Độc Giả Thứ 7 - Chương 10: Nhóm SUO
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
140


Độc Giả Thứ 7


Chương 10: Nhóm SUO


Một nữ nhân viên văn phòng mập mạp dẫn Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc lão Tứ đến phòng làm việc của Hình Chí Sâm. Hình Chí Sâm vừa ở trên ghế salon ngủ một hồi, thấy ba người bọn họ tiến vào, vội vàng đứng dậy để bọn họ ngồi xuống.

Phương Mộc đơn giản nói rõ mục đích đến, từ trong cặp sách lấy ra sách tiếng Anh và quyển sổ kia giao cho Hình Chi Sâm. Hình Chí Sâm tỏ ra rất hứng thú, chăm chú nhìn hồi lâu. Cuối cùng, ông cũng đưa ra vấn đề giống Ngô Hàm: Tống Bác một trong 4 người chết không có trong danh sách. Ông dùng ánh mắt thăm dò nhìn Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc lão Tứ: “Các cậu cảm thấy điều này có thể giải thích vấn đề gì?”

Ba người có chút xấu hổ nhìn nhau, Ngô Hàm lấy hết dũng khí nói: “Chúng tôi cũng không thể khẳng định đầu mối này có giá trị gì, chẳng qua cảm thấy có chút khả nghi, cho nên liền đem lại đây cho các anh, nhìn xem có thể hỗ trợ gì không.”

Hình Chí Sâm nhìn y: “Cậu tên gì?”

“Ngô Hàm.”

Hình Chí Sâm cúi đầu nhìn danh sách trên quyển sổ, lại ngẩng đầu, “Nếu tôi nhớ không lầm, cậu gọi là Phương Mộc, cậu gọi là Chúc Thừa Cường, đúng không?”

Phương Mộc và Chúc lão Tứ gật đầu.

Hình Chí Sâm nói: “Ba cậu đều ở trong danh sách này, các cậu không phải cảm thấy người bị hại kế tiếp có thể là mình đó chứ?”

Ba người mặt đỏ rần.

“Tâm tình của các cậu tôi có thể lý giải, nhưng mà không cần phải quá khẩn trương. Trước mắt còn chưa có đầy đủ chứng cứ chứng minh 4 án tử này là cùng một người gây nên, do đó, quyển sách này và phiếu mượn sách có lẽ chỉ là trùng hợp.” Hình Chí Sâm chú ý tới bộ dáng Phương Mộc muốn nói lại thôi, liền hướng cậu hất hàm, tỏ ý cậu có chuyện cứ nói.

“Ta cảm thấy, mấy vụ án giết người này là cùng một người làm.” Phương Mộc do dự một chút nói.

“Hửm? Vì sao?” Hình Chí Sâm nhướng mày.

“Đây là một loại cảm giác, một loại. . . . . . . . .” Phương Mộc đắn đo câu chữ, phát hiện rất khó tìm từ thích hợp để diễn tả loại cảm giác này, tâm tư rối loạn, nói thẳng ra câu vẫn giấu trong lòng: “Tôi cảm thấy, tôi có thể cảm nhận được y!”

Chúc lão Tứ và Ngô Hàm giật mình nhìn Phương Mộc.

“Có đôi khi, tôi thậm chí cảm thấy tôi chính là người kia!” Phương Mộc không để ý đến bọn họ, tiếp tục lớn tiếng nói.

Hình Chí Sâm bất động thanh sắc nhìn chàng trai đang kích động trước mặt, chậm rãi nói: “Cậu biết cậu đang nói gì không?”

“Tôi biết, nhưng mà không phải là tôi. Điểm này các anh rất rõ ràng.”

Hình Chí Sâm nhìn chằm chằm Phương Mộc một hồi, chậm rãi châm một điếu thuốc, “Vậy nói về cảm thụ của cậu đi.”

Trong nửa giờ kế tiếp, Phương Mộc hướng Hình Chí Sâm giải thích quan điểm của mình đối với mấy vụ án giết người này. Nhất là sau hai án mạng ở sân thể dục, cậu cảm giác được hung thủ giữa lúc giết người đã tìm được lạc thú. Cậu nhấn mạnh một câu: Nghệ thuật hóa việc giết người.

Hình Chí Sâm thủy chung bất động thanh sắc lắng nghe, nội tâm lại lần nữa bị chàng trai này làm cho rung động. Mặc dù chàng trai này miêu tả không hề có căn cứ sự thật, thậm chí có thể xưng là suy đoán chủ quan của bản thân cậu, nhưng cậu đã đem thế giới nội tâm của hung thủ làm điểm xuất phát suy luận là hết sức to gan. Mặc dù Hình Chí Sâm chưa quyết định đem 4 án giết người này nhập lại xử lý, nhưng phỏng đoán của ông và Phương Mộc giống nhau: Hung thủ cùng là một người. Nếu coi đây là điều kiện tiên quyết, như vậy tìm kiếm thế giới nội tâm của hung thủ, ảnh hưởng của nó đối với phá án không cần nói cũng biết.

Hình Chí Sâm quyết định đem sách và quyển sổ lưu lại, làm một manh mối hảo hảo tra tra. Thời điểm tiễn bọn họ ra ngoài, Hình Chí Sâm cố ý gọi Phương Mộc lại, đưa cho cậu danh thiếp của mình, dặn dò cậu nếu lại phát hiện đầu mối gì thì kịp thời thông báo cho ông. Phương Mộc do dự một chút, rồi đáp ứng.

Trở lại trên xe, Ngô Hàm dùng khẩu khí nửa kinh ngạc nửa khâm phục nói: “Phương Mộc, không nghĩ tới cậu lợi hại như vậy.” Chúc lão Tứ cũng nện nện bả vai Phương Mộc: “Về sau lại có ý tưởng gì, đừng nhét vào nách cất đi, nói ra, mọi người cùng nhau phân tích.”

Phương Mộc không nói gì, tay cậu ở trong túi áo gắt gao nắm lấy tấm danh thiếp kia, mắt nhìn cảnh hoàng hôn ngoài cửa sổ xe dần dần thâm trầm.

Người kia, đến tột cùng là ai?

Tổ chuyên án với bản sách tiếng Anh kia và danh sách trên phiếu mượn sách cẩn thận triển khai điều tra, song kết quả làm người ta khá thất vọng. Đây là một bản <<Kinh tế học quốc tế và Chính sách kinh tế quốc tế>> , tác giả tên là Philip? ; người ngoại quốc. Vì sách nguyên bản tiếng Anh, người mượn đọc không nhiều, hơn nữa độc giả đều là mượn xong vài ngày sau rất nhanh liền trả, phỏng chừng là sau khi tra được tư liệu cần tìm liền trả lại cho thư viện. Từ danh sách trên phiếu mượn kia, độc giả phân ra hai nhóm đến từ khoa Luật và khoa Kinh tế (ngoại trừ học sinh hai khóa này ra, có rất ít người cảm thấy hứng thú đọc cuốn sách tiếng Anh này). Trong đó, người chết Chu Quân, Lưu Vĩ Lệ, Cổ Phi Phi phân ra mượn quyển sách này, nhưng từ trình tự ba người trước sau, Lưu Vĩ Lệ sớm nhất, tiếp theo là Chu Quân, cuối cùng là Cổ Phi Phi. Người chết thứ 4, chính là bạn trai của Cổ Phi Phi – Tống Bác không xuất hiện trong danh sách này. Nhân viên tổ kỹ thuật điều tra cẩn thận kiểm tra quyển sách, nỗ lực tìm kiếm mật mã hay tiếng lóng linh tinh gì đó, kết quả không thu hoạch được gì. Cả quyển sách đều mới tinh, chỉ có vài chỗ bị độc giả dùng bút đánh dấu. Thanh âm trong tổ chuyên án cho rằng phiếu mượn sách chỉ là trùng hợp càng ngày càng nhiều, trải qua nghiên cứu, tổ chuyên án quyết định đem toàn bộ sách trong thư viện triệt để kiểm tra một lần, nếu như có thể tìm ra ghi chép khác mà ba người thậm chí bốn người bị hại có tên trong phiếu mượn, sẽ nói lên đây chỉ là trùng hợp. Thế nhưng theo tin tức phản hồi từ thư viện đại học Sư Phạm: thư viện vừa chỉnh lý hết phiếu mượn, hơn nữa đã tiêu hủy một nhóm lớn. Mặc dù không thể chứng minh cuối cùng phiếu mượn chỉ là trùng hợp, cũng không ai nguyện ý tra tiếp nữa.

Thế nhưng Phương Mộc phát hiện chuyện “phiếu mượn sách chết người” trong thư viện lại lan truyền ra khắp trường, hơn nữa càng truyền càng mơ hồ, rất thịnh hành phiên bản rằng trong thư viện có một quyển sách giết người, mọi người từng mượn quyển sách này đều phải chết. Mỗi ngày đều có rất nhiều người tìm đến Phương Mộc, bảo cậu xem xem mình có phải là độc giả trong danh sách không, sau khi đạt được đáp án nếu như người nào có, ngất xỉu tại chỗ, nếu không thì nhảy nhót reo hò.

“Tiếp tục như vậy không phải biện pháp.” Ngô Hàm cau mày nhìn lại một nhóm người mang theo biểu tình kiếp sau tương phùng rời khỏi phòng 352.

“Vậy thì có biện pháp gì, tên ngốc năm 2 khoa Kinh Tế kia bức tớ ba lần, tớ lần đầu liền nói cho hắn biết trên phiếu mượn sách không có hắn, hắn không tin, giống như tớ muốn hại hắn vậy.” Phương Mộc mệt mỏi bất kham nói.

“Cục công an bên kia có tin tức không?” Ngô Hàm hỏi.

“Không có,” Phương Mộc có chút chán nản nói, “Đại khái người ta cảm thấy đây là trùng hợp.”

“Cậu cảm thấy vậy sao?”

Phương Mộc do dự một chút nói: “Tớ cảm thấy không phải, phiếu mượn sách này khẳng định có vấn đề.”

Phương Mộc lại lấy quyển sổ kia ra lần nữa, nhìn danh sách.

“Có lẽ, người phải chết kế tiếp ngay trong những người này.”

Ngô Hàm và Chúc lão tứ thoáng run rẩy.

Thật lâu sau, Chúc lão Tứ ngẩng đầu, một tia sợ hãi hiện lên trong mắt, “Có lẽ. . . . . . . . .”

Hắn tránh né ánh mắt Ngô Hàm và Phương Mộc.

“Cậu là nói, hung thủ có lẽ ngay tại trong danh sách này?” Phương Mộc bình tĩnh nói, “Tớ đã sớm nghĩ đến.”

Ba người trầm mặc ngồi một hồi.

“Tớ đề nghị, chúng ta thành lập một hội đi.” Ngô Hàm chậm rãi nói, “Mọi người.”

Cuộc họp sắp xếp vào 4h30 chiều, căn tin lúc này đang bắt đầu bán cơm, đa số mọi người đều đã đi ăn, khả năng bị người quấy rầy rất ít, địa điểm sắp xếp ở cầu thang giảng đường lầu 6 khoa Luật. Phương Mộc, Ngô Hàm và Chúc lão Tứ phân công nhau thông tri cho những người còn lại trên danh sách. Khoảng 4h40 chiều, mọi người đã đều tề tựu đông đủ.

Bọn họ là: sinh viên năm 4 khoa Luật Cao Quốc Đống, Tề Tân; sinh viên năm 3 Phương Mộc, Ngô Hàm, Chúc Thừa Cường, Vương Kiến; sinh viên năm 3 khoa Kinh Tế Trần Hi (nữ), Vương Bồi (nữ), Liêu Sấm; sinh viên năm 2 Trâu Kì, Lưu Bách Long.

Trong phòng học tràn ngập bầu không khí quỷ dị. Mỗi người đều trộm đánh giá lẫn nhau, người quen biết thỉnh thoảng châu đầu thì thầm một phen. Phương Mộc cảm thấy rất nhiều ánh mắt dừng ở trên người mình, cậu cảm thấy có chút không được tự nhiên, thế nhưng nghĩ đến mình là người khởi xướng lần tụ họp này, lại càng phải giữ vững tinh thần.

Phương Mộc thanh thanh cổ họng, cầm lấy quyển sổ: “Tôi thấy mọi người đã đến không sai biệt lắm, tôi điểm danh một chút, đọc đến tên bạn nào xin đứng lên, mọi người hỗ trợ tốt cho nhau tý nhé.”

Phương Mộc điểm danh các bạn đến từ khoa Luật trước, Cao Quốc Đống và Tề Tân là đàn anh, bình thường vẫn cùng chơi bóng chung, xem như tương đối quen thuộc, về phần Ngô Hàm và Chúc lão Tứ thì lại càng không cần phải nói. Khi điểm danh đến Vương Kiến, không ai hé răng, điểm lần thứ 2, một nam sinh sắc mặt u ám từ trong góc phòng miễn cưỡng lên tiếng.

Kỳ thật Phương Mộc nhận ra gã, gã năm nay mới chuyển tới lớp này. Khoa Luật có một lớp tương đối đặc biệt, bên ngoài gọi là lớp căn bản. Sinh viên này khi nhập học là một mình tuyển vào, học hết 4 năm sau có thể trực tiếp vào học thạc sĩ nghiên cứu sinh, đương nhiên, lớp này cạnh tranh cũng rất tàn khốc, mỗi cuối kỳ đều phải thông qua cuộc thi đào thải 10%, học sinh bị đào thải phân đến các lớp bình thường khác. Tương ứng, học sinh lớp bình thường cũng có thể thông qua cuộc thi tiến vào lớp căn bản này. Vương Kiến chính là trong cuộc thi năm ngoái bị đào thải xuống, phân tới lớp của Phương Mộc, chẳng qua người này cả học kỳ đều không đi học, cho nên Phương Mộc tuy rằng nhận biết gã, thế nhưng cũng không tính là quen thuộc.

Sau khi đọc xong danh sách, Phương Mộc hắng giọng, dường như đây là một nhiệm vụ rất gian nan. Quả thực, 11 người tại đây, có lẽ còn có người hy sinh kế tiếp. Danh sách này, giống như lá thư mời từ địa ngục khiến người ta cảm thấy sợ hãi.

“Mọi người đều biết, gần 3 tháng này, trong trường đã liên tiếp xảy ra án mạng, có 4 bạn học bị giết chết. Mà tôi, ở trong thư viện phát hiện quyển sách và phiếu mượn sách này, bốn người gặp nạn kia trong đó đó 3 bạn: Chu Quân, Lưu Vĩ Lệ, Cổ Phi Phi đều từng mượn quyển sách này.”

Dù rằng mỗi người đang ngồi ở đây cũng biết chuyện này, thế nhưng đại đa số người nghe xong Phương Mộc nói, vẫn đánh một cái rùng mình.

“Tôi không biết phiếu mượn sách này và vụ án mạng có liên hệ gì, nhưng cá nhân tôi cảm giác đây không phải là một sự trùng hợp, đương nhiên, tôi đặc biệt hy vọng đây là trùng hợp, do đó, tôi muốn nhắc nhở các bạn,” Phương Mộc quét mắt đến khuôn mặt của mọi người, “Đây là chuyện liên quan đến tính mạng, dù chỉ có một phần vạn khả năng chúng ta cũng phải cảnh giác.”

Trong góc phòng truyền đến một tiếng cười lạnh. Phương Mộc theo tiếng cười nhìn lại, Vương Kiến trong góc phòng lắc đầu cười.

Phương Mộc thu hồi tầm mắt, “Tôi biết các bạn đều hoài nghi, suy nghĩ của tôi đây đến tột cùng là dựa vào cái gì, tôi nói cho các bạn biết, tôi không phải cảnh sát, phá án không phải nhiệm vụ của tôi, tôi cũng không cần chứng cứ gì, không chút nào che giấu mà nói, đây hết thẩy chỉ là trực giác của tôi, tôi cũng không trông cậy mọi người đều có đủ tín nhiệm tôi, nhưng tôi hy vọng mọi người đều có đủ đề cao cảnh giác, bởi vì người bị hại kế tiếp rất có thể ngay trong chúng ta,” Cậu thoáng dừng lại, trong phòng học yên tĩnh như chết, “Sức mạnh của một người là có hạn, cho nên tôi hy vọng mọi người có thể giúp đỡ lẫn nhau, bảo hộ lẫn nhau, bất cứ lúc nào đều cố gắng không được hành động đơn độc, hơn nữa, nếu các bạn phát hiện bên cạnh có chuyện gì khả nghi có thể nói cho mọi người trong đội biết, nói tóm lại, chúng ta,” Cậu liếm liếm đôi môi có chút khô, “Có năng lực bảo trụ mạng sống của chúng ta.”

“Thế nhưng, chúng ta vì sao không để cho cảnh sát đến bảo vệ chúng ta chứ?” Một nữ sinh khoa Kinh Tế đặt câu hỏi, Phương Mộc nhớ rõ cô tên là Vương Bồi.

“Theo tôi được biết, hiện nay cảnh sát đối với án tử này vẫn không có tiến triển gì, hơn nữa, bọn họ cũng không cho rằng phiếu mượn sách và án mạng này có liên hệ.” Ngô Hàm bình tĩnh nói, “Nói cách khác, chuyện chúng ta hiện tại ở trong này thảo luận, bọn họ chỉ xem là lời nói vô căn cứ.”

“Vậy, chúng ta phải làm thế nào?” Trâu Kì năm 2 khoa Kinh Tế hỏi.

“Như tôi vừa nói, cố gắng không nên hành động đơn độc, nhất là ban đêm, vô luận đi đâu, đều cố gắng tìm người bầu bạn, nếu phát hiện có người nào khả nghi hoặc chuyện gì lập tức thông báo một tiếng.” Phương Mộc ngừng một chút, “Tốt nhất chúng ta chia làm hai tổ, các bạn khoa Kinh tế một tổ, các bạn khoa Luật một tổ, nếu không có gì phiền toái, trừ bỏ đi học và đi ngủ, từng người trong tổ tốt nhất đều ở cùng nhau. Nếu các bạn không phản đối, tổ bên khoa Luật tạm thời do tôi phụ trách, các bạn khoa Kinh tế tốt nhất cũng nên có một người dẫn đầu, thuận tiện liên lạc.”

“Tôi mặc kệ.” Một nam sinh khoa Kinh tế đứng lên nói, Phương Mộc nhớ người này gọi là Liêu Sấm, “Tôi vốn là người ở đây, mỗi ngày hết khóa tôi đều trở về nhà. Ngoài ra, việc này quá hoang đường rồi.”

“Được thôi, vậy cậu có thể đi,” Phương Mộc xụ mặt nói, “Nếu các bạn có ai cảm thấy tôi hồ ngôn loạn ngữ (nói xằng xiên bậy bạ) , có thể rời đi.” Cậu nhìn Vương Kiến, gã vẫn cuối đầu, ngồi không nhúc nhích.

Liêu Sấm bước ra ngoài, hung hăng đá mở cánh cửa. Người khác nhìn nhau, không ai di chuyển.

Trong một giờ kế tiếp, Phương Mộc và những người còn lại thảo luận kế hoạch sau này và phương thức liên lạc. Mọi người quyết định dựa theo đề nghị của Phương Mộc, chia làm hai tổ, tổ khoa Luật do Phương Mộc phụ trách liên lạc, Trần Hi chủ động xông trận đảm nhận dẫn đầu tổ khoa Kinh tế. Mọi người thỏa thuận ngoại trừ đi học và đi ngủ, thời gian còn lại cố gắng tụ cùng một chỗ, chiều nào cũng đúng 5h gặp nhau ở căn tin B, thứ nhất kiểm kê nhân số, thứ hai trao đổi tình hình trong ngày. Phương Mộc và Trần Hi cho nhau số điện thoại phòng và số máy nhắn tin. Cuối cùng, có người đề nghị đặt cho tập thể nho nhỏ này một cái tên, Lưu Bách Long buột miệng nói: “Kêu là nhóm SUO đi.” Thấy bộ dạng mọi người khó hiểu, hắn bổ sung: “Save Us Ourselves” (Chúng ta tự cứu lấy mình) Mọi người cùng trầm trồ tán thưởng.

Sau khi tan họp, Phương Mộc và Ngô Hàm, Chúc lão Tứ là những người cuối cùng rời khỏi cầu thang lớp học. Phương Mộc có chút mỏi mệt, cũng rất hưng phấn, dường như vừa hoàn thành một việc đại sự. Ba người chậm rãi đi trong sân trường càng ngày càng tối đen, vai kề vai, rất có một loại hương vị sống chết có nhau.

“Thế này được rồi, mọi người đoàn kết cùng một chỗ, có thể chiếu ứng lẫn nhau, hung thủ muốn xuống tay cũng khó khăn.” Chúc lão Tứ nhìn trời nói.

“Đúng vậy, hơn nữa. . . . . .” Phương Mộc muốn nói lại thôi.

“Cậu là muốn nói, nếu hung thủ thật sự có trong danh sách này, cũng có thể kiềm chế y đúng không?” Ngô Hàm nói.

Phương Mộc ngượng ngùng cười cười, xem như thừa nhận.

“Thành thật mà nói, cậu có từng hoài nghi tớ và Chúc lão Tứ chưa?” Ngô Hàm xoay đầu lại hỏi.

Phương Mộc suy nghĩ một chút nói: “Chưa từng, các cậu thì sao?”

Ngô Hàm và Chúc lão Tứ nhìn nhau cười, “Cũng không có, vẫn là câu nói kia, cậu không có lá gan đó! Haha!”

Ánh trăng trên đầu dường như thoáng sáng rực lên.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN