể cảm khái.

Cảm khái qua đi Kha La mới chú ý đến một cái siêu cấp đản to lơn nhìn không đến điểm cuối đang bao bọc lại ba khối đại lục to lớn ở bên trong, xác định chính mình đã đến bên ngoài tam giới.

Nhìn sự to lớn ấy hắn cũng chỉ cảm khái một cái rồi đi tìm khe nức thiên địa mà mẫu thân đã nói với hắn, nhìn sự to lớn ấy mà hắn không khỏi thở dài một tiếng, lựa chọn một phương hướng cụ thể hắn cất bước mà đi.

Đi được một canh giờ, trong nội tâm của hắn có gì đấy thúc giục Kha La đi về một phương hướng phía trước, thúc giục từ nội tâm cùng với tò mò hắn lặp tức nâng cao tốc độ khởi nhanh cước bộ về phương hướng đấy. Rất nhanh thân ảnh của thứ làm nội tâm hắn gấp gáp cũng đã xuất hiện, nhìn thấy thứ đấy hắn rống to một tiếng đầy tức giận cùng bất đắc dĩ, rống xong hắn sử ra bản thể Thập Nhị Vỉ Thương Hồ cao đến tám ức dặm, có bộ lông màu đỏ cùng mười hai cái đuôi vũ động sau mông xinh đẹp mà không kém phần uy vũ, chân đạp u vân khí thế bài sơn đảo hải lóe lên một cái đến bên cạnh thân cây to lớn hơn hắn gấp chín lần vươn ra mống vuốt to lớn sắt nhọn tỏa ra u quang lạnh lẽo hung hắn cào hai cái, giọng lớn như kinh lôi mắng to hai tiếng.

-Cụ Nó!

Tại sao hắn có hành động kì lạ như vậy, bởi vì cái cây to lớn ấy chính là Thiết Mộc Thần Thụ, có sức hút mạnh mẽ với Hồ tộc của hắn. Không chỉ riêng một mình Hồ tộc mà còn hấp dẫn luôn cả Hổ tộc, Miêu tộc…khi gặp phải không khỏi cào vài cái. Nói chung cái Thần thụ này chỉ có tác dụng là làm bàn cào, à ừm còn có thể mài răng, thử hỏi làm sao hắn không tức cho được.

Chỉ cào hai cái Kha La tựa hồ còn chưa thỏa mãn, hắn vung tay lên hung hắn mà cào. Hắn cào đến khi một nữa thân của Thần thụ này rách bươm mới hài lòng mà biến trở về nhân thân, trong lòng hắn nghĩ “cái cây chết tiệc, khi không đi khiêu lên nội tâm của lão tử đi lại cào ngươi…”.

Tâm tình bĩnh tĩnh lại sau, tầm mắt của Kha La không khỏi châm chú mà nhìn vào khe hở bên dưới bộ rể cấm xâu vào trong hồng vụ của Thiết Mộc Thần Thụ, nhìn một hồi hắn không khỏi cười lớn giọng mang mười phần tán thưởng nói.

-Ha ha ha ha..cái thần thụ vô dụng chỉ để người cào ngươi hôm nay lại giúp ta một việc có ích rồi. Ha ha ha ha..

Bởi vì hắn đã phát hiện ra khe nứt thiên đạo tam giới ẩn xâu bên dưới bộ rể của Thiết Mộc Thần Thụ, nên mới cười to như thế, nhìn thêm vài lần hắn cảm thấy cái bàn cào này không có chướng mắt như thế a, hắn quyết định thu lấy cái thần thụ này rồi, nghĩ là làm hắn đưa tay ôm lấy thần thụ này, ngạnh sinh sinh nhổ nó lên, trước khi cất đi hắn không quên nói một câu.

-Để trả ơn cho ngươi giúp ta nhanh như vậy đã tìm được khe nứt thiên đạo tam giới, ta cho phép ngươi vinh hạnh tiếp nhận nhiệm vụ làm bàn cào của ta cùng lão bà của ta trong tương lai.

