Đau Thương Đến Chết
Quyển 1 - Chương 43: Chốn cũ
“Anh Tử Phóng đâu? Còn chưa gặp để cảm ơn anh ấy đây này!” Lâm Nhuận và Lịch Thu đến đón Tư Dao ở bệnh viện về, cô được chẩn đoán là chấn thương sọ não,thể nhẹ, sẽ không có biến chứng gì. Sau khi lên tắc-xi, Tư Dao vẫn nhớ Tử Phóng đã cùng Lâm Nhuận chạy đến bờ sông cứu cô thoát chết.
Hai người chạy đến kịp thời, quả là điều ngoài sức tưởng tượng.
Theo như Lâm Nhuận nói, tối hôm đó hết giờ làm thêm, anh đi tàu điện ngầm về-đúng lúc Tư Dao chạy vào trung tâm thành phố. Về đến nơi,thấy Tư Dao không có nhà,lúc đầu còn chưa để ý lắm, nhưng sau nửa đêm anh bắt đầu thấy sốt ruột..Anh và Tử Phóng chia hai ngả gọi điện hỏi bạn bè và đồng nghiệp của Tư Dao,nhưng không có được bất kỳ thông tin nào. Điều kỳ lạ là, khoảng hai giờ sáng,Lâm Nhuận nhận được một cú điện thoại lạ lùng,một giọng nữ tựa như giọng người máy bảo anh rằng Tư Dao bị bắt cóc đến bãi hoang ở bờ sông,còn miêu tả cụ thể vị trí.Hai anh bèn báo cảnh sát 110, rồi lập tức chạy đến đó. Họ đến hiện trường trước cả cảnh sát,vậy là chưa hề muộn.
Ai đã báo tin cho Lâm Nhuận? Tư Dao cảm thấy bất an. Lâm Nhuận nói,lúc ấy Tử Phóng cũng cùng nghe,anh bảo, đó là tiếng của máy nói, nhưng nghe rất quen tai,chỉ hiềm anh không khẳng định được với Lâm Nhuận là giống tiếng của ai.
Tư Dao nghe Lâm Nhuận nói xong, nghĩ một lát rồi bảo : “Anh cố làm ra vẻ huyễn hoặc,thực ra em đoán ra là ai rồi”.
Yêu Yêu : Khuyên Khuyên,cậu ở đó không?
Viên Viên Khuyên Khuyên : Vẫn luôn ẩn kín chờ cậu, vẫn ổn chứ?
Yêu Yêu: Cậu gọi điện cho anh chàng luật sư, đúng không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu định cảm ơn mình thế nào đây?
Yêu Yêu : Rốt cuộc cậu ở đâu? Mình cần gặp cậu. Mình nhớ cậu.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Coi như là cậu vẫn có lương tâm đấy. Mình cứ tưởng cậu và anh chàng luật sư yêu nhau rồi sẽ quên hết mấy người bạn cũ bọn mình!
Yêu Yêu : Sẽ gặp ở đâu?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Chờ cậu ở chỗ cũ.
Yêu Yêu: Chúng mình có rất nhiều chỗ cũ, nhà Hoa Cúc hay Tiểu La Phù?
Viên Viên Khuyên Khuyên : Sao toàn nghĩ đến những điểm ăn uống giải trí thế? “Chỗ cũ” mới của chúng ta…
Yêu Yêu : Mình đần độn
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cậu chỉ giả vờ đần độn.Không vòng vo với cậu nữa,Tân Thường Cốc.
Yêu Yêu: Hang Thập Tịch à?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Đó là nơi duy nhất có thể gặp được mình.
Yêu Yêu: Cậu đã có thể thấy Lâm Mang phạm tội ở bờ sông Thanh An,thì nhất định cậu đang ở Giang Kinh. Tại sao phải bỏ nơi gần chọn nơi xa?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Chỉ dựa vào điều ấy mà nói rằng mình ở Giang Kinh à?
Yêu Yêu: Rốt cuộc là cậu ở đâu?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Mình ở trên mạng QQ.
Yêu Yêu: Thế này là cậu không thẳng thắn, nói chuyện với cậu thật mệt mỏi.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Cứ nghe mình đi,thì cậu sẽ đỡ phải nghĩ ngợi!
Yêu Yêu: Việc này mình có thể quyết định được.Ngày mai,anh ấy và mình sẽ cùng đi báo với Sở công an về địa chỉ giấu tiền. Anh ấy đã sắp xếp các việc,sẽ có người chuyên xử lý việc này.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Ai cho cậu làm thế? Tiền là của mình,mình để lại cho cậu!
Yêu Yêu: Đã để lại cho mình thì mình có thể làm chủ, chẳng phải thế à?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Nếu biết cậu nộp cho công an, thì mình để lại cho cậu làm quái gì!
Yêu Yêu: Nhưng nộp cho công an thì có gì là sai? Sao cậu ích kỷ thế?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Thực ra là ai ích kỷ? Cậu không dám lấy số tiền đó,sợ bỏng tay? Đúng không? Cậu muốn có thêm người vào hang Thập Tịch , để rồi “Đau thương đến chết” à?
Yêu Yêu: Mình sẽ tự đi lấy, để bọn họ chờ ngoài cửa hang.
Viên Viên Khuyên Khuyên: Ngây thơ quá! Cậu không hiểu tính tò mò bẩm sinh của con người à? Nếu cậu nói ra chuyện “Đau thương đến chết”,bọn họ sẽ chỉ cho rằng cậu không muốn để bọn họ vào hang mà thôi.Và sẽ suy đoán là cậu đang có âm mưu gì,hoặc là có điều gì khuất tất không thể nói ra.
Yêu Yêu : Cậu nghĩ hơi xa rồi…
Viên Viên Khuyên Khuyên: Nhưng không phải là không có lý, đúng không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Nên biết, bất kỳ hang quan tài treo nào cũng đều có thể trở thành đối tượng bảo tồn di tích văn hoá cấp quốc gia. Dẫn nhiều người đến đó,sẽ lại cho một kết quả là các cơ quan khảo cổ và bảo tồn văn hoá cổ có hứng thú đặc biệt đối với hang Thập Tịch,và sẽ càng có nhiều người “Đau thương đến chết”!
Yêu Yêu: Vậy mình nên làm thế nào?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Tự cậu khuân tiền ra,rồi giữ lấy.
Yêu Yêu : Này,rốt cuộc cậu đang ở đâu,bọn mình có thể nói chuyện trực tiếp không?Mình muốn gặp cậu!
Viên Viên Khuyên Khuyên : Đến hang Thập Tịch là có thể gặp mình.
Yêu Yêu: Nhưng ở đó có người ám hại mình.Cậu đã biết hết mọi chuyện, thì hãy cho mình biết lần đó kẻ ám hại mình ở trong động là ai vậy?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Mình không phải Thượng đế, không phải là đấng vạn năng.
Yêu Yêu: Ít ra cậu cũng nên để cho mình trông thấy cậu!
Viên Viên Khuyên Khuyên: Hãy nghe lời, đến hang Thập Tịch,cậu sẽ trông thấy mình.
Kiều Kiều: Mình đến rồi đây!
Yêu Yêu: Kiều Kiều, đã lâu rồi không gặp!
Kiều Kiều: Có phải cậu nhớ mình không?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Mình có phải là người cậu yêu thương nhất không?
Yêu Yêu: Khuyên Khuyên,chẳng phải mình không nói chuyện với cậu nữa,Kiều Kiều lên mạng rồi.
Con bé oái ăm: Yêu Yêu,cậu vẫn cố thủ ở nơi thế tục à?
Yêu Yêu: Trời ơi,cậu cũng lên rồi?
Con bé oái oăm: Không hoan nghênh à? Mình cứ tưởng chúng ta đã giảng hoà rồi?
Kiều Kiều: Tại sao không vào phòng chat chung?
Yêu Yêu: Tiểu Mạn cũng đã lên mạng,mình không chống đỡ nổi nữa.
Kiều Kiều: Mình chỉ muốn quan tâm anh ta thế nào rồi?
Yêu Yêu: Cậu nói về tên giết người Lâm Mang à?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Kiều Kiều đến,cậu liền bỏ mặc mình!
Yêu Yêu: Đợi một chút
Yêu Yêu: Hắn đang ở trong trại giam.Suýt nữa thì hắn giết mình và Thường Uyển!
Kiều Kiều: Có lúc nghĩ lại,cũng không thể hoàn toàn trách anh ta.
Yêu Yêu: Không trách hắn,lẽ nào lại trách mình?
Viên Viên Khuyên Khuyên: Vào chat chung đi.
Kiều Kiều: Lẽ nào cái chết bất ngờ của mình và Khuyên Khuyên không liên quan tý gì đến cậu?
Yêu Yêu: Cậu vẫn nói,mình không nên khăng khăng vào hang Thập Tịch kia mà!
Kiều Kiều : Nay cũng đã biết, đối với số mệnh của chúng ta,vào hang Thập Tịch là tấm vé một chiều.
Yêu Yêu: Cậu nghe quá nhiều bài hát không ốm mà rên của Lâm Mang truyền bá rồi đấy!
Tư Dao lại như rơi xuống vực sâu,cô giận dỗi tắt QQ.Cô thấy ngột ngạt vì cái lồng sắt ngoài cửa sổ. Quả thật bọn Kiều Kiều vẫn oán hận mình đã quyết ý vào hang Thập Tịch hay sao? Nhưng,bọn họ cũng không phải là không có lý,tính đến hôm nay, đã có bao nhiêu người trẻ tuổi vào hang Thập Tịch mà chết yểu rồi?
Cô muốn đi tìm Lâm Nhuận để thổ lộ nhưng lại sợ anh sẽ nói mình nghĩ ngợi lan man. Lúc này đầu lại đau âm ỉ,chắc là tại tức giận nên bố hoả,cô bèn nằm xuống ngủ.
Kiều Kiều,Viên Thuyên,tại sao các cậu không nói với mình,rốt cuộc là chết như thế nào,tại sao cứ đổ trách nhiệm lên đầu mình? Nhưng nếu không đi hang Thập Tịch,có lẽ những bi kịch có vẻ như trùng hợp này sẽ không xảy ra,chẳng phải thế là gì?
Suy cho cùng,mình vẫn là tội nhân đích thực, bọn họ sẽ còn quấy rối mình bao lâu nữa?
Cho đến khi mình chết!
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!