Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Dấu Vết Từ Phi Kiếm
Tống Thư Hàng và A Thập Lục cùng rời khỏi mật thất.
Tô thị A Thập Lục đi trước, Tống Thư Hàng theo sau, cả hai tiến vào phòng khách.
Trên ghế sa lông, ông chú của Tiên Nông tông mở mắt, nhìn cả hai rồi lạnh lùng bảo:
– Rốt cục các ngươi cũng chịu đi ra, lão phu biết mà, các ngươi chưa từng khỏi khỏi căn phòng này.
Hắn đoán cả hai trốn ở một chỗ nào đó, nếu không phải việc đập phá tòa nhà dễ khiến người thường chú ý đến, thì hắn đã đập nơi này từ lâu rồi.
– Ngươi không nên ở đây.- Tô thị A Thập Lục cất giọng lành lạnh, thản nhiên bảo.
– Đừng nói bừa nữa, sao ta lại không nên ở đây? – ông chú của Tiên Nông Tông đứng dậy, rống lên một cách đầy giận dữ.
Cùng lúc đó, xương cốt của hắn kêu lên răng rắc, hai tay siết thành quyền, từng ngón tay đều cuồn cuộn chân khí, sắc bén như đao.
Tô thị A Thập Lục tỏ vẻ bình tĩnh, cô chậm rãi nâng tay phải lên, dùng chưởng thay đao:
– Ra tay đi.
So với ông chú của Tiên Nông tông thì vóc dáng cô quá nhỏ nhắn, thoạt trông yếu đuối hơn hẳn. Nhưng khi cô giơ cao tay phải lên, một luồng bá khí tỏa ra từ cơ thể cô.
Bàn tay trắng noãn ấy như hóa thành thần binh, luồng ánh đao rực rỡ khiến người ta chói mắt chợt sáng lên.
Ông chú của Tiên Nông Tông bị khí thế của cô áp đảo, hắn giận dữ gầm lên một tiếng rồi nhảy vút lên như chim ưng oai hùng soải cánh, định ra chiêu trước để xóa tan cảm giác áp bách từ A Thập Lục.
Trong trận chiến của những võ giả tầm thường, điều kiêng kị nhất là đặt mình ở nơi không có gì bấu víu như trên không. Nhưng đòn tấn công của ông chú này lại đi ngược lại với nguyên lý đó, thân hình lơ lửng trên không, thủ trảo không ngừng được tung ra, hóa thành tầng tầng lớp lớp trảo ảnh, quặp xuống đầu A Thập Lục.
Tô thị A Thập Lục không bày ra chiêu thức gì hoa mỹ, cô dùng tay làm đao, chém thẳng về phía tầng tầng lớp lớp trảo ảnh.
Trong một thoáng, ánh đao lóe lên, đao thế cuồn cuộn như nước sông Hoàng Hà gầm rú!
Dù trảo công của ông chú này sắc bén bất phàm, nhưng trong trường hợp ấy, lực trảo của một người khó mà đối phó được với nước sông Hoàng Hà cuồn cuộn.
Choang!
Trảo ảnh trùng trùng bị đao chém nát, hai tay của ông chú nọ nát bươm, bê bết máu, thân hình hắn bị hất văng, đánh rạp mọi đồ gia dụng trên đường đi, rồi rơi bịch xuống đất.
Tam phẩm hậu thiên, không phải cái cấp bậc chân khí nhị phẩm có thể sánh nổi. Dù là một hậu thiên bị trọng thương, thì chỉ cần vẫn có thể tấn công được, thì có thể dùng một chưởng để đánh bại chân sư nhị phẩm.
Sau khi chém ra một đao kia, sắc mặt của Tô thị A Thập Lục bỗng tái mét, hơi thở dồn dập.
Ông chú của Tiên Nông Tông bò lồm cồm dậy, hai tay run rẩy, máu chảy cuồn cuộn.
– Đao vừa rồi ta đã giơ cao đánh khẽ… Ba ngày sau, ta sẽ bảo Tô thị A Thất qua đây, để làm rõ mọi chuyện với Tiên Nông Tông của các ngươi, chấm dứt nhân quả với các ngươi. Trước đó, ngươi phải tự mình lo liệu. Ngươi đi đi, tạm thời, ta không lấy mạng của ngươi.- Tô thị A Thập Lục trầm giọng nói.
– Không đời nào, chỉ cần ta không chết, thì nhất quyết sẽ không rời đi.- Ánh mắt của ông chú trung niên trở nên dữ tợn, – Dù có phải hi sinh cả mạng sống, thì ta nhất định phải bắt được ngươi về. Hơn nữa… sau khi chém một đao kia, ngươi còn bao nhiêu chân khí chứ?
Tô thị A Thập Lục chau mày, nói với điệu không còn kiên nhẫn:
– Vậy thì ngươi chết đi.
Cô rất phiền cái hạng bảo thủ lúc nào cũng nghĩ mình là đúng này, đôi bàn tay trắng ngần lại nâng lên, ánh đao lóe ra.
Cho rằng cô cũng tốt đến ngu xuẩn như cái cậu Tống Thư Hàng phía sau đây hả? Nếu muốn tự tìm đến cái chết, thì cô sẽ chiều!
– Gầm! – Ông chú của Tiên Nông Tông lao đến, hai chân quấn chặt chân khí, cơ thể xoay tròn như mũi dùi, vọt thẳng về phía Tô thị A Thập Lục.
Rầm!
Đôi bên lại đụng độ, không khí nổ tung tạo ra một tiếng động kinh thiên động địa.
– A a a a a a! – Bấy giờ, ông chú trung niên bỗng kêu lên thảm thiết, sau đó, cơ thể hắn vẽ ra một đường pa-ra-bôn quỷ dị, rơi xuống ban công ở phía ngoài.
Rầm! Một vài vật trang trí ngoài ban công bị đè nát.
Ngay sau đó, ông chí lết cơ thể trọng thương, nhảy khỏi ban công, còn quăng lại một câu:
– Ngươi chờ đó, con cháu Tô thị. Ta còn sẽ trở về!
Nói rồi, hắn không thèm quay đầu lại, cứ thế trốn biệt.
Chạy rồi, chạy như vậy ư?
Rõ ràng ban nãy còn hào hùng lắm, thà chết chứ không lui. Vậy mà giờ, chỉ bỏ lại một câu như thế rồi chạy mất.
– Giỏi quá! – Tống Thư Hàng thầm than trận chiến ban nãy của ông chú và A Thập Lục, hắn không tài nào thấy rõ động tác của đôi bên. Tốc độ ấy, về mặt lý thuyết, đã vượt cả giới hạn của cơ thể.
Đao quang trên tay A Thập Lục vẫn còn lập lòe, lúc này đây, vẻ mặt cô cũng tràn sự nghi hoặc.
Lần tấn công này, ánh đao của cô chỉ sượt qua hai chân của ông chú nọ, mà ông chú ấy đã tự kích nổ chân khí của mình để tạo ra tiếng vang cực lớn… Sau đó liền la lên thảm thiết như một diễn viên chuyên nghiệp và rút lui, rồi biến mất dạng từ bên ban công.
Chẳng nhẽ hắn ta cố tình bày trò, cố tình gồng lên cho có rồi nhân cơ hội để chạy trốn?
Hay là, còn có bẫy ngầm gì đây?
– Ngươi biết phương pháp trinh sát bằng tinh thần lực không? – A Thập Lục ghé lại gần Tống Thư Hàng, dùng âm vực rất nhỏ, nhỏ tới độ chỉ hai người mới nghe được để hỏi.
Nếu có thể thì mấy cái í pháp kiểu truyền âm nhập mật sẽ phù hợp hơn.
Nhưng trạng thái hiện tại của cô không ổn lắm, chỉ ráng đứng vững thôi mà cũng mệt lắm rồi. Hiện tại, đến việc dùng tinh thần lực để trinh sát mà cô cũng không làm nổi, nói chi đến truyền âm nhập mật.
Tống Thư Hàng khẽ gật đầu, rồi lan tỏa tinh thần lực, dùng pháp môn trinh sát để phóng tinh thần lực ra bốn phía.
Sau khi trinh sát, không thấy chung quanh có điểm gì bất thường.
Nhưng… trong lòng Tống Thư Hàng lại dậy lên cảm giác bất an, cảm giác này vô cùng mãnh liệt, hắn không thể dễ dàng cho qua.
Tống Thư Hàng chau mày, lại luân phiên dùng pháp môn trinh sát và cảnh giác một lần nữa.
Nhưng lần này vẫn chẳng phát hiện được bất cứ điều gì… tinh thần lực của hắn còn yếu, phạm vi trinh sát cũng hữu hạn.
Chính vì thế, mà hắn lại càng thấy bất an.
– Có gì bất thường không? – A Thập Lục hỏi nhỏ.
– Ta không nhận thấy điều gì, nhưng…- Tống Thư Hàng đang nói đến một nửa, thì chợt lóe ra một ý.
Hắn thay đổi cách lưu chuyển tinh thần lực, dùng một loại tinh thần bí pháp khác.
“Lạc ấn cảm ứng pháp”.
Đây là tinh thần bí pháp mà đệ tử của Thông Huyền đại sư, Tam Nhật sư huynh gửi cho hắn qua mạng, có thể dùng nó để cảm ứng cây phi kiếm bị cướp mất của Thông Huyền đại sư.
Lạc ấn cảm ứng pháp vừa được sử dụng, Tống Thư Hàng liền thấy dấu vết của mục tiêu.
Ở tầng ba của tòa nhà này, có một bóng dáng nom giống dân thường đang đi lên. Bóng dáng ấy khiêng trên lưng một cái hộp đựng ghita, bên trong chính là cây phi kiếm bị cướp mất của Thông Huyền đại sư!
Bóng dáng đó lần lượt đi lên từng tầng, từng tầng một, không nhanh cũng không chậm, không để lộ chút sơ hở nào.
Trên người kẻ này hiển nhiên là có dùng pháp thuật hoặc vật phẩm nào giúp che giấu khí tức. Nếu không có phi kiếm, chắc Tống Thư Hàng không thể phát hiện được người này.
Là đồng lõa của ông chú thuộc Tiên Nông Tông sao?
Hay là se sẻ sau lưng bọ ngựa?
– Phát hiện ra điều gì? – A Thập Lục ngồi trên ghế sa lông, cố gắng khôi phục lượng chân khí mình vừa sử dụng.
– Có người tới.- Tống Thư Hàng nói nhỏ, – Đang tiến lại gần chúng ta, ngươi còn ra tay được nữa không?
Vừa nói, hắn vừa lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng mở khóa. Hiện cả hai không ở trông mật thất, sóng di động không bị chắn, nếu giờ không mau chóng xin viện binh thì còn đợi đến khi nào?
Hắn vội vàng nhắn cho Bắc Hà tiền bối, miêu tả ngắn ngọn tình huống hiện tại của mình và nơi mình đang ở, nhà Bắc Hà tiền bối mau liên hệ với Tô thị A Thất để đề phòng bất trắc.
– Do vết thương trong cơ thể, nên chân khí của ta không thể hồi phục nhanh chóng.- A Thập Lục cười khổ.
– Vậy… cần ta vào trong nhóm chat hỏi các tiền bối cách viết di thư không? – Tống Thư Hàng tắt di động, cười ha hả bảo.
Trong lúc nói chuyện, tâm trí của Tống Thư Hàng hiện lên biết bao dòng suy nghĩ.
Người đàn ông khiêng phi kiếm đang lặng lẽ tiếp cận họ, chính là đại sư huynh của Nguyệt Đao Tông! Vị này chính là tên đệ tử nội môn của Nguyệt Đao Tông từng cướp “Vô hình thần kiếm” của cậu sư đệ khốn khổ.
Cậu sư đệ khốn khổ ấy, đang bị nổ mất hai chân, hiện vẫn bị Tư Mã Giang giam giữ.
– Cái gã ở Tiên Nông Tông và con cháu Tô thị đã đối đầu và đánh nhau rồi. Cơ hội đến rồi.- Đại sư huynh của Nguyệt Đao Tông nở nụ cười đắc chí như thể mọi chuyện đã trong tầm hay, hắn chậm rãi tiến về nơi Tống Thư Hàng và A Thập Lục đang đứng.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!