Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta - Nữ nhân bị chứng hoang tưởng
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
52


Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta


Nữ nhân bị chứng hoang tưởng



Nhà trọ Hắc Mân.

Hạ Tình tiếp xong điện thoại Diệp Hướng Dương, liền đem điện thoại tắt, chuẩn bị ngủ.

Nhưng lúc này, nàng đột nhiên nghe được một hồi thanh âm nữ nhân thở dốc.

Đây là dạng gì thanh âm, Hạ Tình với tư cách là người từng trải, đã quá quen thuộc.

-Thanh âm từ đâu? Phụ cận biệt thự cũng không có hộ gia đình. Hả?

Hạ Tình đột nhiên nhớ tới cái gì, mặt hơi đen:

-Tên khốn nạn Đào Bảo sẽ không vụng trộm mang nữ nhân đưa đến nhà trọ!

Nàng ở trên giường lăn qua lăn lại, ngủ không được.

Cái thanh âm quấy nhiễu dân chúng vẫn luôn ở.

-Tên khốn này!

Cuối cùng, Hạ Tình không thể nhịn được nữa, bỗng nhiên đứng dậy, đi đến trước cửa phòng số 6.

Hít sâu, sau đó gõ cửa.

Một lát sau, cửa phòng số 6 mở ra, Đào Bảo lén lén lút lút ló đầu ra, nhìn nhìn Hạ Tình, nói:

-Làm sao vậy?

Hạ Tình không nói lời nào, trực tiếp đẩy cửa phòng ra.

-Đào Bảo, quy tắc các hộ gia đình ở nhà trọ Hắc Mân có dán ở lầu một. Khoản ba điều năm, nghiêm cấm khác phái ngủ lại, một khi phát hiện, lập tức chuyển ra nhà trọ! Hả?

Hạ Tình đang nói đột nhiên ngừng lại, ánh mắt của nàng rơi xuống búp bê tình dục ở trên giường Đào Bảo, mặt càng thêm đen.

-Đó là cái gì?

-Búp bê tình dục a.

Đào Bảo thở dài, nói:

-Hư hai tháng, chỉ có thể phát ra tiếng, đẩy đẩy thì lại không có bóp. Cũng không có tiền sửa, ta tự mình động thủ sửa sửa. A, ầm ĩ đến ngươi rồi? Xin lỗi, xin lỗi.

Hạ Tình: …

-Đào Bảo! Ngươi có thể không làm những chuyện buồn nôn thế này hay không!

Hạ Tình cũng không biết vì sao tức giận, dù sao chính là rất tức giận.

-Buồn nôn?

Đào Bảo nhíu mày, nhìn Hạ Tình liếc một cái, thản nhiên nói:

-Làm sao lại buồn nôn? Ta mua búp bê, là mua bán qua Internet hợp pháp, còn có hóa đơn. Không có lừa gạt nữ nhân, không có chà đạp nữ nhân, cũng không làm cho nữ nhân thương tâm, làm sao lại buồn nôn?

Hắn dừng một chút, lại thản nhiên nói:

-Chỉ cần các ngươi tình chàng ý thiếp, ừ ừ a a, quấn triền miên, vậy chẳng lẽ những cái FA như ta lại không có quyền lợi? Hạ tiểu thư, làm người không thể ích kỷ như vậy?

-Ta…

Hạ Tình biết rõ Đào Bảo đang ngụy biện, nhưng nhất thời nàng thật không biết nên phản bác như thế nào.

Đào Bảo xoay người, ấn xuống nửa bụng dưới búp bê tình dục.

Búp bê tình dục lập tức phát ra tiếng rên.

Đào Bảo quay đầu nhìn nhìn Hạ Tình, cười cười nói:

-Âm thanh này nghe có chút quen thuộc hay không?

Gương mặt Hạ Tình trong chớp mắt bạo đỏ:

-Cút!

Sau đó, xoay người thở phì phò đi ra cửa.

Lúc này, di động của Đào Bảo đột nhiên vang lên.

Hắn nhìn màn hình nhắc nhở, sau đó nhấn xuống nút trả lời.

-Diệp Tiểu Thư, ngươi tỉnh rượu?

Đào Bảo cười cười nói.

Hạ Tình đột nhiên dừng chân, quay đầu xem xét.

Đào Bảo ngồi ở trên giường, dựa lưng vào tường, vẻ mặt mỉm cười.

Hắn nhìn Hạ Tình xoay người, liền chỉ chỉ cửa, ý bảo Hạ Tình khi nào ra thì đóng cửa lại.

Hạ Tình rất phẫn nộ a.

Tên khốn này!

Thở phì phò đóng cửa lại rời đi.

-Hả? Có người ở gian phòng của ngươi?

Trong điện thoại truyền đến thanh âm Diệp Băng Vũ.

Thanh âm vẫn lãnh đạm như trước.

-Hàng xóm thuê chung.

Đào Bảo nói.

-Ngươi ở nhà trọ?

-Đúng vậy a, dù sao tiền thuê nhà ở Đông Hải cũng không tiện nghi. Đúng rồi, Diệp tổng, chuyện tăng tiền lương…

-Ta đã nói với An Nhàn.

Diệp Băng Vũ dừng một chút, lại nói:

-Còn có, lén gọi ta Băng Vũ là được rồi, chúng ta không phải là người yêu sao?

-Ách. . . . . Được.

Đào Bảo gật gật đầu.

Hắn hơi trầm ngâm, lại nói:

-Băng Vũ, đã muộn như vậy ngươi còn gọi điện thoại, có chuyện gì sao?

Đầu bên kia điện thoại trầm mặc một hồi, một lát sau, thanh âm Diệp Băng Vũ mới vang lên lần nữa:

-Mẹ ta, có phải làm khó dễ ngươi hay không?

-A…… Vậy cũng coi như là làm khó dễ sao?

Đào Bảo dừng một chút, cười cười:

-Khá tốt, ta không phải là tiểu hài tử, sẽ không bởi vì một chút chuyện nhỏ liền tức giận.

-Tóm lại, ta thay Mụ Mụ xin lỗi ngươi.

Diệp Băng Vũ thản nhiên nói.

Đào Bảo toát mồ hôi.

Nữ nhân này cho dù là xin lỗi, dáng dấp đều là một bộ lãnh đạm.

Bất quá, Đào Bảo cũng biết, để cho nữ nhân buông xuống cao ngạo đi xin lỗi cũng không dễ dàng.

Cho nên, Đào Bảo cũng không so đo gì.

-Không có việc gì.

Đào Bảo cười cười nói.

Diệp Băng Vũ không nói gì thêm, cũng không có cúp điện thoại.

Nàng tựa hồ là còn có lời muốn nói với Đào Bảo.

Bất quá, cuối cùng, nàng cũng không nói cái gì.

-Ân, không có việc gì, ngủ ngon.

Sau đó, không đợi Đào Bảo trả một câu ngủ ngon, Diệp Băng Vũ đã cúp điện thoại.

Đào Bảo khóe miệng giật giật.

-Thật là một cái bá đạo nữ tổng giám đốc luôn làm theo ý mình a.

Ngày kế tiếp.

Đào Bảo tinh thần sảng khoái mở cửa, vừa vặn, cửa phòng số 5 trước mặt cũng mở.

Hạ Tình ngáp đi ra.

-Hét, Hạ tiểu thư, buổi sáng tốt lành a.

Đào Bảo đầy nhiệt tình chào hỏi.

Hạ Tình không có để ý đến hắn.

Đào Bảo cũng không ngại, hiếu kỳ nói:

-Nhìn bộ dáng ngươi giống như rất khốn, tối hôm qua ngủ không ngon sao?

-Mắc mớ gì ngươi!

Hạ Tình trợn trắng mắt, tức giận nói.

Đào Bảo mặt sạm lại:

-Chó cắn Lữ Động Tân không nhìn ra ý tốt.

-Đều là học từ ngươi.

Lúc này, cửa phòng số 2 cũng mở, Tô Noãn Noãn cũng ngáp ngáp, đi ra.

Nàng mặc đồ ngủ, bất quá, dây đeo áo ngủ đều trượt xuống tới khuỷu tay.

Đào Bảo cười cười, thấp giọng nói:

-Tô Noãn Noãn này thật là, cảm giác an toàn cũng không có, ngủ cũng mang theo nịt ngực.

Hạ Tình: …

Lúc này nàng mới ý thức tới, thời điểm tối hôm qua bản thân phẫn nộ xông vào gian phòng Đào Bảo, một mảnh nội y cũng không mặc, bên trong quần áo hoàn toàn thả rông!

-Ngươi có phải thấy được hay không? !

Hạ Tình xám xịt khuôn mặt, hạ giọng nói.

-Thấy cái gì?

Đào Bảo vẻ mặt mê mang.

-Giả ngu ít thôi! Nói, tối hôm qua ngươi không phải cố ý? !

Hạ Tình cả giận nói.

-Không biết ngươi đang nói cái gì.

-Còn lấp! Ngươi biết ta có thói quen ngủ không mặc áo lót, cho nên cố ý làm ra loại thanh âm kia để hấp dẫn ta, sau đó thừa cơ rình coi ta, đúng hay không?

Hạ Tình nắm lấy đôi bàn tay trắng như phấn, rất tức giận.

Đào Bảo trợn trắng mắt:

-Ta cảm thấy, ngươi có phải bị chứng vọng tưởng. Tại sao ta phải phí lực đi rình coi vợ trước như vậy? Thân thể vợ trước có chỗ nào mà ta chưa xem qua? Lại nói, vợ trước rút lại bánh bao nhỏ, có cái gì tốt mà nhìn?

Sát!

Hạ Tình bỗng xúc động có ý định trước hết giết Đào Bảo, sau đó lại tự sát.

-Đồ cặn bã! Đi chết đi!

Hạ Tình thở phì phò đi xuống lầu.

Tô Noãn Noãn vẻ mặt còn ngái ngủ đã đi tới:

-Đào Bảo, mới sáng sớm sao ngươi lại làm Hạ Tình tức giận?

Đào Bảo giang tay ra, vẻ mặt vô tội.

Tô Noãn Noãn như có điều suy nghĩ gật đầu:

-Ân, xem chừng là Đại Di Mụ tới, tâm tình tương đối táo bạo. Rửa mặt rửa mặt.

Đào Bảo thoáng kinh ngạc:

-Noãn Noãn, sao hôm nay ngươi dậy sớm như thế?

Tô Noãn Noãn vươn vai, sau đó nói:

-Tiếp tục phát tờ rơi kiếm tiền a. Ta muốn tích lũy đủ một vạn khối tiền nộp tiền phạt, sau đó gỡ bỏ niêm phong stream.

Đào Bảo khóe miệng giật giật:

-Cách làm của ngươi chỉ là hạ sách, hiệu quả thấp nhất.

Tô Noãn Noãn nghe xong, lập tức chạy chậm qua, kéo Đào Bảo cánh tay, ôn nhu nói nhỏ nhẹ:

-Bảo Ca, ngươi thông minh như vậy, khẳng định có biện pháp giúp đỡ Noãn em gái gom đủ một vạn khối tiền, đúng hay không?

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN