Cẩm Tú Kỳ Bào
Chương 10: Tìm kiếm
Đường Triệu đưa tay khẽ chạm vào cánh tay tôi rồi chỉ ra phía quả cầu thủy tinh. Tôi nhìn theo hướng tay anh ta, phát hiện ra chiếc kim bên trong đã bắt đầu chuyển động theo tiếng cười, sau khi xoay mấy vòng liền chỉ về hướng tây nam rồi sau đó dừng hẳn lại không xoay nữa, đứng nguyên đó khẽ rung lên.
Đúng, đó chính xác là chiếc “Tần Hoài đăng ảnh thanh kỳ bào”, nó nằm trải rộng ra dưới đất, như đang nhạo bang tôi. Tôi siết chặt lá bùa hộ mệnh trong tay, còn không dám chớp mắt, chỉ sợ nó đột nhiên bay đến, hoặc hó thành thiếu phụ họ Lạc, Tiểu Cổ hay Úy Bân. Tôi và nó cứ nhìn nhau bằng phương thức kỳ dị kia, tôi hy vọng nó sẽ đột nhiên biến mất, lạ lung như khi nó xuất hiện vậy, hy vọng rằng tất cả đều chỉ là mộng cảnh.
Nghĩ đến Úy Bân, tôi không khỏi thắc mắc xem bàn tay lạnh giá siết cổ tôi trong giấc mơ kia thuộc về ai. Tôi hoang mang không biết phải làm gì, áo ngủ ướt đầm dính chặt lấy người, gió thôi vào từ cánh cửa sổ chưa đóng kín, khiến cơ thể tôi lạnh ngắt, tôi rất muốn đi thay quần áo, hơi dịch chuyển người, nhưng nhận ra chân mềm nhũn như một sợi bún, tê dại như không phải là chân mình nữa vậy.
Khi ấy trong lòng tôi thấp thỏm không yên, sợ tất cả những thứ trong giấc mộng vừa rồi sẽ xuất hiện ngay trong thực tại.
Điện thoại lại vang lên ca khúc “Phá gió đông” của Châu Kiệt Luân, tôi hít sâu một hơi, cầm lên xem, hóa ra là cuộc gọi của Đường Triêu: “Alo, Đường Triêu à?”.
“Ừm, Tiểu Ảnh, cô không sao chứ?”
“Sao anh biết là tôi có chuyện?”. Lẽ nào đó là cảm ứng? Nếu quả thực như vậy, thế thì vì sao Vân Phong lại không nhận thấy điều gì? Trong lòng vừa cảm động vừa hơi hiu quạnh, xong lại thấy mình hơi có dấu hiệu thần kinh mà không rõ vì sao.
“Tôi nằm đến nửa đêm thì cảm thấy lo lắng sốt ruột đến phát hoảng, lật đi lật lại không ngủ được, đột nhiên cảm thấy đầu đau như kim châm, trước đây chưa từng có bệnh kiểu này. Cũng không nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy có lẽ có chuyện, nên mới gọi điện đến. Gọi ba lần mà máy không có người nghe, nếu cô còn không nhận nữa thì chắc tôi sẽ báo cảnh sát đến nhà cô ngay mất”.
Nghe anh ta nói, tôi chợt ngẩn ngơ vì xúc động.
“Vì sao chỉ có mình anh là cảm nhận được?”, tôi thì thầm hỏi.
“Gì kia? Cô nói gì kia?, Đường Triêu nói ở máy bên kia.
Có lẽ Đường Triêu sẽ giúp tôi thao gỡ được tất cả bí ẩn trong giấc mộng kia: “Đường Triêu, tôi mơ thấy ông nội, cả thiếu phụ họ Lạc, Tiểu Cổ và Úy Bân. Nhưng đáng sợ là tấm xường xám đó đã quay lại rồi! Tôi mơ thấy có người bóp cổ tôi, khi tỉnh dậy cổ vẫn còn thấy hơi đau”.
“Sao? Quay lại rồi ư? Cô có chắc chắn thế không? Liệu có nhìn lầm không?” Đường Triêu hỏi.
“Không thể nhầm được, đúng là nó. Nó đang nằm ngay trên sàn đây. Khi ở Lệ Giang rõ ràng tôi đã vứt nó xuống sông, nhưng trước khi Úy Bân chết lại nhìn thấy nó ở nhà Úy Bân. Hôm ấy Úy Bân cũng thừa nhận đã treo nó lên mắc, nhưng khi chúng ta quay lại thì lại không thấy đâu nữa. Còn hiện giờ nó đã quay lại thật rồi!”.
Tôi nhìn tấm kỳ bào đó, quả thực rất muốn nói với Đường Triêu rằng mình nhìn nhầm, nhưng vì sao sau khi Úy Bân chết chúng tôi lại không nhìn thấy nó đâu nữa? Giờ đây dưới ánh đèn mờ ảo, trông nó rõ rệt dến thế kia, màu xanh sậm, tay lỡ, nhất là viên ngọc trai ở cổ áo, từ trước đến nay tôi chưa từng nhìn thấy viên ngọc trai nào có màu đỏ, rõ ràng một tram phần tram là nó.
“Tiểu Ảnh, cô đừng sợ, có tôi ở đây rồi. Vì sao cô lại nằm mơ? Tấm bùa hộ mệnh tôi cho cô đâu? Có cái đó, những thứ bẩn thỉu không dám đến gần cô kia mà”.
Tôi mở tay ra nhìn tấm bùa, mặt lụa màu đỏ nhạt đã bị mồ hôi thẫm ướt thành đỏ đậm. Hình bát quái rõ ràng, hai đầu sợi dây bị đứt buông thong. Tôi không khỏi hoài nghi, thứ đồ vật bé xíu này thực sự có thể giúp mình hay sao?
“Không biết thế nào mà sợi dây buộc lá bùa bị đứt, khi tỉnh dậy tôi đã thấy nó rơi ở đầu giường”.
“Thảo nào, bùa hộ mệnh khi rời khỏi thân thể sẽ không còn linh ứng nữa. Làm sao mà dây lại đứt được nhỉ, bình thường nó vẫn chắc lắm mà. Tiểu Ảnh, cô cứ nối tạm dây lại đã, đợi trời sáng hãy đến cửa hàng của tôi”.
Tôi làm theo lời Đường Triêu, nối sợi dây bị đứt lại rồi đeo vào cổ.
“Đường Triêu, tôi không sao rồi, anh hãy nghỉ sớm đi!”.
Tôi thậm chí còn thấy ngạc nhiên vì sự bình tĩnh của mình, thực ra khi đã bình tâm lại tôi thường không dám nghĩ sâu hơn về những chuyện đó, sợ rằng sẽ phá hủy mất sự kiên cường mà mình khó khăn lắm mới ngụy trang được trong lòng. Còn sự trấn tĩnh bây giờ có lẽ nhờ hệ miễn dịch được sản sinh sau quá nhiều lần hoảng sợ.
“Tiểu Ảnh, thật sự là không có vẫn đề gì chứ? Cô cũng đừng nghĩ ngơi nhiều quá, cứ bật đèn sáng sẽ không sao cả. Cô cũng nghỉ một lát đi, sáng mai tôi sẽ nghĩ được cách!”. Giọng nói của Đường Triêu chứa đầy sự an ủi. Anh ta đúng là một người thực sự chu đáo và nhiệt tình, biết cách quan tâm đến người khác.
“Ừm, anh cũng nghỉ ngơi đi, ngày mai còn phải giúp tôi tìm cách giải quyết nữa”. Tôi cố làm ra vẻ thoải mái.
Tắt điện thoại xong, tôi dựa vào đầu giường, không sao ngủ tiếp được, nghĩ chắc chẳng có ai ngủ được trong tình trạnh thế này, bèn dậy thu dọn lại chiếc xường xám trên sàn và để lên bàn.
Mỗi động tác của tôi đều rất khẽ, sợ sẽ làm nó tỉnh dậy. Khi chạm vào mặt sa tanh trơn bóng của nó, một cảm giác lạnh lẽo khiến da tay tôi tê dại.
Liên tưởng đến tất cả những chuyện trong giấc mộng, muốn ngủ nhưng không dám ngủ, cuối cùng tôi đành ngồi tựa vào đầu giường, nhìn nó cho tới khi trời hửng sáng. Tới khi trời sáng hẳn tôi không thể nào chống lại được cơn buồn ngủ, thế là mơ màng thiếp đi.
“Choang!”. Một tiếng động lớn làm tôi giật mình tỉnh dậy, ngồi bật thẳng trên giường, nghĩ bụng không biết có phải chiếc áo phiền nhiễu đó lại gây lên chuyện gì nữa không, bèn nhìn lên bàn, không thể không thở phào một tiếng, nó vẫn nằm nguyên tại đó. Khi ấy tôi chỉ mong nó vẫn còn ở đấy, vì đã có Đường Triêu, anh ta giống như một lá bùa hộ mệnh khiến người ta cảm thấy yên tâm, có lẽ anh ta sẽ đủ khả năng giúp tôi giải thoát được tất cả. Nó khiến tôi thấy sợ, nhưng dù sao thì vẫn còn tốt hơn nhiều so với những thứ xuất hiện đêm qua.
Định thần xong, tôi bèn quay sang tìm nguồn gốc của tiếng động vừa rồi. Chỉ thấy bà nội đứng đờ ra ở cửa, hai tay vẫn còn giũ nguyên bộ dạng như đang bưng bát. Nhìn theo hướng mắt bà tôi liên phát hiện bà đang nhìn chằm chằm vào chiếc xường xám đặt trên bàn đó.
“Bà nội!”.
Cháo nóng bị đổ dưới sàn vẫn còn đang bốc hơi nghi ngút, bắn cả lên phần chân trần bên ngoài chiếc dép lê đi trong nhà của bà. Tôi vội ngồi xuống lau sạch chỗ cháo dính trên đó, cháo vẫn còn nóng bỏng, nên tôi vừa thổi vừa lau. Đến khi lau sạch mới nhận ra mấy ngón chân bà đã bị bỏng rộp lên. Tôi đỡ và ngồi trên salon ở phòng khách, vừa tìm thuốc vừa trách móc: “Bà, bà chẳng cẩn thận gì cả, cháo nóng như vậy, bà gọi cháu dậy ăn cũng được mà! Xem chân bị bỏng tới mức nào rồi đây”.
Bà nội không nói gì mà chỉ ngồi thẫn thờ ra đó. Tôi tìm được lọ dầu hoa hồng chữa vết bỏng bên trong tủ, liền dùng bông thấm dầu rồi cẩn thận từng tý một xoa lên những ngón chân bà, vừa xoa vừa thôi: “Bà có đau không? Đau lắm đấy”.
“Ảnh Ảnh, chẳng phải cháu từng nói đã vứt nó đi rồi hay sao?”. Cuối cùng bà cũng lên tiếng, vừa mở miệng đã hỏi ngay đến tấm kỳ bào đó.
“Bà, là cháu nhớ nhầm. Cái cháu vứt đi không phải cái này, là một chiếc xường xám trước đây cháu may theo mẫu đó, có thể lúc ấy vì căng thẳng quá nên không để ý. Tối hôm qua khi cháu giở túi của Úy Bân ra mới thấy nó vẫn nằm trong đó”. Bộ dạng đờ đẫn của bà làm cho tôi thấy đau lòng, không muốn bà lo lắng nữa, nên nói dối.
“Ảnh Ảnh, cháu đừng dối bà!”. Bà nội nhìn tôi, đôi mắt đục mờ ấy như muốn nhìn xuyên thấu tâm can tôi.
Tôi cúi đầu tiếp tục xoa thuốc cho bà: “Cháu lừa bà làm gì? Chẳng phải cháu vẫn ổn hay sao? Bà nội, nhà họ An đã chấp nhận việc cho Úy Bân đổi họ rồi. Hôm qua cháu đến đó, thấy bọn họ cũng rất đang thương, hai lần người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh rồi”.
“Bà thì tiễn mấy lần?”.
“Bà ơi, chẳng phải bà vẫn còn cháu hay sao?”. Trông mặt bà có vẻ hơi giận, tôi thấy bà không còn truy hỏi về chếc xường xám kia nữa nên ngầm thở phào một tiếng.
“Bà ơi, hôm nay cháu sẽ đi ra ngoài một lát. Một người bạn của cháu biết về những chuyện tâm linh, có lẽ anh ấy có thể giúp được chúng ta! Bà, bà yên tâm, cháu sẽ không sao đâu”.
“Vân Phong có biết những chuyện này không?”. Bà hỏi, bà biết mối quan hệ của tôi và Vân Phong không hề có được dễ dàng, cũng biết đây chính là huyệt tử kỵ nhất của nhà họ Lý.
Tránh ánh mắt của bà, tôi nói nhỏ:
“Bà ơi, cháu cảm thấy cháu và Vân Phong mỗi lúc một cách xa. Có lẽ là vì gần đây tâm trạng không được tốt lắm! Hơn nữa, cháu cũng không muốn anh ấy bị cuốn vào những chuyện này. Càng ít người liên quan tới càng tốt”.
“Tiểu Ảnh, Vân Phong là một đứa trẻ tốt. Cháu cố chấp quá, lại hơi độc lập và mạnh mẽ.”
“Bà ơi, cháu hiểu hết mà, cháu rất yêu anh ấy! Có điều cháu vẫn luôn không biết cách làm thế nào để biểu đạt một cách rõ ràng, có lúc cũng không dám, sợ khi nói ra những chuyện bất hạnh ở xung quanh mình sẽ khiến cho người ta do dự…”.
“Ảnh Ảnh, tuổi bà cũng đã cao rồi, không biết đến ngày nào sẽ ra đi, điều duy nhất khiến cho bà không yên lòng chính là cháu. Bà luôn cảm thấy Vân Phong cũng không thực sự phù hợp với cháu, cháu cần một người đàn ông lớn tuổi hơn hẳn mình để yêu thương chăm sóc cho mình. Vân Phong cùng độ tuổi với cháu, gia đình lại giàu có nên từ nhỏ đã lớn lên trong sự nâng nịu chiều chuộng của người khác, dù thường ngày cũng tạm coi là chu đáo, nhưng nếu như làm chồng, vẫn cứ khiến bà không yên lòng được”.
“Thôi mà, bà nội. Chúng ta không nói những chuyện này nữa được không?”. Tôi yêu Vân Phong, và tôi cũng yêu bà nội. Tôi không muốn hai người bọn họ có bất cú điều gì phủ nhận về người kia.
“Được rồi, không nói thì không nói. Con gái là còn là con người ta, huống chi là cháu gái. Cháu đi lấy một chút cháo ăn đi”. Bà tự mình thu dọn hộp thuốc, vừa đẩy tôi ra ngoài.
Bà còn trêu cháu nữa à! Phạt bà hôm nay không được bước chân ra khỏi cửa, ngoan ngoãn nằm yên ở nhà cho cháu đấy”.
“Hứ! Bây giờ cháu gái lại còn quản lý bà nữa hử?”
“Ai bảo bà không cẩn thận chút nào”.
Khoảng ba giờ tôi mới đến cửa hàng của Đường Triêu. Trước khi đi, tôi còn nhét chiếc xường xám đó vào túi mang theo.
Khi đi ra đến cửa, bất giác quay đầu lại, vẫn thấy bà nội đứng đó với vẻ mặt đầy lo lắng. Tôi đang định lên tiếng thì bà vội vàng xoay lưng lại. Vì vội đi nên tôi không hỏi nhiều, chỉ cảm thấy hơi nghi hoặc trong lòng.
Đến cửa hàng của Đường Triêu, anh ta đang pha trà, lần này là trà Hoa Diệp. Trong mùi hương thoang thoảng, tôi ngửi thấy cả vị thơm mát của lá bạc hà. Mắt Đường Triêu có vẻ hơi quầng, chắc sau khi tắt máy anh ta cũng ngủ không yên giấc.
“Đến rồi à? Ngồi xuống đây!”. Nhìn thấy tôi, Đường Triêu lấy một chén rót trà cho tôi:
“Uống một chén đi, để đầu óc tỉnh táo!”.
“Tôi ngửi thấy mùi lá bạc hà”. Tôi đón lấy chén trà uống một ngụm, trà vẫn còn nóng nên cũng giảm bớt đi vị thanh mát của bạc hà.
“Cô uống vội quá, chứng tỏ trong lòng cô không đủ yên tĩnh”. Đường Triêu cũng cầm một chén lên, khẽ khàng thổi một lát cho tới khi không còn khói nóng bốc lên nữa mới chậm rãi uống một hơi hết chén trà.
“Tôi cảm thấy anh nên mở một phòng khám tâm lý thì hơn”. Tôi cười, khi ở bên Đường Triêu luôn khiến tôi cảm thấy một sự an lòng không hiểu vì sao, dù rằng chúng tôi không thực sự quen thân lắm. Hơi thở của anh ta, những động tác cử chỉ nhàn nhã của anh ta, cho đến những lời nói đầy dí dỏm nhưng lại không hề mất đi phong độ của anh ta đều giống như vị bạc hà, khiến người ta thấy tâm mình tĩnh tại.
“Ha ha… Nếu như mà mở thật, thì chắc sẽ có người kiện tôi là kẻ giả danh lừa bịp. Không chừng cô chính là người đầu tiên ấy”. Đường Triêu cười, khóe miệng hằn sâu một nếp nhăn.
“Có thể lắm. Dưới sự cám dỗ của đồng tiền mà!” Tôi xoay xoay chiếc chén trong tay, trêu Đường Triêu với vẻ thờ ơ.
“Vậy cô đừng làm thế vội, chúng ta ăn chia năm mươi năm mươi là được chứ gì, chắc chắn là cao hơn mức tiền thưởng nhận được nhờ tố cáo tôi rồi”.
Đường Triêu đặt chén trà xuống, lấy từ trong tủ trà ra một quả cầu pha lê. Kỳ lạ là bên trong có một cây kim bạc rung lên cùng động tác của Đường Triêu. Trục đối xứng màu đen, chia bên trong quả cầu thành hai phần rõ rệt, nơi hai phần tiếp xúc với nhau hình thành nên một hình bát quái thường thấy trong Đạo gia.
“Hiện giờ tâm trạng của cô thả lỏng chưa? Chúng ra đi vào vấn đề chính nhé”, Đường Triêu đặt quả cầu pha lê vào tay tôi, nhìn tôi và hỏi: “Có biết đây là cái gì không?”.
Người đàn ông này thật tinh tế và chu đáo, nếu Vân Phong cũng thế này thì chắc chắn bà tôi sẽ cho điểm tối đa.
“Đương nhiên… là không biết”. Ở bên anh ta thật thoải mái, khiến một con người vốn ít nói như tôi cũng trở nên hài hước dí dỏm hẳn lên.
“Ha hà! Tôi không nhận ra là cô cũng có tế bào hài hước đấy. Đây là máy dò tung tích do sư phụ tôi chế tạo ra. Sư phụ tôi đã làm phép cho nó rồi, chuyên dùng để dò tìm manh mối về những thứ đồ mà chúng ta không tìm thấy. Rất linh đấy”.
Tôi giật mình: “Tìm tung tích của những thứ bẩn thỉu ư?”
“Đây là việc mà hiện nay chúng ta phải làm, đầu tiên là phải tìm được thiếu phụ họ Lạc đó, như vậy mới có thể tìm ra được căn nguyên, sau đó nghĩ ra biện pháp để giải trừ. Nếu như tôi đoán không sai thì tấm kỳ bào này đã từng bị niêm phong, những vật dữ bên trong nó vì bị phong kín lâu năm nên bây giờ oán khí mới càng mạnh hơn như vậy. Chúng ta tạm coi đây là nguyên nhân khiến cho thiếu phụ họ Lạc kia báo thì đi”.
“Thế nhưng làm sao chúng ta tìm cô ta được?”.
“Có mang chiếc xường xám đó đến không?”, Đường Triêu lại lấy trong tủ ra một chiếc máy ghi âm.
“Có đây!”. Tôi lấy chiệc xường xám trong túi ra đưa cho anh ta. Đường Triêu đứng lên lấy ra một lư hương nhỏ, thắp ba nén hương vào đó rồi đặt chiếc xường xám lên phía trước lư hương. Sau đó anh ta lại mở máy ghi âm, mở trạng thái ghi, cuối cùng đặt một ngón tay lên môi ra hiệu cho tôi im lặng.
Chờ hương cháy hết, anh ta liền tắt máy ghi âm đi, thu chiếc xường xám lại, sau đó cầm quả cầu thủy tinh miệng lầm rầm đọc điều gì đó.
“Biết tôi vừa làm gì không?”. Để quả cầu xuống, Đường Triêu lên tiếng hỏi tôi. Thấy tôi lắc đầu, anh ta nói tiếp: “Ghi âm!”.
“Ghi âm ư?”.
“Đúng, ghi lại âm thanh riêng của cô ta, chiếc máy dò tung tích này sẽ căn cứ vào tiếng nói của cô ta để dẫn chúng ta đi tìm”.
“Thế nhưng còn Tiểu Cổ, Úy Bân và thậm chí người đầu tiên chết nữa! Vậy thì chúng ta phải điều tra đến lúc nào?”.
“Người cô nhìn thấy đầu tiên là ai? Cô ta đến tìm cô chắc chắn là vì có mối liên hệ nào đó với cô, còn những người đã chết trướ kia, phần lớn là vì oán khí, còn kẻ có thể hại người chính là người đầu tiên cô nhìn thấy. Tiểu Cổ là người thế thân cho cô, còn Úy Bân lại bị Tiểu Cổ gọi đi, bọn họ đều không làm hại cô đâu”.
“Vậy những đêm qua tôi nằm mơ thấy họ, bọn họ còn vứt chiếc xường xám này về phía tôi nữa”.
“Chỉ là xuất hiện kèm theo thôi, còn nguồn gốc của chiếc áo này với bọn họ khộng nặng nề lắm. Bọn họ bị khống chế nên mới xuất hiện, dù sao cũng chỉ là ảo ảnh, không thể hại người được. Cũng có thể vì nguyên nhân nào đó hết sức đặc biệt nên bọn họ mới thành một thể cá biệt, song Tiểu Cổ và Úy Bân đều chết rồi, bọn họ có gì mà oán hận cô? Nhất là Úy Bân, cứ cho là có thể hại người khác, nhưng như cô nói từ nhỏ cậu ấy đã đối tốt với cô như vậy, tuyệt đối sẽ không làm chuyện gì gây tổn hại đến cô đâu. Nếu như có hại cô, thì tất cả những việc cậu ấy đối tốt với cô trước đây đều là giả tạo”. Đường Triêu nói với vẻ nghiêm túc.
“Bây giờ chúng ta cùng nghe nào!”. Anh ta đặt quả cầu thủy tinh bên cạnh chiếc máy ghi âm, sau đó ấn nút phát.
“Rè rè… rè rè…”, tiếng băng ghi âm chạy trong máy, phải mất một lúc sau mới thấy tiếng cười ha ha nghe âm u vẳng đến. Hệt như tiếng cười tôi đã nghe thấy trong giấc mộng đêm qua.
Đường Triêu đưa tay chạm khẽ chạm vào cánh tay tôi rồi chỉ ra phía quả cầu thủy tinh. Tôi nhìn theo hướng tay anh ra, phát hiện ra chiếc kim bên trong đó đã bắt đầu chuyển động theo tiếng cười, sau khi xoay mấy vòng liền chỉ về hướng tây nam rồi sau đó đứng hẳn lại không xoay nữa, đứng nguyên đó khẽ rung lên.
“Tốt rồi, tìm thấy rồi!”, Đường Triêu tắt máy ghi âm, sau đó cầm quả cầu lên nhìn theo hướng chỉ của chiếc kim, mày hơi cau lại: “Aizz, không đúng rồi. Ở phía tây nam làm gì có nghĩa trang nào. Sao có thể như thế được?”.
“Sao?”. Tôi không hiểu câu đó của anh ra có ý gì.
“Sư phụ tôi nói thiết bị dò tung tích tuyệt đối không bao giờ sai được. Nếu như ba ngày sau chiếc kim chỉ hường vẫn không thay đổi, vậy thì chúng ta có thể tìm theo hướng đó. Thông thường mà nói, nơi có âm khi mạnh nhất chính là nghĩa địa, hiện giờ chiếc kim chỉ về hướng tây nam, theo trí nhớ của tôi thì hướng này không có nghĩa địa nào thì phải. Có lẽ bât giờ cũng chưa đúng lắm, chờ ba ngày sau xem lại kết quả rồi quyết định đi”.
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!