Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Đát Kỷ phiên bản hiện đại.
Toàn trường, ánh mắt của người đồng loạt nhìn lên trên người Diệp Băng Vũ.
Diệp Băng Vũ vẻ mặt bình thản, nàng nhìn thấy Đào Bảo, thản nhiên nói:
-Hắn là . . . . .
Thời điểm nói đến đây, Diệp Băng Vũ dừng lại một chút.
Trong mắt lướt qua một tia xoắn xuýt.
Lúc này, Đào Bảo cười cười, nhàn nhạt mở miệng nói:
-Ta là lái xe cho Tích Tích (dg: giống grap car việt nam mình), Diệp Tiểu Thư đặt xe công ty của chúng ta.
Diệp Băng Vũ kinh ngạc nhìn Đào Bảo liếc một cái, không có lên tiếng.
Mà cái đám gọi là -danh viện- nghe xong, lại cuồng nộ.
-Chỉ là một cái lái xe, cũng dám tát lão nương? Ngươi biết lão nương là người nào không? Ba ta là tổng giám đốc Hành Sơn địa sản. . .
-Ngô Thanh Nghi, ngươi đừng ở chỗ này ném tên ba của ngươi! Nếu để cho người biết, đức hạnh Đông Hải danh viện chúng ta, sẽ bị trào phúng chết.
Diệp Băng Vũ lạnh lùng nói.
Nàng xuất khí tràng rất mạnh, Ngô Thanh Nghi đó hoàn toàn bị khí tràng Diệp Băng Vũ đè ép.
Lúc này, vai chính Từ Hiểu Quân cũng mở miệng:
-Thanh Nghi, được rồi, ngày hôm nay sinh nhật của ta, cho cái mặt mũi, đừng đem sự tình làm quá lớn.
Từ Hiểu Quân xem như còn có chút thông minh, nàng biết, trước mặt Diệp Hướng Dương không thể biểu hiện đanh đá như vậy.
Nhưng Ngô Thanh Nghi này hoàn toàn chính là não tàn, hoàn toàn không nhìn bầu không khí.
Nàng tức giận vù vù nói:
-Từ Hiểu Quân, ngươi hơi quá đáng! Ta tham gia yến hội sinh nhật của ngươi, là cho ngươi mặt mũi. Hiện tại ta bị đánh, ngươi ngược lại tốt, muốn ta nhịn xuống? Ngươi tính toán cái bướm?
Từ Hiểu Quân nhíu mày, thản nhiên nói:
-Ngô Thanh Nghi, yến hội của ta không chào đón ngươi, thỉnh ngươi rời đi.
Còn lại mấy cái -danh viện- bên kia cuối cùng là kịp phản ứng, từng cái một lập tức giả dạng bộ dáng ưu nhã hiền thục, tận lực cùng người đàn bà chanh chua Ngô Thanh Nghi giữ một khoảng cách.
Ngô Thanh Nghi tuy não tàn, nhưng cũng không ngu ngốc, vừa nhìn thế cục này, cũng biết không mặt mũi sống ở chỗ này.
Nàng hung hăng trợn mắt nhìn Đào Bảo liếc một cái, sau đó chuồn đi ngay.
-Khục khục, mọi người cũng quay về khách sạn.
Từ Hiểu Quân mở miệng nói.
Nhóm danh viện lần lượt quay về khách sạn.
Diệp Băng Vũ đi đến bên cạnh Đào Bảo, nàng nhìn Đào Bảo liếc một cái, trầm ngâm qua thoáng chốc, mới nói:
-Thật xin lỗi, ta vẫn không có biện pháp công khai quan hệ của chúng ta.
Đào Bảo cười cười:
-Ta hiểu.
Diệp Băng Vũ ngẩng đầu, lại nói:
-Rõ ràng là ta cầu giao du, lại muốn ngươi giấu diếm quan hệ của chúng ta. Ngươi không thấy nghẹn khuất, hoặc là ủy khuất sao?
-Cũng không có.
Đào Bảo cười cười nói.
Diệp Băng Vũ thì có chút không vui.
-Làm sao ta có cảm giác có chút nổi giận này?
Lúc này, Diệp Hướng Dương cùng Hạ Tình từ phía sau đã đi tới.
-Yaaa, bào muội.
Diệp Hướng Dương mỉm cười phất phất tay, chào hỏi.
Vẻ mặt Diệp Băng Vũ liền lạnh xuống.
Đào Bảo toát mồ hôi.
-Cảm giác, Diệp Băng Vũ rất chán ghét Diệp Hướng Dương a. Quả nhiên nguyên nhân còn là bởi vì Hạ Tình. Hả? Chẳng lẽ, dánh dấu tình địch trong điện thoại Diệp Băng Vũ là Diệp Hướng Dương?
Đào Bảo đột nhiên nghĩ đến cái gì.
Khóe miệng của hắn giật giật, nhìn Hạ Tình liếc một cái, lại thầm nghĩ:
-Hạ Tình này thật là Ðát Kỷ phiên bản hiện đại a, dĩ nhiên có thể dẫn tới huynh muội tương tàn.
Diệp Băng Vũ không để ý tới Diệp Hướng Dương, Diệp Hướng Dương có chút ít xấu hổ.
-Nha đầu kia tình huống như thế nào? Thật là bào muội của ta? Làm sao cảm giác giống như cừu gia.
Diệp Hướng Dương bởi vì không rõ ràng nội tình, rất phiền muộn.
Qua thoáng chốc, hắn thu thập xong tâm tình, lại nhìn nhìn Đào Bảo nói:
-Đào tiên sinh, nguyên lai là làm lái xe a, vậy sau này, ta có cái gì yến hội muốn dự họp, công tác lái xe liền giao cho ngươi rồi.
Đào Bảo cười cười:
-Không, Diệp tổng, ngài hiểu lầm. Ta là cố vấn tình yêu và hôn nhân, lái xe là kiêm chức.
Diệp Hướng Dương thoáng kinh ngạc:
-Còn muốn làm kiêm chức? Khổ cực như vậy.
Đào Bảo thở dài:
-Ai, Diệp tổng, ngài là không rõ, hiện tại kiếm con dâu rất cần tiền.
-Vậy Đào tiên sinh, dự toán bao nhiêu?
Diệp Hướng Dương đối với hôn nhân bình dân còn rất là hiếu kỳ.
Đào Bảo nghĩ nghĩ, sau đó nói:
-Ít nhất cũng ba mươi vạn.
Ai ngờ, vừa dứt lời, Hạ Tình liền xạm mặt lại.
Lúc trước, Đào Bảo lấy Hạ Tình, trước trước sau sau cũng không tốn tới ba vạn khối tiền.
Diệp Hướng Dương không có phát giác được vẻ mặt Hạ Tình biến đổi, sờ lên cái cằm, nói:
-Ba mươi vạn a, ít như vậy? Ta chính là vì tương lai hôn lễ chuẩn bị dự toán ba ức.
Đào Bảo: . . .
Lần này đổi thành Đào Bảo mặt sạm lại.
-Cho nên nói, lão tử ghét nhất người có tiền!
Quay đầu nhìn qua, Hạ Tình dĩ nhiên đang cười.
Đào Bảo thật buồn bực.
-Cắt, không nghĩ tới Hạ Tình này cũng sa đọa như vậy, nghe xong Diệp Hướng Dương chuẩn bị dự chi ba ức kết hôn, vui cười trên mặt đều khai mở thành hoa hồng.
Bất quá, Đào Bảo hiểu lầm Hạ Tình.
Hạ Tình đúng là cười, nhưng cũng không phải là bởi vì Diệp Hướng Dương nói dự chi ba ức kết hôn.
Nàng thấy Đào Bảo phiền muộn, cho nên mới cao hứng như vậy.
-Đào Bảo, chúng ta nên tiến vào.
Lúc này, Diệp Băng Vũ đột nhiên thản nhiên nói.
-A?
Đào Bảo chỉ chỉ chính mình:
-Ta?
-Không phải là ngươi, còn có ai?
-Nhưng mà, ta chỉ là một cái lái xe, thích hợp tham gia loại yến hội sinh nhật này sao?
Diệp Băng Vũ hít sâu, sau đó thản nhiên nói:
-Xin lỗi, mới vừa rồi là ta không đúng. Khi nãy ta hẳn là nên mời ngươi đi tham gia yến hội.
Nàng dừng một chút, lại thản nhiên nói:
-Được rồi, chúng ta đi.
-Ách. . . . . Được.
Đào Bảo gật gật đầu.
Sau đó, Đào Bảo cùng Diệp Băng Vũ cùng nhau tiến vào khách sạn.
Một lát sau, Hạ Tình cùng Diệp Hướng Dương cũng tiến vào khách sạn, cũng thừa lúc thang máy đi lầu ba.
Yến hội sinh nhật của Từ Hiểu Quân ngay tại lầu một khách sạn, tất cả rượu thịt ngon, đều là phụ tá phục vụ.
-Buổi tối ngươi còn phải lái xe, không nên uống rượu.
Diệp Băng Vũ dặn dò một câu, liền rời đi.
Đào Bảo bưng một ly nước chanh đứng ở một góc của yến hội, lẳng lặng quan sát danh viện mỹ nữ nơi này.
Ý đồ của hắn là muốn tại một ít danh viện trong này tìm đến Mị nương.
Thế nhưng, hệ số độ khó quá cao.
Ở trên internet, Mị nương biểu hiện hết sức cẩn thận, cơ hồ là cẩn thận.
Liền ngay cả stream rút thưởng, đều muốn đeo bao tay trắng che khuất tay của mình, có thể thấy tâm tư của nàng kín đáo cỡ nào.
Quan sát một lát, không thu hoạch được gì.
Đào Bảo đành phải bất đắc dĩ buông tha cho.
-Vẫn là dựa theo Thiên Cung tra tìm tương đối đáng tin cậy, ít nhất Mị nương đăng kí hội viên ở đó.
Sau đó, ánh mắt Đào Bảo lần nữa rơi trên người Diệp Băng Vũ, thoáng kinh ngạc.
Đêm nay Diệp Băng Vũ mặc lễ phục dạ hội màu tím, lụa mỏng, cổ áo khoét sâu hình chữ V, phía sau lưng lễ phục dạ hội thiết kế đuôi cá giao nhau, tôn quý cùng gợi cảm miêu tả sinh động, ở dưới ánh đèn hiệu quả phủ lên, liền phảng phất giống như Cửu Thiên Huyền Nữ hàng lâm thế gian.
Trong tay nàng bưng nửa ly rượu đỏ, vẻ mặt lãnh đạm, tựa như một cành ngạo tuyết hàn mai, đứng lặng ở sơn cốc u tĩnh, điềm tĩnh cùng ưu nhã tách ra rõ ràng, vô luận quanh người có bao nhiêu người nhìn chăm chú vào nàng, nàng đều tựa như một mình ở vùng đồng quê không có một bóng người, khóe mắt đuôi lông mày, không khỏi tràn đầy ưu nhã cao quý khí chất.
Tại đây có rất nhiều nam nhân, trong đó không thiếu thanh niên ưu tú, tuy đều đang yên tĩnh liếc trộm, lại không một người dám đến gần.
Đây mới thực sự là nữ thần, có thể khiến người tự ti mặc cảm, chùn bước.
Đào Bảo tâm tư hơi dạng.
Người đều nói, Hạ Tình là Đông Hải đệ nhất vưu vật, nhưng trên thực tế, Diệp Băng Vũ thích hợp danh xưng này hơn.
Bạch phú mỹ, C cup, dáng người tìm không ra bất kỳ khuyết điểm nhỏ nhặt.
Ít nhất, từ góc độ một cái fans bóng đá xem xét, Diệp Băng Vũ càng xứng đôi với danh xưng đệ nhất vưu vật Đông Hải.
Chỉ là, Diệp Băng Vũ quá lạnh, lạnh làm cho người ta không dám tới gần.
Mà Hạ Tình thì liền tuyệt hơn, một nữ nhân sinh động, biết khóc biết cười.
Từ góc độ này nói, Hạ Tình đích xác cũng đạt được danh xưng đệ nhất vưu vật Đông Hải.
Thầm nghĩ, đột nhiên thanh âm một nữ nhân vang lên:
-Ngươi được.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!