Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Nhân gian bất sách!
(* Ý nói cuộc đời đã đủ gian nan rồi, có một số chuyện không nhất thiết phải nói rõ ra.)
Thế nhưng, người này, Đào Bảo nhận thức a.
Nói chuẩn xác chút, đã từng gặp mặt một lần.
Tân nhiệm Tổng Giám Đốc Sở Hôn Giới dĩ nhiên là cái nữ thành phần tri thức mà ngày hôm qua Đào Bảo đã gặp ở trong phòng vệ sinh của một tiệm KFC!
Lúc ấy, Đào Bảo chính là nhìn thấy sạch sành sanh con người ta.
Giờ này khắc này, trong nội tâm Đào Bảo một vạn lần đinh công mạnh gào thét mà qua a.
-Thượng đế, không cần chơi Bảo ca như vậy? Đều nói nhân gian bất sách, mấy năm nay Bảo ca trải qua đã qđủ đau khổ, ngài cũng đừng giày vò ta, được không?
Bách Hợp không có chú ý tới vẻ mặt đau khổ phiền muộn của Đào Bảo, quan sát xa xa nữ nhân kia:
-A…, ta nhớ ra rồi, vị Tổng Giám Đốc này của chúng ta tên là Trần An Nhàn, là bạn thân Diệp Băng Vũ, trước kia là đại tỷ hỗn trong hắc đạo, hiện tại không biết có hoàn lương hay không. Ngày hôm qua ở tiệm KFC đã gặp nàng, ta nói làm sao quen mắt như vậy nha. Ách.
Bách Hợp đột nhiên nhớ tới cái gì, quay đầu nhìn nhìn Đào Bảo:
-Đào Bảo, ngày hôm qua ngươi không phải thực sự đắc tội Trần An Nhàn chứ? Thời điểm nàng đi qua bên người ngươi, dường như hung hăng trợn mắt liếc ngươi một cái.
-Ha ha a.
Đào Bảo khóe miệng giật giật.
Bách Hợp vỗ vỗ bờ vai Đào Bảo, lại nói:
-Đào Bảo, mấy ngày nay ngươi cẩn thận một chút, đừng có gây sự Trần An Nhàn. Xem chừng đoạn thời gian này, tâm tình nàng không quá tốt. Nghe nói, ngày hôm qua anh của nàng Trần An Phong ở ktv ý đồ cưỡng hiếp một cái nữ hài, bị cảnh sát bắt giữ.
Đào Bảo: . . .
Lúc này, trong đầu Đào Bảo lập tức hiện ra lời nói của Trần An Phong ngày hôm qua:
-Ngươi biết ta là ai không? Ta nói với ngươi, muội muội ta. . .
Lúc ấy, Đào Bảo cũng không đợi Trần An Phong nói xong, trực tiếp một cái trọng quyền đem Trần An Phong đánh xịt máu.
Nghĩ tới đây, Đào Bảo xoa xoa mồ hôi lạnh.
Mẹ kiếp, nhân gian bất sách, nhân gian bất sách, đừng chơi Bảo Ca như vậy được không!
Đúng lúc này, đăng đăng đăng, một hồi thanh âm giày cao gót vang lên, thời điểm Đào Bảo ngẩng đầu, Trần An Nhàn đã đứng ở trước mặt hắn.
-A…. . . Nguyên lai ngươi là công nhân viên sở Hôn Giới a. Ngày hôm qua, anh trai vô dụng của ta nhận được chiếu cố.
Trần An Nhàn thản nhiên nói.
-Ha ha ha.
Đào Bảo gãi đầu:
-Tổng Giám Đốc, ngài quá khách khí, trừ bạo an dân, là nghĩa vụ của mỗi cái công dân. . . Khục khục! Cái kia, Trần tổng, ta không phải là ý tứ này. . .
-Không cần lo lắng, ta sẽ không gây khó khăn cho ngươi.
Trần An Nhàn cắt đứt lời của Đào Bảo, thản nhiên nói:
-Từ trước đến nay ta luôn công và tư rõ ràng. Chỉ cần có năng lực, ta đều trọng dụng. Nhưng nếu như chỉ là muốn ở công ty tán gái không lý tưởng, ta đây đành phải mời hắn rời đi công ty. Ta quản lý công ty, tuyệt không cho phép đầu đường xó chợ tồn tại.
Nói xong, Trần An Nhàn xoay người rời đi.
Nàng đi đến văn phòng Tổng Giám Đốc, lập tức phân phó thư ký Lý Dương, nói:
-Đem toàn bộ tư liệu công nhân viên sở Hôn Giới đem tới đây.
Nam thư ký ở công ty như Lý Dương là cực kỳ ít, cao lớn đẹp trai, là Bạch Mã Vương Tử ở sở Hôn Giới, không ít nữ công nhân viên si mê.
-Vâng.
Lý Dương lập tức nói.
Qua thoáng chốc, Lý Dương ôm một chồng lớn tư liệu nhân sự đặt ở trên bàn công tác của Trần An Nhàn.
-Cái kia, Trần tổng, ta pha cho ngài chén trà?
Lý Dương ân cần nói.
-Không cần, ngươi đi ra ngoài trước.
Trần An Nhàn thản nhiên nói.
-A, được.
Lý Dương không nói gì, trực tiếp liền đi ra ngoài.
Mới mở cửa ra liền thấy được Đào Bảo ở cửa.
Lý Dương đem cửa phòng làm việc của Trần An Nhàn đóng lại, sau đó nói:
-Đào Bảo, ngươi tới làm gì? Ngươi biết đây là địa phương nào không? Cửa phòng làm việc của Tổng Giám Đốc. Đây là địa phương ngươi có thể tới sao?
Hắn một mực thầm mến Bách Hợp.
Nhưng hết lần này tới lần khác Bách Hợp lại đặc biệt để ý Đào Bảo.
Điều này làm cho Lý Dương rất không thoải mái.
Đào Bảo trợn trắng mắt:
-Mắc mớ gì ngươi.
Lý Dương căm tức, hắn nghĩ đến cái gì, lạnh lùng cười cười:
-Hiện tại Tổng Giám Đốc bề bộn nhiều việc, đang cân nhắc danh sách giảm biên chế, ngươi vẫn là tự cầu nhiều phúc.
Tại tiêu chuẩn giảm biên chế của công ty, có một cái tiêu chuẩn trong đó rất trọng yếu chính là đồng sự đánh giá người khác.
Mà quan hệ của Đào Bảo trong công ty có thể nói là rối tinh rối mù, ngoại trừ Bách Hợp của bộ phận ăn uống, gần như không ai kết giao bằng hữu với Đào Bảo.
Dưới cái nhìn của Lý Dương, nếu như cao tầng hỏi đồng sự đánh giá thế nào Đào Bảo, đây tuyệt đối là một đống chỉ trích cùng phê bình.
Dưới loại tình huống này, Đào Bảo bị giảm biên chế, đã là kết cục đã định.
Nói xong, Lý Dương vui sướng trên nỗi đau của người khác nghênh ngang rời đi.
Đào Bảo ở trước cửa phòng làm việc của Trần An Nhàn dừng lại thoáng chốc, nhưng cuối cùng cũng không có tiến vào, mà là xoay người rời đi.
Hắn vốn là nghĩ kỹ cùng Trần An Nhàn nói chuyện, nói lời xin lỗi.
Đối với kinh nghiệm làm việc, Đào Bảo vốn không nhiều lắm, nhưng cũng biết tầm quan trọng của quan hệ.
Nhưng mà, đứng ở trước cửa, Đào Bảo suy nghĩ rất nhiều, cuối cùng vẫn là bỏ qua.
Sự tình ở phòng vệ sinh, thuần túy là một cái hiểu lầm.
Mà về phần chuyện của Trần An Phong.
Đào Bảo cũng không cho là mình làm sai, nếu như lại cho hắn một cơ hội, hắn vẫn là cho Trần An Phong một trận.
Bách Hợp Sở Hôn Giới, văn phòng Tổng Giám Đốc.
Trọn một buổi sáng, Trần An Nhàn cuối cùng đem toàn bộ hồ sơ nhân viên Bách Hợp Sở Hôn Giới xem hết.
-Đào Bảo. . .
Ánh mắt Trần An Nhàn rất lạnh lùng, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Lúc này, điện thoại của Trần An Nhàn vang lên, nàng xem màn hình nhắc nhở, sau đó nhấn xuống nút trả lời.
-An Nhàn, đi làm thú vị sao?
Thanh âm Diệp Băng Vũ từ trong điện thoại truyền đến.
Trần An Nhàn trợn trắng mắt:
-Ngươi a, thật là gây phiền toái cho người khác, ngươi biết ta căn bản không thích hợp ngồi văn phòng. Nếu như đem sở Hôn Giới của ngươi làm cho đóng cửa, cũng chớ có trách ta a.
-Tùy ngươi làm sao giày vò, dù sao từ trước đến nay ta cũng không có trông cậy vào sở Hôn Giới giúp ta kiếm tiền.
Diệp Băng Vũ cười cười nói.
Ở trước mặt bằng hữu, cuối cùng Diệp Băng Vũ cũng bỏ xuống vỏ ngoài lạnh lùng.
-Ta té, vậy ngươi mua xuống sở Hôn Giới này là muốn làm cái gì? Có tiền cũng không phải bại như vậy!
Trần An Nhàn cạn lời.
-Đúng rồi, đi công ty, có phát hiện người nào hứng thú hay không?
Diệp Băng Vũ không có trả lời Trần An Nhàn, mà lại hỏi tiếp.
Ánh mắt Trần An Nhàn rơi xuống trên bàn công tác, chỗ đó bày một bản sơ yếu lý lịch của Đào Bảo.
-Có một cái.
Trần An Nhàn thản nhiên nói.
-Ồ? Ai? Trên cái thế giới này, người có thể khiến Trần An Nhàn tiểu thư cảm thấy hứng thú, cũng không nhiều a.
Diệp Băng Vũ hiếu kỳ nói.
-Giữ bí mật.
-Cắt.
Diệp Băng Vũ dừng một chút, lại nói:
-Đúng rồi, sở Hôn Giới có cái nam nhân gọi Đào Bảo, đó là người của bổn tiểu thư, ngươi cũng đừng đem hắn khai trừ a.
-A!
Trần An Nhàn ngẩn người:
-Ngươi, lúc nào quen bạn trai?
-Không phải là quen bạn trai, là. . . Ai, tóm lại, bất kể như thế nào, ngươi cũng phải đem người lưu lại cho ta.
Diệp Băng Vũ nói xong cũng đem điện thoại cúp.
Trần An Nhàn nhíu mày, nàng cầm lấy hồ sơ Đào Bảo, vẻ mặt khó hiểu.
-Phần lý lịch này rõ ràng trăm ngàn chỗ hở, nói là tốt nghiệp đại học Harvard, nhưng xem chừng cũng chỉ là tốt nghiệp trường đại học tam lưu trong nước. Căn cứ đồng sự phản ánh, năng lực làm việc, quan hệ nhân mạch rất kém cỏi. Loại nhân viên tiêu chuẩn đầu đường xó chợ này, Băng Vũ để ý hắn làm gì vậy?
Trần An Nhàn nhẹ nhàng gõ mặt bàn, cũng không biết đang suy nghĩ gì.
Mà đổi thành bên khác.
Hôm nay là ngày đầu tiên Đào Bảo công tác ở bộ phận tư vấn tình yêu và hôn nhân.
Mà khách hàng thứ nhất là. . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!