Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch) - Đợi Tóc Ngươi Dài Đến Eo, Gả Cho Ta Có Được Không?
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
84


Tu Chân Liêu Thiên Quần (Tái Dịch)


Đợi Tóc Ngươi Dài Đến Eo, Gả Cho Ta Có Được Không?



Bạch Tôn Giả đang minh tưởng thì hai tai không hề nghe thấy chuyện ở bên ngoài, nên căn bản không biết những chuyện đang xảy ra ở bên cạnh mình!

Bạch Tôn Giả lúc này, thân đang ở giữa sa mạc mênh mông, còn ở bên cạnh hắn là từng hình ảnh chiếu của đủ mọi thứ.

Có hình ảnh của thánh địa tu luyện vô cùng xinh đẹp, có yêu thú quái vật với hình thú kỳ lạ, có tu sĩ cường đại đang chiến đấu với nhau, cộng thêm đủ loại pháp bảo thần kỳ đủ hệ.

Những cảnh tượng này thoáng hiện lên bên người Bạch Tôn Giả, sau đó nhanh chóng biến mất.

Ở bên ngoài khu vực hình ảnh này, chính là sa mạc mênh mông. Mà theo tâm niệm của Bạch Tôn Giả phập phồng, mảnh sa mạc này cũng dần mở rộng không ngừng….

Nhất niệm vạn giới sinh, nhất niệm vạn giới diệt!

Sau khi thực lực đạt tới linh tôn thất phẩm thì trong lúc tu sĩ trầm tư, một suy nghĩ kéo theo linh lực trong cơ thể, sẽ tạo thành ảnh hưởng cực lớn đối với thế giới thật, tạo thành ‘thực tại ảo’ —— Nó phụ thuộc vào thế giới thật, nhưng lại là thế giới hư ảo vượt ra khỏi thế giới thật!

Thực tại ảo, cũng giống với hư ảo, nhưng lại là thứ cao hơn ảo ảnh nhiều.

Nó là giả, bởi vì bản chất thì nó không tồn tại trên thế giới này.

Nhưng nó lại tồn tại hết sức chân thật… Bởi vì ngươi có thể tự mình chạm vào tất cả mọi thứ ở trong ‘thực tại ảo’ kia, không khác gì so với những thứ ở thế giới thật.

Tại thời cổ, có khi một vị linh tôn thất phẩm nào đó ngồi suy tư về một điều nào đó, tạo thành ảo cảnh khổng lồ ở bên cạnh, biến thành một tòa thành trấn phồn hoa, bên trong có vô số người sinh sống, mua bán chuyện trò. Bất quá, khi linh tôn thất phẩm ngừng suy tư thì ảo cảnh khổng lồ kia sẽ biến mất dạng. Điều này cũng tạo thành vô số truyền thuyết về quỷ thành ở thời cổ đại….

Tin đồn nổi tiếng nhất về thực tại ảo đó chính là ở thời viễn cổ.

Thời viễn cổ, có một môn phái cỡ trung tên là Bích Thủy Các, các chủ Sở tiên tử của nó là một vị chân quân lục phẩm, dịu dàng tốt bụng. Dưới sự lãnh đạo của cô, toàn bộ Bích Thủy Các gần như sống trong cảnh thanh bình không tranh quyền thế.

Nhưng có một ngày kia, Bích Thủy Các bị cuốn vào trong một trận tranh đấu lớn của các môn phái tu sĩ. Chỉ trong một đêm, toàn bộ Bích Thủy Các đều bị diệt sạch, ngoại trừ các chủ Sở tiên tử ra thì không một ai may mắn sống sót.

Trong lúc tuyệt vọng, Sở tiên tử lại tấn chức linh tôn thất phẩm.

Sau đó, tưởng niệm mạnh mẽ gần như tuyệt vọng của cô kéo theo linh lực trong người, lại dựng nên một Bích Thủy Các trọn vẹn như xưa, các đệ tử trong môn vẫn chuyện trò vui vẻ, vất vả tu luyện như khi còn sống, tiếp tục cuộc sống không tranh quyền đoạt thế….

Mấy trăm năm sau, có vài vị tu sĩ trong giới tu sĩ đi lạc vào trong Bích Thủy Các kia, nhận được sự chiêu đãi nhiệt tình của các đệ tử Bích Thủy Các. Mấy vị tu sĩ kia thậm chí hoàn toàn không thể nhìn ra đây chỉ là một thực tại ảo. Mãi cho tới khi bọn họ quay về tông môn của mình, nhắc tới Bích Thủy Các với người khác, mới biết được sự thật về Bích Thủy Các được ghi lại ở trong tông môn.

Sở tiên tử vẫn luôn sống trong mộng cảnh do chính cô dệt nên.

Nhất niệm vạn giới sinh, chỉ cần linh tôn thất phẩm nguyện ý thì ‘người, vật, việc’ mà họ tạo ra thậm chí có thể tồn tại rất lâu.

Chẳng qua, dù cho thực tại ảo có chân thật tới mức nào đi nữa, thì nó vẫn chỉ là hư ảo. Dù ngươi có thể chạm đến, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể, máu thịt của họ, thì đó cũng chỉ là giả mà thôi…

Trạng thái của Bạch Tôn Giả lúc này chính là như thế.

Hắn ở trong trạng thái tu luyện, vô tình nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, những chuyện cũ này bị linh lực cường đại của hắn huyễn hóa ra, tạo thành vô số thực tại ảo đè lên nhau ở bên cạnh hắn.

Còn đoạn ký ức quý báu nhất tận sâu trong đáy lòng hắn, thì biến thành sa mạc vô biên bên ngoài, đan xen vào thế giới bên ngoài.

Sa mạc, con ngựa trắng, thiếu niên áo xanh, đó là ký ức khi Bạch Tôn Giả còn nhỏ…

Chỉ cần Bạch Tôn Giả vẫn bế quan như thế, hoặc là không thu hồi ý niệm trong đầu thì sa mạc và hình chiếu bên cạnh hắn cũng sẽ không biến mất.

Đậu Đậu biết rõ điểm này, nên mới có thể nằm nhoài ở đây, chỉ có thể chờ cho tới khi Bạch Tôn Giả chấm dứt lần bế quan này mà thôi.

….

Tống Thư Hàng cũng đã chết lặng, nằm trên cát thở hồng hộc.

Thiểu niên áo xanh dắt ngựa trắng kia đã tìm hắn bảy lần rồi, từ lần đầu tiên dùng quyền pháp thì sau này lại dùng đến đao pháp, kiếm pháp, côn pháp, thương pháp, thoái pháp, tiên pháp.

Mỗi lần đều đổi trò để giày vò chà đạp hắn, tuy rằng hắn cũng nhận được rất nhiều chỗ tốt.

– Bảy lần rồi đấy, đã đủ hay chưa? – Tống Thư Hàng lẩm bẩm.

Lúc này, tiếng chuông leng keng kia lại vang lên! Một Thiểu niên áo xanh dắt ngựa trắng đi đến gần…

Vẫn còn nữa à? Lần này lại chơi cái gì nữa đây?

– Tiểu Bạch, lúc nãy ngươi chạy đi đâu thế, ta còn tưởng rằng ngươi đã đi lạc rồi chứ.- Thiểu niên áo xanh vui mừng chạy về phía Tống Thư Hàng, vẫn nói mấy lời này.

Sau đó, Thiểu niên áo xanh bước tới kéo ngựa qua một bên, nói với Tống Thư Hàng: – Tiểu Bạch, chúng ta luyện chùy nhé?

Trong lúc nói chuyện, hắn lấy hai thanh chùy lớn xuống từ trên lưng ngựa.

Đao thương côn bổng thì thôi đi…. Vì cái khỉ gió gì mà tu sĩ phải luyện chùy?

Cái này là binh khí của môn phái nào? Phong cách này thô bỉ quá đi mất.

Trong lúc đang miên man suy nghĩ, Tống Thư Hàng giơ tay lên kêu: – Không được đâu, ta mệt lắm. Chúng ta nghỉ một lúc được không?

Hắn chỉ thuận miệng nói thế thôi, còn tưởng là Thiểu niên áo xanh này vẫn sẽ ném chùy tới bên cạnh hắn, sau đó vác chùy lao tới nện hắn, ép cho hắn phải chiến đấu.

Nhưng nào ngờ, lần này Thiểu niên áo xanh đột nhiên lộ ra vẻ mặt nghi hoặc: – Nghỉ à?

Sau đó, hắn lại ném hai cây chùy lớn qua một bên, chạy tới chỗ Tống Thư Hàng: – Hóa ra Tiểu Bạch ngươi cũng muốn nghỉ mệt cơ đấy. Vậy chúng ta sẽ nghỉ một lúc nhé?

Khốn thật… Hóa ra chữ nghỉ này là chữ mấu chốt à?

Thiểu niên áo xanh ngồi song song với Tống Thư Hàng, cười tít mắt, nhưng không nói lời nào, giống như rất hưởng thụ khoảng thời gian thảnh thơi ngắn ngủi này.

Cứ ngồi im như thế chừng mười phút, Thiểu niên áo xanh đột nhiên quay đầu lại nhìn Tống Thư Hàng. Tiếp theo, hai mắt của hắn lập tức sáng rỡ lên!

Tống Thư Hàng bị hắn nhìn chằm chằm bằng ánh mắt sáng quắc như thế thì cảm thấy hơi mất tự nhiên.

– Tiểu Bạch, ngươi thật là đẹp! – Thiểu niên áo xanh cười nói.

Tống Thư Hàng lập tức cảm thấy sởn tóc gáy! Cho dù biết rõ Tiểu Bạch mà Thiểu niên áo xanh kia nói không phải mình, nhưng bị người ta nhìn bằng ánh mắt nóng rực xong nói ‘ngươi thật là đẹp’ như thế, Tống Thư Hàng vẫn thấy gai óc nổi đầy mình.

– Tiểu Bạch, đợi sau này tóc ngươi dài đến eo rồi, gả cho ta có được không? – Thiểu niên áo xanh đột nhiên hỏi.

– Không được! – Tống Thư Hàng quyết đoán từ chối.

– Qủa nhiên không được à? Tiểu Bạch ngươi để tóc dài có được không? Ta cảm thấy ngươi mà để tóc dài thì nhất định rất xinh đẹp! – Thiểu niên áo xanh không hề tức giận, nói tiếp.

– Không muốn, tuyệt đối không muốn! – Tống Thư Hàng bắt chéo hai tay, lớn tiếng cự tuyệt lần nữa.

– Được á? Tốt quá, ta thật muốn có thể sớm được nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Bạch ngươi lúc để tóc dài quá.- Thiểu niên áo xanh cười tươi hớn hở nói.

…. Hóa ra Thiểu niên áo xanh nọ căn bản không phải đang nói chuyện với Tống Thư Hàng.

Từ đầu chí cuối, hắn chỉ luôn nói chuyện với người tên Tiểu Bạch kia.

Tống Thư Hàng cảm thấy tâm trạng của mình thật đúng là muốn văng tục.

Mà nói ra thì hắn nhìn kỹ Thiểu niên áo xanh này xong thì sao lại có cảm giác bộ dạng của Thiểu niên áo xanh này có hơi giống Bạch Tôn Giả nhỉ?

– Ắt xì, ai đang rủa ta đó? – Đậu Đậu sờ mũi, rướn người một cái. Thiểu niên áo xanh kia vẫn còn đang đánh lên người hắn khí thế, ra sức cầm chùy nện kêu leng keng leng keng như đang đập thép vậy.

Đậu Đậu sung sướng rên rỉ: – Nhích qua trái một chút, nhích qua trái… A! Đúng là chỗ đó đó! Mạnh thêm chút nữa! A! Sướng quá!

…..

Một bên khác, Đường thiếu chủ của Không Không đạo môn vẫn đang lên cơn điên: – Tới đi, tới nữa đi, bà đây liều mạng với mày!

Phát huy tuyệt học vô ảnh thủ vượt xa bình thường, ẩn ẩn chiếm được thế thượng phong.

– Hì hì, Tiểu Bạch ngươi thật lợi hại.- Mặc dù Thiểu niên áo xanh đang ở thế hạ phong, nhưng hắn không hề hoảng loạn, vẫn đánh rất ổn.

– Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi, Tiểu Bạch tên khốn nhà ngươi! – Đường thiếu chủ tức giận nói.

– Hì hì, Tiểu Bạch, ta sắp phản công rồi đấy! – Thiểu niên áo xanh đột nhiên chuyển thủ thành công, đột nhiên ra sức, biến thành đánh ngang tay với Đường thiếu chủ.

Đường thiếu chủ lệ rơi đầy mặt.

Cùng lúc đó.

Có hai đạo thân ảnh đứng ở nóc tòa cao ốc đối diện với nhà của Dược Sư.

Một người là Cảnh Mạch đà chủ với mái tóc màu bạc chỉa thẳng lên trời như lông nhím, người còn lại bên cạnh hắn là Trần chấp sự của phân bộ Vô Cực ma tông.

Cảnh Mạch đà chủ nhìn về phía căn nhà của Dược Sư, trầm giọng hỏi: – Chính là nơi đó à?

– Vâng thưa đà chủ. Đó chính là địa điểm mà Thư Sơn Áp Lực Đại và vị tiền bối kia đang ở tạm, ở bên ngoài ngôi nhà có trận pháp phòng ngự, xem bộ dạng thì đó rõ là cứ điểm tạm thời của bọn họ.- Trần chấp sự dè dặt đáp lời.

Ngày hôm qua Cảnh Mạch đà chủ đã ngự kiếm bay suốt đêm đến khu Giang Nam, trực tiếp đưa hắn ngực kiếm bay đến đây.

– Ngoài ra, nhân viên của chúng ta đã xác định được Qùy Hoa tu sĩ đã bỏ mình rồi. Dấu vết cuối cùng của Qùy Hoa tu sĩ xuất hiện ở trong một hẻm nhỏ. Nơi đó có dấu vết đánh nhau còn sót lại, Qùy Hoa tu sĩ biến mất ở nơi đó, về sau không còn tung tích nào nữa.

Trần chấp sự kể rõ tin tức gần đây nhất cho Cảnh Mạch đà chủ nghe.

Cuối cùng, hắn lấy ra một chiếc chìa khóa, đưa cho Cảnh Mạch đà chủ: – Đà chủ, đây là chìa khóa của căn nhà đó.

Đây là chìa khóa cửa chính của nhà Dược Sư, bởi vì ổ khóa cũ đã bị Bạch Tôn Giả chơi hư rồi, nên Tống Thư Hàng gọi người tới thay ổ khóa mới.

Tên đệ tử Vô Cực ma tông thuộc bộ phận tình báo âm thầm theo dõi nơi này mới âm thầm động tay động chân trên người thợ sửa khóa kia, lấy được một chiếc chìa khóa riêng.

Cảnh Mạch đà chủ nhận lấy chìa khóa, khẽ gật đầu: – Ngươi làm tốt lắm, chúng ta cứ chờ trước đã. Đợi chân nguyên trong người bản tọa khôi phục một chút đã, rồi ta sẽ đi thử bọn họ thử xem.

Trần chấp sự lập tức thở phào. Không bị đà chủ nổi cơn đánh cho một trận rồi.

– Chúng ta đi thôi.- Cảnh Mạch đà chủ mang theo Trần chấp sự ngự kiếm bay đi, biến mất khỏi khu Giang Nam.

….

Nhưng Trần chấp sự không biết rằng, lúc Cảnh Mạch đà chủ rời đi đã âm thầm ném một cái tượng gỗ kèm theo chiếc chìa khoá kia lại.

Đợi sau khi Cảnh Mạch đà chủ mang Trần chấp sự bay đi xa rồi, tuợng gỗ này mới biến thành hình dạng của Cảnh Mạch đà chủ.

Đây cũng không phải chân thân của hắn, chỉ là một loại đạo cụ nối liền với năm giác quan của bản thể, cùng loại với mấy sản phẩm kiểu máy bay trinh sát không người lái hiện nay, chỉ là nhiều công năng hơn một chút mà thôi.

Bức tượng gỗ này biến thành hình dạng của Cảnh Mạch đà chủ xong thì đi xuống khỏi tòa cao ốc kia, bước về phía nhà của Dược Sư.

Sau khi bước đến cửa, hắn dừng lại một lúc, đầu tiên là nhìn kỹ xung quanh. Sau đó, hắn lấy chìa khoá mở vội cánh cửa ra, lại nhanh chóng lách mình vào nhà.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN