Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Diệp Băng Vũ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
116


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Diệp Băng Vũ



Ảnh đại diện xám xịt, vẫn ở trạng thái offline.

Ảnh đại diện không có lóe lên, nói rõ, cũng không có tin nhắn offline.

-Ai!

Đào Bảo nhìn chằm chằm màn hình nhìn một lát, thở dài.

Không sai, lần này hắn về nước chính là vì muốn gặp ‘Mị nương’.

Nhưng sau khi hắn về nước, ‘Mị nương’ lại gửi cho hắn cái tin tức, bày tỏ, bản thân lớn lên thật đẹp, lo lắng thời điểm gặp mặt, Đào Bảo mất đi lý trí mang nàng đẩy ngã, cho nên, cự tuyệt cùng Đào Bảo gặp mặt.

Lúc ấy Đào Bảo thấy được QQ tin tức, trong nội tâm là một vạn đầu thần thú gào thét đi qua.

Nữ nhân này quá tự kỷ a!

Coi lão tử là loại người nào?

Lão tử căn bản cũng không phải là vì tán gái mà kết bạn online!!

Tỉnh táo lại, Đào Bảo cảm thấy, đây nhất định là Mị nương đang đùa giỡn hắn.

Thế nhưng, gửi xong cái tin này, sau đó Mị nương liền không có online nữa.

Đương nhiên, có thể là online ẩn, chỉ là không muốn để ý Đào Bảo.

-Đáng giận! Lão tử ngàn dặm xa xôi vội vã từ nước ngoài trở về, vậy mà cho ta leo cây!

Đào Bảo cắn răng oán hận nói:

-Tìm được nữ nhân kia, nhất định phải kéo nàng xuống dưới bụi ngô XXX một trăm lần a, một trăm lần!

Kỳ thật, Đào Bảo tìm kiếm người bạn gái trên mạng này gọi là Mị nương, thật sự cũng không phải là ham muốn sắc đẹp của đối phương.

Trên thực tế, lúc quen biết online được một năm, Đào Bảo căn bản không biết Mị nương này là dạng gì.

Chuyện cũ giữa Đào Bảo và Mị nương, nguyên vốn ba năm trước đây nhà máy năng lượng nguyên tử Normand ở Mỹ nổ lớn.

Tại tràng cảnh kia, chính là thảm họa lớn nhất trong lịch sử nhân loại, vượt qua 25 vạn người tử vong.

Bởi vì Normand là thành thì du lịch rất nổi danh, lúc ấy tại Normand đang tổ chức triển lãm hoa, hấp dẫn hơn ba mươi vạn du khách ngoại quốc, trong đó bao gồm Đào Bảo.

Tại sự cố nổ hạt nhân, có hơn mười vạn du khách ngoại quốc trực tiếp tử vong.

Đào Bảo vô cùng may mắn còn sống.

Sau khi ở bệnh viện trị liệu hai tháng, theo bệnh viện kiểm tra toàn diện, xác định hạch ô nhiễm trong cở thể hoàn toàn được tinh lọc, Đào Bảo xuất viện.

Thế nhưng, hắn lập tức liền phát hiện mình có được dị năng Thuận Phong Nhĩ.

Đạt được dị năng, Đào Bảo cũng không có mừng rỡ như điên, ngược lại luôn lâm vào thấp thỏm cùng bất an.

Hắn không biết dị biến xong thân thể mình có xảy ra chuyện gì?

Không biết có ảnh hưởng đến sức khỏe cùng tuổi thọ hay không?

Nếu như bị người biết, có hay không bị đưa đến phòng thí nghiệm trở thành chuột bạch?

Sợ hãi cùng bất an một mực quấy rối Đào Bảo.

Về sau, Đào Bảo quyết định lên mạng điều tra thêm tư liệu liên quan.

Nhưng cũng không có bất kỳ thu hoạch.

Không có bất kỳ một quyển tạp chí khoa học nào có thể giải thích được thân thể dị biến của mình.

Đang lúc không cách nào từ trong tri thức tìm kiếm được giải thích, Đào Bảo bắt đầu ý đồ tìm kiếm ‘Đồng bạn’ có được dị năng như hắn.

Hắn nặc danh đăng bài viết lên các trang web diễn đàn, lượng hồi phục rất nhiều, nhưng trên cơ bản đều cho rằng Đào Bảo bị bệnh tâm thần.

Trọn vẹn hai năm, Đào Bảo cũng không có tìm được một cái ‘Đồng bạn’.

Trong hiện thực, trừ hắn ra, Đào Bảo cũng không có phát hiện ra bất kỳ một cái ‘ người dị biến ‘, thậm chí nghe đều chưa nghe nói qua.

Ngay khi Đào Bảo gần như tuyệt vọng, thời điểm chuẩn bị buông tha, một người bạn trên mạng nick name gọi là Mị nương đã bình luận dưới bài viết của hắn, nàng cũng là người sống sót sau sự cố nổ nhà máy nguyên tử Normand, thân thể cũng phát sinh dị biến.

Đào Bảo mừng rỡ như điên, lập tức thông qua các loại phương thức tìm được QQ của đối phương, lập tức liền kết bạn.

Sau đó, Mị nương nói cho Đào Bảo các biểu hiện chủ yếu sau khi thân thể nàng xảy ra dị biến, nàng vốn là bất hạnh thể chất biến thành may mắn thể chất.

Đào Bảo lúc ấy mơ hồ có cảm giác giống như bị đùa giỡn, nhưng Mị nương vẫn kiên định nói thế, đây tuyệt đối là dị năng, có thể gia tăng may mắn cho bản thân.

Nàng nói ngôn từ rất chắc chắn, trước kia bản thân rất bất hạnh, bị chym ị, xe bị đứa nhỏ ị bậy, rút thưởng không trúng. . .. Nhưng hiện tại, mỗi lần rút thưởng đều có chỗ thu hoạch, số tiền trúng thưởng cũng không đồng nhất, nhỏ có năm khối, lớn có mấy vạn khối, nhưng không có lần nào tay không mà về.

Nàng còn thông qua internet phô bày khả năng trúng thưởng xổ số cho Đào Bảo xem.

Thậm chí có một lần mua về một đống thẻ cào trúng thưởng, thông qua Camera trực tiếp cạo cạo xem phần thưởng.

Đáng tiếc, thông qua Camera Đào Bảo chỉ có thể nhìn đến tay của nàng, hơn nữa còn mang bao tay trắng!

Nữ nhân kia rất cẩn thận.

Chính như nàng nói, mua một đống thẻ cào trúng thưởng, tuy tiền thưởng không giống nhau, nhưng xác thực toàn bộ đều trúng thưởng!

Nhìn đến đây, cho dù Đào Bảo nghi ngờ lại lần nữa, cũng bắt đầu tin tưởng lời nói Mị nương.

Sau đó lại phát sinh một loạt sự kiện, để cho Đào Bảo càng tin tưởng vững chắc Mị nương cùng hắn là ‘Người dị biến’.

Có một lần, Mị nương nói cho hắn biết, nàng du lịch tại Indonesia, thân thể đột nhiên không thoải mái, liền về nước trước dự kiến.

Sau đó, Indonesia bạo phát một trận sóng thần siêu cấp, hơn hai mươi hai vạn người tử vong trong trận siêu sóng thần bất ngờ xuất hiện.

Mị nương lên máy bay bay đi trước thời gian nửa giờ, may mắn thoát khỏi.

Trước một loạt sự tình không biết là trùng hợp hay Mị nương thật sự lấy được may mắn thể chất, cuối cùng Đào Bảo đã hoàn toàn tin tưởng Mị nương.

Hắn liền biểu đạt ý muốn gặp mặt với Mị nương.

Hai người cùng nhau nghiên cứu thân thể biến dị, chung quy so với một người không có đầu mối vẫn tốt hơn.

Mị nương nói, vậy ngươi tới Đông Hải a, ta ở Đông Hải đợi ngươi!

Thế nhưng, thời điểm Đào Bảo đang trong lòng tràn đầy vui mừng đi đến Đông Hải, Mị nương lại cự tuyệt cùng hắn gặp mặt, lại còn cắt đứt liên hệ với Đào Bảo.

-Càng nghĩ càng khó chịu, về sau nữ nhân Đông Hải nói, một cái dấu chấm câu cũng không thể tin!

Hiện tại Đào Bảo càng ngày càng cảm thấy Mị nương đang lừa người, những cái mà nàng gọi là may mắn, có lẽ thật sự chỉ là trùng hợp nhân phẩm ngẫu nhiên bạo phát, mà không phải là may mắn thể chất gì đó.

Thầm nghĩ, điện thoại Đào Bảo đột nhiên vang lên.

Hắn nhìn nhìn ngoài màn hình điện thoại nhắc nhở, là Nam ty trong công ty gọi tới.

Nam tỷ, tên đầy đủ gọi là Trương Nam, ba mươi sáu tuổi, có thể nói bộ dạng thuỳ mị vẫn còn, là thục nữ nổi danh ở công ty.

-Nam tỷ, có chuyện gì sao?

Đào Bảo nhấn nút trả lời, nói.

-Có một khách hàng điểm danh muốn gặp ngươi.

Nam tỷ nói.

-A?

Đào Bảo ngược lại là ngẩn người:

-Ai?

-Khách hàng không muốn lộ ra tên mình, chỉ nói mình họ Diệp.

Nam tỷ dừng một chút, lại nói:

-Ngươi mau lại công ty.

-Được.

Đào Bảo gật gật đầu.

Hắn lấy bút liền viết xuống một cái ghi chép, đặt ở trên bàn trà phòng khách lầu một, sau đó mới rời đi nhà trọ Hắc Mân.

Đến công ty, Nam tỷ lập tức đem Đào Bảo dẫn tới một gian phòng VIP.

Trong phòng đã có một nữ nhân ngồi ở đây.

Đào Bảo liếc nhìn.

Bên trên nữ tử khoác lấy Burberry lộ lưng, phác họa ra đường cong phần lưng hoàn mỹ. Màu trắng dây lưng tinh tế vong qua gáy, nguyệt nha liên cản trở khuy áo hình trái tim.

Bên dưới nàng mặc váy nhung Chanel màu vàng nhạt ngang đầu gối, một đôi giày cao gót màu đen. . .

Thế nhưng, để cho Đào Bảo kinh ngạc chính là nữ nhân này hắn đã gặp qua.

Chính là vị khách trọ phòng số sáu trước đây ở nhà trọ Hắc Mân, tựa hồ là gọi Diệp Băng Vũ.

Diệp Băng Vũ lấy thìa nhẹ nhàng khuấy cà phê, không ngẩng đầu, thản nhiên nói:

-Trương tiểu thư, vui lòng đi ra ngoài trước a, ta cùng vị Đào tiên sinh này nói chuyện một chút.

-Được.

Sau đó Trương Nam liền rời đi, cũng tiện tay đóng lại cửa phòng VIP.

Trong phòng cũng chỉ còn lại có Đào Bảo cùng Diệp Băng Vũ.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN