Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Tỷ Tỷ
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
88


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Tỷ Tỷ



-Ân, được.

Đào Bảo gật gật đầu.

Rất nhanh trong phòng vệ sinh liền truyền đến âm thanh vòi sen xả nước.

Bởi vì gian phòng nhà trọ gồm một phòng ngủ, một phòng khách diện tích vốn rất nhỏ, Đào Bảo ngồi ở phòng khách, tiếng động trong phòng vệ sinh liền có thể nghe rõ rõ ràng ràng.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng vệ sinh truyền ra, Đào Bảo vừa ăn mì Dương Xuân, nhưng vẻ mặt rõ ràng tâm hươu ý vượn.

Đúng lúc này, gian phòng đột nhiên tối xuống.

Bị cúp điện.

-Đào Bảo, làm sao vậy?

Thanh âm Bách Hợp từ bên trong phòng vệ sinh truyền đến.

-Dường như, bị cúp điện.

Đào Bảo đứng dậy đi ra ban công, xem xét, lại quay phản hồi trong phòng:

-Dường như toàn bộ tiểu khu đều bị cúp điện.

-A, phiền toái, không chỉ mất điện, nước cũng ngừng. Ta vừa thoa sữa tắm, toàn bộ trên người đều là bọt. . . Ách. . .

Nói đến đây, Bách Hợp dường như mới ý thức tới nói những thứ này đối với một cái thanh niên huyết khí phương cương, không tốt lắm.

Thật sự không tốt lắm a!

Từ khi chia tay với bạn gái trước, cũng đã hơn nửa năm Đào Bảo không có cùng nữ nhân chân chính ba ba qua.

Trong cơ thể cũng đã góp nhặt rất nhiều Hormone giống đực.

-Đào Bảo, giúp một việc.

Lúc này, Bách Hợp lại đột nhiên nói.

-Bách Hợp tỷ, ngài nói.

Đào Bảo lập tức nói.

-Trong tủ lạnh có nước khoáng, giúp ta cầm mấy bình nước khoáng qua.

Bách Hợp nói.

Nhất thời Đào Bảo cũng không có phản ứng kịp, hiếu kỳ nói:

-Cầm nước khoáng, làm gì?

-Được rồi, đừng hỏi nhiều như vậy, ngươi lấy mang qua đây là tốt rồi.

Bách Hợp nói.

Bây giờ Đào Bảo mới hiểu được, tâm tình phấn khởi không hiểu.

-Lần đầu tiên thấy nữ nhân dùng nước khoáng tắm gội.

Hắn lắc đầu, xua tán mấy cái tư tưởng đồi trụy trong đầu, lần mò sờ soạng đi đến tủ lạnh, mở ra cửa tủ lạnh, sau đó cầm bốn năm bình nước khoáng lấy ra.

Kế tiếp, lại lần mò đi đến cửa phòng vệ sinh, nói:

-Bách Hợp tỷ, ta đem nước khoáng để ở cửa.

-Ân, cám ơn.

Bách Hợp cười cười nói.

Bách Hợp thủy chung bình tĩnh, để cho Đào Bảo có một chút tiếc nuối nho nhỏ.

-Nếu như bây giờ là cái cảnh sát hình sự Diêu Viễn ở chỗ này, Bách Hợp tỷ chắc chắn sẽ không bình tĩnh như vậy. Quả nhiên, Bách Hợp tỷ chỉ coi ta là tiểu hài tử.

Đào Bảo có chút ít phiền muộn.

Một lát sau, cửa phòng vệ sinh mở ra, Bách Hợp mặc áo tắm từ bên trong phòng vệ sinh đi ra.

Lúc này, thích ứng bóng tối, ngược lại trong phòng cũng không có tối như vậy.

Thậm chí, ở ngoài cửa sổ còn có ánh trăng chiếu rọi, gian phòng còn có thể xưng tụng là mờ ám.

Mặc dù không có điện, Đào Bảo vẫn có thể thấy rõ ràng áo tắm Bách Hợp.

Một cái áo tắm khêu gợi rất thời thượng, tuy nhìn không có lộ ra cái gì, nhưng vòng một mở rộng cùng chân ngọc thon dài vẫn lộ ra đầy đủ yếu tố khêu gợi.

Bách Hợp cũng không có tận lực võ trang đầy đủ trước mặt Đào Bảo, chính là mặc bình thường như ở nhà.

Nàng đi đến ghế sô pha bên cạnh, ở trên ghế sa lon ngồi xuống, sau đó mỉm cười nói:

-Thật là xin lỗi, thật vất vả mời ngươi tới nhà chơi một chuyến, lại đụng sự cố mất điện.

Đào Bảo cười cười nói:

-Có lẽ là ông trời muốn sáng tạo thời cơ mập mờ cho chúng ta, chỉ là ta không có nắm chắc.

Bách Hợp trợn trắng mắt:

-Lắm lời.

Nàng dựa lưng vào ghế sô pha, thoáng ngửa đầu, sau đó thản nhiên nói:

-Đào Bảo, ngươi có tỷ tỷ sao?

-Ân.

Đào Bảo gật gật đầu.

-Cái gì?

Bách Hợp ngược lại rất là kinh hãi:

-Ngươi vậy mà có tỷ tỷ?

-Ách, không phải là tỷ ruột á…, mẹ kế của ta mang đến nữ nhi.

Đào Bảo dừng một chút, lại nói:

-Nhà của chúng ta là gia đình gây dựng lại, năm đó ta tám tuổi, tỷ tỷ đi tới nhà của chúng ta, đã mười lăm năm.

-Ách, vậy ngươi mẹ đẻ. . . . .

-Ta mẹ đẻ sao. . .

Đào Bảo khóe miệng có chút đắng chát, không nói gì.

-Ách, xin lỗi, ta lắm mồm.

Bách Hợp nhanh chóng nói.

Đào Bảo lắc đầu:

-Không có việc gì.

Hắn thu xếp lại tâm tình, sau đó dời đi chủ đề:

-Đúng rồi, Bách Hợp tỷ, ngươi có biết không, Diệp Băng Vũ đem sở Hôn Giới chúng ta thu mua.

-Ân, nghe nói. Không, chuẩn xác một chút, là Diệp Băng Vũ tự mình nói cho ta biết.

Bách Hợp nói.

-Nàng quả nhiên là nhằm vào ngươi?

Đào Bảo nói.

-Không.

Bách Hợp nhàn nhạt cười cười:

-Nàng là hướng về phía ngươi đi.

-Ôi chao! !

Bách Hợp hiếu kỳ nói:

-Đào Bảo, ngươi có phải đắc tội chỗ nào Diệp Băng Vũ hay không?

-Cái này nha. . .

Đào Bảo mơ hồ có một chút đau bi.

-Chính mình tại sao vì vợ trước mà thất nghiệp a!

Hắn đã cảm thấy vận mệnh của mình.

Sở Hôn Giới muốn giảm biên chế, vậy mình đứng mũi chịu sào a!

-Hả? Diệp Băng Vũ nói, nàng không tham dự công tác giảm biên chế sở Hôn Giới, hết thảy do tân nhiệm Tổng Giám Đốc làm chủ. Nếu như Diệp Băng Vũ nói được thì làm được, vậy mình chưa chắc sẽ bị đuổi. Chỉ cần đối phó cái mới nhậm chức Tổng Giám Đốc!

Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, sau đó lại nói:

-Bách Hợp tỷ, Diệp Băng Vũ nói, ngày mai sẽ có tân nhiệm Tổng Giám Đốc, ngươi biết là ai không?

-Cái này, ta thật sự không biết. Diệp Băng Vũ cũng không có nói với ta.

Bách Hợp nói.

-Hy vọng là người tốt, ân, tốt nhất là một mỹ nữ.

Đào Bảo cầu khẩn.

Ngày hôm sau.

Đào Bảo cùng Bách Hợp cùng đi đến công ty, gặp được tân nhiệm Tổng Giám Đốc trong truyền thuyết.

Ân, Tổng Giám Đốc là một người tốt.

Có công nhân không cẩn thận đụng vào người nàng, nàng chẳng những không có trách cứ, còn cùng công nhân một chỗ nhặt lên tài liệu văn bản rơi trên mặt đất, thậm chí còn vui vẻ an ủi thấp thỏm bất an công nhân.

Người tốt!

Sau đó, cũng là một cái mỹ nữ hàng thật giá thật!

Thế nhưng! ! !

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN