Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Tại Sao Tô Thị A Thất Lại Ở Đây?
00:08 / 01:09
Người tới chính là kẻ có chiến lực mạnh nhất của Tiên Nông Tông hiện tại, tu sĩ cường đại nhất trong hàng đạo hào chữ “Chính” – Chính Năng. Hắn là tu sĩ có thiên tư hơn người, thân ở một môn phái nhỏ như Tiên Nông Tông, dựa vào công pháp tu luyện bình thường, thế mà chỉ trong một trăm tám mươi năm đã phá tan tầng tầng khó khăn, thăng lên cảnh giới tứ phẩm.
Nếu hắn có thể bước vào những môn phái cường đại hơn thì..
Sau khi bay tới khoảng không phía trên các đệ tử Tiên Nông Tông, độn quang dưới chân Chính Năng sư huynh thu lại, biến thành một thanh mộc kiếm nhỏ gọn, bị hắn thu vào tay áo. Sau đó, hắn nhẹ nhàng đáp đất.
Chính Năng có dáng người cao thon nhìn chẳng giống tu sĩ mà có chút giống với thư sinh bước ra từ trong bức họa, khiến cho người khác vừa nhìn thấy hắn đã có cảm giác thân thiết được ngay.
– Chính Năng sư huynh, không ổn rồi, Chính Đức sư huynh bị người ta bắt đi, Chính Duyệt sư tỷ đuổi theo họ, bây giờ bọn đệ còn chưa liên hệ với được tỷ ấy. Vốn dĩ muốn bắt Tô thị A Thập Lục nhưng bây giờ cũng không có tin tức gì. Chúng ta phải làm sao đây? – Đệ tử mặt trẻ con chạy ào lên, nhào vào lòng sư huynh Chính Năng rồi òa khóc.
– Chính Ly đừng sợ, chẳng phải ta đã đến đây rồi sao? – Chính Năng sư huynh khẽ thở dài, sau đó nói tiếp: – Ta vừa nhận được tin tức của tông chủ, tông chủ đã phát hiện ra tung tích của Tô thị A Thất rồi. Hiện nay có thể xác định hắn vừa tiến vào một sơn cốc rộng lớn! Chỗ đó hình như thuộc thế lực của một môn phái tên là Nguyệt Đao Tông. Hiện tại tông chủ đang thỉnh pháp khí trấn môn của Tiên Nông Tông, lực lượng mạnh nhất của tông môn chúng ta đã tới sơn cốc đó, lần này nhất định phải bắt Tô thị A Thất giải thích đàng hoàng! Ta nghĩ rất có thể Chính Đức cũng bị bắt tới sơn cốc này, nói không chừng đến lúc đó có thể cứu cả hắn ra.
Tô thị A Thất đến một sơn cốc rộng lớn á? Tống Thư Hàng nghi hoặc.
– Đệ chỉ không rõ vì sao bọn họ lại muốn bắt Chính Đức sư huynh? – Đệ tử mặt trẻ con rõ ràng có tình cảm rất tốt với Chính Đức, vừa nức nở vừa hỏi.
– Mục tiêu chính của Tô thị A Thất là Thất hoàng diệu quả, thế nhưng Thất hoàng diệu quả không phải thứ cứ lấy ra ăn là có hiệu quả. Chắc chắn hắn muốn lấy được phương pháp sử dụng Thất hoàng diệu quả từ tông môn của chúng ta nên mới bắt Chính Đức sư đệ đi.- Chính Năng sư huynh trầm giọng nói.
Vỗ nhẹ tiểu sư đệ Chính Ly trong lòng, Chính Năng đại sư huynh hạ giọng:
– Bây giờ những ai có thể đứng lên hành động thì đi theo ta, đến sơn cốc kia hội họp cùng tông chủ! Nguyệt Đao Tông cũng thế, Tô thị A Thất cũng vậy, chúng ta đều không e ngại!
Phần lớn các đệ tử nhảy dựng lên khỏi mặt đất, kích động bừng bừng.
Chỉ có một vị xui xẻo lúc trước bị kiếm khí của An Tri Ma Quân đâm vào bụng, trúng thương rất nặng, chưa hồi phục lại. Sau khi nhảy bật lên, vết thương mới liền lại một chút nứt toác ra, máu tươi thấm đỏ cả bụng, nhìn còn thảm hơn cả bà dì tới thăm.
Chính Ngôn sư huynh nhìn thấy thế thì nhẹ giọng bảo:
– Chính Phong, vết thương của đệ quá nặng, ở lại chờ vết thương khỏi hẳn trước đã, tránh để lại bệnh căn. Chính Ly, đệ ở lại chăm sóc cho Chính Phong đi.
Chính Phong bị thương nặng cực kì sầu não.
Chính Ly bị điểm danh ở lại chăm sóc người bị thương thì bĩu môi một cái, thế nhưng không dám cãi lời Chính Năng sư huynh, chỉ có thể ủ rũ nghe lời.
– Chúng ta đi! – Đại sư huynh vung tay lên, sau đó đi trước dẫn đường.
Vì các sư đệ đằng sau không ai biết đạp không cưỡi gió, nên hắn cũng không tiện một mình bay trên không trung.
Đồng thời, đại sư huynh lại nói:
– Đi thêm chút nữa lên phía trước sẽ thấy đường cái lớn. Khi ta tới đây đã thuận tay thuê một chiếc xe khách, bây giờ xe khách đang đứng ven đường chờ chúng ta, chúng ta đi xe đi, khi đến gần Lam Nguyên cốc thì xuống để tiết kiệm thể lực!
Hình ảnh này… chuyển đổi từ phong cách tiên hiệp cổ trang sang phong cách hiện đại một cái rụp.
Chính Phong và Chính Ly ở lại.
Cùng ở lại còn có Tống Thư Hàng bị coi như không khí.
Từ đầu đến cuối Chính Ly vẫn không hề hòa nhã với Tống Thư Hàng. Hắn như một đứa trẻ cáu kỉnh, bướng bỉnh như lửa, còn không chịu nghe người ta khuyên nhủ.
Chính Phong bị thương nặng lại có tính tình ôn hòa hàm hậu đặc trưng của Tiên Nông Tông.
Thật ra Tống Thư Hàng vốn định đi cùng với đệ tử Tiên Nông Tông để rời khỏi cái nơi hoang vu này, tìm một con đường về Đại học Giang Nam.
Thế nhưng người của Tiên Nông Tông đợt này ra ngoài toàn là tu sĩ trên nhị phẩm, họ phi vèo vèo mấy bước đã chẳng thấy bóng dáng đâu rồi.
Cho nên hắn đành bỏ cuộc, tiếp tục tĩnh dưỡng một lát, đợi tích góp đủ thể lực rồi mới hành động tiếp.
Dù sao chỉ cần có phương hướng đại khái thì sẽ không sợ lạc đường.
Sau khi nghỉ ngơi chốc lát, Tống Thư Hàng đứng dậy, nhìn về phía hai vị đệ tử Tiên Nông Tông. Nếu bây giờ…mình mượn điện thoại của họ để gọi điện báo tin bình an cho Tô thị A Thập Lục, thì hai vị đệ tử Tiên Nông Tông này có đập chết mình luôn không nhỉ?
Ờm, hẳn là không chết đâu, tối đa là đánh gần chết thôi ha?
Nên là, thôi miễn đi.
– Hai vị đạo hữu này, hai người cứ tiếp tục dưỡng thương nhé, ta có việc đi trước một bước đây.- Tống Thư Hàng tạm biệt hai đệ tử Tiên Nông Tông, chuẩn bị đi loanh quanh gần đó xem có buồng điện thoại công cộng hay cái gì đó tương tự hay không.
– Hừ, ai là đạo hữu của ngươi? – Chính Ly hừ lạnh.
– Chính Ly đừng vô lễ, Tống tiên sinh cũng chỉ là nạn nhân bị cuốn vào tai họa này thôi, bản thân hắn đâu có ân oán gì với Tiên Nông Tông chúng ta.- Chính Phong xoa đầu Chính Ly, sau đó ôm quyền nói với Tống Thư Hàng: – Đạo hữu cứ tự nhiên, cuối cùng, xin ngươi đừng nhúng tay vào ân oán giữa Tiên Nông Tông bọn ta với Tô thị A Thất nữa.
Tống Thư Hàng học theo ôm quyền hành lễ, trong lòng u ám thở dài.
Mà thôi, cứ về đại học Giang Nam trước đi, có gì chờ gặp A Thất tiền bối rồi nói sau.
Đang lúc Tống Thư Hàng đứng lên chuẩn bị rời đi thì đột nhiên nghe thấy trên trời vọng xuống một tiếng gọi trong trẻo:
– Tống Thư Hàng, Tống Thư Hàng!
-? – Tống Thư Hàng ngẩng đầu nhìn lên trời.
Sau đó hắn nhìn thấy một người đàn ông cao lớn, chân đạp độn quang bay đến. Bên cạnh người đàn ông còn có một thiếu nữ tóc ngắn dung mạo xinh xắn.
– Ủa? A Thập Lục? – Tống Thư Hàng kinh ngạc nói.
Sao cô ấy lại tìm tới tận đây?
Với lại… bên cạnh cô ấy là tiền bối Tô thị A Thất à?
Thế nhưng ban nãy, chẳng phải đại sư huynh Tiên Nông Tông vừa nói phát hiện ra tung tích của Tô thị A Thất ở sơn cốc gì đó hay sao? Cả Tiên Nông Tông người ta đều chạy tới đó, sao bây giờ Tô thị A Thất tiền bối lại ở chỗ này?
Tô thị A Thất mang theo A Thập Lục từ trên trời hạ xuống.
A Thập Lục hai mắt sáng ngời, vui vẻ nói:
– Ngươi trốn thoát khỏi quả cầu khói đen kia rồi đó hả?
– Có thể hôm nay ta khá may mắn, đi đến nửa đường thì gặp các đệ tử Tiên Nông Tông chặn lại An Tri Ma Quân kia. Bọn họ còn tưởng người bị bắt trong quả cầu là A Thập Lục đấy. Sau đó ta nhân cơ hội dùng kiếm phù, trốn thoát khỏi tay ma quân luôn.- Tống Thư Hàng nói đoạn, bèn chỉ tay về phía hai đệ tử Tiên Nông Tông.
Mà lúc này, hai đệ tử Tiên Nông Tông như gặp phải kẻ địch cực mạnh, cả hai trừng lớn mắt nhìn chằm chằm Tô thị A Thất.
A Thập Lục nhìn thấy hai vị đệ tử Tiên Nông Tông này thì nhíu mày, cánh mũi xinh xắn nhăn lại. Cô cũng không có thiện cảm gì với Tiên Nông Tông cả.
– Đừng như vậy, có lẽ đệ tử Tiên Nông Tông bị người ta lừa rồi.- Tống Thư Hàng giải thích qua, sau đó thuật lại một lần tất cả những gì Chính Ngôn sư huynh nói với hắn.
Tô thị A Thất trầm giọng nói:
– Nói cách khác, đêm đó có người giả mạo ta đi cướp Thất hoàng diệu quả của Tiên Nông Tông, cuối cùng còn sử dụng cả Thiên đao táng tinh hải?
Nghe đến đó, đệ tử mặt mũi trẻ con nhất thời phẫn nộ quát lên:
– Giả gì mà giả! Rõ ràng chính là ngươi làm! Ngươi cướp Thất hoàng diệu quả của tông môn ta, vì sao dám làm mà không dám nhận?
Chính Phong bên cạnh vội vàng che miệng hắn lại, vẻ mặt cảnh giác cao độ.
– Ha ha ha, dám làm không dám nhận? A Thất ta từ khi xuất đạo tới nay, bất luận làm cái gì, đã dám làm thì dám nhận! Thế nhưng nếu không phải việc ta làm mà dám đổ lên đầu ta, thì phải hỏi xem thanh đao trên tay ta đây có đồng ý hay không! – A Thất cao giọng nói.
Không hiểu tại sao, Chính Ly và Chính Phong không thể phản bác lại hắn nửa câu.
– Mặt khác, tặc nhân kia còn sử dụng “thiên đao táng tinh hải” làm bị thương mười tám đệ tử Tiên Nông Tông các ngươi? Ha ha, chớ đùa, thiên đao táng tinh hải là đao pháp mà ngay cả ta cũng chưa nắm được thuần thục, một khi ra chiêu này thì căn bản chẳng thể khống chế uy lực của nó được. Dưới đao pháp như thế, các ngươi tự thấy đệ tử Tiên Nông Tông có đường sống hay sao? – Tô thị A Thất hỏi vặn.
Chính Ly Chính Phong bị hắn hỏi cho ngậm miệng cạn lời, trước kia họ chưa thấy bản lĩnh của tu sĩ cảnh giới cao nên chẳng có khái niệm gì với thiên đao táng tinh hải.
Thế nhưng hôm nay, khi thấy bản lĩnh hạ mười lăm người ngự kiếm chỉ trong một giây của An Tri Ma Quân, trong lòng họ đã có chút lí giải về tu sĩ cảnh giới cao rồi.
Ngay cả An Tri Ma Quân cảnh giới tứ phẩm mà còn có thể một chiêu hạ nhiều người của họ như thế! So ra Tô thị A Thất càng mạnh hơn, nếu hắn sử dụng tuyệt chiêu mà chính hắn cũng không khống chế được, thì làm sao đệ tử Tiên Nông Tông còn sống cho nổi?
Lớp cao tầng của Tiên Nông Tông vốn phải nghĩ ra điểm này mới đúng…. Chẳng qua trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường rồi.
Tống Thư Hàng u ám thở dài, sau đó mới tò mò hỏi:
– Đúng rồi, A Thập Lục, sao hai người lại tìm được ta?
– Ha ha, đương nhiên là nhờ Lạc ấn cảm ứng pháp của Thông Huyền đại sư rồi. Ta đột nhiên nhớ ra trên người ngươi có phi kiếm của Thông Huyền đại sư, trên kiếm còn có lạc ấn tinh thần của đại sư, thông qua lạc ấn này là có thể tìm thấy ngươi rồi. Cho nên ta lội lịch sử trò chuyện của ngươi trong nhóm thấy pháp môn tinh thần này, rồi nhờ A Thất dùng tinh thần lực cường đại của hắn thi triển pháp môn, thế là xác định được vị trí của ngươi ngay! – Nói tới đây, A Thập Lục ngượng ngùng: – Nhưng ta chưa có sự cho phép của ngươi đã lội lịch sử trò chuyện, ngươi sẽ không trách ta đấy chứ?
Tống Thư Hàng lắc đầu cười, hắn cảm ơn còn không kịp nữa là.
– Đúng rồi, A Thất tiền bối, ban nãy đại sư huynh của Tiên Nông Tông chạy tới đây, bảo là tông chủ Tiên Nông Tông nhìn thấy “Tô Thị A Thất” ở trong một sơn cốc. Hắn đem theo rất nhiều đệ tử đuổi theo qua đó hội hợp với tông chủ rồi.- Tống Thư Hàng nói.
Chính Phong và Chính Ly như nghĩ ra cái gì, cả hai nhìn nhau trân trối: đúng rồi, bây giờ Tô thị A Thất ở ngay đây, chẳng lẽ kẻ ở trong sơn cốc kia thật sự là hàng giả hay sao?
– Hết lần này đến lần khác giả mạo ta, xem ra là nghiện bắt chước rồi! Ha ha.- Tô thị A Thất giận dữ hiểu ra mọi chuyện, chỉ sau một tiếng kêu nhỏ, pháp đao lại hóa thành độn quang.
– Lên đi, chúng ta đi qua đó, tìm tới chỗ của Nguyệt Đao Tông. Ta muốn xem xem Nguyệt Đao Tông rốt cuộc đang diễn trò xiếc khỉ gì!
Khi nói chuyện, Tô thị A Thất đưa tay khẽ nhấc,, Tống Thư Hàng và A Thập Lục bị một luồng lực vô hình xốc lên, vững vàng đứng trên độn quang.
Ngự kiếm phi hành đó!
Lần này là ngự kiếm phi hành thật luôn này!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!