Khi cất đi Thiết Mộc Thần Thụ vào không gian pháp khí, Kha La tựa hồ nhớ đến hai vật mà đại a di đã ném cho hắn trước khi trận pháp dịch chuyển đưa hắn đi, vội vàng lấy hai vật ấy ra xem. Chỉ thấy trong tay hắn xuất hiện một viên cầu màu xanh lam nhỏ hơn nắm tay của hắn cùng một khối lệnh bài màu hoàng kim hoa văn tinh mỹ, cả hai cùng nhau tỏa ra quang mang nhè nhẹ.

Nhìn một lần hắn chỉ bất đắc dĩ cười cười, vì viên cầu màu là pháp khí không gian có thể cất chứa vật có sinh mệnh, được đại a di của hắn đặt tên là Kha La Cư, còn khối lệnh bài màu hoàng kim là tọa độ cùng bản đồ để về nhà. Cất đi khối lệnh bài hắn bức một giọt máu cùng một tia thần niệm đưa vào quả cầu màu xanh lam để luyện hóa nhận chủ.

Thần niệm quét qua một lượt, đầu tiên hắn thấy một căn phòng thật lớn trang trí như phòng cả hắn, bên trong phòng có một cái hồ ôn tuyền rộng trăm trượng, một chiếc giường lớn hai trăm người cũng có thể cùng nhau nằm. Tiếp theo là một căn phòng rộng như một tiểu thế giới, Linh thạch trường hà, Tiên thạch trường Long to lớn liêng miên đang uống lượng xung quanh Thần thạch đại sơn cao không thấy điểm cuối, vật phẩm trân quí chất đầy bên trong. Một không gian khác thì huyết tinh chứa đầy các loại cổ hung thú đủ mọi cảnh giới. Sắp xếp thành ba tầng phân biệt rõ ràng, trên cùng là phòng ngủ lớn kế tiếp là bảo khố, cuối cùng là không gian luyện tay của hắn, nhìn vài lần hắn không khỏi hét lớn lên khóc không ra nước mắt mà nói.

-Đại a di a, người quan tâm ta thì cũng không nên dọn hết phòng ngủ, tiểu khố cùng phòng chơi đùa của ta mà luyện thành không gian pháp khí ném lại cho ta a….

Kêu to gọi nhỏ một hồi, hắn mới bực bội chui vào khe nứt thiên đạo tam giới. Mang theo tâm tình uất ức hắn lấy ra vật bi không ra bi đản không ra đản tỏa ra quang mang tang thương mà làm theo hướng dẫn của mẫu thân áp chế cảnh giới của mình.

Nhưng khi cảnh giới của hắn bị áp chế xuống Thái Hư Linh Thần thì hắn cảm giác được một loại gì đấy mang theo một tia bổn nguyên chui vào người hắn làm cho đạo khảm cảnh giới của hắn hơi rục rịch buông lỏng, hắn không biết thứ đấy là gì nên cũng mặt kệ ném sang một bên, tập trung làm theo hướng dẫn của mẫu thân mà áp chế cảnh giới của mình. Khi cảnh giới của của Kha La áp chế đến Chí Tôn Thần đỉnh phong thì hắn mới dừng lại, hắn cảm giác có chút khó chịu.

Hắn đứng đấy một lát rồi cất bước đi vào tam giới thông qua khe nứt của thiên đạo, khi hắn vừa đặt chân vào hư không thần giới hắn cảm nhận được sự hân hoang của thiên đạo truyền lại cho hắn như đang cố nói “chào ngươi đã về nhà” với hắn.

Thần niệm hắn lan tỏa bao phủ toàn bộ hư không cùng đại địa thần giới một lần rồi hay tay hắn bay múa bấm pháp quyết cùng miệng lẫm bẩm đọc lên một câu.

-Thiên Hồ Pháp Điển, Tả Thánh Thuật, Thiên Hư Thủ Hộ Châu…Khởi.

Nhìn đến Thiên Hư Thủ Hộ Châu của hắn bay đi theo các phương hướng khác nhau, khóe miệng hắn treo lên nụ cười yêu dị, lẩm bẩm một câu…

Kha La không quan tâm cho lắm tới cảm giác của thiên đạo truyền cho hắn, sau khi làm xong chuyện kì lạ vừa rồi, tay nắm thành quyền vận chuyển trong cơ thể tích tụ vào nắm tay, khi tích tụ đủ năng lượng hắn tung quyền ra ngạnh sinh sinh đánh ra một lời hổng trong hư không dưới chân hắn nát bét lộ ra một bức tường nhăng cách giữa Thần giới cùng Tiên giới, không nói một lời hắn phi thân mà đi vào.

Khi Kha La bước vào bức tường ngăn cách hai giới hư không bị hắn đánh nát sau lưng nháy mắt đã bổ túc nguyên vẹn trở lại, cảm giác bị bài xích mãnh liệt không ngừng áp lên người nhầm đẩy hắn trở lại Thần giới, hay tay hắn lại bay múa bấm pháp quyết tiếp tục đọc pháp quyết.

-Thiên Hồ Pháp Điển, Hữu Thánh Thuật, Phong bế.. Phong, Phong, Phong…

Sau khi hắn hô xong ba tiếng cảnh giới của hắn lại tiếp tục tự phong hạ xuống, khi cảnh giới hắn không ngừng bị áp chế xuống bên dưới cảm giác bài xích của thiên đạo với hắn giảm bớt đi, nhẹ nhàng tiến bước mà đi vào Tiên giới.

Khi hắn đặt chân vào không trung Tiên giới, vì cảnh giới áp chế theo không kịp tốc độ của hắn mà lộ ra một tia khí tức thần thánh, uy nghiêm làm rung chuyển cả Tiên giới, làm cho sinh linh của Tiên giới ngạnh sinh sinh nằm bẹp lún sâu vào lòng đất mà quỳ xuống. Nhưng chỉ trong chớp mắt lại biến mất, tất cả mọi thứ rất nhanh lại trở về bình tĩnh như trước, còn Kha La nhìn thấy cảnh đấy dọa cho hắn nhẩy dựng, vội vàng bấm pháp ấn ném Thiên Hư Thủ Hộ Châu, áp chế cảnh giới run lên hai chân chui tọt vào Phàm giới…

Khi Kha La đã đặt chân vào Phàm giới không khỏi gạt mồ hôi trên trán thở hắc ra một cái thầm nói trong lòng “ phíu..ay da xuýt tý là lão tặc thiên đã liều mạng đồng quy vu tận với ta rồi..”.

Nếu hắn không đẩy nhanh tốc độ áp chế cảnh giới thì Thần linh khí tức của hắn lộ ra lâu thêm một hơi thở thì sinh linh Tiên giới sẽ bị ép đến chết a, khi đó thiên đạo không ăn thua đủ với hắn mới là lạ, hắn cũng không có sợ thiên đạo tam giới nhưng mà hắn cũng ăn không tiêu, nghĩ đến mà sợ a…

Nghĩ ngợi một lúc cái cảm giác mệt mỏi vì liên tục áp chế cảnh giới nhanh chóng ập đến làm hắn cảm thấy buồn ngủ, trước khi lâm vào ngủ say để thích ứng cảnh giới cùng linh khí mỏng manh của Phàm giới, hắn chỉ thấy mình rơi vào một mảnh rừng rậm liên miên vô tận. Hắn bùng cháy vì tốc độ rơi xuống của hắn quá nhanh, như một lưu tinh trụy lạc rơi oành xuống mặt đất, tạo ra một cái hố to lớn rộng ngàn dặm, sâu hơn mười dặm. Tạo ra một vụ nổ kinh thiên rung rinh cả Phàm giới, năng lượng từ vụ nổ đã sinh sinh bất tức mà truyền âm bạo đi nữa cái Phàm giới, kinh động các lão tổ các đại gia tộc cùng thái thượng trưởng lão của các đại tông môn nhau nhau xuất quan mà tìm hiểu xem là bảo vật xuất thế hay là ma đầu xuất thế.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN