Ánh Sáng Thành Phố - Chương 27: Lời chứng của người chết
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
190


Ánh Sáng Thành Phố


Chương 27: Lời chứng của người chết


Ngày 12 tháng 12. Trời trong.

Phân cục trưởng ngồi sau bàn làm việc, một điếu tiếp một điếu hút thuốc, gạt tàn trước mặt sớm đã nhét đầy. Mặt của ông có vẻ già nua, tiều tụy, dưới hốc mắt quầng đen thật sâu, tựa hồ đã lâu chưa được nghỉ ngơi trọn vẹn.

Thình lình, một trận tiếng chuông chói tai vang lên trong văn phòng. Phân cục trưởng tựa hồ bị thanh âm đột ngột này dọa sợ, cổ tay run lên, một đoạn tàn thuốc thật dài rơi trên mặt bàn. Ông vô thức ngẩng đầu về phía đồng hồ treo tường nhìn lại, đúng 8h.

Ông ấn tắt đầu lọc trong gạt tàn thuốc, hít sâu một hơi, cầm điện thoại trên bàn lên, bắt đầu quay số.

Âm chờ chỉ vang lên nửa tiếng đã được nhận, xem ra đối phương cũng luôn chờ đợi bên cạnh điện thoại.

“Lão Biên.”

“Có tin tức sao?” Thanh âm của Biên Bình đồng dạng uể oải, càng có vẻ vội vàng, “Hay là tình huống mới?”

“Không có.” Phân cục trưởng thấp giọng nói, “Mất tích vẫn mất tích, kinh doanh vẫn kinh doanh, hôn mê cũng vẫn hôn mê.”

Biên Bình không nói. Một lúc lâu sau, phân cục trưởng hỏi dò: “Lão Biên?”

“Hửm.”

“Tôi phải hạ lệnh mới rồi.” Phân cục trưởng gian nan nói, “Mấy ngày nay. . . . . .Tôi đã cố gắng hết sức rồi.”

Đầu kia điện thoại trầm mặc hồi lâu. Cuối cùng truyền đến một thanh âm trầm thấp.

“Được rồi.”

Dứt lời, Biên Bình liền cúp điện thoại.

Phân cục trưởng lẳng lặng ngồi trong chốc lát, đột nhiên thẳng người dậy, nhấc điện thoại nội tuyến trên bàn.

“Gọi Dương Học Vũ tới cho tôi.”

Dương Học Vũ rất nhanh đã đến phòng làm việc của phân cục trưởng. Không cần chào hỏi, phân cục trưởng đã bắt đầu trước.

“Thứ nhất, triệu tập tất cả lực lượng, lùng bắt Phương Mộc, một khi phát hiện, lập tức khống chế, thứ hai. . . . . .”

Vẻ mặt Dương Học Vũ phức tạp, ngập ngừng hồi lâu mới lúng ta lúng túng nói: “Phân cục trưởng, có thể . . . . . .”

“Thứ hai, nếu cậu ta chống cự lại, có thể sử dụng cảnh giới.” Phân cục trưởng đề cao âm lượng, “Nhưng phải sống, tôi muốn chính miệng cậu ta giải thích cho tôi nghe!”

Thần sắc Dương Học Vũ hơi thả lỏng, liên tục gật đầu.

“Thứ ba. . . . . .”

Phân cục trưởng còn chưa dứt lời, liền nhìn thấy cửa phòng làm việc bị đẩy mạnh ra, Mễ Nam cầm tờ giấy vội vã đi đến, phía sau chủ nhiệm văn phòng phân cục đi theo vẻ mặt khó xử, trong miệng còn không ngừng oán giận.

“Con bé kia, làm chi mà gấp thành như vậy hả. . . . . .”

“Sếp,” Mễ Nam đi thẳng tới trước bàn làm việc, đem tờ giấy kia đưa đến trước mặt phân cục trưởng, vội vàng mở miệng, “Viện kiểm sát tối cao đã trả lời, đồng ý truy tố án mạng thôn La Dương 20 năm trước.”

“Hửm?” Phân cục trường cầm lấy tờ giấy kia, sau khi xem một lượt, dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến ném về hướng Dương Học Vũ.

Dương Học Vũ do dự một chút, mở miệng nói: “Mặc dù có thể lập án rồi, thế nhưng, chứng cứ. . . . . .”

“Tôi mặc kệ!” Mễ Nam đột nhiên hét ầm lên, hướng Dương Học Vũ cuống quít lắc hai tay, “Bắt Giang Á lại! Chỉ có khống chế được hắn, Phương Mộc mới có thể an toàn!”

Dương Học Vũ nhìn Mễ Nam đầu bù tóc rối, gần như điên cuồng. Cô đã gầy đi rất nhiều, da ảm đạm không ánh sáng, duy chỉ có đôi mắt vẫn phát ra quang mang đáng sợ hùng hổ dọa người.

Anh ta cắn răng, quay đầu lại nhìn về phía phân cục trưởng.

Phân cục trưởng nhìn anh ta, lại nhìn Mễ Nam, dần dần, biểu tình quyết tuyệt xuất hiện trên mặt.

“Bỏ xuống chuyện Phương Mộc, lo liệu việc này trước!” Phân cục trưởng đứng dậy, “Bắt Giang Á về, có thể kéo dài thời hạn câu lưu thì cứ kéo dài —— 21 năm trước hắn chỉ là một thằng oắt con, tôi không tin một chút chứng cứ cũng chưa từng lưu lại!”

Dương Học Vũ đáp một tiếng rồi xoay người đi về phía cửa, vừa đi vừa nói với Mễ Nam: “Em đi làm thủ tục, anh đi bắt người!”

Hành động bắt lần này dị thường thuận lợi, Giang Á ở trong quán cafe “Lost in Paradise” khoanh tay chịu trói. Hắn trước sau không hề phản kháng, thậm chí mặt còn mang theo nét cười.

Giang Á bị mang đến phân cục, trực tiếp đưa đến phòng thẩm vấn. Dương Học Vũ phân phó những người khác đi chuẩn bị dự thẩm, Mễ Nam thì từ khi Giang Á vừa mới bị mang vào phân cục, liền gắt gao theo dõi hắn. Nếu tầm mắt nọ là lưỡi dao sắc bén, Giang Á sợ rằng đã sớm bị băm thây vạn đoạn.

Một đồng nghiệp vội vã đi tới bên cạnh Dương Học Vũ, thấp giọng thì thầm vài câu, mơ hồ có thể nghe thấy vài chữ “Chứng cứ”, “Thời gian”, “Khuyết thiếu”. Sắc mặt Dương Học Vũ trầm trầm, quay đầu nhìn Mễ Nam, tựa hồ đã âm thầm hạ quyết tâm, vỗ vai đồng sự kia.

“Trước mắt các cậu cứ như vậy, bên này tôi sẽ nghĩ biện pháp.”

Nói xong, anh ta giơ tay gọi tới một cảnh viên trẻ tuổi khác, thấp giọng nói: “Tắt camera phòng thẩm vấn đi.”

Cảnh viên trẻ tuổi vẻ mặt kinh ngạc: “Anh Dương. . . . . .”

“Cứ theo lời anh nói mà làm.” Ngữ khí Dương Học Vũ không cho phép bàn cãi, “Nếu xảy ra vấn đề gì, cứ nói là anh tắt.”

Sắp xếp xong hết thảy, Dương Học Vũ vỗ vỗ Mễ Nam, hai người một trước một sau đi vào phòng thẩm vấn.

Giang Á bị khóa trên ghế, hai mắt khép hờ, nghe được có người tiến đến, hắn ngẩng đầu, hướng Dương Học Vũ và Mễ Nam thoải mái gật đầu tỏ ý.

“Quen nhau quá rồi, ta sẽ không nhiều lời với mày nữa.” Dương Học Vũ kéo qua một cái ghế, ngồi đối diện Giang Á, “Mày tên là Giang Á, từng dùng tên Cẩu Đản, sinh ngày 18 tháng 6 năm 1975 ở thôn La Dương huyện F thành phố Y. 21 năm trước, mày đã giết chết cha mình, sau đó một mình rời khỏi thôn La Dương, từ tháng 5 đến cuối năm nay, ngươi dùng danh nghĩa ‘Ánh sáng thành phố’, liên tục giết chết sáu người —— Tao nói đúng chứ?”

Giang Á cười cười, điều chỉnh tư thế ngồi một chút: “Dương cảnh quan, nếu cậu có chứng cứ, vậy chúng ta không cần phải nói nữa; Nếu cậu không có chứng cứ, chúng ta đồng dạng cũng không cần phải nói nữa, đúng không?”

“Đúng vậy, cái nên có bọn tao đều sẽ có, chỉ là vấn đề thời gian.” Dương Học Vũ không chút yếu thế, “Bọn tao có thể chậm rãi chờ.”

“Tôi cũng có thể chờ.” Giang Á nhàn nhạt nói, “Bất quá chúng ta tốt nhất nên tán gẫu chuyện khác, về những đề tài thế này, cậu nên biết, tôi không có gì hay ho để nói.”

Dứt lời, hắn liền nghiêng đầu, ý tứ hàm xúc nhìn Dương Học Vũ, vẻ mặt như cười như không.

Thình lình, Mễ Nam mở miệng.

“Phương Mộc ở đâu?” Thanh âm của cô mang theo một tia run rẩy, tựa hồ khát vọng được biết đáp án, lại sợ hãi đối mặt với chân tướng, “Ngươi đã làm gì anh ấy rồi?”

“Không biết.” Giang Á nhún nhún vai, chớp chớp mắt nhìn Mễ Nam, “Có lẽ cậu ta đã đi đến nơi cậu ta nên đến rồi.”

Mễ Nam đứng phắt dậy, trong cổ họng phát ra một tiếng kêu rên của thú mẹ bị thương. Mắt thấy cô sẽ nhào tới Giang Á, Dương Học Vũ vội vàng túm lấy cô, không để ý đến cô giãy giụa đấm đá, đẩy cô ra ngoài cửa.

Khi xoay người lại, sắc mặt Dương Học Vũ đã trở nên xanh xám, hai mắt đỏ hồng, cơ thịt trên mặt thình thịch nảy lên.

“Mày nói cho tao biết,” Dương Học Vũ túm tóc Giang Á, ngửa mặt của hắn lên, “Mày đã làm gì Phương Mộc rồi?”

Giang Á chẳng hề để ý mà ngửa cằm, bởi vì tóc bị túm trụ, hai mắt đảo ngược, thần thái khinh thường càng sâu.

“Dương cảnh quan,” Giang Á hướng camera góc tường hất hàm, “Cậu đang thẩm vấn tôi sao?”

“Đương nhiên không phải, đây chỉ là làm nóng.” Dương Học Vũ buông tóc hắn ra, đưa tay từ bên hông rút ra côn điện cảnh sát, “Thứ này sẽ giúp mày suy nghĩ vấn đề.”

Sắc mặt Giang Á biến đổi, nhìn côn điện trong tay Dương Học Vũ, nhấn từng chữ nói: “Nếu mày dám động đến tao dù chỉ là một chút thôi, tao cam đoan với mày, tao tuyệt đối sẽ không buông tha cho mày.”

“Thật không?” Dương Học Vũ đè xuống chốt mở trên cán, từng bước từng bước hướng đến gần hắn, “Tao rất muốn thử xem ‘Ánh sáng thành phố’ mạnh đến mức nào.”

Giang Á bắt đầu giãy giụa, nhưng chẳng thể ngăn cản Dương Học Vũ duỗi cảnh côn đã thông điện về phía ghế sắt dưới thân mình.

Chính tại lúc này, cửa phòng thẩm vấn đột ngột được đẩy ra, phân cục trưởng đứng ở cửa, nhìn thấy tay Dương Học Vũ cầm côn điện, sắc mặt trầm xuống, thấp giọng quát: “Thu hồi!”

Dương Học Vũ đầy mặt không cam lòng nhìn chằm chằm Giang Á, nặng nề “hừ” một tiếng, đưa tay tắt đi nguồn điện.

“Mở còng tay hắn.” Phân cục trưởng chỉ Giang Á, nói với Dương Học Vũ, “Cậu mang theo hắn, còn có Mễ Nam, đến phòng làm việc của tôi, có thứ cho các người xem.”

“Cái gì?”

“Một hộp băng ghi hình.” Phân cục trưởng nhìn Dương Học Vũ, lại nhìn Giang Á, tựa hồ vẫn đang cảm thấy sự tình này khó có thể tin được, “Là Phương Mộc gửi tới.”

Bệnh viện cảnh sát thành phố. Khu nằm viện. Phòng bệnh cuối lầu ba.

Nữ y tá từ dưới nách bệnh nhân chết não này rút nhiệt kế ra, nhìn vạch một chút, nhỏ giọng nói thầm một câu kỳ quái.

Đây thật sự là một anh chàng kỳ quái. Mặc dù y đã được chuẩn đoán là chết não, nhưng vẫn dùng máy thở duy trì. Mà các loại tham số trang bị trên máy thở, tỷ như tỷ lệ áp lực và thể tích lưu thông gì gì đó, cùng người bệnh chết não bình thường khác biệt rất lớn. Hơn nữa trong mấy ngày này, bệnh nhân nhiều lần xuất hiện tình trạng sức cản hô hấp —— Nói cách khác, y tựa hồ tự chủ được hô hấp.

Càng kỳ quái chính là vợ của y. Ngày thứ hai nhập viện, người phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp kia liền chạy tới đây. Khi nhìn thấy y, cô ta khóc đến choáng váng. Song, sau khi nói chuyện với lãnh đạo của bệnh nhân, chưa từng thấy cô ta xuất hiện nữa.

Tóm lại, đều là mấy người quái lạ.

Đang nghĩ ngợi, nữ y tá trong lúc vô tình quét mắt về phía người bệnh đang ngủ say. Trong giây lát đó, trái tim cô phảng phất như ngừng đập, nhiệt kế trong tay cũng ‘leng keng’ một tiếng rơi trên mặt đất, vỡ thành mấy khúc.

Người não chết tên Thai Vĩ này, đang trợn tròn hai mắt, trừng trừng nhìn cô. Sau vài giây, y rốt cuộc mở miệng hỏi:

“Hôm nay, là ngày mấy?”

Nữ y tá lấy tay che miệng, đem một tiếng kêu sợ hãi miễn cưỡng nghẹn trong cổ họng. Người não chết mở miệng nói chuyện —— Thế này không phải là quá quái gở sao?

“Ngày mấy?”

“Mười. . . . . .Mười lăm.”

Người chết mà sống lại này từ trong chăn vươn tay ra, ném mặt nạ hô hấp trên mặt xuống, trong nháy mắt, cư nhiên ngồi dậy!

Nữ y tá rốt cuộc che giấu không được nội tâm sợ hãi, hét một tiếng bỏ chạy khỏi phòng bệnh.

Thai Vĩ không để ý đến cô ta, một bên tìm kiếm khắp nơi, một bên cố gắng xuống giường. Thế nhưng, bởi vì nằm trên giường suốt mấy ngày, ngồi mạnh dậy, trước mắt nhất thời trời đất quay cuồng. Y nhắm mắt lại, tựa ở đầu giường, lập tức cảm thấy mồ hôi lạnh che kín toàn thân. Sau một thoáng thích ứng, y mở mắt, nhìn thấy điện thoại di động của mình đang đặt trên tủ đầu giường.

Khởi động. Thai Vĩ cuống quít ấn bàn phím, thẳng đến khi chuyển đến một tin nhắn.

Tin nhắn chỉ có hai chữ: Bảy ngày. Người gửi: Phương Mộc. Thời gian: 10h11′ sáng ngày 9 tháng 12, cũng chính là vài phút trước khi Phương Mộc hướng y nổ súng.

Thai Vĩ đọc đi đọc lại tin nhắn này. Kỳ thật, y chỉ giả vờ hôn mê, lúc ám thị Biên Bình xem điện thoại di động của mình, vẫn không biết ý đồ chân thực phía sau hai chữ này. Chỉ có điều, Thai Vĩ tin tưởng Phương Mộc, cho dù có phải trơ mắt nhìn cậu hướng mình nổ súng.

Thai Vĩ đặt di động xuống, nhìn lồng ngực của mình một chút, mảng bầm tím nơi đó đang dần dần chuyển biến tốt đẹp. Ngẩng đầu nhìn ngoài cửa sổ, ánh mặt trời sáng rỡ.

Phương Mộc, việc cậu muốn anh làm, anh đều đã làm được.

Thế nhưng, cậu đang ở đâu?

Băng ghi hình gửi vào bốn ngày trước, người nhận là phân cục trưởng. Dương Học Vũ khóa Giang Á trên ghế, lại đảo mắt nhìn quanh mọi người trong phòng làm việc. Lực chú ý của mọi người cũng không nằm trên người Giang Á. Biên Bình, phân cục trưởng, Mễ Nam, thậm chí bản thân Giang Á đều gắt gao nhìn chằm chằm hộp băng ghi hình.

Dương Học Vũ ho nhẹ một tiếng, đợi phân cục trưởng xoay đầu lại, liền nhẹ nhàng hướng Giang Á hất miệng, phân cục trưởng hiểu được ý của anh ta, kiên quyết nói: “Để cho hắn xem!”

Băng ghi hình trong tay ông rung lên: “Đó cũng là ý của Phương Mộc.”

Trong hình ảnh đầu tiên là một bàn tay mở ra, ngay sau đó, mặt Phương Mộc xuất hiện. Anh nhìn về phía sau, rồi điều chỉnh vị trí ống kính một chút, xoay người ngồi xuống. Từ trong bối cảnh trong hình ảnh đến xem, địa điểm quay video ở trong nhà Phương Mộc.

Anh cũng không vội mở miệng, nhìn màn ảnh vài giây, thử cười cười, tựa hồ đối với phương thức xuất hiện như vậy rất không quen.

“Nếu tôi đoán không sai, người hiện tại đang xem hộp băng ghi hình này, là phân cục trưởng, Biên Bình, Học Vũ, Mễ Nam. . . . . .Cả ngươi nữa, Giang Á.”

Giang Á nhìn chằm chằm màn hình đột nhiên thoáng run lên, sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch.

“Khi mọi người nhìn thấy thứ này, tôi đã chết.”

Người xem không hẹn mà cùng phát ra tiếng kinh hô nho nhỏ, Mễ Nam hai mắt trợn tròn, lấy tay gắt gao che miệng, cả người cũng lung lay theo.

Tuyên bố cái chết của chính mình, khiến Phương Mộc cũng cảm thấy có chút buồn bã. Anh cúi đàu, tựa hồ muốn cố lấy dũng khí để đối mặt với sự thật này. Khi ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt là một tia cười miễn cưỡng.

“Hôm nay là ngày 9 tháng 12 năm 2011. Bây giờ là 9h sáng. Qua khoảng 1 tiếng nữa, tôi sẽ ở quán cafe Starbucks phía bắc đường Thái Nguyên cùng Thai Vĩ gặp mặt.” Phương Mộc dừng một chút, thần sắc áy náy, “Tôi sẽ hướng anh ấy nổ súng, hệ thống máy theo dõi ở hiện trường sẽ ghi lại đầy đủ quá trình phát sinh án. Nhưng mà, tôi không phải tội phạm giết người. Tôi dùng là đầu đạn cao su. Tôi sẽ hướng lồng ngực anh ấy nổ súng, khả năng sẽ làm anh ấy bị thương, nhưng anh ấy sẽ không chết. Hơn nữa. . . . . .”

Phương Mộc nhẹ nhàng nở nụ cười: “Nếu anh ấy đọc hiểu tin nhắn kia, hiện tại đã giả chết hơn mấy ngày rồi. Bất quá, tôi vẫn phải nói với anh ấy ——” Phương Mộc thu hồi nụ cười, có chút trịnh trọng hướng về màn ảnh cúi đầu, “—— Xin lỗi, người anh em.”

Phân cục trưởng cầm điện thoại lên, đôi mắt nhìn chằm chằm hiện trường, trong miệng qua loa truyền mệnh lệnh xuống: “Đến bệnh viện cảnh sát thành phố, đánh thức Thai cục trưởng, đưa đến phân cục.”

Nghe thấy lời Phương Mộc nói cùng mệnh lệnh của phân cục trưởng, Dương Học Vũ đã kinh ngạc đến tột đỉnh. Anh ta nhìn sang Biên BÌnh, sắc mặt người nọ trầm như nước, hiển nhiên đối với việc Thai Vĩ chưa chết này sớm đã rõ như lòng bàn tay. Mễ Nam cùng Giang Á đều giống nhau, đầy mặt khiếp sợ. Nhất là Giang Á, hai mắt cơ hồ muốn lọt khỏi hốc mắt, gắt gao nhìn chằm chằm Phương Mộc trong màn hình, thân trên nghiêng về phía trước, tựa hồ muốn đem anh từ trong TV túm ra để hỏi cho rõ ràng.

Phương Mộc không để hắn chờ lâu, gọn gàng dứt khoát tuyên bố đáp án: “Giang Á, đây là một cái bẫy bày ra cho ngươi. Khi ngươi xem đến đoạn này, ta tin rằng, ta đã bị được giết chết. Hơn nữa, ta chân thành hy vọng sẽ như thế, bởi vì, đồng nghĩa với việc này, chính là kế hoạch của ta đã thành công.”

Mặt Giang Á thoáng co quắp, phảng phất như muốn nặn ra một nụ cười khinh thường, song, trên trán hắn mồ hôi lạnh đã chảy ròng ròng, nụ cười kia so với khóc còn khó coi hơn.

“Từ sau khi video Thai Vĩ tông xe đánh người truyền lên mạng, ta đã biết ngươi sẽ xem Thai Vĩ như mục tiêu kế tiếp của ‘Ánh sáng thành phố’. Bởi vì theo ý ngươi, giết chết một cảnh sát, càng kích thích, càng oanh động, cũng càng có thể thỏa mãn tâm tính cuồng vọng của ngươi. Thế nhưng, ta không thể để ngươi làm vậy.” Sắc mặt Phương Mộc bình thản, tốc độ nói không nhanh không chậm, “Về công, ta là một cảnh sát, Thai Vĩ là người bạn tốt nhất của ta, ta không thể trơ mắt nhìn anh ấy chết trong tay ngươi; Về tư, Ngụy Nguy vì hướng ta chứng minh Tôn Phổ chưa từng biến mất, đem ngươi huấn luyện thành một kẻ tựa ác ma —— Đã có rất nhiều người chết rồi, nhất là, ngươi đã giết Liêu Á Phàm. . . . . .”

Phương Mộc chợt dừng lại, hốc mắt cũng đỏ lên. Anh cúi đầu, chỉ có thể nhìn thấy đôi môi vểnh ra và gương mặt thình thịch nảy lên. Một lúc lâu sau, anh ngẩng đầu, trong mắt lóe ra quang mang ẩm ướt, ngữ khí lại trở nên bình tĩnh.

“Do đó ta nhất định phải ngăn cản ngươi, nhưng ta không thể để cho người khác mạo hiểm làm việc này.” Tầm mắt Phương Mộc rời khỏi màn ảnh, tựa hồ muốn nói cho chính mình nghe, “Từ lần đầu tiên ta khảo nghiệm đối mặt với sinh tử, ta vẫn luôn cảm thấy ta là một người mang điềm xấu. Người bên cạnh ta, vô luận là chiến hữu, đối thủ hay kẻ tử thù, từng người một đều rời khỏi ta. Ta không muốn như vậy. Cho nên, lúc này đây, ta đã lựa chọn chính mình.”

Phương Mộc một lần nữa đối diện màn ảnh, trên mặt là một tia mỉm cười như có như không: “Ta bắn giết Thai Vĩ, ngươi nhất định sẽ giận chó đánh mèo sang ta. Bởi vì ta đã đoạt đi danh hào ‘Ánh sáng thành phố’. Sau khi mất đi Ngụy Nguy, đối với ngươi mà nói, đây đại khái là thứ quý giá nhất của ngươi.” Anh gật gật đầu, “Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ tìm cơ hội cho ngươi giết chết ta, hơn nữa ta tin tưởng, ngươi nhất định đã làm như vậy rồi.”

Phương Mộc điều chỉnh tư thế ngồi một chút, kề sát màn ảnh, biểu tình trên mặt tựa hồ như trút được gánh nặng: “Mạng của ta, chính là cái bẫy này.”

Trong phòng làm việc một mảnh tĩnh mịch, mỗi người đều yên lặng nhìn chằm chằm Phương Mộc trong màn hình. Đột nhiên, Mễ Nam phát ra một tiếng nức nở không kiềm được.

“Tại sao. . . . . .Tại sao. . . . . .” Nước mắt từ trong mắt Mễ Nam cuồn cuộn tuôn xuống, Phương Mộc trong tầm mắt trở nên mơ hồ không rõ, “Sao anh ngu ngốc như vậy. . . . . .”

Trong hình ảnh, Phương Mộc nghiêm chỉnh ngồi, sắc mặt cũng trở nên trịnh trọng.

“Nói chút chính sự thôi.” Tốc độ nói của anh chậm lại, tựa hồ đang vừa nói vừa suy nghĩ, “Giang Á sẽ không nhanh chóng giết chết tôi, với tính cách của hắn, sẽ lựa chọn cách chậm rãi hành hạ tôi cho đến chết. Do đó, địa điểm bị giết hại của tôi sẽ không phải bên ngoài, tôi cũng sẽ không để hắn có cơ hội cho tôi một kích chí mạng. Hắn hẳn phải ở một địa điểm nào đó chế ngự tôi, sau đó dùng xe mang tôi đi. Do đó, Học Vũ. . . . . .”

Dương Học Vũ ngồi thẳng người, hết sức chăm chú nhìn màn hình.

“. . . . . .Sau khi xem băng ghi hình, cậu phải cẩn thận lục soát xe Jetta trắng của Giang Á, nhất là cốp sau. Hắn rất có khả năng sau khi giết chết tôi sẽ rửa sạch chiếc xe. Nhưng tôi sẽ ở chỗ rất kín đáo lưu lại đầu mối, vị trí đặc biệt hắn không lưu ý tới.”

Dương Học Vũ liếc mắt về phía Giang Á, sắc mặt người nọ đã trắng bệch như tờ giấy, tròng mắt không ngừng chuyển động, tựa hồ đang liều mạng nhớ lại. Song, vẻ tuyệt vọng càng ngày càng rõ ràng.

Dương Học Vũ khẽ cắn môi, biết rõ không hề cần thiết nhưng vẫn quay về hướng Phương Mộc trong màn hình đáp lời: “Được, tôi đã biết.”

“Phần sau mới là trọng điểm.” Phương Mộc dừng một chút, “Khi tôi và Mễ Nam đến thôn La Dương điều tra thân thế của Giang Á, từng phát hiện trong nhà hắn có một tầng hầm. Hơn nữa, khi tôi và Giang Á nói chuyện, hắn từng nói, tầng hầm là nơi khiến hắn cảm thấy an toàn. Tôi tin chắc, trong quán cafe ‘Lost in Paradise’, khẳng định cũng có một tầng hầm cùng loại. Lần trước khi lục soát, chúng ta quả thật đã phát hiện một phòng lưu trữ ngầm. Nhưng mà, chúng ta nhất định đã quên những không gian như tường kép hoặc phòng ngăn các loại. Bởi vì sau khi Giang Á giết chết bác sĩ kia, từng ngâm thi thể hắn trong dung dịch phoóc môn đến hơn năm tháng. Trong quán cafe nhất định có một chỗ như vậy, do đó, các bạn phải tỉ mỉ lục soát mỗi một xó xỉnh trong ‘Lost in Paradise’. Nếu các bạn tìm được chỗ này, tôi tin tưởng,” Phương Mộc chợt cười khổ, “Các bạn sẽ phát hiện được thi thể của tôi.”

Biên Bình nghe đến đó, đột ngột run lên, anh quay đầu nhìn Giang Á, khàn giọng hỏi: “Cậu ấy nói đúng chứ?”

Giang Á không trả lời anh, thậm chí nhìn cũng không thèm liếc mắt nhìn Biên Bình một cái, như trước gắt gao nhìn chằm chằm màn hình TV, ngực kịch liệt phập phồng.

“Bởi vì Ngụy Nguy, Giang Á vô cùng hận bác sĩ kia. Không chỉ lưu lại thi thể của ông ta, hơn nữa thường xuyên đánh thi thể trút hận.” Phương Mộc tiếp tục bình tĩnh giải thích, tựa hồ muốn nói một chuyện hoàn toàn không liên quan gì đến mình, “Do đó, hắn nhất định sẽ không lập tức tiêu hủy thi thể của tôi, mà coi tôi như chiến lợi phẩm hoặc món đồ chơi của hắn, thỉnh thoảng vớt ra quất một phen. Đây là chứng cứ vô cùng quan trọng. Hơn nữa, tôi sẽ nghĩ cách trước khi mình bị giết chết, tranh thủ thời gian và không gian nhất định, lưu lại thứ gì đó trên người hắn —— Tỷ như da thị —— Xem như chứng cứ. Bất quá, hắn sẽ ngâm thi thể tôi trong dung dịch phoóc môn, quần áo gì đó khẳng định sẽ bị hắn tiêu hủy. Do đó, chứng cứ tôi bảo lưu lại, rất có khả năng sẽ nằm trong cơ thể tôi. Các bạn nhất định phải cẩn thận giải phẫu thi thể tôi, đặc biệt trong dạ dày, đừng bởi vì đó là thi thể tôi mà nương tay hoặc không đành lòng, tuyệt đối không được —— Các vị, kính nhờ!”

Một người sắp chịu chết, sao có thể bình tĩnh liệt kê đủ loại chứng cứ dùng tính mạng chính mình đánh đổi, hơn nữa dặn dò đồng nghiệp không tiếc đem di thể của mình cắt tan tành thế kia —— Việc này cần bao nhiêu dũng khí đây!

Mặt Giang Á đã xám như tro tàn. Nếu như nói Phương Mộc cam nguyện chịu chết khiến hắn cảm thấy kinh hoàng và sợ hãi, vậy, càng làm hắn không ngờ nổi chính là, phía sau tử lộ Phương Mộc tự tìm đến, là bẫy rập không chê vào đâu được!

Dáng người nho nhỏ trên màn hình TV khiến Giang Á run rẩy không thôi.

Lời kể của người chết vẫn còn tiếp tục.

“Phía trên chính là những lời tôi muốn nói. Đương nhiên, đây chỉ là tưởng tượng của tôi, trong quá trình thực hiện khả năng sẽ có các loại phát sinh ngoài ý muốn khác nhau, nếu tôi thất thủ,” Thân trên Phương Mộc nghiêng về phía trước, trên mặt toát ra sự thành khẩn và chờ mong vô hạn, “Phân cục trưởng, Biên sư huynh, các anh nhất định phải điều tra tiếp, ngày nào đó kết thúc vụ án, phải đem vụ án này báo rõ đầu đuôi ngọn ngành cho công chúng. Cũng không phải vì cái gọi là danh dự cá nhân, mà là. . . . . .”

Phương Mộc ngừng lại, đầu hướng bên trái, hai mắt rủ xuống, tựa hồ vấn đề này trầm trọng đến khó có thể nào mở miệng.

“Chúng ta cũng không thể phủ nhận, cái thành phố này đã vì ‘Ánh sáng thành phố’ mà thay đổi rất nhiều. Đối với chúng ta mà nói, cũng từng bị dao động. ‘Ánh sáng thành phố’ đến tột cùng là đúng hay sai? Ngoài pháp luật, giết người có đúng là biện pháp duy nhất thực hiện công bằng và chính nghĩa hay không? Chuyện Giang Á đã làm, tôi cũng đã từng làm. Thế nhưng, tôi muốn nói cho mọi người trong thành phố này, dựa vào bạo lực áp chế bạo lực không giải quyết được bất cứ vấn đề gì. Tín ngưỡng bạo lực, chỉ sẽ mang đến sự hung tàn càng thê thảm hơn.” Phương Mộc một lần nữa đối diện màn ảnh, sắc mặt bình thản, ánh mắt trong suốt, phảng phất như hài đồng vừa được sinh ra, “Nếu cán cân thiên bình này cho tới bây giờ vẫn xiêu vẹo, vậy, hãy để tôi làm một quả cân đi.”

Bạo lực tàn khốc, có thể phá hủy thân thể. Tín ngưỡng tà ác, có thể phá hủy linh hồn. Hy sinh dũng cảm, thì lại có thể cứu vớt hết thảy.

“Cuối cùng,” Phương Mộc nhìn chằm chằm màn ảnh, vẻ mặt đột nhiên trở nên bức rức, trong nụ cười tách ra bên mép, là sự bất đắc dĩ sâu sắc, “Mễ Nam. . . . . .”

Bên trong thoáng cái trở nên an tĩnh, cảnh sát đã quên mất chức trách của mình, tội phạm giết người đã quên mất hoàn cảnh của mình, tất cả mọi người đem tầm mắt hướng về phía nỗi vướng bận cuối cùng của người chết.

Sắc mặt Phương Mộc chậm rãi trở nên ửng hồng, môi run rẩy, tựa hồ có thiên ngôn vạn ngữ tích tụ trong lồng ngực, lại chẳng biết bắt đầu lên tiếng từ đâu.

Mễ Nam ngừng thở, kinh ngạc nhìn người trong màn hình dù thấy chết cũng không sờn kia chợt trở nên ngượng ngùng bất an.

Song, không có nhắc nhở, không có lời tâm tình, thậm chí không có chúc phúc. Phương Mộc chỉ im ắng nhìn màn ảnh, trong mắt dần dần nổi lên lệ quang, cuối cùng, nở nụ cười.

“Cứ như vậy đi.”

Video kết thúc. Hình ảnh ngưng lại. Nụ cười của Phương Mộc, vẫn không nhúc nhích ngưng kết giữa màn hình TV.

Theo hình ảnh ngưng kết, mọi người trong phòng tựa hồ trải qua thời gian lặng yên của cả đời. Từ nay về sau mọi âm thanh đều yên tĩnh, tâm hồn bình tĩnh như nước hồ không còn gợn sóng.

Một lúc lâu sau, Mễ Nam nhẹ nhàng mở miệng.

“Em hiểu.” Cô lau đi nước mắt trên mặt, đứng thẳng người dậy, trên mặt là hạnh phúc và kiêu ngạo không ngăn nổi, “Em hiểu.”

Giang Á vẫn không nhúc nhích nhìn khuôn mặt tươi cười ngưng kết nọ, liền sau đó, thở dài một hơi, tâm trạng một mảnh thư thái.

“Các người còn chờ gì nữa?” Giang Á bình tĩnh lắc lắc còng sắt trên tay, “Bắt đầu đi.”

______________________

Tiêu: Còn Vĩ Thanh nữa nha XD

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN