Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới - Chương 14: Mật đạo Hắc ma lĩnh - P4
× Để đọc chương tiếp theo ấn vào nút (DS Chương) để chọn chương cần đọc hoặc ấn vào Chương Tiếp / Tiếp ở trên và phía dưới cùng trang.    

trước tiếp
133


Dị Nhân Tu Chân Đa Thế Giới


Chương 14: Mật đạo Hắc ma lĩnh - P4


– Aaaa. – Trong đám người có kẻ bị dọa cho chết khiếp.

– Hắn… hắn đã ngộ ra Hấp Huyết Đại Pháp. – Một giọng sợ hãi vang lên.

– Truyền nhân của Huyết Ma đại đế – Một giọng nói khác.

– Không. Là tự ta lĩnh ngộ ra, không phải do Huyết Ma đại đế truyền thụ. – Ngưu Chiến nói lớn. Hai cặp răng nanh của hắn dài lên một chút, tuy chỉ là một chút nhưng cũng đủ làm cho người ta phải kinh hãi.

– Ta nhớ có lần trong lớp học, Thánh sứ có mô tả sơ qua các đặc điểm của tứ đại ma đế, trong đó có đề cập đến đặc điểm của Hấp huyết đại pháp. Không ngờ hắn dựa vào điểm đó có thể lĩnh ngộ ra được. – Ngưu Trường đứng một bên nói.

Ngưu Chiến thừa nhận:

– Đúng vậy. Từ ngày nghe Thánh sứ mô tả sơ lược về Hấp huyết đại pháp ta đã say mê nó, ngày đêm đều suy nghĩ về nó. Thậm chí trong giấc mơ ta cũng chỉ mơ về nó. Không tưởng được hôm nay ta trong cơn mưa máu này lại ngộ ra được đệ nhất tầng của Hấp huyết đại pháp.

– Đệ nhất tầng Hấp Huyết đại pháp. Cái này Thánh sứ và 3 giáo đầu cũng chưa có ngộ ra được. – Thúy Miêu nói – Chỉ có thể nói là do thiên phú, cũng có thể do vận may tình cờ đốn ngộ. Dù thế nào đi nữa cũng là vạn người mới có một.

– Đừng nói nhiều lời, xem đây.

Ngưu Chiến vung tay về phía các thiếu niên Ma giáo. Tức thì những giọt máu bám dính trên người bọn họ hóa thành năng lượng huyết sắc bay về phía Ngưu Chiến và dung nhập vào tay hắn. Mỗi một tia năng lượng đó được hấp thụ thì hắn càng trở nên mạnh mẽ hơn, khí lực tỏa ra thậm chí đã áp bức cả Ngưu Kình. Chỉ trong phút chốc, tất cả huyết tích dính trên người các thiếu niên Ma giáo đã được gột rửa sạch sẽ.

– Thật khủng bố quá đi – Rất nhiều giọng nói râm ran.

– Xem ra trong số chúng ta, Ngưu Chiến hắn chính là đệ nhất cao thủ rồi.

Thúy Vy nói:

– Các huynh đệ tỷ muội mau điều thân hồi sức đi. Mật đạo còn rất nhiều nguy hiểm đó.

– Đúng ha. Ta quên mất – Mấy người kia vội nói.

Ngưu Chiến nhìn Thúy Vy một cái rồi không nói gì nữa. Thật là mất hứng a. Hắn chuyển thân đi đến xác của một con sói. Hắn cầm cái xác sói lên rồi vận lực. Một tia điện đỏ từ bàn tay hắn phóng sang cái xác sói. Chỉ trong một lúc cái sói trở nên khô héo teo lại như bị phơi nắng. Rất rõ ràng, hắn vừa hấp thu hết tinh huyết trong người con sói này.

Mấy người vô tình nhìn thấy cảnh đó không khỏi một phen thót tim nữa. Ngưu Kình đứng một bên cũng phải nhăn mặt với thủ đoạn vừa rồi của Ngưu Chiến.

– Ánh mắt tàn bạo của loài dã thú, răng nanh sắc bén, móng tay cong nhọn và dài ra. – Ngưu Kình đảo mắt âm thầm đánh giá – Tên này…là ma nhân chân chính rồi.

Ngưu Kình vốn là một sát thủ cho nên hắn rất tinh mắt đặc biệt để ý rất kỹ những điểm yếu cũng như điểm lợi hại của đối phương. Không chỉ có Ngưu Kình mà những sát thủ còn lại cũng âm thầm đánh giá Ngưu Chiến. Ngoài nhóm sát thủ ra, có lẽ còn một người nữa cũng tinh ý như vậy, quan sát rất kỹ mà không hề nói ra, đó là Thúy Vy, thủ lĩnh không chức danh của thiếu niên ma giáo đoàn.

Đột nhiên Ngưu Chiến loạng choạng rồi búng ra một ngụm máu tươi.

– A. – Ngưu Chiến rên lên.

Trong phút chốc Ngưu Chiến quỵ xuống ôm bụng, mồ hôi vã ra như tắm.

– Ngưu Chiến, ngươi có sao không? – Mấy người xung quanh hô hoán.

– Mau ngồi xuống đây ta chữa trị cho ngươi – Ngưu Khôi nói.

Ngưu Chiến ngồi xuống điều hòa khí tức, hai mắt nhắm nghiền. Ngưu Khôi ở đằng sau dùng năng lượng chữa trị nội thương cho hắn.

Một lúc sau, Ngưu Chiến mở mắt ra.

– Răng nanh ngắn lại, móng tay trở lại bình thường, đôi mắt mất đi dã tính – Ngưu Kình chú ý kỹ. – Ngay cả khí tức cũng không còn hung bạo dã man như lúc nãy nữa.

– Ta quá tham lam rồi – Ngưu Chiến mỉm cười nhìn cái xác sói khô queo vừa mới bị hắn hút tinh huyết xong. – Suýt chút nữa thì toi mạng.

– Ngưu Chiến, ngươi không được gấp gáp – Ngưu Khôi khuyên.

– Ta biết rồi. – Ngưu Chiến trở nên rất hòa hoãn.

Các thiếu niên ma giáo đoàn thu gom vật phẩm về một chỗ. Để cho dễ dàng, mọi người đề nghị Thúy Vy giữ hết số này rồi đem về doanh trại chia đều sau. Thúy Vy tán thành ý kiến này nhưng chuyển cho Thúy Vân giữ giùm mình.

– Chừng này yêu thú mà chỉ có 22 chiếc nhẫn trữ vật, hơn nữa 3 trong số đó đã bị nứt vỡ hư mất rồi – Mấy giọng nói tiếc rẻ. – Đúng là đã hiếm càng thêm hiếm.

Ngưu Trụ nhìn một vòng nói:

– Trong phòng này có 6 cái cửa. Một cái là chỗ chúng ta đến đây, còn 5 cái kia đang đóng kín.

– Còn đang đóng kín? – Nhiều người hồ nghi.

– Các ngươi không tin thì cứ chạy 1 vòng xem qua. – Ngưu Trụ nói.

Mấy người liền khinh công chạy một vòng xem xét rồi quay lại nói:

– Đúng là đã đóng kín. Không biết bên trong có gì?

Ngưu Trụ nói tiếp:

– Bốn căn phòng hoàn toàn không có tiếng động, ta đoán là phòng chứa đồ. Còn một phòng chính giữa đằng kia có tiếng rục rịch hẳn là có vài người hoặc yêu thú ở trong đó.

Mọi người nhìn theo hướng Ngưu Trụ chỉ. Đó là một căn phòng có vẻ kiên cố nhất nằm ở vị trí trung tâm nhất.

– Ngươi nói gì vậy. Ta đứng sát ở đó còn không nghe thấy gì làm sao ngươi ở đây lại có thể nghe thấy? – Một người nói.

– Ngươi quên Ngưu Trụ hắn có siêu giác quan rồi hay sao? – Một người khác nhắc nhở.

Trong khi mấy người đang bàn luận thì mấy người Thúy Vy, Thúy Vân, Thúy Miêu, Ngưu Kình đã đến trước cánh cửa chính đó rồi. Ngưu Trụ cũng vừa khinh công đến.

Mây người còn lại cũng khinh công chạy theo.

– Phá. – Ngưu Kình vừa nói vừa công kích vào cửa.

Những người còn lại cũng phụ hắn một tay.

– Bồng. – Cánh cửa vỡ ra. Bụi tung mù mịt.

– Xoạt – Bốn bóng người lao ra, mờ ẩn trong lớp bụi.

Bốn người này đầu người thân người, toàn thân mặc trang phục Ma giáo, đúng tác phong Hắc ma đạo.

– Chính là đệ tử của Hắc ma đạo không sai. – Có người lên tiếng – Xin chào các vị huynh đài của Hắc ma đạo.

Lớp bụi tan đi.

– A. – Một thiếu niên đệ tử kêu lên. – Gương mặt của các huynh ấy, đôi mắt ấy.

Bốn người Hắc ma đạo có gương mặt trắng nhợt, mạch máu nổi gân đen khắp mặt như trúng độc, hai con mắt hoàn toàn trắng dã không có tròng đen. Nước miếng từ trên miệng của bốn người ấy chảy ra.

– Ta đói. – Bốn người Hắc ma đạo rên rỉ. – Ta lạnh.

Ngưu Kình hét lên:

– Cẩn thận.

Tiếng thét chưa dứt thì bốn người hắc ma đạo đã nhảy vồ ra xung quanh túm lấy 4 thiếu niên ma giáo đè xuống. Bốn hàm răng trắng nhọn nhe ra muốn nhằm ngay cổ nạn nhân mà cắn.

– Các ngươi chết đi – Năm người sát thủ lập tức ra tay. Bọn họ là những người linh mẫn và nhanh nhẹn nhất trong nhóm.

– Bồng. Bồng. – Năm người tung quyền sát thủ cao nhất nhắm vào 4 tên Hắc ma đạo loạn trí. 5 cú đánh ra nhưng chỉ có 3 cú trúng đích, 2 cú còn lại bị chặn lại. Vốn là Ngưu Kình đánh một tên liền hạ gục được hắn, Ngưu Trụ và Thúy Miêu đánh chung một tên cũng hạ được hắn. Chỉ có Ngưu Thiên và Ngưu Tứ mỗi người đánh một tên thì đều bị chặn lại.

– A – Hai sát thủ Ngưu Thiên và Ngưu Tứ bị đánh văng ra sau.

Hai tên Hắc ma đạo lại toan cúi xuống cắn cổ hai nạn nhân.

– Chết. – Ngưu Chiến một đao hạ gục một tên. Tên còn lại cũng bị Ngưu Kình diệt gọn.

Bốn cái xác Hắc ma đạo nằm bất động trên đất.

Các hỗ trợ cúi xuống xem xét một hồi rồi nói:

– Các huynh đệ Hắc Ma giáo này khẳng định là đã bị ép nhiễm yêu khí quá nặng làm tổn thương thần trí rồi. Thật tội nghiệp cho bọn họ đã chịu dày vò quá lâu ở trong này.

Một người hỗ trợ chức trách sờ soạng vào ngực áo của một Hắc ma đạo lôi ra vật rồi giơ lên.

– Hắc ma ngọc – Cả nhóm mừng rõ.

Vừa lúc đó, một người khác lại lục ra một thứ khác.

– Còn cái này là gì?

– A. Sao lại có đến 2 Hắc ma ngọc? Rốt cuộc cái nào thật cái nào giả.

Sau khi lục soát một hồi, cả nhóm đã tìm được đến 5 cái Hắc ma ngọc.

– Không cần biết cái nào thật hay giả. Tất cả đều đem về giao cho Thánh sứ để ngài ấy thẩm xét.

– Phải đó.

– Vậy còn 4 phòng kia? – Có người hỏi.

Thúy Vy nói:

– Nếu đã là phòng chứa đồ thì mọi người mau chóng chia ra thu thập.

– Phải đó. Ta đi cửa bên này. – Một giọng nói đồng tình.

Mọi người chia nhau ra phá 4 cửa còn lại, quả nhiên bên trong có rất nhiều vật phẩm. Đại để gồm có: một kho chứa đầy bí kíp, một kho chứa rất nhiều dược liệu và khoáng vật, một kho chứa trang bị binh khí, còn một kho cuối cùng rất khó mở.

– Để ta phụ mở cửa cho. Cửa kiên cố như vậy chắc là có pháp bảo quý giá. – Một đấu sĩ hùng hổ nói.

– Ầm. – Cánh cửa rất dễ dàng bị phá tung ra.

Ngay lúc đó, cả căn phòng rung động, đất đá từ trên trần bắt đầu rơi xuống.

– A căn phòng trống. Là cạm bẫy – Có giọng nói thất thanh. – Sắp sụp hầm.

Thúy Vy gọi lớn:

– Tất cả mọi người mau thoát ra. Nếu không sẽ không còn kịp nữa.

– Ta vẫn còn chưa lấy xong, trong này vẫn còn rất nhiều bí kíp.

– Bên này cũng còn rất nhiều trang bị, ai mau qua phụ ta lấy đi.

Ngưu Kình ở một bên vận khí lực hét như sấm nổ:

– Mau thoát ra. Giữ cái mạng trước đã rồi sau này quay lại lấy cũng không muộn.

Mấy người đang gom đồ nghe tiếng hét đinh tai đó nhất thời tỉnh ngộ. Bọn họ liền lập tức vận khinh công đuổi theo bọn Thúy Vy, Ngưu Kình ra ngoài. Muốn lấy được pháp bảo thì trước tiên phải xem có giữ được cái mạng để xài không đã.

Khi người cuối cùng phóng ra ngoài thì cửa mật đạo sập xuống, đât đá hoàn toàn che phủ lối vào.

– Hú vía. – Người cuối cùng chạy ra 2 mắt đỏ hoe, người ướt đẫm mồ hôi. – Suýt chút nữa thì ta tiêu rồi. Cảm ơn Ngưu Kình huynh.

Cả nhóm ngồi bệt xuống đất thở một hơi rồi cùng nhau cười thật to.

– Sảng khoái a.

– Qua lần đi này kinh nghiệm ta tăng lên không ít – Một người phấn khích khoe.

– Ta cũng vậy. – Một người khác hùa theo.

Sau một hồi nhí nhố, cả nhóm đem hết vật phẩm vừa lấy được gom đưa cho Thúy Vân giữ. Thúy Vân thu hết vào nhẫn trữ vật tạm thời.

Thúy Vy nói:

– Về thôi các huynh đệ.

Nói rồi Thúy Vy khinh công đi trước dẫn đường. Những người còn lại cũng khinh công đuổi theo sau.

Khinh công được nửa đường thì Thúy Vy truyền âm cho 4 người giám sát Hồng Miễn, Trọng Dật, Lữ Bá Mãnh, Tiêu Hi Lập báo cáo tình hình. Chính vì vậy mà khi đoàn của Thúy Vy vừa đến điểm hẹn là 4 người kia khinh công đi cùng luôn chứ không đứng lại nói chuyện nữa.

Trên đường về, Tiểu đội 5 anh em sát thủ vẫn dẫn đầu, nối đuôi theo sau là toàn bộ nhân lực của Hồng Kỳ thiếu niên ma giáo đoàn.

Bấy giờ, trời đã chuyển dần về hoàng hôn.

Đoàn người băng qua sông, băng qua núi, xuyên qua rừng… một vệt lửa đỏ kéo dài lao đi vun vút trong màn đêm đang dần buông xuống.

Chưa có ai yêu thích truyện này!
× Chú ý: Ấn vào MENU chọn D/S TRUYỆN ĐANG ĐỌC hoặc ấn vào biểu tượng CUỘN GIẤY ở trên cùng để xem lại các truyện bạn đang đọc dở nhé.    

Đọc truyện hay đừng quên like và chia sẻ truyện tới bạn bè, để lại bình luận là cách để ủng hộ webtruyenfree. Thỉnh thoảng ấn vào q uảng c áo ngày 1-2 lần để tụi mình có kinh phí duy trì web các bạn nhé!


 BÌNH LUẬN TRUYỆN