Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)
Đủ Kiểu Chiến Đấu!
Một bàn tay quả thật không làm nên tiếng vỗ, nhưng lúc đánh người thì chỉ cần một quyền là đủ rồi!
– Tiểu Bạch, xem đao đây! – thiếu niên áo xanh kia lộ ra nụ cười sáng lạng như ánh mặt trời, căn bản mặc kệ trong tay của Tống Thư Hàng có đao hay là không. Tự hắn cầm đao, thân hình thoắt cái bay lên trời, lực bạt sơn hà, chém một đao về phía đầu của Tống Thư Hàng.
Một đao kia rõ ràng là có xu hướng muốn chém Tống Thư Hàng ra làm đôi.
– Khốn nạn! – Tống Thư Hàng lăn một vòng, tránh thoát một đao kia.
Ta và ngươi có thù hằn gì hả? Hay là khúc mắc gì? Sao vừa mới nhìn thấy mặt ta thì đã ra tay hung ác như thế rồi?
Quân tử động khẩu không động thủ, không thể ngồi xuống giao lưu trò chuyện trước hay sao?
Hơn nữa, nếu như là dùng quyền pháp thì tốt xấu gì Tống Thư Hàng cũng còn một bộ kim cương căn bản quyền pháp để chống đỡ. Nhưng nếu như là đao pháp thì hắn chỉ có mỗi một mình hỏa diễm đao mà Xích Tiêu Tử truyền thụ cho ở trong giấc mộng của Lý Thiên Tố mà thôi. Hơn nữa hắn cũng không hoàn toàn nắm chắc một chiêu hỏa diễm đao này… Cần phải dựa vào nhẫn đồng cổ trên tay mới có thể thi triển ra được.
Hắn chẳng có tí căn bản gì về đao pháp, cho dù có cầm đao thì hắn cũng chỉ có thể chém bậy mà thôi.
Mà chém bậy thì có thể xài với người không rành thôi, đối phó với đại sư đao pháp thì có trời mới biết có hiệu quả gì không?
– Tiểu Bạch, cầm đao đi! – thiếu niên áo xanh kia cười một tiếng, chân hất thanh bảo đao trên mặt đất về phía Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng chỉ có thể nhận lấy thanh đao.
Hắn thầm cắn răng, đây là ngươi tự tìm lấy đấy, ta sẽ để cho ngươi nếm thử uy lực của hỏa diễm đao!
Sau khi nhìn thấy Tống Thư Hàng đã cầm lấy đao thì thiếu niên áo xanh kia cười hì hì, thân hình chợt động, lại chém một đao về phía Tống Thư Hàng. Một đao kia chém ra những ba đạo dư ảnh, nhìn như cực kỳ chậm chạp, nhưng thật ra lại nhanh cùng cực!
Đối mặt với một đao của kẻ thù, trong lòng lại cảm thấy khó chịu vô cùng.
Tống Thư Hàng nheo mắt, mặc kệ một đao kia của đối phương kỳ lạ cỡ nào, trong đầu hắn nhớ lại phần thiên nhất đao mà Xích Tiêu Tử đã đánh ra, cổ tay khẽ lật, chém ra một đao! Đồng thời cũng kích hoạt trận pháp tấn công hỏa diễm đao trên chiếc nhẫn đồng cổ kia.
Hô! Thanh bảo đao trong tay hắn đột nhiên bốc lên một ngọn lửa hừng hực, mặc kệ một đao do thiếu niên kia chém ra, hỏa diễm đao trong tay chém một cái về phía thiếu niên áo xanh kia, một đao đổi một đao, trên đao của ta còn mang theo lửa bỏng đây, để xem ai thảm hơn!
– Hì hì, tới hay lắm! – thiếu niên áo xanh cười hì hì, cũng không dùng tới hư chiêu một đao ba bóng kia nữa. Chỉ thấy mũi đao của hắn nhẹ nhàng nhảy lên, tốc độ cực nhanh, mũi đao đâm vào vị trí nằm trên chuôi đao của Tống Thư Hàng.
Keng….
Tống Thư Hàng chỉ cảm thấy bàn tay tê rần.
Không thể nào cầm đao được nữa. Bảo đao lập tức rơi xuống đất, ngọn lửa hừng hực trên đao lập tức tắt ngấm.
– Không được rồi, Tiểu Bạch!
– Đao không thể cầm giống như ngươi được! – thiếu niên áo xanh không thừa thắng đánh tiếp, mà bắt đầu biểu diễn cho Tống Thư Hàng xem.
Giảng giải đủ loại như phải cầm đao kiểu gì mới có thể cầm chắc, mới không bị người ta đánh rơi khỏi tay. Phải khống chế lực chém thế nào mới có thể phát huy được lực sát thương của đao cao nhất, chém ở góc độ nào thì thuận tay nhất, trí mạng nhất….
Nếu như bây giờ mà là đang chơi trò chơi thì trong đầu Tống Thư Hàng nhất định sẽ phát ra một tiếng ‘Đinh. ’
Sau đó là tiếng thông báo của hệ thống: Chúc mừng người chơi Thư Sơn Áp Lực Đại đã được đại sư đao pháp chỉ dạy đao pháp căn bản, học được đao pháp căn bản.
Đinh! Được đại sư đao pháp tự mình chỉ dạy, người chơi Thư Sơn Áp Lực Đại nhận được xx điểm kinh nghiệm đao pháp căn bản, cùng với xxx….
Chắc là sẽ như vậy ấy nhỉ?
– Được rồi, tới đi Tiểu Bạch, thử lại xem sao! – thiếu niên áo xanh cười nói, lại hất bảo đao trên đất ném lại cho Tống Thư Hàng.
Tống Thư Hàng nhìn thiếu niên áo xanh kia, hai mắt cũng sáng rỡ lên.
Hắn đã nghĩ tới rất nhiều chuyện, trong đầu cũng có rất nhiều lời suy đoán … có lẽ, hắn không phải bị lạc đến thế giới khác!
Bất quá, mấy chuyện này đã không còn quan trọng nữa rồi.
Nhờ sự chỉ điểm của thiếu niên áo xanh kia, ít nhất thì bây giờ hắn đã biết phải dùng đao pháp căn bản ra sao. Nhận lấy bảo đao, Tống Thư Hàng tràn đầy tin tưởng, nghênh đón thiếu niên áo xanh kia!
Hai người cứ qua qua lại lại, đánh thành một đoàn.
Sự lý giải của Tống Thư Hàng về đao pháp càng lúc càng tốt, Tống Thư Hàng đã nhanh chóng hấp thu hết những gì mà thiếu niên áo xanh mới nói ban nãy, chuyển nó thành kinh nghiệm của bản thân.
Hắn thậm chí còn ứng dụng một số điều mình lĩnh ngộ được ở quyền pháp lên đao pháp, ví như dùng quyền pháp căn bản ba để thi triển đao chiêu thì trong nháy mắt có thể chém ra mấy chục đao. Bất quá đánh kiểu này chẳng khác gì liều mạng cả.
Chừng nửa canh giờ sau…
Tống Thư Hàng lại ngã lăn quay ra đất lần nữa, không đứng dậy nổi.
Dù đã học được cách dùng đao, nhưng hắn chỉ là một kẻ mới học nghề, bị thiếu niên áo xanh đánh cho nằm lăn quay ra thì cũng là chuyện thường tình….
Hơn nữa, lần này còn thua thảm hơn, nhanh hơn lần trước, quần áo trên người hắn đã bị đao khí cắt rách te tua, trên người cũng toàn vết đao. Bây giờ hắn mà đi ra ngoài, ngồi dưới gầm cầu chừng một lúc, khỏi cần nói gì hết, bảo đảm trong vòng nửa tiếng đồng hồ sẽ kiếm được đầy tiền, bởi vì hắn thảm không còn đường nào để tả, khiến cho người ta không nỡ nhìn.
– Chà chà, Tiểu Bạch, hôm nay luyện đến đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi nhé! – thiếu niên áo xanh cười hì hì, lại nói câu này.
Sau đó hắn xoay người nhảy lên lưng ngựa.tiếp theo là tiếng chuông ngựa leng keng vang lên, thiếu niên lại nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Tống Thư Hàng.
Lần này, Tống Thư Hàng chẳng còn hơi sức để gọi nữa, chỉ có thể nằm trên cát thở hồng hộc chờ hồi sức.
Đợi sau khi thiếu niên áo xanh đi xa rồi, Tống Thư Hàng mới tức giận nói: – Chết tiệt, đừng có để cho ta gặp lại ngươi lần nữa, bằng không thì ta sẽ không để ngươi yên đâu.
Ngay tại lúc hắn vừa mới nói xong thì đột nhiên lại nghe thấy tiếng leng keng giòn giã vang lên từ phía xa…một thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng từ xe bước tới.
Nhanh tới vậy sao? Lần này ta còn đang nằm bẹp đây, ít nhất thì cũng phải chờ ta đầy máu hồi sinh cái đã chứ!
Ta hối hận rồi được chưa? Ta không muốn gặp lại ngươi đâu!
Đậu Đậu? Đậu Đậu ngươi ở đâu? Mau cứu ta!
…
Đậu Đậu ấy à? Bây giờ Đậu Đậu đang làm gì?
Bây giờ nó đang nằm trong sa mạc với vẻ bất đắc dĩ.
Nơi này cũng giống y chang sa mạc chỗ Tống Thư Hàng, dõi mắt nhìn quanh chỉ có mỗi cồn cát mà thôi, không có lấy một cọng cỏ hay một con gián nào.
Sau đó, ở cách nó không xa, có một vị thiếu niên áo xanh dắt ngựa đang bước tới gần.
– Tiểu Bạch, khi nãy ngươi chạy đi đâu thế, ta còn tưởng là ngươi đi lạc rồi đấy.- thiếu niên áo xanh hớn hở chạy tới chỗ Đậu Đậu, cười tươi sáng láng.
– Còn chưa xong nữa à? – Đậu Đậu thầm phỉ nhổ.
thiếu niên áo xanh trước tiên dắt ngựa cột qua một bên, sau đó kêu to với Đậu Đậu: – Tiểu Bạch, chúng ta luyện đao nhé?
Đang lúc nói chuyện thì hắn rút hai thanh trường đao giống hệt nhau ở trên lưng ngựa xuống, ném một thanh cho Đậu Đậu.
Đậu Đậu liếc mắt, mặc kệ nó rơi xuống bên cạnh mình.
Đậu Đậu không nhận đao, thiếu niên áo xanh cũng không quan tâm, hai tay cầm đao lao về phía Đậu Đậu.
Sau đó, chém một nhát thật mạnh lên người Đậu Đậu.
Keng, bảo đao chém xuống người Đậu Đậu, bắn ra tia lửa chói mắt, thiếu niên áo xanh kia có đao pháp xuất chúng, nhưng thực lực lại không cao, nên không thể phá vỡ được phòng ngự của Đậu Đậu.
Đậu Đậu thở dài, nhắm mắt lại, lỗ tai cụp xuống.
Thiếu niên áo xanh không hề tức giận, cầm đao chém lên người Đậu Đậu liên hồi, tiếng keng keng keng vang lên không ngớt.
Sau khi chém đủ nửa canh giờ, thiếu niên áo xanh cười to: – Chà chà, Tiểu Bạch, hôm nay chỉ luyện đến đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi nhé!
Sau đó hắn quay người nhảy lên lưng ngựa. Tiếng chuông ngựa leng keng đi xa dần, thiếu niên áo xanh cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của Đậu Đậu.
Đậu Đậu lại thầm thở dài lần nữa, mò lấy cái máy tính ở dưới người lên.
Thời gian bên trên chỉ rõ đã 8 giờ rồi.
Trên màn hình còn lưu lại khung cảnh trò chơi mà Đậu Đậu đang chơi dở, bên cạnh còn mở cửa sổ chat cam của bà xã trong game của nó.
– Lần này nhân vật trong game chết chắc rồi, ta mới vừa mới gom đủ bộ bá vương xong đó, đừng có chết rớt mất mà.- hai mắt Đậu Đậu rưng rưng. Hắn phải đánh cả đêm mới kiếm đủ đó, hôm nay vừa mới mặt vào để làm dáng cho bà xã xem….
…
Cũng ở trong sa mạc mênh mông.
– A a a a a a! – Đường thiếu chủ của Không Không đạo môn dốc hết toàn lực, tay cầm bảo đao chiến đấu với thiếu niên áo xanh kia.
Hai người bọn họ có thực lực ngang nhau, cứ đánh qua đánh lại mãi.
Đường thiếu chủ dùng đao ra kiếm chiêu, tấn công điên cuồng. Đao pháp của thiếu niên áo xanh thì vô cùng xuất chúng, không hề thua kém.
Nửa canh giờ sau, Đường thiếu chủ đuối sức, ngã ra sa mạc.
Thiếu niên áo xanh cười lớn, nói: – Chà chà, Tiểu Bạch, hôm nay chỉ luyện tới đây thôi. Ngày mai ta lại tới tìm ngươi chơi nhé!
Sau đó hắn quay người nhảy lên lưng ngựa. Tiếng chuông ngựa leng keng đi xa dần, thiếu niên áo xanh cũng dần biến mất khỏi tầm mắt của Đường thiếu chủ.
– Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi, Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi!!! – Đường thiếu chủ gào to với bóng lưng của thiếu niên: – Có đủ chưa vậy!
Đây đã là lần thứ mấy rồi?
Mỗi lần thiếu niên áo xanh này đều xuất hiện cùng một kiểu, sau đó là quyền, kiếm, đao, côn, thương…. Đổi đủ loại kỹ năng để ra trận.
Đường thiếu chủ đã bị hành hạ thảm rồi, mới đầu cô còn không hiểu mô tê gì, sau này tức giận không muốn phối hợp, sau cùng chỉ đành đờ đẫn ứng chiến, rồi lại bị giày vò tới mức nổi điên lên như thế này….
– Thả ta về đi, cho ta ra ngoài đi. Ta không muốn chơi nữa, ta sẽ ngoan ngoãn nhận sai được không? Không thì các ngươi phạt ta nấu cơm mấy năm để chuộc tội cũng được, làm ơn thả ta ra đi mà.- Đường thiếu chủ khóc lóc kêu gào.
Ta không muốn gặp lại tên thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia nữa!
Leng keng leng keng ~ đúng lúc này, phía xa lại vang lên tiếng chuông ngựa quen tai.
Đường thiếu chủ vừa quay đầu lại thì phát hiện có một thiếu niên áo xanh dắt ngựa trắng xuất hiện, sau khi hắn nhìn thấy Đường thiếu chủ thì chạy tới với vẻ hưng phấn.
Lại tới nữa rồi…. nữa rồi… lại nữa rồi….
Lần này lại tới nhanh như thế nữa.
Bắt nạt bà ngươi chứ gì? Giỡn mặt với bà ngươi à!
– Ha ha ha ha.- Đường thiếu chủ cười như điên như dại: – Tới đây đi! Bà đây sẽ đạp chết ngươi!
Lần này, không đợi thiếu niên áo xanh kia kịp tới gần, Đường thiếu chủ đã nổi điên xông lên.
Cô giơ hai tay lên, kéo thành một chuỗi tàn ảnh! Xuất ra tuyệt học vô ảnh thủ của Không Không đạo môn, điên cuồng đánh về phía thiếu niên áo xanh….
Bà đây bóp chết ngươi! Ha ha ha!
…..
Vẫn là sa mạc cát vàng kia, bên trong sa mạc tĩnh mịch vô tận.
Bạch Tôn Giả đang yên tĩnh…. Nhắm mắt ngồi thiền
Hắn đang tiến hành tu luyện mỗi ngày.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!