Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Đừng xem nữ nhân là đồ ngu!
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
68


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Đừng xem nữ nhân là đồ ngu!



Cửa thang máy mở ra, Diệp Hướng Dương mỉm cười nói:

-Hai ngươi chờ một chốc, ta đi thông báo mọi người một chút.

Nói xong, Diệp Hướng Dương liền rời đi.

Mà Diệp Băng Vũ quay đầu nhìn Đào Bảo liếc một cái, đột nhiên mở miệng nói:

-Đào Bảo, làm sao ngươi giống như một bộ muốn gặp bạn gái trước nhưng lại rất lúng túng? Ở Cực Quang thương mậu ngoại trừ Hạ Tình, còn có người quen của ngươi sao?

-Ách. . .

Đào Bảo thu xếp lại tâm tình, sau đó trấn tĩnh nói: -Không có a.

-Vậy là ngươi muốn gặp Hạ Tình, cho nên rất khẩn trương?

Diệp Băng Vũ nhìn chằm chằm Đào Bảo, nói.

-Làm sao lại như vậy?

Đào Bảo bình tĩnh nói:

-Hạ Tình chỉ là khách hàng ta làm hôn thác, một cái khách hàng trong vô vàn khách hàng đó, không có gì đặc biệt.

-A…. . . Ngươi không muốn cùng Hạ Tình ngủ?

Diệp Băng Vũ thản nhiên nói.

-Không muốn, bởi vì ta là fans bóng đá.

Đào Bảo mạnh miệng khẳng định nói.

Diệp Băng Vũ nhìn chằm chằm Đào Bảo một hồi lâu cũng không có phát hiện ra cái gì dị thường, liền thu hồi ánh mắt.

Đào Bảo ám nhẹ nhàng thở ra, trong nội tâm khẽ cười khổ:

-Nói không muốn cùng Hạ Tình ngủ, vậy khẳng định là gạt người. Nhưng mình cũng biết, lấy trình độ chán ghét của Hạ Tình đối với mình, e rằng đây chỉ là suy nghĩ một phía từ bản thân mà thôi.

Hít sâu, sau đó một lần nữa bình tĩnh trở lại.

Lúc này, trong tầm mắt xuất hiện hai bóng người.

Chính là Diệp Hướng Dương cùng Hạ Tình.

-Băng Vũ, Đào Bảo, tới, tất cả mọi người chờ nha.

Diệp Hướng Dương cười nói.

Diệp Băng Vũ vẻ mặt lãnh đạm, không nói gì, trực tiếp đi lầu ba phòng khách.

Diệp Hướng Dương khóe miệng giật giật.

-Mình có cái bào muội lãnh diễm thật là. . .

Bởi vì lo lắng Diệp Băng Vũ mở miệng trào phúng mình ở trước mặt công nhân viên, Diệp Hướng Dương nhanh chóng chạy chậm đi theo qua.

Diệp Hướng Dương lo lắng cũng không phải là không có căn cứ.

Diệp Băng Vũ là danh viện nổi danh nhất trong đám thượng lưu xã hội ở Đông Hải, một là bởi vì dáng dấp của nàng rất tao nhã; hai là bởi vì nàng lãnh diễm vô song; ba, cũng bởi vì nàng là nổi danh lời nói ác độc. Từng ở nơi công chúng phê bình đã làm khóc vài người, trong đó một nửa là nam nhân.

Tóm lại, bất đồng với tính cách dịu dàng của Tô Tuyết Nhạn, Diệp Băng Vũ lại không có chút nào dính líu đến mấy chữ -ôn nhu-, -hiền lành-, bất đồng với đám danh viện kia.

Bất quá, Diệp Hướng Dương vừa ly khai, chỗ cũ cũng chỉ có Đào Bảo cùng Hạ Tình.

Ý nào đó, vậy cũng là một chỗ.

Hạ Tình nhìn Đào Bảo liếc một cái.

Đối với quan hệ giữa Đào Bảo cùng Diệp Băng Vũ, Hạ Tình cũng không có suy nghĩ nhiều.

Bởi vì, nàng hiểu rất rõ Diệp Băng Vũ.

Diệp Băng Vũ là lesbian, đối với nam nhân luôn luôn cực kỳ bài xích, Đào Bảo cho dù có ý đồ, cũng sẽ không thực hiện được.

Thoáng thu xếp lại tâm tình, Hạ Tình nhàn nhạt mở miệng nói:

-Đào Bảo, xem ở tình nghĩa chúng ta đã từng là vợ chồng, ta cho ngươi một cái lời khuyên.

Nàng dừng một chút, lại nói:

-Rời Diệp Băng Vũ xa một chút, nàng không phải là nữ nhân ngươi có thể khống chế. Nếu như kỳ vọng quá cao, kết quả cuối cùng vẫn là ngươi bị thương.

Đào Bảo nhếch miệng cười cười:

-Đây hẳn là ghen?

-Khục khục!

Hạ Tình trực tiếp bị nghẹn:

-Ghen? Ngươi đang chế truyện cười quốc tế sao? Đào Bảo, ngươi đừng tự kỷ. Cho dù ngươi cùng những nữ nhân khác ở trước mặt ta ba ba, ta đều không có cảm giác gì. Bởi vì, đối với ta mà nói, ngươi chỉ là một người xa lạ mà thôi.

Đào Bảo trợn trắng mắt:

-Vậy ngươi cũng đừng quan tâm. Ta thích ai, theo đuổi ai, cùng ai ba ba, bị ai thương tổn, những chuyện này, với ngươi mà nói không có một mao tiền quan hệ.

Hạ Tình thở phì phò:

-Thật là chó cắn Lữ Động Tân không nhìn ra ý tốt! Được rồi, lão nương cũng không quản chuyện hư hỏng ngươi, ngươi liền chờ nhận lấy thống khổ thất tình đi!

Đào Bảo vẻ mặt bình thản:

-Hạ tiểu thư, ta với ngươi không giống nhau. Ngươi rời hôn, còn có thể ước mơ tình yêu đẹp hơn. Nhưng ta, tâm đã chết, đối với tình yêu đã hết hy vọng. Cho dù lại thất tình, cũng không cảm giác được thống khổ, bởi vì tim đã chết lặng.

Dừng một chút, Đào Bảo thản nhiên nói:

-Cho nên, đối với bạn gái trước của ta, ta cũng vô cùng có lỗi. Nàng yêu mến một người không có linh hồn như ta đây. Cuối cùng, nàng lựa chọn chia tay là rất đúng. Ta không có gì có thể phàn nàn.

Đào Bảo vừa nói xong, đột nhiên tâm tình Hạ Tình kích động lên.

Nàng hạ giọng, giận dữ hét:

-Sao ngươi không xin lỗi ta?

-Nhưng, ly hôn là ngươi nói. . .

-Ta với bạn gái trước của ngươi đều giống nhau, yêu mến đều là một cỗ thân thể không có linh hồn!

Hạ Tình phẫn nộ nói.

-Cái gì a, ta lúc ấy là yêu ngươi.

Hạ Tình hít sâu, tâm tình một lần nữa bình tĩnh trở lại:

-Đào Bảo, soi soi trong trái tim ngươi, cẩn thận suy nghĩ một chút, nữ nhân ngươi yêu đến tột cùng là ai. Đừng xem nữ nhân làm đồ ngu!

Nói xong, Hạ Tình thở phì phò rời đi.

Đào Bảo trừng mắt nhìn, để tay trong lòng, nghĩ nghĩ, vẫn là không hiểu ra sao.

-Không sao nói rõ được, ngươi rõ ràng chính là mối tình đầu, người ta yêu đương nhiên là ngươi rồi. Chỉ là. . .

Đào Bảo coi như là hiểu rõ Hạ Tình.

Cho dù nàng hiểu lầm bản thân yêu là người khác, cũng không đến mức hận chính mình thành như vậy, khẳng định còn có chuyện phát sinh mà bản thân không biết.

Nhưng cụ thể là chuyện gì, Đào Bảo cũng không rõ ràng.

Ở chỗ cũ đứng qua thoáng chốc, cuối cùng Đào Bảo cũng không có rảo bước tiến lên lầu ba phòng khách.

Hắn gửi cho Diệp Băng Vũ cái tin nhắn, nói, dưới lầu đợi nàng.

Sau đó, liền trực tiếp đi xuống lầu, rời đi khách sạn.

Bụng có chút đói.

Vừa rồi ở yến hội lầu một uống một chút nước chanh.

Cũng không phải Đào Bảo khách khí.

Chủ yếu là, yến hội tiệc đứng, ngoại trừ đủ loại rượu phẩm, cũng chỉ có một ít điểm tâm là cơm Tây.

Đào Bảo đối với cơm Tây luôn luôn không có cảm giác, sẽ không ăn.

Điều này cũng dẫn đến hắn một mực đói bụng.

Đối diện khách sạn có một tiệm lão bà bính.

Đây là Đào Bảo yêu nhất.

Đi đến trước mặt cửa sổ cửa hàng bánh, Đào Bảo nói: -Phục vụ viên, tới một cái lão bà bính (Sweetheart cake).

Rất nhanh, một cái lão bà bính nóng hổi liền từ cửa sổ lần lượt xuất ra.

-Năm khối tiền.

Một cái thanh âm quen thuộc vang lên.

Đào Bảo ngẩng đầu xem xét, thoáng kinh ngạc.

Phục vụ viên ở cửa sổ cửa hàng bánh là một cái nữ hài chừng hai mươi tuổi, bộ dáng không tính là kinh diễm, nhưng rất có cảm giác con gái rượu. Trên mặt có hai cái má lúm đồng tiền nhẹ nhàng, thoạt nhìn có một chút thẹn thùng cùng ngại ngùng.

Trước đó từng ở KFC cùng quán bán hàng làm kiêm chức nữ nhân viên phục vụ!

-Ta nói em gái, đến cùng ngươi làm bao nhiêu cái kiêm chức?

Đào Bảo nói.

Tiểu mỹ nữ cười cười:

-Một ngày cũng liền hai ba phần á.

-Ách, làm gì khổ cực như vậy?

Đào Bảo thuận miệng hỏi.

Thần thái tiểu mỹ nữ có một chút ảm đạm:

-Ba mẹ thân thể không tốt lắm, cho nên liền. . .

-Ách, như vậy a.

Đào Bảo thở dài, hắn cũng bất lực.

Hắn từ trong túi tiền lấy ra một tờ mười khối tiền mặt còn sót lại, đặt ở cửa sổ, cười cười nói:

-Không cần tìm, dư thừa, tính cho ngươi tiền boa.

-A, cám ơn.

Có lẽ thật sự gấp dùng tiền, tiểu mỹ nữ cũng không có nhún nhường, trực tiếp liền nhận năm khối tiền boa.

Đào Bảo thì cầm lấy lão bà bính mới ra lò chuẩn bị trở về trên xe ăn, mới vừa đi tới cửa khách sạn.

Lúc này, đột nhiên có cái thanh âm vang lên:

-Ồ, đây không phải Đào Bảo sao?

Đào Bảo quay đầu một nhìn, một đám người đang hướng khách sạn đi tới, trong đó ở giữa là một cái thanh niên chừng hai mươi tuổi.

Hắn gọi Trần Phú Khang, là bạn học thời đại học của Đào Bảo đại học đồng học!

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN