Nhà Trọ Mỹ Nữ Của Ta
Hạ Tình tích cực.
-Chủ nhật? Ách, đương nhiên là ngủ ngon.
Đào Bảo nói.
-Ngủ một ngày a, không ra ngoài đi dạo chút sao?
-Ta van ngươi! Chủ nhật là thời gian của đám tình nhân, chó độc thân như chúng ta lúc này ra ngoài, thụ nhiều thương tổn a. Nội tâm nam nhân ly hôn rất là tinh tế, chịu không nổi loại đả kích này.
Đào Bảo nói.
Hạ Tình một hồi buồn nôn.
Nam nhân này thực có can đảm nói a, rõ ràng da mặt dày thành tường.
Tô Noãn Noãn thì gật đầu chấp nhận:
-Đúng a. Không yêu đương đằm thắm, liền không có thương hại. Đạo lý đơn giản như vậy, những đôi tình lữ kia cũng không hiểu.
Nói xong, Tô Noãn Noãn lại nhìn nhìn Hạ Tình, nói:
-Hạ Tình, ngươi sao? Chủ nhật có an bài gì?
-Ách, còn không biết nha. Có lẽ đi du lịch, có lẽ đi tham gia tụ hội, cũng có lẽ ở nhà ngủ ngon. Khoảng cách đến Chủ nhật còn có ba bốn ngày, tồn tại rất nhiều chuyện xấu.
Hạ Tình thản nhiên nói.
-Đừng, Hạ tiểu thư, ngươi vẫn nên ra ngoài. Nếu nhà trọ chỉ có hai chúng ta, vạn nhất truyền ra chuyện gì không hay thì sao? Ta còn muốn lấy một mỹ nữ ôn nhu hào phóng, khéo hiểu lòng người làm vợ hai hôn, cũng không muốn bị người khác hiểu lầm cái gì.
Đào Bảo nói.
Hạ Tình mặt sạm lại, nàng lập tức nhớ tới cái gì, ánh mắt chất vấn:
-Ngươi không cho ta ở nhà trọ, chẳng lẽ mưu đồ dẫn nữ nhân tới nhà trọ?
-Như thế thì sao? Bên trên -quy tắc hộ gia đình- chỉ nói là, không cho phép khác phái ngủ lại, cũng chưa nói ban ngày không cho.
Đào Bảo mở miệng nói.
-A, ngươi đối với -quy tắc hộ gia đình- nghiên cứu rất thấu triệt nha.
Hạ Tình cười lạnh.
Đào Bảo nhếch miệng cười cười:
-Quá khen.
Hạ Tình nổi giận a.
Qua thoáng chốc, nàng nhớ tới cái gì, tâm tình dần dần bình tĩnh trở lại.
Bất quá, cũng không nói cái gì.
Qua một lúc, Tô Noãn Noãn xoa xoa bụng:
-A, ăn no rồi, ta lên lầu đi ngủ.
-Không phải ngươi nói, hôm nay tiếp tục đi phát tờ rơi sao?
Đào Bảo nói.
Tô Noãn Noãn cười hắc hắc:
-Có Bảo ca giúp ta gom tiền, ta còn đi phát tờ rơi làm gì? Ngươi nói không sai, phát tờ rơi kiếm tiền, hiệu suất quá thấp. Một ngày tám mươi khối, một tháng hai nghìn bốn, phải hơn mấy tháng mới có thể tích lũy đủ một vạn khối tiền nha.
Nói xong, Tô Noãn Noãn lắc lắc eo thon đi lên lầu.
-A…. . .
-Ngươi nhìn cái gì?
Hạ Tình lãnh đạm nói.
Đào Bảo nhếch miệng cười cười, nói:
-Tỷ của ta nói, eo thon mông vểnh lên, có thể sinh con. Nếu ai cưới Tô Noãn Noãn, tuyệt đối nhiều con nhiều phúc a.
Ba!
Hạ Tình đem chiếc đũa đập lên bàn, bỗng nhiên đứng dậy.
Đào Bảo lại càng hoảng sợ.
Làm gì tức giận như vậy?
Hô
Hạ Tình hít sâu, một lần nữa tỉnh táo lại, nàng bưng chén của mình đi phòng bếp.
Đem chén của mình rửa sạch sẽ, sau đó lên lầu thay một bộ váy nghề nghiệp, vẻ mặt lãnh đạm đi ra cửa.
Đào Bảo sờ lên túi xẹp lép, muốn mở miệng mượn ít tiền, nhưng thấy thái độ hờ hững của Hạ Tình, lại không mở nổi miệng, nội tâm thở dài, đành phải thôi.
Đi tới cửa, Hạ Tình dường như nghĩ đến cái gì, nàng thoáng xoắn xuýt, cuối cùng xoay người, đi đến bên cạnh Đào Bảo, từ trong bóp lấy ra chín trăm khối, đặt trước mặt Đào Bảo:
-Cộng thêm ngày hôm qua thay ngươi ứng ra một trăm khối tiền xe, bây giờ tổng cộng ngươi mượn một ngàn khối tiền.
Đào Bảo cầm lấy tiền, vẻ mặt cảm động:
-Thân, ngươi thật là một cô gái thiện lương. . .
Hạ Tình khoát tay:
-Đừng vuốt mông ngựa tâng bốc, ghi giấy vay nợ!
-Ôi chao! Hai ta quan hệ gì a? Còn cần phải ghi mượn. . . Được, ta viết.
Qua thoáng chốc, Đào Bảo viết xong giấy vay nợ, Hạ Tình nhìn thoáng qua, lại nói:
-Cộng thêm ngày hết hạn là Chủ nhật, quá hạn không trả, tiền lãi một ngày là ngàn khối. Những lời này.
Đào Bảo khóe miệng co quắp dưới:
-Không đúng, vợ trước tiểu thư, lợi tức này cũng quá biến thái đi? Vay nặng lãi cũng không có ác như vậy?
-Không nguyện ý, đem chín trăm khối vừa rồi trả cho ta. Ngươi thích tìm ai vay tiền, thì tìm người đó vay tiền. A, đúng rồi, gần nhất ngươi không phải cùng Diệp Băng Vũ đi thật gần nha, người ta chính là bạch phú mỹ hơn một tỷ thân gia, tìm nàng mượn khoản mười vạn tám vạn, căn bản không có vấn đề.
Hạ Tình thản nhiên nói.
-Ngươi cũng biết, ta luôn luôn không thích cùng nữ nhân vay tiền.
Đào Bảo nói.
Hạ Tình mặt càng thêm đen:
-Ý tứ của ngươi, ta không tính nữ nhân?
-Không phải, ta không phải ý tứ này. Chính là, chính là. . . Ai, ta cũng không biết nên giải thích với ngươi thế nào. Tóm lại chính là, trừ tiền ngươi ra, tiền của những nữ nhân khác, ta cũng không muốn mượn. Đương nhiên, cho dù ta mượn, người ta cũng không nhất định cho.
-Hừ!
Mặc dù là hừ lạnh, nhưng vẻ mặt Hạ Tình không khó coi như khi nãy.
-Đừng nói nhảm, nhanh lên đem điều khoản thời hạn trả tiền cùng tiền lãi khi quá hạn ghi vào.
Hạ Tình thúc giục nói.
Đào Bảo bất đắc dĩ, đành phải dựa theo Hạ Tình nói, ghi thêm ngày hết hạn trả nợ là Chủ nhật, quá hạn không trả, một ngày tiền lãi một ngàn khối.
Viết xong giấy vay nợ, Hạ Tình lại lấy ra mực đóng dấu từ trong cặp công văn.
-Tới, lăn dấu vân tay.
Hạ Tình nói.
Đào Bảo hỏng mất.
Không hổ là nghề nghiệp kế toán, mực đóng dấu tùy thân đều mang theo đó!
-Ta nói Hạ tiểu thư, không đến mức? Chỉ là chín trăm khối. . .
Hạ Tình mặt phát lạnh:
-Cái gì gọi là chỉ là chín trăm khối? Chưa nghe nói qua sao? Một phân tiền đều có thể làm khó anh hùng hán. Nhanh lên, một hồi nữa ta đến công ty có thể bị muộn.
-Ai, được.
Đào Bảo bất đắc dĩ, đành phải lấy ngón tay lăn lên mực đóng dấu vào giấy vay nợ.
Hạ Tình đem giấy vay nợ thu lại, để vào trong bóp, không có dông dài, vội vàng rời đi nhà trọ Hắc Mân.
Đào Bảo sờ lên túi tiền, thở dài:
-Ai, đã vậy còn quá tích cực. Ta chồng trước thật đúng là trở thành khách qua đường của Hạ Tình.
Hắn có chút bất đắc dĩ.
Qua thoáng chốc, Đào Bảo thu thập xong tâm tình, cũng rời đi nhà trọ Hắc Mân.
Đến công ty, người bộ tư vấn tình yêu và hôn nhân đều rất hưng phấn.
-Phát sinh cái gì? Tiểu thư Phạn Đảo Ái tới?
Đào Bảo đi đến bên cạnh Triệu Phi, hiếu kỳ nói.
Triệu Phi trợn trắng mắt:
-Bên trong đầu óc ngươi làm sao toàn chứa mấy cái dơ bẩn này?
Đào Bảo mặt sạm lại a:
-Định mệnh! Triệu Phi, tên khốn này dĩ nhiên nói dơ bẩn? Ban đầu là ai ở bên trong phòng cho thuê của ta xem si mê say sưa?
Triệu Phi xấu hổ, nhanh chóng hạ giọng nói:
-Là nữ minh tinh Dương San San!
Đào Bảo ngẩn người:
-Dương San San? Chẳng lẽ là nữ minh tinh gần đây vô cùng nóng?
Triệu Phi hưng phấn nói:
-Đúng vậy a, giống như Tô Thiển Âm, đều xuất đạo từ thanh âm. Dương San San là thanh âm quán quân, Tô Thiển Âm là á quân, hiện tại hai người cũng vô cùng nóng.
-Ách, ta xem trận chung kết kia, tuy cuối cùng Dương San San giành được quán quân, nhưng ta vẫn là ưa thích Tô Thiển Âm ca.
Đào Bảo nói.
Triệu Phi thì vẻ mặt say mê:
-Hai người bọn họ với ta mà nói, đều là thần tượng. Thật không nghĩ tới Dương San San sẽ đến công ty của chúng ta. A!
Hắn đột nhiên nhớ tới cái gì, nhanh chóng nói:
-Đào Bảo, công ty hạ xuống mệnh lệnh giữ bí mật, tuyệt đối không thể lộ ra chuyện Dương San San tới công ty chúng ta!
-Biết.
Đào Bảo dừng một chút, lại nói:
-Bất quá, nói lại, Dương San San tới công ty của chúng ta làm gì?
-Ân, không biết, hiện tại đang ở phòng làm việc của Trương Luân Đại sư huynh nha. Đoán chừng cũng là ở mặt cảm tình gặp một ít phức tạp. Trước kia cũng có đại minh tinh tìm Trương Luân tư vấn tình cảm.
-Oa, biến thái như vậy?
Triệu Phi trợn trắng mắt:
-Ngươi nghĩ sao? Trương Luân ở trong giới cũng tương đối nổi tiếng, rất nhiều Đại Lão Bản, minh tinh đều là khách hàng.
Hắn dừng một chút, thở dài, lại nói:
-Đáng tiếc, Trương Luân chưa bao giờ chia xẻ kinh nghiệm của hắn, muốn trộm sư cũng không thể.
-A…. . . . .
Đào Bảo ánh mắt lóe lên:
-Ta quay về văn phòng.
Trở lại phòng làm việc của mình, Đào Bảo trực tiếp khởi động Thuận Phong Nhĩ, trực tiếp khóa chặt gian phòng Trương Luân
Sau đó. . .
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!