Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị - Truy Thư Bang (Dịch) - Y Tiên Trọng Sinh
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
185


Siêu Cấp Thần Y Tại Đô Thị - Truy Thư Bang (Dịch)


Y Tiên Trọng Sinh



Năm 2006, trong bệnh viện Đông Phương của thành phố Giang Nam Đông Hải, một y tá xinh đẹp đang đẩy máy siêu âm sỏi thận đi vào phòng bệnh.

– Số 82, chuẩn bị làm phẫu thuật.

Trên giường bệnh, một thiếu niên cao một mét bảy, mày kiếm mắt sáng nâng mí mắt nặng trĩu lên, mờ mịt nhìn bốn phía.

Chỉ thấy trong phòng bệnh, một mỹ nữ tóc quăn mặc trang phục y tá màu hồng nhạt, đặt máy móc giống như máy đóng cọc lên vùng đan điền của hắn.

Trong đan điền lập tức truyền đến một cơn đau đớn, giống như có thứ gì đó vỡ ra vậy.

– Dừng tay, lão phu tu luyện 500 năm mới có Kim Đan, ngươi làm gì Kim Đan của lão phu thế hả?

Đầu thiếu niên choáng váng vội vàng nói.

“Bốp!”

Y tá đánh vào tay thiếu niên.

– Chưa đủ lông đủ cánh còn tự xưng là lão phu, đọc nhiều tiểu thuyết tu chân đi, không phải là viên sỏi thận, tuổi còn trẻ mà Kim Đan, em là thần mà không phân biệt được, tối hôm qua thiếu chút nữa chị đây được hợp thể đó, nếu không dùng Dục Đình thần đan, rất có khả năng rớt xuống Nguyên Anh rồi.

Một câu vui đùa đơn giản lại làm sắc mặt Mạc Phàm thay đổi, trong lòng có kinh hãi lật chuyển từ núi đến sông.

– Đây không phải là cuộc đối thoại năm ta 16 tuổi, vừa mới chuyển đến thành phố Đông Hải học lại bị sỏi thận, nói với chị y tá đó sao?

Bởi vì cuộc nói chuyện này, hắn còn thấy được ảnh riêng tư của chị y tá, nhưng mà?

– Không phải ta đang luyện thành Cửu Chuyển thần đan thì bị Vũ Đế ám toán, hồn phi phách tán, chuyện này là sao đây?

– Chẳng lẽ?

– Mạc Phàm ta không chết, từ hơn 500 tuổi quay lại 16 tuổi sao?

– Không có khả năng.

Hắn nhớ rõ mình nhận được lời mời của Vũ Đế Quân Mạc Tà, luyện chế Cửu Chuyển thần đan giúp Quân Mạc Tà đột phá cảnh giới Đại Thừa.

Ngay lúc Cửu Chuyển thần đan sắp luyện thành, bỗng nhiên Quân Mạc Tà ra tay, một quyền đánh nát Kim Đan của hắn.

Tuy hắn được xưng là y tiên bất tử, kỳ tài trong giới y đạo trên Tiên giới, y thuật gần như không có ai có thể đạt được.

Nhưng bởi vì say mê y đạo, tu vi chỉ đến Kim Đan Kỳ, lúc Quân Mạc Tà ra tay hắn không có cơ hội phản kháng, dễ dàng chết dưới tay anh ta.

Cảm giác đau đớn khi Kim Đan bị vỡ nát, cho dù bây giờ nhớ lại vẫn làm hắn đứt từng khúc ruột.

Hắn vô cùng chắc chắn, hắn đã chết rồi.

Hơn nữa trước khi chết, hắn còn dứt khoát đánh ra một chiêu cuối cùng, kích nổ lò luyện đan luyện chế Cửu Chuyển thần đan, lò đan và thần đan bị hủy hoại trong chốc lát.

– Đúng rồi, pháp lực?

Hai tay Mạc Phàm chạm vào nhau, ý đồ điều động pháp lực trong cơ thể, sắc mặt hắn khẽ trầm xuống.

Không có bất luận pháp lực gì dao động.

Cho dù bây giờ hắn lấy Thanh Mộc Quyết cấp thấp ra khôi phục pháp thuật, cũng khó mà thi triển.

– Chẳng lẽ lò đan luân hồi và Cửu Chuyển thần đan nổ mạnh, sản sinh ra chuyện khó mà tưởng tượng được?

– Ba hồn bảy phách còn chưa trở về vị trú cũ à?

Y tá thấy Mạc Phàm còn đang sững sờ, đành phải lấy điện thoại ra, đưa tới trước mặt Mạc Phàm.

– Đúng là tiện nghi cho thằng nhóc thối như em, nhanh xem đi, xem xong thì trả lại cho chị, đừng có giả chết, đừng tưởng rằng chị không biết em suy nghĩ cái gì.

Ánh mắt Mạc Phàm nhìn về phía di động, hai mắt hắn hơi sáng lên, màn hình di động đúng là ảnh riêng tư của chị y tá.

Cô ấy làm bộ dạng tức giận, gương mặt lộ rõ, trang phục nửa kín nửa hở làm người ta máu nóng sục sôi.

Ở một góc ảnh riêng tư hiện lên tin tức quan trọng với Mạc Phàm, hôm nay là 20 – 08 – 2006.

– Xem ra mình thật sự quay lại năm 16 tuổi, biến thành phàm nhân không có bất luận pháp lực gì lần nữa.

Kết luận như vậy, Mạc Phàm không chỉ không có bất luận uể oải gì nữa, trái lại nhẹ nhàng thở ra.

Cho dù bị người ta ám toán từ Tu Sĩ biến thành phàm nhân, nhưng hắn nhận được cơ hội lần nữa.

Cơ hội này đừng nói hắn đạt tới cảnh giới Kim Đan, cho dù hắn đột phá đến cảnh giới Đại Thừa trên Tiên giới, cũng không có khả năng đạt được.

Nhưng bây giờ hắn thật sự quay lại, quay lại quãng thời gian cho dù hắn đã trở thành y tiên vẫn muốn quay lại.

Kiếp trước hắn không rảnh tu luyện, đẩy y đạo lên cao không ai sánh được, tuy được giới tu luyện ban cho danh xưng y tiên bất tử, cuối cùng lại rơi vào kết cục bị tiểu nhân ám hại.

Một đời này hắn sẽ làm từng bước một để thực lực tăng lên.

Những người ám toán hắn, hắn sẽ trả lại từng kiếm từng kiếm một, không bỏ qua cho bất kỳ người nào.

Không chỉ như vậy, cả trước khi chưa tu thành tiên, những người từng làm chuyện khiến hắn tiếc hận cả đời.

Năm 14 tuổi, cha mẹ buôn bán bị thân thích phản bội, bị bắt vào tù, hoàn cảnh gia đình vô cùng nghèo khó, không chỉ chịu đựng người khác bắt nạt sỉ nhục, còn bệnh tật đầy người, thân thể ngày càng suy yếu.

Năm 16 tuổi, hắn chuyển từ thị trấn đến thành phố Đông Hải học, ở trường học chị họ cố gắng bảo vệ hắn, lại bị bạn học nhục nhã, hắn không có sức phản kháng.

Năm 21 tuổi, tình địch Lâm Khuynh Thiên vì khiến hắn và bạn gái Tuyết Nhi chia tay, làm hại hắn nhà tan cửa nát, bạn bè cũng gặp tai họa theo, Tuyết Nhi không thể không chia tay với hắn.

Toàn bộ những chuyện này, hắn sẽ không để xảy ra một lần nữa.

– Cha, mẹ, em gái, chị họ, Bàn Tử, còn có Tuyết Nhi, ta đã quay lại, một đời này không ai có thể sỉ nhục các ngươi, tổn thương các ngươi.

Mạc Phàm nắm chặt tay lại thầm nghĩ.

Ánh sáng trong mắt vô cùng nóng bỏng, như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

– Mẹ kiếp, thằng nhóc thối em cầm ảnh chụp của chị nghĩ miên man gì thế?

Chị y tá thấy hai mắt Mạc Phàm tỏa sáng, vội vàng cướp lấy di động, bất mãn nói.

Đây còn là ảnh chụp cô mặc quần áo, nếu nhìn thấy cô không mặc gì, tiểu soái ca này sẽ hưng phấn đến mức nhào qua hợp thể với cô mất.

Khóe miệng Mạc Phàm hơi cong lên, tâm trí thoải mái hơn 500 tuổi biến mất vẻ hưng phấn, khóe miệng cong lên tươi cười đã lâu không xuất hiện.

Lúc này chắc là cha đã bị người thân phản bội, về quê nhà ở Vĩnh Thành rồi.

Hắn mới được đưa đến thành phố Đông Hải học, còn chưa khai giảng, mọi chuyện đều chưa muộn, còn chưa có muộn.

Bỗng nhiên một giọng nói chói tai truyền từ bên ngoài đến.

– Thi Vũ, người nằm viện là em họ em mới từ nông thôn đến sao?

– Trương Siêu, anh có ý gì, gì mà từ nông thôn đến chứ?

Một giọng nói quen thuộc tức giận nói.

– Thi Vũ, em đừng hiểu lầm, ý của anh là vừa từ thị trấn chuyển đến, ha ha.

– Lúc em còn nhỏ cũng là nông dân, nếu anh không thích nông dân thì đừng đi theo đến đây, em tự mình đi vào.

– Sao có chuyện đó được, em nhìn anh giống người như vậy sao?

Một cuộc tranh cãi…

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN