Thần Thoại Tái Sinh
Chương 57: Phần 11: Suy Tâm Thuật. Hắc Liên Bang. Gặp Dương Khiết. Tranh cãi. Hết phần 11. Full
…………
Thúc hắn cùng Cao Tầng đến nói chuyện hôn phối. Sau đó bàn chuyện Kết Minh.
Trước khi về Phái. Vương Lang để lại một đống đan dược. Thái Lão Thượng Quan Thiên Hựu vuốt râu khoái chí. Đủ cho cả tộc dùng ko hết.
Về Phái. Các đệ tử nay đã nhiều hơn trước. Hơn 200 người. Vương Lang về phòng Thiền Công suy nghĩ một loại công pháp mới. Đặt ra câu hỏi sao hiểu đc người ta nghĩ gì. Hàng loạt quy luật trong não hải xuất ra phân tích dung hợp.
Một bức tranh hiện ra.
Suy Tâm Thuật.
Suy Tâm Trận.
Vương Lang chưa dừng lại. Nghiên cứu đan mới từ những cảnh giới biết đc.
Hàng loạt câu hỏi về Thiên Tiên Cảnh đặt ra. Và dần dần có câu trả lời. Từ đan cảnh giới hiện tại. Có thế Tiến Cảnh cấp tiếp theo an toàn. Ví Dụ Thiên Tiên Đan có thể dùng tấng thăng Huyền Tiên thậm chí là Hoàng Tiên.
Từ đó hắn quay lại các cảnh giới. Tạo ra từng viên đặt tên theo cảnh để phân biệt.
Xong xuôi. Hắn ra ngoài lập Trận. Giao cho cao tầng xét từng đệ tử. Chỉ cần Ác hay Gian Tế là trục xuất hoặc giết nếu đã hãm hại đồng môn. Lực Lượng trong sạch. Ko lo phản loạn như xưa.
Các Lão phong cho hắn làm Thần Tử.
20 người lúc trước cũng đạt Chân Truyền.
Trương Minh Phục phải lau mắt nhìn tốc độ tiến bộ của Vương Lang.
………..
Tại Đan Các. Đan Trưởng Lão đc hắn truyền dược vị đan tiến cảnh. Đến Chí Tôn dừng lại. Lão lau mồ hôi xem luyện thử. Mặc dù ko bằng hắn nhưng như thế cũng đủ xưng Đan Vương rồi.
Lão cũng đáp lại cách luyện khí. Ý thức vừa truyền vào. Một phong ấn kèm bài giảng mở ra về luyện khí quyết.
Vương Lang bình tĩnh đi về phòng nghiềm. Cần 1 Tháng. Cũng dùng Ngưng Thực Đại Pháp tạo ra. Từ các loại khoáng. Suy xét cấu trúc bên trong rồi dùng Dung Luyện đạt đến liên kết cao nhất. Là cơ bản rèn.
Luyện Linh. Tăng cường tính năng vũ khí. Độ sắc bén hay thuộc tính. Càng luyện nhiều. Binh khí càng tốt càng mạnh mẽ bền bỉ.
………
Cọc… cọc…
– Tìm ta à…
– Vụt…
Vương Lang vung tay. Một bộ Bào Phục cùng Kiếm Trang Sức tỏa Hàn Khí cực thịnh.
– Chí… bảo…. Mi tìm đâu ra thế…
– Hắc hắc.
Lúc này cô nàng nhìn lại. Toàn thân hắn trắng toát tỏa Hàn Khí. Đeo Bao Tay Tinh Thiết.
– Thích ko… làm từ những vật quý nhất…
Kịch…
– Thích lắm hi hi….
Quan Tuyết ôm hắn ko rời.
Các Thế Lực bị trục xuất gian tế rất bức bối. Ko biết đc thông tin. Chỉ thấy Linh Hải Tông xuất hiện nhân tài ngày càng nhiều. Họ bắt đầu e ngại. Lập mưu cùng nhau tấn công.
Lão Chưởng Môn cùng Cao Tầng hợp lực tạo Đại Trận.
Kỳ Môn Huyền Huyễn Trận. Muốn vượt qua cần phải vượt 100 Ảo Cảnh Cơ Quan. Chỉ khi mở mới vào đc. Ngoài ra. Bên ngoài nhìn vô như Linh Hải Tông biến mất như ko tồn tại. Cực Huyền Ảo. Các Lão cũng bội phục. Vượt ra khỏi ý nghĩ của họ.
Bắc Hải cũng dựng một trận nhằm an toàn.
Vương Lang rất cẩn thận. Phòng bị đầy đủ. Tất cả mọi mặt.
10 năm trôi qua. Hai người thành đôi. Có một đứa con gái tên Vương Quan Phượng.
……..
Thượng Quan Tuyết cùng con trở về Bắc Hải.
Vương Lang giờ bắt đầu điều tra về sự việc gia tộc.
Phành….
Uy lực Chí Tôn Đỉnh Phong.
Phành….
Một người bay theo.
!!!!!
– Trương Huynh…
– Hắc… ta muốn giúp huynh một tay.
– Đa tạ…
Vương Lang thấy Trương Minh Phục tuy hám gái nhưng cũng là trung nghĩa. Ko đáng ngại. Ko có ác ý với hắn. Ngoài ra Trương Gia cũng là một thế lực lớn. Giao hảo sẽ có lợi ko có hại.
– Mục tiêu là đâu thế…
– Hắc Liên Bang…
!!!!
– Tổ chức sát thủ…
– Đúng… ta muốn biết tất cả sự thật. 20 năm trước. Những kẻ diệt tộc ta.
!!!!
– Huynh là…
– Đúng… đứa con còn sót lại…
– Ai…. ta sẽ tận lực.
Trương Minh Phục cũng căm ghét bọn độc ác. Thấy tức giận thay cho Vương Lang. Hèn gì hắn ko kết giao một ai. Chỉ tự mình giả quyết. Thảm sát lúc trước truyền khắp thiên hạ. Câu chuyện ai nấy đều quá rõ.
Một thị trấn trước mặt. Hai người dừng lại dùng bữa. Tất cả ánh mắt đổ về 2 người.
Roẹt….
Vương Lang tỏa sát khí đe dọa. Tất cả tản mát ko dám. Chí Tôn đủ để trấn áp bao nhiêu người.
Hắc Liên Bang. Tổ chức ngầm ko ai rõ địa điểm. Nhưng Vương Lang thu thập ý thức từng người. Dần hiện ra. Nó trá hình bằng Thanh Lâu. Bên dưới chính là sào huyệt.
Cả hai ăn uống giả như ko gì.
” Túy Thanh Lâu. Là sào huyệt.”
” Huynh tìm đc từ đâu thế “
” Ta có cách riêng. Tạm thời chúng ta cứ ở đây thu hút chú ý “
” Đc. Nhưng chúng ta đang ở địa phận bọn chúng “
” hắc hắc. Ta muốn phá dần các điểm làm ăn và giết người bọn chúng. “
!!!!!!
” Ha hả… đc giết thì giết. Vậy chổ nào trước. “
” Chỗ này. “
!!!!!!!
Tóc…
Keng… Keng… Keng…
Xoảng… Bùm…. Á…….
Trương Minh Phục ngồi kế bên ko việc gì. Băng Liên kết tinh lang tỏa chấn nổ. Tất cả từ trọng thương đến chết. Tan nát cả tửu lâu.
– Về nói với Hắc Liên Bang Chủ. Tạ Đình Phong. Đứa con 20 năm trước tới tìm giết hắn.
Tất cả kẻ trọng thương còn sống nghe đc run rẫy. Cuống cuồng bỏ chạy.
……………
– Huynh đúng gang thiệt. Dám thách thức tại đây.
– Hắc hắc…
Hai người lui vào trong cánh rừng.
Vương Lang bắt một con Heo rừng nướng. Hai người cùng ăn. Đọc ý nghĩ mới biết. Trương Minh Phục là con của Nô Tỳ. Nên địa vị ở công tử. Ko thể đứng đầu Trương Gia.
Các huynh đệ cùng các Mẫu Kế hãm hại hai mẹ con. Hắn đem mẹ mình đi ở Linh Hải Tông rời bỏ Trương Gia.
– Ta… cũng chả tốt hơn huynh. Lúc trước Cha còn sống thì còn tốt. Nay lão chết rồi. Ta bị bài xích ra ngoài. Nhờ Linh Hải Tông là nhà thứ 2. Hài… chỉ trách ta ko bằng người.
– Lo gì… Ta hỏi huynh. Thế giới này như nào.
!!!!!
– Lúc trước ta cũng tự trách. Rồi đc cái gì. Cái cần chính là thực lực. Chỉ có nó mới bảo vệ đc mình. Nó chính là Quyền Lực. Cái ghế gia chủ Trương gia chỉ là cái nhỏ. Huynh đủ thực lực có thể tạo một Trương Gia khác. Hoặc môn phái khác. Thế giới chỉ xoay vòng như thế cần gì phải buồn cái trước mắt.
– Đúng… ta phải cố gắng. Cố gắng hơn nữa.
Lời nói vô tình giúp một huyền thoại trổi dậy. Nhưng nó là của sau này.
Trương Minh Phục thả vào ko khí. Độc Trùng. Theo ý niệm bay vào Túy Thanh Lâu. Tất cả kẻ dưới Thiên Tôn ko thể giải. Chết dần mòn.
Như bầy ông vỡ tổ. Hàng trăm người lộ diện. Tạ Đình Phong khoát Hắc Bào chính giữa.
!!!!!
” Hoàng Tiên Cảnh. Ko thể nào. “
” Hoàng Tiên?… “
” Rút…. “
Phành…
Phành…
Hai người từ cánh rừng bỏ chạy. Ko thể đùa đc.
Linh Hải Tông.
– Huynh chắc chứ.
– Chắc. Hoàng Tiên Đỉnh Phong. Sắp tiến Thiên Hà Cảnh.
– Sao nhanh thế đc. Mới 30 năm. Chưa có tiền lệ đó.
– Hắc… Vô Tự Thiên Thư giúp hắn Công Pháp Tu Luyện. Thần Cấp Công Pháp.
!!!!!
– Vậy bó tay sao…
– Đừng nôn. Ta tìm cách.
Vương Lang về phòng suy nghĩ.
Nhưng Công Pháp của hắn ko ngừng gia tăng. Đạo Tiên Công vượt qua Cấp Thần. Chỉ là hắn ko chịu đột phá trong thời gian dài.
Ực… Phanh… phanh…Xì… Xì… Xì…
Khí lực Tuông trào như thác lũ. Đang tiếp tục tăng hút lấy trong Thời Không vô tận.
– Đáng sợ thật. Công Pháp ko để ý giờ khủng khiếp thế này.
Nhanh chóng trong một tháng đã đạt Đỉnh Phong Địa Tiên.
Phá Cảnh lên Thiên Tiên tiếp tục gia tăng.
Vương Lang cảm thấy như chuyện tiến cảnh như bình thường ko gặp vấn đề gì. Ngày trả thù ko còn xa.
…………..
Khoảng thời gian ngắn. Đủ để hắn nhìn đc tình tiết lúc xưa. Tạ Đình Phong là Lão Đại thời trẻ của các Chưởng Môn cùng Cha hắn. Chả trách đem khoe ko giấu giếm.
Hàng loạt diễn ra. Từ một kiếm đâm từ phía sau cho đến Mẹ hắn cắt cổ tự vẫn.
Vương Lang cố gắng phân tích hết tất cả. Ngưng Tụ thành hình. Tốn Nguyên Khí rất nhiều. Dần dần hình thành dáng người. Đây chính là sự hồi sinh.
Ùng… Ùng… Ùng….
Boong…
Một hình dáng hiện ra là Mẹ hắn. Tất cả như trong ký ức. Chỉ là vô hồn. Hắn nhìn thấy mà rướm nước mắt. Đây là người hắn mong mỏi từ nhỏ.
Vương Lang đặt ra câu hỏi. Làm sao thêm ý thức hoặc xóa ý thức Thần Hồn một người. Triều thông tin tràn vào thân thể. Nằm tại não hãi. Tại thời điểm cuối cùng. Các Phân Bào não hãi lưu trữ đầy đủ nhất ký ức. Vương Lang thu thập tại thời điểm sau cùng. Thu lấy tất cả. Chuyển nhập vào thân thể. Ý thức như hài triều từ nhỏ đến lớn. Rất nhiều rất nhiều.
Oong….
– Ko.. vụt… ko… các ngươi sẽ… ko bắt đc… nó.. ko thể AAAAAA!!!!!
Tiếng la vang vọng. Người nghe giọng này kinh hãi đầu tiên là Vương Khải.
Phành….
Cửa mở toan. Thấy Vương Lang bất động khóc sướt mướt ko nói lời gì.
!!!
– Tẩu… Tẩu… sao có thể…
– Khải Nhi… là đệ à… sao lại lớn thế này…
– Vương Lang… con… làm à…
– Vâng…
Hắn muốn gọi nhưng nghẹn lại như muốn khóc.
– Đệ… vừa bảo cái gì… Vương Lang…
– Nó là…. con tỷ đấy… tỷ đc hồi sinh sau 30 năm…..
Oanh….
!!!!!!!
Hai mẹ con chưng hững. Ai cũng chảy nước mắt.
Thái Vân Hoa bước tới run run… sờ mặt con mình. Trên cổ có bớp đỏ đúng là nó. Nhưng ko hiểu nổi sự hồi hộp này.
– Con trai…
– Mẹ…. Huhu…
Bên ngoài Cao Tầng cùng mẹ con Trương Minh Phục và các đệ tử rưng rưng nước mắt. Sinh Ly Tử Biệt.
Hai mẹ con hàn huyên. Sau đó lên kế hoạch cứu 2 người. Gia gia hắn cùng Cha hắn. Mỗi ngày chỉ dùng đc một lần. Tổn hao khí lực trầm trọng. Vương Khải nôn nóng mong mỏi. Vương Gia lại đc đoàn tụ.
Sau 3 Ngày. Mọi việc hoàn thành.
Cha hắn tự giận bản thân. Quá dễ tin người gây đại họa.
– Con trai… hứa với ta một chuyện.
Vương Hoàng hai mắt đỏ rực nhìn hắn.
– Cha nói đi…
– Để ta tự tay giết mấy người gọi là Huynh Đệ đó.
– Hắc tất nhiên. Con sẽ giúp.
– Ai… tại ta mà Vô Tự Thiên Thư lọt vào kẻ xấu.
– Cha xem nhé.
[email protected]#@!$$$*&^.
Oong….
Vụt… phụp….
!!!!!
– Có chuyện gì thế. Ko… thiên thư của ta đâu rồi… Ko…..
Tạ Đình Phong phát điên khi thấy Thiên Tư mất trong tay mình. Ngay lúc sắp đạt đc Thiên Hà Cảnh.
Phụp…
Từ trong tay xuất hiện Thiên Thư.
!!!!!
– Con… lấy về.. đc.
– Đúng. Nó là của con. Chỉ mình con dùng đc.
– Thế tốt quá rồi. Con mau xem đi.
– Con xem rồi. Giờ nó ko quan trọng nữa.
Phừng….
Ùng… Ùng….
!!!!!
– Con… hủy nó!!!
– Vì nó mà nhà ta tan nát.
Thái Vân Hoa cũng thấy làm vậy rất đúng. Nó ko nên tồn tại. Là đại họa. Lão gia gia cũng gật đầu thấy đúng. Mọi người ôn chuyện xưa. Thúc hắn bảo hắn đã cưới vợ một đứa con gái. Cả nhà đòi gặp bằng đc.
Sáng hôm sau. Ai cũng mang mặc nạ.
– Băng Xà… chở chúng ta tới Bắc Hải.
Xà… Ùng… Ùng…
Kịch….
Vù…. vù…
Tốc độ như bay. Một Cửu Giai Băng Xà sắp hóa rồng. Hắn đứng trên đầu nhìn phía trước rất tiêu sái….
…………….
Vương Khải kể chuyện của hắn. Từ lúc tìm thấy do ngọc giản để lại. Đến hắn có con. Ai cũng cười mừng. Trời giúp Vương Gia họ.
…..
Bắc Hải…
Đến nơi một triều người mặc Hắc Bào đang bao vây bên ngoài ko vào đc.
Một người mặc chiến giáp đen xì trên đầu có sừng. Nhìn là nhân tộc. Chỉ hình thái khá giống ma.
– Thúc… dẫn mọi người cưỡi Băng Xà né ra. Họ mới hồi sinh ko gặp tổn thương đc.
– Đc… mi cẩn thận.
Phành….
Phành….
!!!!!
– Chưởng Môn…
Vương Lang thấy Cao Tầng Linh Hải Tông xuất hiện.
– Hừm… muốn chết chung với Bọn này à… dám cản tay Bổn Vương.
– Âm Ti Giáo Chủ… mi khôn hồn trốn về Âm Ti Phủ mà sống đi.
Lão Chưởng Môn khá tự tin.
– Đúng vậy… cút về đó đi….
Bắc Hải mở kết giới xuất hiện. Người nói là Thái Lão. 2 Hoàng Tiên Trung Kỳ.
– Ha haha….. 2 Hoàng Tiên…. mà hù bổn tỏa.
Gr ừ… ùng… ùng… xì… xì…
!!!!!
– Thiên Hà Cảnh Trung Kỳ…. hắn giấu khí tức.
– Ma Công thiệt lợi hại.
Tóc… Tóc… Xoảng… Á…..
Băng Tinh chấn vỡ. Tiểu tốt chết la liệt.
– Kẻ nào!!!!
– Chủ Nhân là trước cũng kiểu này. Là một tiểu tử. Hắn đang trốn trong rừng.
Roẹt… Roẹt…
Vụt vụt…. Oành… xì… xì….
Hai hắn cầu thiêu rụi tất cả hơn 200 dặm. Các cánh rừng san phẳng. Một người mặc Bạch Bào lơ lửng không trung.
– Mi lúc nãy nói là 2 Hoàng Tiên ko giết đc mi…. Tự tin quá đấy.
Vương Lang từ từ tiến tới phía sau mọi người.
– Ha hả… tất nhiên…
– Mi nghe kiến cắn chết voi chưa…!!!
!!!!!!
Tóc tóc tóc… xoảng xoảng bùm bùm….
Á… á… á….
Triều người ma giáo bị giết còn sót lại chưa 100 người.
– Mi tên khốn kiếp. Ta muốn các ngươi phải chết.
Roẹt…. Ùng Ùng… Ùng…
– Nguy. Ngưng Ma Tụ Đỉnh. Toàn lực chống trả.
– Gia Gia bình tĩnh.
Vut…. rắc rắc… rắc…
Vương Lang vận băng tinh xâm nhập kinh mạch đông kết. Âm Ti ko vận đc do tắc nghẽn. Tụ cầu tan rã. Thánh Nữ van xin trợ giúp Thân Thể ngày càng cứng đến thành khối. Lão vận Ma Khí hóa giải nhưng ko ăn nhằm với Băng Tinh này.
Hắn trở lại hình dáng Nhân Tộc.
Tóc…
Xoảng…
Khối băng Thánh Nữ tan tành phấn vụng trước mặt lão.
– Giờ hai Hoàng Tiên Cảnh cho mi đẹp mặt.
Phành… Phành…
Bang bang… bang…
Các chưởng liên tiếp phá hủy thân thể nội tạng. Lão chậm chạp chống đỡ. Cơ bắp đông cứng dần. Huyết nhục tung tóe. Dần yếu sức té xuống.
Bịch…..
Ngũ tạng rơi vãi. Hắn vận khí sau cùng. Một chưởng đánh vào đầu tự kết thúc.
– Lão ma này chút khí khái.
– Đúng… chôn cất đi.
– Ko đc. Ma Khí rất hại. Để lại cực nguy. Thiêu hết.
Tất cả quên mất chợt Vương Lang nhắc liền Thiêu Rụi.
Tất cả giờ tụ họp. Cao Tầng Linh Hải Tông trở về.
Hai bên thông gia rất hợp rơ. 2 Người Cha thì lấy bảo vật ra khoe nhau. Hai Mẫu thì bàn dưỡng đẹp. Còn 2 ông gia ngồi đánh cờ mãi ko chán.
Riêng Thúc hắn lại thích một người trong Bắc Hải đi hẹn hò.
Chỉ có hai vợ chồng cùng con gái quay quần bên nhau.
…………
Tối một hôm. Vương Lang nằm ngủ. Trong giấc mơ. Một phong ấn bên trong tiềm thức hiện ra.
Hắn bước tới. Biết đc có một thứ bên trong.
– Mi ra đây….
Vương Lang nhẹ nhàng nói.
Từ trong khối phong ấn. Một người cầm quạt bước ra ưởng người như mới ngủ dậy.
– Mi gọi ta à… hắc hắc…
Hai gương mặt chỉ khác một tí. Do ảnh hưởng phụ mẫu kiếp sau.
– Mi là tiền thân ta….
– Gọi ta chỉ nói vậy thôi sao.
– Trả lời ta…!!!!
Thấy Vương Lang kích động nghiêm túc.
– Đúng. Ta Dương Khiết….
– Vậy tại sao mi trùng sinh…
– Tịch mịch…
– Vậy cái gì ý nghĩa với mi…
!!!!!
– Mi nói ý gì…
Dương Khiết cảm giác khác lạ.
– Ta ý gì. Ta là một kiếp khác. Mi là kiếp cũ. Tuy chung một hồn. Nhưng độc lập tư tưởng.
– Đều này ta biết.
– Vậy sau này ngươi sẽ dung hợp ta. Rồi đi chuyển kiếp.
– Đúng… vậy người thân thế nào.
– Cái này… ta để lại một Bản Tôn.
– Bản Tôn. Hay ko phải mi. Mi ko còn là mi. Giao lại con rối cùng chung với thê tử. Vậy là tốt sao. Còn bản thân trôi nổi khắp nơi.
– Rốt cuộc mi muốn nói gì.
Dương Khiết khựng quạt lại.
– Mi đừng tái lập Chuyển Kiếp nữa. Chúng ta có ý nghĩ khác. Có thể gây hại rất lớn. Mi chưa tính hậu quả biến đổi à.
Một câu nói làm Dương Khiết thức tỉnh.
– Ta van ngươi. Đến ta kết thúc. Ta hiện tại lại sợ phải dung nhập với mi. Ko còn là ta nữa. Ngươi có bao giờ nghĩ cho các Phân Thân khác ko.
Dương Khiết im lặng.
– Vậy chừng nào mi sát nhập.
Vương Lang nhẹ giọng nói.
– Hắc… hắc… hắc…. Ta hiểu ngươi rồi. Ko sát nhập. Mi sẽ có kiếp sống riêng. Độc lập. Ta sẽ đi nơi khác.
– Thật sao…
Vương Lang lệ hai hàng rơi xuống vì mừng rỡ.
– Chuyện ở đây mi xử lý đc chứ.
– Đc…
– Vậy ta đi đây. Sẽ ko có kiếp sau. Chỉ là thoáng qua thôi.
Phụp…
Vương Lang rất xúc động ko ngờ mình ko việc gì. Hạnh phúc gia đình đã nắm trong tay.
Sáng hôm sau…
– Gì thế…
Vương Lang từ phía sau ôm Quan Tuyết ko buông. Một cái ôm ấm áp tràn đầy tình cảm. Một cảm giác thật sự an toàn.
………. Hết Phần 11…….
Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!